Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 41: Thất Sát




Những chuyện này đều vì sự ích kỷ của tôi mà phát sinh, vì một phút thả lỏng yếu lòng, một chút không thấu đáo, tất cả đã phát triển vượt tầm kiểm soát.
Trong lòng mỗi con người đều sẽ có những suy nghĩ không an phận, như ghen ghét đố kỵ với danh vọng cao sang quyền quý mà bản thân chỉ là dân đen thấp kém, với tiền tài sở hữu nhiều như nước mà bản thân chỉ kiếm đủ sống qua ngày, với năng lực phi thường người người ca thán hay chỉ là với khí chất dung mạo xuất chúng của kẻ khác. Trong tình huống bình thường, với người định lực trầm ổn có thể đè nén ép nó trở về góc khuất. Trong tình huống đặc biệt, tâm tư ghen tị lại tựa như con đê không đủ kiên định, loáng một cái bị cơn lũ nhấn trìm cuốn trôi.
Ngũ Thải Đan, một thứ linh dược được tôi hao tâm tổn chí đích thân mày mò luyện chế lại không hiểu hết công năng của nó, bị nó mê hoặc dụ dỗ, bị nó lừa phỉnh đánh mất nhân tâm.
Dục vọng chiếm hữu càng lớn càng dễ dàng đánh mất nhân tâm.
Nhân tâm, cũng là một thứ rất dễ dàng bị ma hóa, khi bạn tiếp xúc với sức mạnh hắc ám đặc biệt, hoặc bị ma lực mạnh hạ lời nguyền chú, con người bạn sẽ chìm sâu trong u mê hoàn toàn bị nó dẫn dắt khống chế. Thông thường đến khoảng thời điểm nhất định, ngay tới linh hồn cũng bị cắn nuốt sạch sẽ. Một khi như thế tâm ma sẽ thực thể hoá.
Sau lưng, tiếng bước chân thật nhẹ, như dẫm trên thảm êm, nhưng tựa như được giác quan linh mẫn nhắc nhở, tôi cũng không ngoài ý khi biết kẻ tới là ai.
Giờ đây mọi chuyện cố tình quên lãng đã được phơi bày...
Tôi chỉ hơi xoay cái cổ cứng ngắc, khoé mắt nhìn thân ảnh từ tốn trong bóng đêm chậm chạp tới gần, một thân âm sát vờn quanh như tiền hô hậu ủng, thứ đó ung dung nhàn tản đến cũng mang theo thắng lợi có một cơ thể bằng xương bằng thịt tự do hoạt động. 
Tôi đã gây ra chuyện gì thế này.
Giọng nói của nó theo gió lượn tới, nhẹ nhàng mà lạnh thấu tâm can.
“Chủ nhân, ngài sao lại dùng bộ mặt thảm hại như vậy chào đón tôi?”
Nó đứng cách tôi một khoảng không xa, ánh sáng yếu ớt từ chậu lửa không đủ soi sáng thân ảnh mịt mù âm sát bao bọc.
“Tất cả những chuyện này tôi làm vì chủ nhân, ngài không hài lòng sao?”
-Ngươi...
Dưới thứ hắc khí nhàn nhạt quỷ dị, đối phương thoát khỏi bóng tối hiện ra rõ ràng trong luồng ánh sáng mông lung hư mộng. Trên gương mặt tươi cười nhưng sắc bén vương một chút máu tươi, biểu tình tuỳ hứng càng tăng thêm phần ác độc. Khoé môi câu lên nhợt nhạt chỉ thấy rét buốt tận cốt tuỷ. Ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa khí thế thâm trầm hung hiểm như lưỡi đao, sắc lạnh mà hờ hững.Toàn thân tràn ngập âm khí như kiếm phong loạn vũ, hiên ngang kiêu hãnh, khinh mạn bất tuân.
-Ngươi vì ta mà cố tình an bài ra những chuyện này?
“Hắc hắc, không sai, chủ nhân yêu quý. Ngài suy nghĩ như thế nào, ta đều tỏ tường...”
