Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 25: Giác ngộ nho nhỏ (thượng)







Cáp Duy! Ngươi nói xem tên quân thuế vụ Ba Tạp Ti là người như thế nào mà lại chịu mất một khoản lớn như vậy để sửa trị một tên thiếu niên?

Đêm đã khuya, dưới ánh trăng, trấn Lý Tạp đã chìm vào giấc ngủ. Không gian yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả những ánh lửa ở trong trấn cũng tắt hết.

Trong sào huyệt của công hội Đạo tặc bên ngoài trấn nhỏ, trong số bốn người cũng chỉ có hai người vẫn còn chưa ngủ, đang nằm trên giường trò chuyện với nhau, vô tình lại nói tới chuyện kia.

Gã đạo tặc tên Cáp Duy là một đại hán chột mắt liền cười ha hả:

- Mặc kệ nó! Dù sao thì cũng chỉ cần tiêu diệt tên thiếu niên đó thì sau này chúng ta có chỗ dựa vững chắc ở trên trấn....

Công hội đạo tặc vẫn nằm ở các thành thị lớn nhưng do những đội ngũ mạo hiểm dần chuyển hướng tới những khu xa xôi nên một số đạo tắc cũng chuyển tới các thành trấn vừa và nhỏ, từ từ phát triển.

Trấn Lý Tạp nằm giữa rừng rậm và đại dương, dưới những làn người đổ về, từ từ cũng được mọi người chú ý. Vào nửa tháng trước, bốn tên đạo tặc đã đặt chân lên mảnh đất này.

- Ài! Bác Tây! Hôm qua ta thấy ngươi hơi khác lạ có phải lại thèm gái rồi đúng không? Chờ làm xong chuyện này, chúng ta tới đoàn Dong Binh tìm một hai đứa rồi ngủ một đêm. Ha ha ha! Ta chẳng nói với ngươi tại trấn kia, cái cô bé đó thật là ngon. Chậc chậc! Tên tiểu tử ngươi không có phúc, không tận hưởng được lại còn bị mất mặt. Ha ha.

Tên đạo tặc Bác Tây thân thể gầy yếu nghiêm mặt trừng mắt nhìn đồng bọn:


- Nếu chẳng phải các ngươi giết chồng và con của cô ta thì làm sao cô tại lại liều mạng như vậy. Một cô bé xinh xắn như vậy thật là đáng tiếc...

Nói tới đây, y lại quay về chuyện cũ:

- Đúng rồi! Tên quan thuế vụ kia có giữ lời ngầm cho chúng ta kinh doanh trên trấn hay không?

Điều kiện thành lập phân hội của công hội đạo tặc rất đơn giản, phần lớn cũng là vì đạo tặc không tuân theo phép tắc và vì lý do muốn được mở rộng.

Vì vậy chỉ cần hoàn thành được ba điều kiện.

Đầu tiên là được giáo hội trộm cắp chắp thuận, đồng thời hàng năm tiến cống. Tiếp theo, người xây dựng phân hội phải là thành viên của công hội đạo tặc. Cuối cùng, con số xây dựng phân hội không được nhỏ hơn bốn người.

Vì vậy mà bốn tên đạo tặc này vừa đủ với điều kiện nói trên. Tất nhiên, công hội Đạo tặc mặc dù không thể hành động một cách quang minh chính đại nhưng vẫn có thể có quan hệ với lĩnh chủ, xử lý những chuyện mà lĩnh chủ không tiện ra mặt.

Có điều đây cũng chỉ là một đám tiểu đạo tặc cấp một, cấp hai, không hoạt động được trong thành thị nên mới chạy đến đây vì vậy mà cũng không được để ý. Hơn nữa, nam tước La Tạp Tư thường xuyên ở trong thành, bình dân ít khi được nhìn thấy. Vì vậy mà mặc dù bọn họ tới đây đã mấy ngày nhưng vẫn gặp phải rắc rối, muốn gặp được một người quản lý thực sự đúng là chuyện khó khăn. Cuối cùng khi họ đã tưởng như hoàn toàn thất vọng thì tên quan thuế vụ của phủ trưởng trấn lại chủ động tới tìm họ.

Bọn họ bày tỏ có thể thực hiện một số vụ làm ăn với gã. Tên này nghe nói là quan thuế vụ thân thích với lĩnh chủ đại nhân, nên đồng ý thay bọn họ làm một số chuyện để họ ở trên trấn xây dựng được phân hội.

Mà một phần của chúng cần hoàn thành lại là đi hãm hại một tên thiếu niên không quyền không thế, không cha không mẹ trong trấn mà thôi. Vụ làm ăn này cho dù thế nào cũng đều thấy có lãi.

Do thói quen nghề nghiệp nên sau khi Ba Tạp Ti đi rồi, đám đạo tặc cũng phái người ra ngoài điều tra tên thiếu niên có tội với y. Kết quả điều tra không khác với điều Ba Tạp Ti nói nhiều lắm. Ngoài trừ việc tên thiếu niên này là Đức Lỗ Y cấp một ra, tất cả các chuyện khác đều là sự thật.

