Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 29: Ra khỏi trấn (thượng).







Năm nay, rừng Kinh Cức rất là náo nhiệt. Mặc dù đã vào mùa đông, trong rừng tuyết rời dầy khiến cho những người trên trấn không dám đi vào. Nhưng đám mạo hiểm từ nơi khác đến lại khiến cho khu rừng hồi phục sự náo nhiệt. Cũng bởi vậy khiến cho khu rừng rậm bên ngoài trấn như hồi phục lại sức sống.

Bởi vì kẻ mạo hiểm xuất hiện nên La Mông vẫn bị quan thuế vụ làm khó lại có cơ hội phát tài. Với sự thành thạo về pháp thuật trị liệu, việc làm ăn của hắn càng lúc càng tốt.

Đức Lỗ Y trị liệu với giá cả hợp lý nên so với mục sư của thần điện mặc dù mạnh hơn nhưng lại không kinh tế.

Có điều, quan thuế vụ cũng không dám làm khó dễ La Mông vì sợ đắc tội với đám kẻ mạo hiểm. Lúc ban đầu, y chỉ thu một phần ba nhưng vì sau lại lấy ra một cái gọi là điều lệ thu thuế, chỉ việc của La Mông làm là phi pháp, mặc dù không bị phạt nặng nhưng phải thu thuế rất cao.

Mỗi lần trị liệu phải theo lấy năm đồng bạc, theo cái mà y gọi là quy định mới.

Mà lúc này, La Mông mặc dù bên ngoài vẫn tỏ ra cam chịu, nhưng trong lòng thực sự đã tức giận. Việc trị liệu tốn rất nhiều sức lực vào tinh thần nhưng không nhận được cái giá hợp lý thì làm thế nào?

- La Mông xuống đây. - Trong lúc hắn đang ở trong phòng suy nghĩ xem làm thế nào thì bên dưới đột nhiên có người gọi.

- Ai đó? Tới đây. - La Mông vội vàng trả lời.


Nhưng chưa bước xuống thang, một mùi máu tươi đã xộc vào mũi của hắn. La Mông vội vàng bước xuống lầu, quả nhiên đúng như suy nghĩ có một vài người bị thương nặng đang được đặt ở giữa nhà trọ.

- La Mông! Bọn họ gặp phải ma thú hung dữ nên bị trọng thương. Mau tới xem xem. - Lần trước, đội trưởng Bá Khắc được đội trưởng Hải Ngõa Duy giới thiệu nên vừa thấy hắn xuống lầu liền nói ngay.

- Lần này người bị thương sao nhiều như vậy? - La Mông liếc nhìn vết thương của mấy người bệnh mà cảm thấy căng thẳng.

Nếu như trước đây hắn trị liệu cũng chỉ là chữa lành miệng vết thương thì bây giờ như có cảm giác cứu mạng người.

Số người bị thương có tổng cộng năm người. Bốn người trong số đó mặc dù thương nặng nhưng với pháp thuật trị liệu của Đức Lỗ Y cấp một có thể qua được.

Nhưng người được đặt gần cầu thang nhất lại có vết thương quá nặng.

- Sao không tới thần điện? - Luận về việc trị liệu thì mục sư rất mạnh. Điều này ngay cả La Mông cũng không dám phủ nhận. Mặc dù nhân phẩm của mục sư Đặc Ni Tư không được tốt lắm nhưng hai mươi chín tuổi đạt tới cấp bốn. Mục sư cũng không giống như Đức Lỗ Y, pháp thuật trị liệu của họ mạnh hơn. Mục sư cấp bốn đã nắm được thuật trị liệu mà Đức Lỗ Y phải tới cấp năm, cấp sáu mới có được pháp thuật trị liệu vết thương nhẹ. Cái gọi là vết thương nhẹ tức là trình độ có thể xử lý được.

- La Mông! Mục sư của thần điện hôm nay đã dùng hết thuật trị liệu. Hiện giờ, sinh mạng của họ đành phải nhờ người. - Bởi vì lần này người bị thương đều là đội viên đi theo mình nên Bá Khắc hết sức lo lắng. Thấy nét mặt La Mông có chút khó khăn, y liền vội vàng lớn tiếng nói.

- Được! Vậy ta sẽ làm hết sức. - Đã như vậy, La Mông liền gật đầu đi tới trước mặt người bị thương nặng nhất.

Sau khi kiểm tra, sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Bụng người này bị vuốt của ma thú xé rách, mặc dù được băng bằng vải sạch nhưng máu vẫn đang chảy ra.