-Ngươi dựa vào cái gì thay ta làm chủ?
Nó bước tới gần hơn nữa, ngay ở phía sau, chỉ cách tôi một ngang tay. Giọng nói quen thuộc mà xa lạ, gương mặt quen thuộc mà xa lạ.
“Tôi vốn từ ngài mà sinh ra. Chúng ta tuy hai mà một.”
Tôi quay hẳn lại lạnh lùng nhìn thứ đó quỳ xuống sát bên.
Nhìn dung mạo giống mình y đúc tôi liền hiểu rằng Trời gây nghiệt còn có thể sửa chữa, tự gây nghiệt không thể nào đổi thay.
Nó đưa một khối hộp trắng toát, hoa văn Ưu Đàm nhĩ nhã thân thuộc.
-Ngươi còn định làm gì?
Nó lại cười hắc hắc, đặt hộp ngọc xuống.
“Chủ nhân, dược người cũng uống rồi, lẽ nào người còn định đưa nó cho Tần Vương thật? Chẳng phải vốn ngay từ đầu người đã không có ý định này rồi sao?” 
Tôi nhìn chăm chú vào hộp ngọc. Kiếm và ô cũng kể từ lúc Âu Tử Dạ biến mất, bọn chúng liền chẳng còn ở bên cạnh tôi nữa.
-Còn Tần Vương ngươi định xử chí thế nào?
“Chủ nhân, anh ta sắp không xong rồi...”
Chất giọng hờ hững của nó nhẹ vang, tôi có điểm muốn nổi điên. Bàn tay vung lên một khối cầu lam lôi liền phóng tới, khoảng cách gần như thế, nó chắc chắn ăn đủ. 
Chỉ thấy cái thứ đó theo phản xạ búng mình nhảy ra xa, cơ thể bị điện năng tập kích phát ra âm thanh thiêu đốt không khí hung bạo, nhưng gương mặt vẫn cứ nhơn nhơn bất kham.
Vài giây sau điện loẹt xoẹt yếu ớt mấy cái thì tắt ngóm, nó thong thả vuốt vuốt chỗ bị đánh trúng, thản nhiên nói.
“Chủ nhân cần gì phải làm thế, ngài còn không rõ điện năng đối với tôi vô dụng sao?” 
Tôi đay nghiến hỏi.
-Ngươi định biến anh ta thành cái gì?
Nó lại cười hắc hắc, không đáp lời.
-Trả lời ta, ngươi đang âm mưu cái gì?
Lần này khoé môi nó chỉ câu lên đạm đạm, tựa như một cử động, không có âm thanh nào thốt ra.
“Đây là trận pháp gì?”
Tôi đứng lên căm phẫn hét lớn.
-Mấy trăm mạng người ở đây đều là bị ngươi bức tử.
Lôi điện liên tiếp tung ra nhắm chuẩn về phía nó, tiếng nổ đinh tai nhức óc ầm ầm vang vọng. Nó vẫn đứng im lặng, trong luồng lam lôi hung hăng oanh tạc. 
-Ngươi nói vì suy tính cho ta mà gây ra chuyện tốt bực này sao?
Từng chùm lôi điện thay phiên nhau lao đi không biết mỏi mệt, nó lại vẫn như cũ đứng im như cam chịu hứng phạt. 
Kẻ này dùng gương mặt của tôi lại trở về Ẩn Linh Cốc để tạo nghiệp chướng, vì thế mà Âu Tình Kiếm mới uất hận tôi tới mức đó. Tôi không trực tiếp hạ sát bọn họ, nhưng bọn họ chính là vì “Tâm ma” của tôi mà mất mạng, điều này cũng chẳng có gì khác biệt.
Lam lôi vẫn cần mẫn phóng đi, tia điện xanh lam xinh đẹp mà hung hiểm cọ sát với đám âm sát phát ra tiếng nổ rung chuyển không gian. Âm sát vờn quanh thân nó bị phá huỷ triệt để, còn bản thân nó vẫn đứng câm lặng chịu đựng cơn giận của tôi trút xuống.