Chẳng qua, gã thiếu niên đó mặc dù là Đức Lỗ Y nhưng cũng chỉ là cấp một. Trước mắt, hắn còn có tội với Đức Lỗ Y Kiệt Pháp và bị mục sư Đặc Ni Tư đuổi đi, như thế cũng không gây cho chúng nhiều nguy hiểm. Mà cuối cùng, bọn chúng quyết định tiếp nhận vụ làm ăn này.

- Hắc! Nghĩ làm gì? Nếu gã có gan lừa chúng ta, chúng ta sẽ làm cho gã khổ sở. - Tên đại hán chột mắt biến sắc, mất hứng mà nói.

- Đúng vậy. - Tên đạo tặc Bác Tây nghĩ vậy cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng không biết vì sao từ hôm qua đến giờ, mắt gã cứ giật giật liên tục. Do trời sinh có cảm giác nhạy bén vì vậy khiến cho gã cảm thấy lo lắng. Cảm giác đó bắt đầu từ ngày hôm qua cho tới hôm nay càng lúc càng mạnh. Gã day day huyệt Thái Dương cảm thấy có thể bản thân đã quá hồi hộp. Sáng sớm ngày mai còn phải ra ngoài trấn nên gã quyết định không nghĩ nhiều, an tâm mà ngủ.

Nhưng bàng quang căng cứng khiến cho Bác Tây đành thở dài, chấp nhận ngồi dậy.

- Mày đi đâu vậy? - Gã đại hán độc nhãn tò mò hỏi.

- Tao đi tiểu. - Bác Tây nói xong, đi giầy rồi từ trong phòng đẩy cửa ra ngoài.

Mấy tên đạo tặc thuê một căn lầu nhỏ hai tầng cũ nát. Chúng chia nhau ở ba gian phòng ở lầu hai. Còn nhà vệ sinh thì ở bên cạnh hành lang lầu một. Tên đạo tặc kia vừa ngáp vừa đi xuống cầu thang. Khi tới phòng tiếp khách, bên trong đột nhiên có tiếng động khiến cho gã giật mình, tỉnh hẳn.

Tên đạo tặc này cũng đúng là người phụ trách gác đêm nay. Vì vậy mà gã lấy một chuỗi chìa khóa, chọn lấy cái to nhất sau đó nhẹ nhàng cắm vào lỗ khóa rồi đẩy ra nhẹ nhàng. "Có gì đó không ổn! Cánh cửa này đã mở. Chẳng lẽ...hôm nay mình quên không khóa?"

"Hay là..." Gã ghé tai lắng nghe, nhưng khiến cho gã ngạc nhiên là âm thanh vừa rồi không còn xuất hiện, chẳng lẽ là do nghe nhầm?

Tên đạo tặc cảm thấy hoang mang, liền rút từ dưới giầy ra một thanh đoản kiếm sắc bén sau đó từ từ đẩy cánh cửa gỗ.

Vừa mở cửa ra, gã thấy ngăn kéo mở tung, đồ đạc rời đầy trên mặt đất. Bác Tây kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. "Ôi trời ơi! Không ngờ lại có kẻ trộm tới thăm công hội Đạo tặc."

Nhưng trong căn phòng này ngoại trừ một số giấy tờ cũng chẳng có gì đáng giá. Chẳng qua, lúc này cũng không có thời gian cho gã nghĩ nhiều, nhìn xung quanh, gã kết luận người xông vào đây vẫn còn chưa ra khỏi. Mặc dù, lúc gã đẩy cửa vào không thấy có người nhưng trong căn phòng này có ba cái tủ to, rất có thể người đó đã nấp vào đó.

Cuối cùng, là một tên đạo tặc có nhiều kinh nghiệm nên Bác Tây cũng có một chút võ nghệ. Vì vậy khi nhận ra tình hình, gã không ra ngay ngoài kêu to cho những người khác biết mà tìm kiếm trong phòng.

Gã giật mạnh một cái tủ ra thì không thấy có người.

Sau khi mở cánh tủ thứ hai cũng không thấy có ai.

Bác Tây nhìn cái tủ cuối cùng, ánh mắt trở nên sắc bén. Nếu như gã đoán không nhầm thì người tới chắc chắn là trốn trong đó. Chẳng qua lần này gã cũng không vội vàng mở tủ mà nghe ngóng một cách cẩn thận. Quả nhiên là trong không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở vọng vào lỗ tai.

Bác Tây nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó cầm thanh đoản kiếm đâm mạnh vào cái tủ gỗ. Ngay lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Gã cười ha hả, sau đó rút dao găm. Những giọt máu tươi trên con dao, nhỏ xuống đất.

Bầu không khí lập tức có mùi máu tanh. Tên đạo tặc gầy yếu nở nụ cười hưng phấn, kéo mạnh cửa tủ. Thấy trong đó có hai gã thiếu niên đang nấp càng làm cho gã vui vẻ kêu lên.

- Không ngờ dám tới đây ăn trộm. Các ngươi to gan thật. Mau chui ra cho ta. - Gã đạo tặc cười ha hả, chẳng hề e ngại giơ con dao ý bảo hai tên thiếu niên đi ra ngoài.

