Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 20: Trâu rừng (Hạ)







Trâu rừng ở thế giới này nhìn qua cũng giống như ở địa cầu. Bình thường, trâu rừng trưởng thành dài khoảng hai thước, có hai cái sừng thô to. Điều khác biệt duy nhất đó là lớp lông không có màu sẫm như trâu rừng ở Địa Cầu mà hoàn toàn ngược lại. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, da của chúng bóng loáng, giống như gấm vóc mà vàng kim làm cho người khác mê mẩn.

Mà cũng vì có bộ da đẹp như vậy nên khiến cho chúng gặp họa. Bộ da của chúng dùng để may áo lông thú. Bởi vì so với giá cả của một số loại động vật khác làm áo tiện hơn rất nhiều cho nên từ xưa tới nay được một số thiếu nữ trong các gia đình giàu có yêu thích.

Mà thịt trâu rừng so với thịt trâu nhà còn ngon hơn. Vì vậy mà có giá rất cao, khiến cho người ta thường vào trong rừng săn giết. Có điều, muốn bắt được một con trâu rừng cũng không phải là chuyện dễ.

Đầu tiên, mặc dù trâu rừng sống ngoài rừng rậm nhưng luôn sống theo đàn nhỏ. Ít nhất mỗi đàn có tới mười con. Tiếp theo đó, thời điểm hoạt động của chúng mặc dù phần lớn là vào lúc hoàng hôn hoặc đêm tối, còn ban ngày thì tìm nơi thoáng mát để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, khứu giác và thính giác của chúng rất nhạy bén. Mặc dù tính tình hiền lành nhưng khi gặp địch thì không hề sợ hãi. Nếu phát hiện có người tới gần, chúng sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Một khi bị người bắn bị thương hoặc dồn vào đường cùng chúng sẽ trở nên hung dữ mà tấn công kẻ địch. Vì vậy mà người săn bắt trâu rừng bình thường đều là chiến sĩ dưới cấp sáu. Mặc dù không đông nhưng bọn họ cũng có kinh nghiệm săn bắn và thân thể khỏe mạnh.

Đối với những thiếu niên còn nhỏ như Pháp Phí và La Mông thì đừng nói là săn bắt một con trâu rừng, cho dù là một con động vật nhỏ hơn cũng sẽ khiến người ta kinh ngạc.

Có điều lúc này, La Mông và Pháp Phí cũng không có thời gian suy nghĩ. Cả hai nấp trong bụi cỏ, chăm chú nhìn trâu rừng đang uống nước.

Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm đi săn lắm nhưng không có nghĩa là họ không nhận ra thực lực của trâu rừng. Hành động của chúng có chút chậm chạp, nhìn qua thì chỉ được cái xác. Hơn nữa ba con trâu này ở một chỗ với nhau rõ ràng là do yếu hơn nên bị rớt khỏi đàn. Chưa nói ở đây chỉ có một con to và hai con nhỏ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy được trong mắt của người kia có một sự vui mừng.

- La Mông! Ba con này lạc khỏi đàn. Lần này chúng ta giầu to rồi. - Khuôn mặt nhỏ nhắn của Pháp Phí quá hưng phấn mà đỏ ửng, dường như nhìn thấy một đống tiền chất trước mặt. Gã vui vẻ sờ mũi tên sau lưng định lắp vào cung mà bắn thì bị La Mông ngăn lại.

- Khoan hãy nhúc nhích. - Ánh mắt La Mông sáng ngời nhìn ba con trâu rừng đang uống nước rồi nhỏ giọng nói:

- Khó khăn lắm mới gặp được trâu rừng lạc đàn, không thể để cho chúng sợ hãi mà bỏ chạy.


Hắn liếm liếm đôi môi khô của mình rồi nói tiếp:

- Khoảng cách xa như vậy nếu dùng cung thì không có hiệu quả cao. Như vậy để ta đi qua cho con to kia một đòn. Còn hai con nhỏ để cho ngơi. Chẳng phải ngươi có mang theo dây thừng đó hay sao? Nếu bắt sống được thì trói chúng lại rồi mang về. Trâu rừng sống có gia cao hơn một chút. Hơn nữa, việc giết trâu rừng trưởng thành thì không sao. Nhưng con nhỏ nếu có thể để thì không nên giết...

Nói xong, hắn chẳng để cho Pháp Phí phản đối, giống như một con mèo, trườn theo bụi cỏ mà tới sát ba con trâu rừng.

Khi tới gần, hắn mới phát hiện ra hai con trâu nhỏ là hai con nghé con mới sinh chưa được lâu. Lúc uống nước, bốn chân chúng vẫn còn run run.

