Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 46: Bảo vệ Âu Tử Dạ




Một cơn gió lạc loài chạy thốc tới tựa bão tố khiến tôi đứng không vững, nghiêng nghiêng ngả ngả như nhành cỏ yếu ớt.
Không thể chịu đựng được nữa, phải bất lực dương mắt đứng nhìn một người mình quen biết không có khả năng phản kháng chống đối, bị đánh cho không nhúc nhích nổi một ngón tay làm tôi cực độ nóng nảy căm giận .
Chỉ đứng nhìn thôi mà cũng thấy đau nhức khắp mình mẩy,như thể bản thân đang bị tra tấn. Tự hỏi chẳng hay cái tên đó cảm thấy sao rồi? Vì đau đớn đến chết lặng nên đã ngất lịm đi không còn biết tới trời đất?
Hắn im thin thít, không hề rên rỉ một tiếng, cứ như một con búp bê câm lặng chịu đòn...cứ như thế tiếp nối...liệu hắn có đi tham quan địa ngục một vòng xong rồi ở lại đó làm việc luôn không?
Nếu mà hắn cứ thế nằm chết vật ở đó, bỏ lại tôi phải chôn chân nơi này thì biết làm sao xoay sở thoát thân?
Chỉ còn biết vô dụng trơ mắt đứng nhìn Âu Tử Dạ, thấy hắc khí từ trời đêm vẫn ùn ùn kéo tới như đi trẩy hội, muôn vàn cánh tay dài ngoằng gầy gò khô đét được tạo ra từ sương đêm và mây mù không ngừng bao bọc lấy hắn như thời kỳ nhộng tạo vỏ kén.
Tên dị nhân này rốt cuộc là cái thứ gì? Vẫn là con người đấy chứ?
- hắn chết rồi.
Cái gã đang sờ động mạch nơi hõm cổ Âu Tử Dạ quay lại báo cáo tình hình cho tên bên cạnh tôi hay.
Đầu tiên tôi có cảm tưởng nghe thấy tiếng phát ra qua một tấm màn sương mù mịt nên không hiểu ý nghĩa lời nói, sau đó “uỳnh” một cái như thể có dòng thác đột ngột đổ xuống, cảm giác như máu toàn thân chợt đông đặc lại , cơ thể rơi vào trạng thái chân không vô lực.
Tên đó là quái vật đầu thai, hắn chắc chắn là đang tắt nguồn để sạc pin thôi. Mặc dù trớ trêu liên tục nghĩ hắn tiêu rồi ,xong rồi ,hỏng rồi nhưng đến khi nghe điều ấy từ chính miệng người khác thốt ra lại tạo cảm giác bức bối ngột ngạt ,như thể ai đó vô hình bóp chặt yết hầu.
Tên đứng kế bên hắn phát biểu cảm tưởng trước.
- khó khăn lắm mới biết Cự Khuyết rơi vào tay hắn, giờ thì hay rồi. Mày đúng là thằng đần ,lại ra tay thô bạo hủy đi nguồn tin đắt giá duy nhất.
Tên đó nghe thế lại mạnh miệng chống chế.
-Hai năm qua chúng ta đã tiếp cận hắn, giở mọi thủ đoạn cũng không cách gì truy thấy đầu mối lần ra Cự Khuyết ,tôi nghĩ nhân cơ hội tốt này cứ nhất quyết thủ tiêu hắn luôn rồi khuân về trụ sở đưa cho mấy lão nhân gia quyết định.
Tính mang hắn về xưởng chế biến thành quái nhân sao?
Tên bên cạnh tôi ngẫm nghĩ một chút rồi gật gù đồng tình.
-Thân thủ của tên đó đúng không tồi, chúng ta từng nhiều lần giao đấu với hắn nhưng chưa từng làm hắn trọng thương lần nào...xem ra chỉ còn cách mang về cho lão nhân gia xử lý.
-Tao không cần biết chúng mày là bọn nào? Nhưng cổ kiếm cũng lấy rồi còn tính làm gì hắn? Hắn đã thành ra như vậy rồi vẫn không thể buông tha sao?
