Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 148:




Chương 148

Chợt, ánh mắt của hắn ta ngừng lại một lát, chỉ vào phía đông của thôn nói: “Nơi đó có linh lực chập chờn, chắc là có người tu hành ở đó, đi, chúng ta đi xem một chút.”

Khi trời nhá nhem, Lâm Diệp đã chuẩn bị xong cơm tối, ước chừng sáu chậu thịt thú lớn thơm nồng bốn phía cùng với một nồi cơm linh cốc trắng trong.

Lâm Diệp và Hạ Chí ngồi ở trước bàn đọc sách dưới cây liễu rủ trong sân nhà, chuyên tâm ăn cơm.

Khoảng cách thời gian vượt ải “Thông Thiên bí cảnh” chỉ còn lại ba ngày, Lâm Diệp đã không có ý định rèn luyện thân thể nữa, phải nhân thời gian ba ngày này, nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng để vượt ải.

“Trên cơ bản ta đã tổng kết “thuật phân cân thác cốt” một chút, chia ra thành năm bí quyết lớn là “chấn”, “giảo”, “toả”, “toàn”, “băng”, đương nhiên, cái này chỉ mới là sắp xếp sơ bộ, sau này đợi ta nghiên cứu ra kỹ năng chiến đấu nhiều hơn, thì sẽ hoàn thiện bộ công pháp chiến đấu này của chúng ta hơn nữa.”

Lâm Diệp vừa ăn, vừa nhanh chóng giới thiệu.

Hạ Chí cũng không biết có nghe hay không, hết sức chuyên chú ăn cơm, giống như lời nói của Lâm Diệp, hoàn toàn không có sức hấp dẫn lớn hơn thức ăn trong chén.

Lâm Diệp hình như cũng không tức giận, tự mình nói chuyện, học tập và tổng kết, là một thói quen của Lâm Diệp được nuôi dưỡng từ nhỏ ở bên cạnh Lộc tiên sinh.

Bởi vì Lộc tiên sinh từ trước tới giờ không có giải thích điều gì, gặp phải vấn đề và thu hoạch gì, thường hay yêu cầu Lâm Diệp tự mình lĩnh ngộ, học tập và tổng kết.

Tu luyện võ đạo mặc dù không giống với linh văn, nhưng đạo lý lại giống nhau.

Đang nói, Hạ Chí đột nhiên dừng đũa lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía bầu trời ở nơi xa, trong đôi mắt trăng lưỡi liềm đen nhánh như bảo thạch lóe lên một sự chăm chú.

“Có người tới.”

Trong lòng Lâm Diệp sợ hãi, trong tình huống thông thường, nếu là cư dân trong thôn đến đây, cũng sẽ không dẫn đến Hạ Chí phản ứng như thế.

Điều này chỉ có thể chứng minh một điểm, có người ngoài đi đến thôn Phi Vân!

“Tiếp tục ăn cơm.”

Lâm Diệp suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Hạ Chí ồ một tiếng, rồi cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

“Thơm quá.”

Chỉ một lát sau, một bóng dáng ngang tàng cao lớn không mời mà tới, đẩy cửa đi vào, ở bên cạnh hắn, còn có một người phụ nữ váy đen đi theo. Chính là “đại công tử” kia cùng với Mộ Vãn Tô.

Ánh mắt của đại công tử đảo qua “thịt thú” “da thú” đang treo trên vách tường ở bốn phía, rồi rơi trên người thiếu niên và cô gái nhỏ ở trước bàn đá giữa sân nhà.

“Xin hỏi hai vị là?”

Lâm Diệp đứng dậy, chắp tay hỏi, trong lòng thầm giật mình, một nam một nữ này khí tức toàn thân tựa như vực sâu lớn, sâu thẳm khó lường, rõ ràng là nhân vật cực kỳ hùng mạnh.

Chỉ mới đối mặt bọn họ, đã làm cho Lâm Diệp cảm nhận được một áp lực đập vào mặt.

“À, chúng ta chỉ là đi ngang qua đây.”

Đại công tử nói, rồi đi đến trước bàn đá, cúi đầu nhìn sáu chậu thịt thú trên bàn, nói, “Trăn Thanh Đằng, chồn núi Bích Linh, hổ vằn… Thức ăn này đúng là phong phú, rất lâu chưa nếm qua, chẳng trách vừa ngửi thấy đã thơm như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.