Con trâu rừng trưởng thành kia cũng rất yếu ớt, trên người có rất nhiều vết thương đã lên mủ. Hiển nhiên là do tụt lại phía sau, lại phải bảo vệ nghé con nên nó gặp phải nguy hiểm. Bất cứ một động vật ăn thịt nào cũng đều cảm thấy thích thú đối với một con trâu bị lạc. Chẳng biết nó trải qua bao lần chiến đấu.

Khi La Mông tới gần, con trâu vừa mới uống xong nước, vẫy vẫy cái đuôi rồi đi về phía bờ biển.

"Cơ hội tốt!"

La Mông nắm chặt thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng đi về phía con trâu. Thanh kiếm này chính là thanh được lão Duy Nhĩ rèn nên. Mặc dù lúc săn thú dùng khảm đao có lẽ thích hợp hơn, nhưng ở trên thế giới này binh khí vốn kiếm không dễ. Hơn nữa, hắn còn gánh món nợ mấy trăm đồng bạc nên lúc này đành phải dùng thanh kiếm.

Còn chuyện lấy khảm đao từ trong không gian ra lúc này là điều không thể. Cho dù khảm đao dùng để săn thú tốt hơn nhưng đối với một người chỉ biết kiếm thuật mà nói thì sử dụng kiếm còn có thể bảo vệ bản thân.

Bởi vì La Mông là Đức Lỗ Y nên trên người có một thứ hơi thở tự nhiên. Thứ hơi thở đó không chỉ hữu dụng đối với thực vật mà còn để đánh lừa động vật rất tốt. Dù sao thì làm gì có con nào lại đi cảnh giác với thực vật? Vì vậy mà khi hắn từ trong bụi cỏ đi ra, con trâu rừng đang quy lưng lại nên không phát hiện ra hắn.

Mãi cho tới khi hắn tới gần, nâng thanh kiếm lên để lộ ra sát ý, con trâu rừng mới phát hiện ra nguy hiểm. Nó hốt hoảng muốn tránh nhưng làm sao La Mông có thể để cho con mồi trốn thoát?

Hắn nâng kiếm lên, đâm mạnh vào thân con trâu. Binh khí sắc bén đâu vào thân trâu rất sâu. Con trâu rừng kêu lên một tiếng thảm thiết, lao thẳng về phía hắn.

La Mông hoảng sợ, vội vàng nhảy ra. Hắn có sự nhanh nhẹn nên lúc này phát huy tác dụng.

Mới nhảy được mấy bước, La Mông liền nhận ra do quá nhiều vết thương nên động tác của con trâu rừng hết sức chậm chạp, chỉ liên tục kêu lên những tiếng đau đớn.

La Mông lập tức đánh tiếp, đâm liên tục khiến áu tươi chảy ra đầm địa. Cuối cùng, con trâu rừng cũng chảy nước mắt, biết rằng cái chết đã tới.

Nhìn thấy giọt nước mắt, La Mông cảm thấy động lòng. Nhưng nghĩ tới Ni Khắc, hắn lại quyết tâm đâm thẳng một kiếm vào tim của con trâu.

La Mông nhìn con trâu ngã xuống đất thì cảm thấy hài lòng với sức khỏe của bản thân do luyện tập kiếm thuật. Hắn xoa xoa mấy giọt máu trên người

Sau khi làm xong, hắn đứng dậy vừa lúc thấy Pháp Phí dắt hai con trâu rừng cười ha hả đi ra.

Sau đó hai người bận rộn lột da con trâu, đồng thời xẻ thịt cho vào mấy bao tải đã chuẩn bị trước.

La Mông cũng có suy nghĩ ấy thứ này vào trong không gian của mình. Nhưng lúc này hắn không có một mình. Mặc dù Pháp Phí là bạn tốt của hắn nhưng chuyện bản thân có không gian đó càng ít người biết càng tốt.

- Lần này đúng là gặp may mắn. Da lột được rất tốt. - Pháp Phí nhìn một ít thịt còn dính trên xương mà cảm thấy tiếc:

- Có lấy nốt chỗ này không?

La Mông cười vỗ vỗ vào mấy cái bao trên mặt đất:

- Đừng để ý tới nữa. Chỉ riêng chỗ này trở về đã mất rất nhiều sức rồi. Bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta về nhanh thôi. Nếu về sớm thì có thể lấy tiền sớm, thậm chí ngươi còn có thể được ăn một chút bánh thịt.

Pháp Phí ngẫm nghĩ thấy đúng nên không nói gì thêm.