Là một Đức Lỗ Y cấp một nếu vết thương nhỏ là có thể dùng thuật trị liệu làm cho liền lại. Nhưng hiện giờ, vết thương lớn thế này đúng là bất lực.

- La Mông! Giúp đỡ đi. Gã là bằng hữu của đệ đệ ta. Nếu ngươi có thể trị được cho hắn, ta đưa cho ngươi gấp ba. - Mặc dù hiểu được mức độ trọng thương thế này đối với La Mông có một chút khó khăn nhưng vào lúc này, gã chỉ biết cầu nguyện kỳ tích có thể xuất hiện.

Dù sao thì lúc này trong trấn ngoại trừ mục sư ra, có thể tìm được người có thuật trị liệu tốt cũng chỉ còn La Mông. Còn đối với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp thì bọn họ không hề nghĩ tới. Nếu không động thủ với nhau đã là quá tốt rồi.

La Mông gật đầu, bảo bọn họ nhanh chóng chuẩn bị rượu mạnh để khử trùng và kim khâu.

Rác dụng của rượu mạnh, Bá Khắc cũng biết đến. Lần trước, trong đội bọn họ có người bị thương phải nhờ rượu mạnh mới có thể làm iệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Thuật trị liệu của thế giới này chỉ dựa vào thần thuật và sự trợ giúp của dược thảo. Do hiệu quả rất tốt nên thủ thuật của Địa Cầu không hề xâm nhập. Trên Địa Cầu, do không có phương pháp trị liệu bằng thần thuật nên một số phương pháp những người ở đây cũng không biết.

Nhưng căn cứ vào niềm tin với La Mông, Bá Khắc vẫn nhanh chóng chuẩn bị mấy thứ đó. Thực ra mấy thứ này trong nhà trọ Mặc Đặc đều có. Bọn họ bỏ tiền ra mua, vợ chồng Mặc Đặc tự nhiên là rất vui.

Đó cũng là lý do tại sao mà mọi người dân trong trấn đều bất hòa với La Mông nhưng vợ chồng Mặc Đặc lại cho La Mông ở đây.

Có cảm tình cung có lợi ích. Do có La Mông ở đây, nên kẻ mạo hiểm tập trung lại rất nhiều. Hơn nữa, các thứ cung cấp cũng bán rất chạy.

Nếu không phải vì vậy thì việc người bệnh mỗi ngày đều kéo tới đây, cho dù vợ chồng Mặc Đặc có lương thiện đến mấy cũng không dễ tha thứ.

Việc giải phẫu tiến hành hết sức thành công. Mặc dù La Mông chưa từng học y thuật nhưng dược vật ở thế giới này rất hữu hiệu vì vậy mà trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn khâu miệng vết thương lại sau đó đắp lên một lớp thuốc mỡ mỏng. Đây là thứ thuốc tốt nhất của hắn. Dù sao thì miệng vết thương này quá nặng nên phải cẩn thận.

Sau khi thoa thuốc xong, La Mông vươn tay, trên bàn tay lập tức xuất hiện một thứ ánh sáng màu xanh lục. Như thế này, chỉ cần vài ngày là có thể làm iệng vết thương khép lại.

Xoa hay tay vào nhau, La Mông nói:

- Được rồi! Không cần phải uống rượu. Chỉ cần nghỉ ngơi mười ngày thì miệng vết thương sẽ khép lại.

- Đã thành công? - Bá Khắc ngây người.

Vừa rồi La Mông nhanh nhẹn khâu vết thương, giờ nghĩ lại gã vẫn còn hết hồn. Có điều, thấy hơi thở của người bệnh trở lại điều hòa, Bá Khắc lập tức giữ tay La Mông liên tục nói cảm ơn.

La Mông đỏ mặt, vội vàng bảo đói phương lấy rượu mạnh xử lý vết thương rồi chữa ấy người khác.

Sau khi làm xong, La Mông không giấu được sự mệt mỏi. Thực ra chủ yếu là do lần đầu tiên khâu lại miệng vết thương cho người khác khiến cho hắn chưa quen. Còn nhưng người khác cũng không biết điều đó. Ba Khắc thấy hắn vì trị liệu mà mệt mỏi nên hết sức cảm tạ, để lại năm mươi đồng bạc sau đó đưa người đi.

La Mông suy nghĩ rồi lấy số tiền nộp thuế được cho Mặc Đặc, để giúp hắn nộp. Số tiền kia, sớm hay muộn cũng phải lấy lại cả vốn lẫn lãi. Nhưng hiện giờ, thời cơ vẫn chưa thích hợp.

