Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 39: Dân tự do (Thượng).







Ngày hôm sau, sau khi trở lại trấn. Bầu trời trấn Lý Tạp lất phất những bông tuyết. La Mông đứng bên cửa sổ mà ngắm nhìn từng bông tuyết đang rơi.

Mặc dù năm nay, đây đã là lần thứ năm tuyết rơi ở trấn Lý Tạp nhưng cũng có thể là đợt tuyết cuối cùng. Tuy nhiên, hôm nay, tâm trạng của La Mông vẫn rất vui. Hắn lấy từ trong không gian ra một con vịt nướng, một chai Mao Đài rồi vừa ngắm tuyết rơi vừa ăn.

Sau khi chính thức trở thành Đức Lỗ Y cấp hai, cuộc sống đối mắt hắn mà nói có một sự thay đổi rất lớn. Sự chênh lệch giữa cấp một và cấp hai mặc dù chỉ là một cái khoảng cách nhưng trên thực tế nếu muốn bước qua phải nói là rất khó khăn.

Chẳng riêng gì Đức Lỗ Y, mặc dù đây là nghề nghiệp của hắn nhưng cũng vậy. Mỗi khi tăng lên một cấp bậc cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngoại trừ chiến sĩ có kém hơn một chút. Mỗi một lần tăng lên cũng đồng nghĩa với việc địa vị tăng lên.

Thực ra, khi La Mông trở thành Đức Lỗ Y cấp một đã có thể coi như là người có nghề nghiệp. Dù sao thì hắn cũng đã tới công hội kẻ mạo hiểm để đăng ký và thân phận cũng đã được chứng nhận.

Nhưng do hắn còn mắc nợ nên cho tới nay vẫn không phải là người tự do. Mà một người không tự do thì không thể nào trở thành một người có nghê nghiệp. Đó chính là một chuyện rắc rối của hắn.

Cho đến nay, món nợ của hắn cũng đã được thanh toán hết. Chỉ cần có được sự tự do thì nghề nghiệp của hắn cũng được lĩnh chủ thừa nhận.

Có được thân phận rồi, đám người quan thuế vụ Ba Tạp Ti cho dù muốn gây khó dễ cũng không còn là chuyện dễ dàng.

Nghĩ tới việc tên quan thuế Ba Tạp Ti và mục sư Đặc Ni Tư nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, hắn liền nhếch mép cười.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ một người bị lão sư đuổi, không có gì làm chỗ dựa lại có thể tự mình nâng thực lực lên nhanh như vậy. Chắc chắn bọn họ sẽ không ngờ được.


La Mông cắn mạnh một miếng thịt vịt nướng rồi bát đầu tính toàn xem việc tự do của mình có được chấp thuận một cách dễ dàng hay không.

Cùng lúc đó, trong ngồi thành của Nam Tước ở cách trấn Lý Tạp không xa. Một người trung niên mập mạp đang ngồi trong một gian phòng ấm áp, lật xem sổ sách.

- Đoán xem ta là ai? - Một đôi bàn tay nhỏ bé bịt lấy mắt của y.

Người trung niên nói một cách đầy thương yêu:

- Để ta đoán xem.... Ừm! Là cô bé của cha có đúng không vậy?

- Cha! Lại bị cha đoán trúng rồi. - Cô gái có khuôn mặt như thiên sứ bĩu môi, làm nũng rồi rút tay lại bước từ phía sau lên.

- Ngả Lỵ Ny! Lúc này con không đọc sách hay sao mà lại chạy tới chỗ cha thế này? - Người trung niên đó chính là lĩnh chủ của mảnh đất nơi trấn Lý Tạp.

Ngả Lỵ Ny mỉm cười, đưa một cuộn giấy cho chan. Nam tước tò mò mở ra thì mới biết đó là một chút tư liệu cá nhân của La Mông.

- La Mông? Hắn đã đạt tới Đức Lỗ Y cấp hai rồi hay sao? - Ngài Nam tước xem mà cảm thấy kinh ngạc vì thiên phú của hắn.

- Đúng vậy thưa cha! Hơn nữa, hắn cũng đã trả hết nợ. Con nghĩ chúng ta có nên ban cho hắn thân phận tự do hay không? - Ngả Lỵ Ny lên tiếng đề nghị.

- Có phải không? Vậy thì ban cho đi. - Đối với đứa con gái nhỏ, ngài Nam Tước từ trước đến nay hết sức yêu chiều. Hơn nữa, ban ột người đã được thừa nhận về nghề nghiệp thành dân tự do đó là chuyện hết sức hợp tình hợp lý.

- Con cám ơn cha. - Ngả Lỵ Ny mỉm cười rồi ôm lấy cha của mình mà hôn một cái.

- Đã sang ngày thứ ba. Không biết tiểu thư Ngả Lỵ Ny có nói tình hình của mình cho ngài Nam tước hay không? Không biết mọi chuyện thế nào... - La Mông ở trong một căn phòng trên lầu hai của nhà trọ Mặc Đặc lo lắng chờ đợi.