Mỗi người dắt một con nghé, khoác một bao thịt, vui sướng mà đi về.

Nhưng nói thế nào thì lần đi săn này cũng là một thành công lớn, không có người nào bị thương. Hơn nữa đi săn lại còn bắt được trâu rừng đúng là may mắn.

Ngay cả La Mông cũng không nhịn được mà lẩm nhẩm hát một số ca khúc được yêu thích ở Địa Cầu.

- La Mông! Ngươi đang hát cái gì đấy? Nghe hay thật. - Pháp Phí đi bên hâm mộ nói:

- Có thể dạy ta hay không?

La Mông kinh ngạc nhìn gã:

- Chẳng phải từ trước đến nay ngươi không thích hay sao?

Pháp Phí ngượng ngùng:

- Sang năm ta sẽ làm lễ trưởng thành...

- A a! Ta hiểu rồi. Tiểu tử ngươi nghĩ tới mấy cô gái rồi đúng không? Ha ha ha! - La Mông lập tức hiểu ra liền cười ha hả.

Khuôn mặt Pháp Phí lại càng đỏ hơn. Gã thẹn quá hóa giận:

- Không dậy thì thôi.

Sau đó tức giận đi về phía trước.

La Mông nhịn cười, bước tới vỗ vai gã:

- Đừng có nóng giận. Ta sẽ dạy ngươi.

Lúc này, sắc mặt Pháp Phí mới dễ coi hơn một chút. Có điều thoáng cái gã biến sắc:

- La Mông! Vừa rồi dường như có bóng người chạy qua.

- Phải không? - La Mông thôi cười, cẩn thận nhìn quanh:

- Không có ai! Vừa rồi ngươi có hoa mắt không?

- Có thể. - Pháp Phí cũng không dám khẳng định.

- Đúng rồi, nghe nói tiểu thư Ngả Lỵ Ny tốt với ngươi lắm. Sau này, ngươi có ý định vào làm cho giáo hội không?


Thấy ánh mắt hâm mộ của đồng bọn đang nhìn, La Mông chỉ biết vỗ đầu Pháp Phí mà cười khổ:

- Chuyện đó và chuyện có hay không vào giáo hội l có liên quan gì với nhau? Có điều...

Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt xinh xắn, điềm tĩnh của Ngả Lỵ Ny cùng với thân thể quyến rũ:

- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny quả là người rất tốt.

Pháp Phí cười ha hả, nói:

- Đừng nói là ngươi thích tiểu thư Ngả Lỵ Ny đấy chứ?

Câu này nếu bình thường thì không thể nói. Dù sao, tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng là quý tộc lại là một mục sư, địa vị hơn xa đám bình dân bọn họ. Cho dù La Mông là Đức Lỗ Y cũng không dám với cao.

Nhưng hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa Pháp Phí muốn trêu lại nên kiếm cớ cười nhạo đối phương mà thôi.

- Nếu ngươi có thể lấy được tiểu thư Ngả Lỵ Ny thì đúng là một bước lên trời. Tiểu thư Ngả Lỵ Ny không chỉ là một mỹ nhân mà tính cách cũng dịu dàng lại còn lương thiện. Tương lai tiểu thư lại là mục sư, chưa nói tới việc còn là con gái của lĩnh chủ đại nhân. Ngươi nói thật xem ngươi có thích tiểu thư hay không?

Có điều biểu hiện của La Mông làm cho hắn thất vọng. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, dường như câu nói vừa rồi không hề liên quan tới mình.

- La Mông! Ngươi không nghe ta nói hay sao? Ta nói tiểu thư Ngả Lỵ Ny xinh đẹp lương thiện như vậy chẳng lẽ ngươi không thích?

La Mông vỗ đầu Pháp Phí:

- Nói gì đấy? Đây cơ bản là chuyện không thể. Chẳng lẽ ngươi quên thân phận của tiểu thư hay sao? Cắt.

Nói xong, hắn làm một động tác khinh bỉ rồi đi nhanh về phía trước.

- Này này! La Mông từ từ chờ ta với. - Pháp Phí vội vàng nắm hai con nghé con đuổi theo.

- Ngươi nói không thích nhưng mặt thì lại tố cáo a. Nói đi, nói đi! Chúng ta là bạn với nhau! Nói ra ta không cười ngươi...

- La Mông....

Hai người vừa nói vừa đi càng lúc càng xa. Ở phía sau lưng họ để lại vô số những giọt máu trên mặt đất kéo dài tới cái túi trên lưng La Mông.

Cho tới khi hai người khuất hẳn, một người thanh niên mặc áo choàng rộng thùng thình mới xuất hiện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.