Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 135:




Chương 135

Quyền kính phát ra chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, chấn động không khí, mà cũng phơi bày một mùi vị sức mạnh vô cùng lớn, như mãnh hổ rời núi.

Như vậy có thể thấy được, sự rèn luyện của Lâm Diệp đối với quyền pháp Hành Quân đúng là đã đạt đến mức độ “tinh chuẩn”, có thể thi triển ra tinh chuẩn tinh tuý ảo diệu trong quyền pháp.

Nhưng đối mặt với một quyền này, Hạ Chí cũng không hề nhúc nhích, chỉ vừa nhấc cánh tay lên, ngón tay trắng nõn như cọng hành chụp cánh tay của Lâm Diệp lại, kiên cố như cây kềm sắt.

Trong lòng Lâm Diệp hoảng sợ, đang muốn giãy giụa, lại thấy cánh tay của Hạ Chí run nhẹ nhàng một cái.

Ầm một tiếng, toàn thân Lâm Diệp giống như vải vóc sắp bị nhấc lên chợt run rẩy dữ dội, rồi sau đó mạnh mẽ ngã trên mặt đất, xương cốt khắp người giống như rời ra, đau đến nổi hắn nghiến răng chịu đựng, không ngừng hít khí lạnh.

So với đau đớn trên người, trong lòng Lâm Diệp lại vô cùng hoảng sợ, một cú va chạm nhanh như tia chớp này, hắn cũng không phản ứng kịp thì đã bị trấn áp ngã xuống đất!

Lâm Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng, Hạ Chí thật sự chưa vận dụng linh lực, nói cách khác, vừa nãy nàng chỉ mới giật cổ tay một cái đã có thể đánh bại mình rồi.

Lâm Diệp bò người lên, có chút bối rối nhìn Hạ Chí, trong ánh mắt đã không còn một chút xem thường nào nữa, trở nên chăm chú và nghiêm túc.

Lại thấy lúc này Hạ Chí cũng cau lông mày tinh xảo một cái, ngờ vực nói: “Sự kiểm soát đối với sức mạnh cơ thể của huynh cũng quá kém, heo mọi có bờm trong núi còn lợi hại hơn huynh.”

Sắc mặt Lâm Diệp lập tức tối sầm, một tiểu nha đầu lông vàng năm sáu tuổi, lại nói mình ngay cả một con heo cũng không bằng!

Thật là sỉ nhục.

Ầm!

Lâm Diệp phun khí như sấm, tung người xê dịch eo, tay chỉ ra long quyền, đánh một chiêu “Thương Lĩnh Trấn Nguyệt” qua.

Một chiêu này, công thủ đầy đủ, Lâm Diệp cũng không tin vẫn có thể bị tiểu nha đầu này đánh bại.

Nhưng hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ tay lại bị chụp lấy lần nữa, ầm một tiếng, cả người lại giống như một khối thiên thạch vậy. đập mạnh xuống đất, bụi đất tung bay, mặt mũi bầm dập.

Quá thảm hại rồi!

Cho dù Lâm Diệp lòng dạ sâu sắc hơn đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, chính là tài hoa xuất chúng, thời điểm huyết khí phương cương, khó có thể nhẫn nhịn loại sỉ nhục này?

“Lại lần nữa!”

Lâm Diệp cũng đã không quan tâm điều gì nữa, hét lớn một tiếng, lại lao vào lần nữa.

Lần này, hắn đã cam chịu sự dạy dỗ, hai cánh tay vắt ngang, nắm đấm như cây cung lớn mạnh mẽ, chính là “Thiết Tác Hoành Giang” trong Hành Quân quyền.

Với chiều cao của Hạ Chí, hoàn toàn không đụng tới cổ tay của hắn!

Quả nhiên, lần này Hạ Chí cau mày một cái, đột nhiên đi nhanh về phía trước, bước chân như rồng rắn bay lượn, chợt xông vào phòng tuyến của Lâm Diệp, mũi chân như cái khoan, đùng một tiếng đá vào đầu gối Lâm Diệp.

Lâm Diệp nhất thời cảm thấy đùi phải của mình tê dại, giống như mất đi tri giác, sau đó cơ thể chợt lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Cùng lúc đó, cổ tay của hắn lại bị Hạ Chí chụp lấy lần nữa, nhẹ nhàng run một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.