- La Mông! Không ngờ ngươi lại có thể cứu sống một người bị ma thú tấn công. - Tin tức nhanh chóng lan truyền trong trấn. Chưa tới nửa ngày, gần như người trong trấn nhỏ đều biết rằng La Mông có pháp thuật thần kỳ.

Còn đội trưởng đội Dong binh - Hải Ngõa Duy lại tới nhà trọ sau khi trêu đùa một lúc liền nói một tin quan trọng với La Mông.

- Có điều, năm mươi đồng bạc mà ngươi phải nộp lên trên bốn mươi đồng. Điều này thật đáng tiecs. Hay là người tới công hội mạo hiểm chính thức đăng ký. Với trình độ hiện tại của ngươi, sau này làm ăn sẽ rất tốt. Cứ như thế này không được đâu. - Hải Ngõa Duy vừa cười vừa nói.


Từ trong miệng của gã, La Mông biết được bản thân mình làm việc trị liệu đối với một người không có nghề nghiệp mà nói thì đúng là bị nộp thuế quá nặng. Nhưng nếu hắn gia nhập vào công hội mạo hiểm thì lại khác. Khi đó việc trị liệu sẽ hợp pháp, quan thuế vụ Ba Tạp Ti không có cớ để thu thuế cao nữa. Còn tương lai, hắn chỉ cần phải nộp một phần mười là được.

La Mông tạ ơn đội trưởng Hải Ngõa Duy. đồng thời, qua đó, hắn biết được rằng ở cách trấn Lý Tạp không xa có công hội mạo hiểm. Mà gần đây, thương đội của Ba Ân Nhĩ muốn tới đó.

Sau khi La Mông gặp được Ba Ân Nhĩ liền đề cập việc đi theo tới thành A Phổ Tư. Nhưng do có nguyên nhân quan thuế vụ Ba Tạp ti khiến ối quan hệ của hai người trở nên bất hòa. Có điều gần đây La Mông đột nhiên thể hiện khả năng trị liệu kinh người làm cho lão thấy không cần phải làm mối quan hệ căng thẳng. Huống chi, La Mông chỉ muốn cùng đi với họ, cũng không phải là chuyện khó xử. Ba Ân Nhĩ suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Cả ngày bận rộn nhanh chóng qua đi. Thoáng cái, đã tới thời điểm thương đội Ba Ân Nhĩ khởi hành.

Sáng sớm, La Mông rửa mặt mũi, ăn chút điểm tâm rồi ở trong nhà trọ chờ.

- La Mông! Hàng nhiều quá nên tới chậm. - Mất hơn nửa ngày, đoàn xe của Ba Ân Nhĩ mới tới nhà trọ Mặc Đặc.

- Nhiều đồ như vậy hay sao? - Mặc dù biết Ba Ân Nhĩ buôn lớn nhưng vừa ra khỏi cửa thấy hơn mười chiếc xe ngựa cũng làm cho La Mông bất ngờ.

- Chẳng phải là tới mùa đông rồi hay sao? Vải vóc và lương thực dự trữ trong thành không đủ. Chúng ta mới nhân lúc này kiếm một chút tiền. - Ba Ân Nhĩ mặc dù nói một cách khách khí nhưng nét mặt vẫn có chút đắc ý.

La Mông cũng nói vài câu khiến cho sự bất hòa trong thời gian quan được xóa bỏ.

Hôm nay, thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm. Hàng hóa của thương đội cũng được vận chuyện bằng trâu ngựa giống như ở Địa Cầu. Do xe rất rộng nên La Mông không phải đi bộ.

Ngồi trên xe, tâm trạng của La Mông rất tốt. Không chỉ vì mục đích lần này của hắn mà cũng bởi vì đây là lần đầu tiên tới thế giới này, hắn được đi xa.

Cho dù kẻ nào cũng mong ước điều đó mà La Mông cũng không ngoại lệ. Hắn rất muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào.

Xe ngựa di chuyển từ từ khiến cho La Mông cũng nghe được tiếng mọi người trò chuyện. Những người này vào Nam ra Bắc, mặc dù tri thức thiếu nhưng kiến thức thì lại hơn xa bất cứ người nào trong trấn. Bọn họ đã qua rất nhiều thành thị, cũng gặp rất nhiều người khiến cho La Mông được mở rộng tầm mắt. Đối với hắn mà nói thì những điều này tương lai chắc chắn sẽ cần.

Quá trình đi đường cười cười nói nói, không hề cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng một ngày trôi qua, một bức tường thành không rộng lắm nhưng so với trấn Lý Tạp thì cao hơn xuất hiện trước mặt khiến cho La Mông biết mình đã tới nơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.