Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 23: Phá Giải Bí Ẩn





Dựa theo lời Lộc tiên sinh, nếu không thể chữa trị thương thế trong kinh mạch, cả đời này Lâm Diệp chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Chân Võ, không thể đặt chân tới cảnh giới tu hành cao hơn.
Điều duy nhất để ăn mừng là Lộc tiên sinh để lại cho hắn một sách một bút này, để Lâm Diệp thấy được một tia sáng trên con đường tu luyện gần như đen tối của hắn.
Thế nhân đều cho rằng hết thảy linh dược, bí pháp, truyền thừa,...!trên đời này, không có thứ nào có thể chữa trị thương thế lưu lại khi bị tước đoạt bản nguyên linh mạch.
Nhưng Lộc Tiên sinh lại nói với Lâm Diệp, chỉ cần phá giải bí ẩn trong một sách một bút này, hắn có thể nghịch thiên cải mệnh, niết bàn trùng sinh!
Một sách một bút yên lặng nằm trên bàn đọc sách.
Lâm Diệp thu lại những suy nghĩ lung tung trong đầu, hít sâu một hơi, mở ra quyển sách ố vàng.
Sau khi thoát khỏi nhà tù hầm mỏ bị phá hủy kia, đây là lần đầu tiên Lâm Diệp mở ra quyển sách nhuốm đầy hơi thở cổ xưa này.
Rốt cuộc trong đây cất giấu bí mật động trời nào?
Trong lòng Lâm Diệp sinh ra mong chờ vô hạn, đợi đến khi nhìn thấy nội dung trên trang đầu tiên, hắn thấy nao nao.

Trang thứ nhất không có chữ viết mà khắc họa một bức họa linh văn, cũng là bức họa mà Lâm Diệp quen thuộc nhất "linh văn Thanh Mộc"
Từ khi còn nhỏ, dưới sự dạy dỗ của Lộc tiên sinh Lâm Diệp đã luyện tập bức họa linh văn này, hắn đã sớm thuộc làu cấu tạo và chỗ tinh túy của nó, có thể đơn giản hạ bút thành văn.
Loạt xoạt.
Lâm Diệp nghĩ nghĩ, giở sang trang thứ hai, bên trên giống trước cũng không có chữ viết, chỉ có một bức họa linh văn, cũng là bức họa mà Lâm Diệp vô cùng quen thuộc "linh văn Thứ Kim".
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Lâm Diệp không tin tà, lần lượt lật từng trang một, phát hiện trên mỗi trang sách đều khắc họa một bức họa linh văn khác biệt.
Mà những bức họa linh văn này hắn vô cùng quen thuộc, từ nhỏ hắn đã tiếp xúc và luyện tập qua, đã sớm ghi nhớ thuộc làu, nhắm mắt cũng có thể vẽ lại.
"Sao lại như vậy? Chẳng nhẽ bí mật mà Lộc tiên sinh nói ẩn dấu bên trong những linh văn cơ bản này?"
Lật xem được một nửa, Lâm Diệp không phát hiện ra nơi nào đặc biệt không khỏi nhướng mày lâm vào trầm tư.
Nếu những bức họa linh văn này là mấy bức họa hiếm thấy phẩm chất cực cao chắc có lẽ khiến cho Lâm Diệp cảm nhận được quyển sách này không tầm thường.
Mà cố tình, trên đây toàn là những bức họa linh văn cơ bản nhất, lưu hành rộng rãi trong nhân gian.
Điều này khiến cho hắn không thể không nghi hoặc.
Một quyển sách tràn đầy hơi thở năm tháng cổ xưa, ở thời khắc sinh li tử biệt được Lộc tiên sinh gửi gắm lại cho mình, ai có thể tưởng tượng được, trong cuốn sách này không có bí mật kinh thế gì chỉ có mấy bức họa linh văn cơ bản mà thế nhân đều biết?
Lâm Diệp chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục lật xem, chờ đến trang cuối cùng, động tác trong tay hắn dừng lại, đôi mắt híp lại
Trang cuối cùng của quyển sách không giống với những trang trước.

Bên trên cũng không khắc họa bức họa linh văn cơ bản mà là một bức họa quái dị, loang lổ không trọn vẹn, nhìn qua rối loạn chằng chịt không hề giống với linh văn.
Trông giống như một đứa trẻ nghịch ngợm cầm bút nguệch ngoạc lung tung, căn bản không nhìn ra một chút dấu vết nào thuộc về linh văn.
Nhưng chính vì thế lại khiến cho Lâm Diệp chú ý, chẳng lẽ bí mật mà Lộc tiên sinh nói ẩn giấu trong bức họa quái dị này sao?
Lâm Diệp cẩn thận xem xét, nghiên cứu từng đường chằng chịt rối loạn trên bức họa này.
Thời gian cứ thế trôi qua, con mắt của Lâm Diệp cũng díu lại, hắn vẫn không nhìn ra nơi nào có giá trị cả.
Lâm Diệp có chút thất vọng, nhìn bức họa quái dị này một lúc lâu.
Một quyển sách mang theo hơi thở của thời gian, bên trong khắc họa từng bức họa linh văn cơ bản, chỉ có một trang cuối cùng khắc hoạ một bức họa quái dị chằng chịt rối loạn, điều này chắc chắn sẽ không đơn giản.
Rốt cuộc ngụ ý trong này là gì?
Muốn phá giải bí mật này cần bắt đầu từ đâu?
Một mớ nghi hoặc xuất hiện trong đầu Lâm Diệp.
Ngay lúc Lâm Diệp nghĩ mãi mà không ra, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên phát hiện màu sắc trang giấy cuối cùng này hoàn toàn khác biệt với các trang phía trước, ẩn ẩn có màu đỏ sẫm.

Hắn cầm lên quyển sách, dơ thẳng trên ánh đèn, trong lúc nhất thời, từ trên trang giấy hơi mỏng không biết làm từ chất liệu gì, hiện lên một vài thứ mà trước đó Lâm Diệp chưa từng chú ý.
Dấu tay!
Từng cái dấu tay đỏ sẫm cực kỳ mờ nhạt.
Giống như từ lâu trước đó, từng có người dùng ngón tay thấm máu ấn lên trên trang cuối cùng này nhiều lần.
Bởi vì trải qua thời gian dài dằng dặc, những dấu tay này đã trở nên mờ nhạt lẫn lộn.
Hơn nữa Lâm Diệp chú ý, những dấu tay này to nhỏ không đều, màu sắc cũng không giống nhau, rõ ràng không phải từ tay của cùng một người, cũng không phải cùng một thời gian ấn lên.
Nhìn đến những dấu tay này, trong lòng Lâm Diệp hiện nên một ý tưởng táo bạo: "Chẳng lẽ từ lâu trước đó, quyển sách thần bí này từng qua tay nhiều người, họ vì phá giải bí mật bên trong này dùng hết mọi biện pháp mà không thấy có hiệu quả, cuối cùng lấy máu của mình làm vật dẫn, hy vọng thấy được đáp án ở trong đó?"
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Diệp cắn nát đầu ngón tay, dùng máu huyết ấn lên trên trang sách này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.