Cảm giác hưng phấn ban đầu theo thời gian đã từ từ biến mất, chỉ còn sự chờ đợi dày vò.

La Mông hiểu rất rõ sự tự do đối với hắn có một tầm quan trọng như thế nào. Không như giới hạn khu vực trên Trái Đất, ở thế giới này, có được sự tự do thì chỉ cần không ra khỏi quốc gia, bất cứ chỗ nào cũng có thể sống một cuộc sống tự do. Chỉ cần đưa chứng nhận tự do là có thể làm các thủ tục đăng ký được .

Nếu hắn muốn sống tốt thì cần phải cố gắng làm cho bản thân mạnh lên, cố gắng cải thiện địa vị của bản thân. Mà một người không có sự tự do thì không có tư cách để nghĩ tới những điều đó.

Hắn nhất định phải mạnh lên. Mà cái thân phận tự do chính là bước đầu tiên của quá trình đó.

Tự do ở kiếp trước không cần phải suy nghĩ. Nhưng ở thế giới này, nó lại uy hiếp tới hắn. Nếu không có sự tự do thì cho dù hắn có là Đức Lỗ Y cấp hai thì cũng gặp rất nhiều rắc rối. Trừ khi hắn trở thành Đức Lỗ Y cấp năm, tự có được quyền lợi tự do đi lại trên đại lục.

Nhưng hiện tại, không có được thân phận tự do, lại không có lực lượng đủ cho bản thân thì trong những năm tiếp theo sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Rắc rối lớn nhất của hắn đó là hắn không thể đi lại tự do ở những nơi muốn đến. Điều này đối với một Đức Lỗ Y cần đi lại liên tục để tìm kiếm các loại thực vật nhằm tăng thực lực của bản thân đùng là một mối đe dọa trí mạng.

Nghĩ đến sự căm thù của mục sư Đặc Ni Tư và quan thuế vụ, La Mông cảm thấy hết sức nguy hiểm.

- La Mông! - Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man thì dưới lầu đột nhiên có người gọi tên hắn.

- Tới ngay. - La Mông giật mình vội vàng sửa sang quần áo rồi đi ra khỏi phòng.

- La Mông! Vừa rồi có người của thần điện tới báo ngươi đi tới đó.

Sau khi biết La Mông trở thành Đức Lỗ Y cấp hai, mặc dù cách xưng hô của Mặc Đặc với La Mông vẫn không thay đổi nhưng thái độ thì lại càng nhiệt tình hơn. Thấy hắn từ trên lầu đi xuống, y liền vội vàng nhắc lại lời của người kia.

- Có nói là ai tìm tôi không? - La Mông đi xuống rồi hỏi.

- Là tiểu thư Ngả Lỵ Ny. - Mặc Đặc xoa tay rồi nói.

La Mông lập tức biết ngay chuyện này có liên quan tới thân phận tự do của mình. Hắn cố gắng chờ nghe Mặc Đặc nói xong liền cảm ơn rồi vội vàng bước ra ngoài.

Hắn gần như là vừa đi vừa chạy tới bên ngoài thần điện. Có điều, khi chuẩn bị bước vào, La Mông liền dừng lại.

- Không thể để cho ai bắt lỗi ta được... - La Mông biết tới lúc này, bản thân lại càng phải bình tĩnh. Hắn cố gắng kiềm chế sự hồi hộp, sau đó kiểm tra quần áo của mình xem có sạch sẽ, chỉnh tề hay không. Sau khi xong hết, hắn mới từ từ đi vào.

- La Mông! Ngươi đã đến rồi. - Ngả Lỵ Ny mặc một bộ trường bào đầy nữ tính của mục sư. Do nguyên nhân pháp thuật của mục sư nên nhìn nàng mặc có chút mỏng manh nhưng không hề ngại trời rét. Lúc này, nàng đang đứng trước hoa viên của thần điện mà ngắm những bông hoa nở rộ dao được thần thuật bao quanh. Thấy La Mông đi vào, nàng lập tức xoay người và nở nụ cười.

- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny! Để cho tiểu thư phải đợi lâu. - La Mông cũng nở một nụ cười thật tươi với đối phương.

Bị nụ cười của La Mông cuốn hút, Ngả Lỵ Ny bật cười một cách vui vẻ.

- Có biết vì sao mà ta gọi người tới hay không? - Ngả Lỵ Ny cười nói.

Có lẽ lúc này, nàng không nhận ra rằng đang thể hiện một mặt nghịch ngợm của mình trước mặt người khác.

- Này... - La Mông nhìn nụ cười của tươi tắn của nàng mà ngây người, không biết nói gì.

Cho đến lúc này, Ngả Lỵ Ny mới nhận ra sự sơ suất của mình. Nàng hơi lúng túng, rồi lấy từ trong áo ra một văn kiện đưa cho La Mông.