Tôi hốt hoảng chất vấn ngay thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh đến chính bản thân cũng lấy làm kinh ngạc mình lại tỏ cái thái độ như thể bề trên dò xét kẻ dưới, vừa ổn định sắc bén vừa uy nghiêm trầm trọng.
Gã thoáng sững một chút rồi mũi súng vô tình dí càng sát vào sọ não, ấn ấn mấy cái vẻ coi thường trọng lượng lời nói kẻ xa lạ đang thất thế.
- chúng tao là ai không đến phiên mày có tư cách xét hỏi? Giờ bọn mày như cá nằm trên thớt, chúng tao muốn chiên muốn xào còn phải báo cáo với mày sao?
Ngây người ra mất mấy giây mới khiến não bộ thông suốt. Muốn giãy giụa thế nào đây? Chẳng lẽ thật không còn cách nào khác đành để họ mang hắn đi thí nghiệm trên cơ thể?
-Âu Tử Dạ!
Nắm hai bàn tay lại ,hét lớn, gọi thử xem hắn có phản ứng gì với xung quanh không. Quả nhiên vô vọng, cứ như nơi đó chỉ có vỏ bọc trống rỗng ,còn hồn phách đã phiêu du tới tầng trời Đại La nào đó rồi.
Mũi súng phang vào đầu khiến tôi xây xẩm mặt mày, đất trời bốn bề như chao đảo chênh vênh nhưng thật lạ lùng là tôi vẫn đứng ổn định.
Giọng của gã cảnh cáo.
-không được vọng động, nếu không tao cho mày chầu tổ tiên.
Gã dứt câu liền quay ra nói thêm lời với đồng đội ,bảo vác Âu Tử Dạ mang theo.
Liền lựa đúng lúc tên đó lơ là quay đi ra lệnh cho đồng bọn, chộp nhanh lấy cây gậy dùi cui điện dắt bên hông của gã ,rồi bấm điện phang ngay vào giữa mặt gã.
Gã rú lên một tiếng thất kinh. Tôi không quản tiếp ,nhanh chóng ném trúng ngay cây gậy vào đầu tên thứ hai đang đứng chĩa mũi súng phòng hờ, vừa vặn quay cái bản mặt chết tiệt lại liền hứng ngay cả khúc dùi cùi.
Thầm nhủ cũng may mắn làm sao lại có thể một phát trúng đích mụch tiêu.
Trong khi tên đó còn choáng váng lảo đảo thì tôi đã vượt qua đứng sau lưng cái gã khốn đánh Âu Tử Dạ .Gã đó vừa quay mặt lại liền lĩnh ngay cú đá lật cằm khiến máu mồm tuôn trào .
Một loạt động tác trơn tru, diễn ra cực nhanh chóng trôi chảy trong vài giây ngắn ngủi. Bởi vì khoảng cách chưa đầy 5m, hơn nữa bọn chúng cũng chẳng ngờ tôi lại máu nóng hỏng não làm ra cái hành động điên rồ đó nên mới thành công đốn ngã 3 tên.
Có điều, vì là hành động chưa thông qua đại não lên sau đó hậu họa giáng xuống cũng chỉ còn biết ngậm ngùi đón nhận.
Nhanh nhẹn luồn hai tay xuống nách xốc vai hắn dựng dậy, cả cơ thể Âu Tử Dạ mềm xèo như cọng bún thiu đều phải dựa cả vào tôi mới miễn cưỡng đứng tạm. Có điều đứng còn chưa được vững vàng thì một tiếng súng nổ chói tai vang lên sau lưng.
Cảm thấy cơn đau buốt ở bắp đùi phải phía sau chạy thẳng nên não, tôi tức khắc trụ không xong .Sức nặng của Âu Tử Dạ khiến tôi quỵ chân xuống kéo hắn ngã ngồi theo.
Vẫn giữ chặt lấy Âu Tử Dạ, ôm lấy cơ thể gầy trơ xương và lạnh ngắt tựa xác ướp trong quan tài khiến tôi bất an và lo lắng không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.