Hai gã thiếu niên liếc nhau rồi từ bên trong bò ra. Tên thiếu niên khôi ngô thì ôm lấy tay phải, máu tươi từ kẽ tay vẫn đang chảy ra.

- Đi thôi La Mông! - Hiển nhiên là tên đạo tặc nhận ra tên thiếu niên còn lại:

- Xem ra vụ làm ăn ngày mai không cần thực hiện nữa rồi. Kẻ trộm có ý đồ cướp bóc có tội càng to. Ừm ừm! Để ta nghĩ xem. Tội này có thể bị treo cổ ha ha.

Gã đạo tặc đang định gọi những người khác xuống thì đột nhiên, La Mông nhấc tay. Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt vang lên, cổ gã đã bị một mũi tên xuyên qua.

Mọi việc diễn ra quá mức quái dị, tên đạo tặc ở khoảng cách gần như vậy làm gì còn có thời gian để phản ứng.

"Cung tên!" Trong đầu gã đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đó. Gã không ngờ được rằng hai tên thiếu niên này lại có loại vũ khí được khống chế nghiêm ngặt như vậy. Máu tươi từ cổ gã chảy đầy trên mặt đất.

Thấy tên đạo tặc đổ gục xuống đất, La Mông mới thở phào một hơi.

Cây cung này là vũ khí còn lại duy nhất trong không gian. Vốn ở quốc gia của hắn trước đây kiểm soát vũ khí rất chặt. Vì vậy mà cho dù trong không gian có thể chứa đồ vật nhưng cũng không có súng, chỉ có cây cung này, không ngờ lúc này nó lại phát huy tác dụng.


Pháp Phí hết sức kinh ngạc với cây cung trong tay La Mông. Nhưng ngay lập tức tiếng bước chân vọng tới khiến cho gã trở nên lo lắng.

Một tên đạo tặc vừa mới xuất hiện thì một tiếng "xoẹt" vang lên. Y giật người một cái, đồng thời có một mũi tên ngắn xuyên qua lồng ngực mà bay ra phía sau.

Người này "hự" một tiếng rồi ngã sấp xuống đât.s

Tên đạo tặc đi sau kinh hãi không biết nên tiếng hay lùi.

La Mông nắm lấy cây cung. Trong tay hắn còn có sáu mũi tên. Đầu mũi tên rất sắc. Còn Pháp Phí thì cầm lấy trường kiếm.

Ánh mắt của tên đạo tặc trở nên tuyệt vọng. Y gào lên một tiếng rồi nhào tới.

Ánh mắt của La Mông trở nên lạnh lùng, bóp cò. Một tiếng động vang lên, mũi tên lại bay ra, xuyên qua thân thể tên đạo tặc. Do khoảng cách quá cần nên mũi tên xuyên qua còn kéo theo những giọt máu văng lên trên cánh cửa.

Chuyện sau đó lại càng đơn giản hơn. Loại cung nỏ này đúng là một thứ vũ khí giết người. Đối diện với nhân vật cấp thấp có thể nói nó chính là vô địch. Đặc biệt lúc này cũng chỉ còn có một người cũng chỉ là đạo tặc cấp một, cấp hai. La Mông cầm cung, Pháp Phí cầm trường kiếm trong tay, mặc dù có sợ hãi nhưng không có gì nguy hiểm. Cả hai tìm giết chết tên cuối cùng. Sau khi xác nhận không còn người nào khác, cả hai mới bình tĩnh lại.

Vừa mới bình tĩnh, sắc mặt Pháp Phí lập tức tái nhợt. Đây là lần đầu tiên gã giết người, lại còn giết tới bốn. Vừa rồi nghe thấy bị hãm hại gã nhất thời xúc động nhưng tới lúc này bắt đầu sợ hãi.

La Mông cũng chỉ chực nôn nhưng cũng cố gắng kìm nén được.

Toàn bộ bốn cái thi thể nhìn hết sức dữ tợn, trạng thái khủng bố. Trong không khí sặc một mùi tanh.

- La Mông! Bọn chúng thực sự bị chúng ta giết hết rồi sao? - Một âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí quái dị, cùng với một sự khó tin.

Phản ứng đầu tiên sau khi giết xong bốn tên đạo tắc của Pháp Phí đó là:

- Trời ạ! Chúng ta giết người.

Gã nhìn sắc mặt phức tạp của người bạn tốt bên cạnh mà cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện trong đầu. Thứ vũ khí kia đột nhiên xuất hiện là cái gì? La Mông giấu ở đâu? Vừa rồi, trong nháy mắt, La Mông hết sức quyết đoán khiến cho gã cảm thấy xa lạ.

- Pháp Phí! Hối hận sao? Hối hận hôm nay theo ta tới đây? - Phát hiện ra tên bạn đang nhìn chăm chú, La Mông đang trầm mặc đột nhiên ngửa mặt lên hỏi. Hiện tại, biểu hiện của La Mông cũng rất lạ, trong mắt như có một ngọn lửa thiêu đốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.