- Cho ngươi! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi thành người dân tự do, không chịu sự ngăn cản có thể đi lại trong cả nước, hưởng tất cả những quyền lợi hợp pháp.

Trên tấm da dê có đánh dấu tên của hắn cùng với nghề nghiệp và chữ ký của lĩnh chủ.

- Người cầm cái này tới cất ở công hội kẻ mạo hiểm. Hơn nữa, ghi thêm tin tức vào tấm thẻ của công hội kẻ mạo hiểm thì không cần phải lấy nó ra nữa. - Tiểu Thư Ngả Lỵ Ny rất quen với chuyện này liền nhắc hắn.

La Mông gật đầu, lấy tấm thẻ mạo hiểm nhìn kỹ thì thấy nó cũng giống như chứng minh thư trước kia.

Có điều, La Mông hiểu rõ, tấm thẻ mạo hiểm được bố trí năng lượng. Hơn nữa, thế giới này kiểm tra những vật như kiểu chứng minh thư này đều có dụng cụ ma pháp chuyên dùng. So với giấy chứng minh ở Trái Đất lại càng khó làm giả hơn. Ít nhất, trước cấp năm không có khả năng đó. Vì vậy đó là nguyên nhân mà hắn nhất định phải có thân phận của người dân tự do.

- Cảm ơn tiểu thư! Tiểu thư Ngả Lỵ Ny! Lần này ít nhiều là nhờ tiểu thư. - La Mông liếc mắt nhìn qua sau đó cất kỹ tấm văn kiện đó đi rồi nói lời cảm tạ với Ngả Lỵ Ny.

- Không cần phải cảm ơn. - Tiểu thư Ngả Lỵ Ny mỉm cười nói:

- A! Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên chuyện này.


Chợt nghĩ tới điều gì đó, tiểu thư Ngả Lỵ Ny lại đưa ra một cuộn giấy dai, cũng không nhìn, đưa thẳng cho La Mông:

- Xem đây là cái gì?

"Cái gì đây?" La Mông nhận lấy cuộn giấy đó rồi mở ra. Mới liếc một chút, nét mặt hắn xuất hiện một sự kinh ngạc:

- Đây là...

- Đây là giấy phép ở cửa hàng ở trấn Lý Tạp. Biết ngươi muốn mở cửa hàng, nên ta hy vọng có thể giúp ngươi một chút. - Tiểu thư Ngả Lỵ Ny lại mỉm cười.

"Hà! Đây đúng là muốn gì được đấy.!" Lúc này, La Mông chỉ muốn ôm chặt lấy nàng mà nhấc bổng lên. Chẳng qua, hắn kiềm chế được nhưng lời nói thì không giấu được sự vui vẻ:

- Thật sự là cảm tạ tiểu thư Ngả Lỵ Ny! Tiểu thư đúng là một nàng thiên sứ.

Lời ca ngợi của hắn vừa mới thốt ra khỏi miệng, khiến cho Ngả Lỵ Ny đỏ mặt.

- Thực ra, ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta. Ta cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Huống chi, ngươi và hắn mâu thuẫn cũng là do ta gây nên. Vì vậy... Ngươi không cần phải cảm ơn ta. - Tiểu thư Ngả Lỵ Ny đỏ mặt đột nhiên nói vậy rồi cười cười một cách bướng bỉnh:

- Tóm lại, ngươi phải kinh doanh cho tốt. Đừng vì một chút thất bại mà lùi bước.

La Mông vội vã gật đầu. Thấy nàng xoay người rời đi, hắn vẫn đứng nguyên ở đó, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. Hắn không ngờ tiểu thư lại biết tới điều đó.

"Nàng đúng là một người thông minh. Sau khi suy nghĩ sự thù địch của mục sư Đặc Ni Tư với hắn, làm sao không đoán ra nguyên nhân.

Chỉ có điều, một cô gái giống như thiên sứ, dưới lớp vỏ bề ngoài điềm đạm nho nhã chỉ sợ là một trí tuệ kiên cường và thông minh nữa."

La Mông thầm nghĩ.

- Đúng rồi! Giữa trưa ngày mai, ở thần điện sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng ngươi có được thân phận tự do và trở thành Đức Lỗ Y cấp hai. Không được tới trễ.

Âm thanh trong trẻo theo gió vọng đến, La Mông ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngả Lỵ Ny đang đứng giữa đám hoa mà cười, đồng thời vẫy vẫy tay với hắn rồi sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn kinh ngạc mà nhìn, một lúc sau mới hoàn hồn rồi hưng phấn mà ra khỏi thần điện.

Cũng cùng lúc đó, ở trong một góc tối mà La Mông không nhìn thấy, gã mục sư thanh niên đang bấu chặt tay.

- La Mông... - Hắn thấp giọng nhắc tới cái tên đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.