Lam lôi quả thật đối với nó không có mấy tác dụng, bởi vì đơn giản nó cũng có khả năng khống chế lôi điện. 
Tôi không xả giận nữa. Cha mẹ vì tôi mà bỏ mạng, tôi lại chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn sự tình chậm chạp tiếp diễn. Trong lòng như có luồng dung nham nóng bỏng không ngừng hối hả tuôn ra, nhiệt hoả phun trào thiêu đốt tâm can, bùng lên cháy buồng phổi, nghẹn tắc yết hầu, tim ngập tràn tư vị đau đớn, ân hận này, cay đắng này không cách nào tha thứ xoá bỏ.
“Thất Sát Phong Hồn Trận.”
Tiếng lãnh đạm của nó nhẹ cất lên.
“Óan linh và âm sát khắp không gian sẽ bị một lực lượng vô hình hấp dẫn khiến cho chúng vô thức tụ tập lại. Ngày ngày đêm đêm bị vây khốn bên trong chiếc lồng chỉ có thể vào không thể thoát ra, chỉ có thể không ngừng điên loạn cắn nuốt hấp thu các linh thể khác, cho đến khi chỉ còn lại một linh thể duy nhất, ác độc và tàn bạo nhất.”
Tôi kinh hoảng nghe nó nói, rồi quay đầu nhìn lại thân ảnh ở giữa trung tâm hố máu. Những gương mặt nổi dập dềnh bị cuốn về phía anh ta như một vùng xoáy nước với lực hút chết chóc.
Tôi kìm chế run sợ.
-Anh ta sẽ thế nào?
“Chủ nhân yên tâm, anh ta bây giờ không thể chết được...”
-Vậy sau này thì như thế nào?
“Sau này...sau này cũng sẽ không sao hết, chỉ là...”
Tôi lơ đễnh nhìn đám Hoàng phù, giấy vàng mực chu sa chính là bùa chú của đạo gia được sử dụng từ thời thượng cổ. Hoàng phù phát triển mạnh vào thời Hán Đường, trải qua trăm năm ngàn năm, thẳng đến hiện đại, đa số sẽ cho rằng đây là chiêu lừa bịp của những thầy bói vô căn cứ không có sở học.
Bùa chú chỉ là miếng giấy nhỏ được vẽ vời mấy đường bút tưởng như nguật ngoạc, vì sao có thể linh nghiệm, có thể phòng thân hộ mệnh, thậm chí có thể chế hình nhân khiển âm binh?
Thời cổ đại hầu hết các bậc cao nhân này đều tu luyện công phu nội gia bí truyền, thân thể bọn họ mạnh mẽ bởi khí công hộ thể, khi vẽ bùa, khí tràng họ sẽ thay đổi, ý niệm từ bàn tay truyền qua cán bút xuống từng nét vẽ. 
Nội công là một thứ tu luyện mơ hồ, đối với người hiện đại càng là đọc không hiểu sờ không thấy. Mọi người vẫn chỉ chuyên luyện ngoại công, vừa nhanh chóng vừa mang lại hiệu quả thấy được sờ được tức thì. 
Mang bùa cầu may cầu bình an chính là một phương pháp nhỏ nhằm điều chỉnh từ trường của thân thể luôn được âm dương cân bằng. 
Vẽ bùa cần hành văn liền mạch lưu loát, suy nghĩ phải nhập tâm. Trong khi làm còn cần phải niệm đọc mật ngữ. Mật ngữ là một loại cổ ngôn được truyền thừa nghiêm ngặt trong đạo giáo. Nó cũng có thủ ẩn tương tự như trong đạo phật. Cho nên bùa của đạo gia tuy có thể bắt chước vẽ, nhưng không có tu vi, không đọc được mật ngữ, vẽ cũng là lá bùa vô dụng.
-Sử dụng 777 mạng người, trận pháp này bày ra với mục đích tạo một ma linh hùng mạnh nhất với khả năng thôn phệ bất cứ âm sát hay ác linh nào lại gần. Vậy thì...việc sử dụng anh ta như quân át chủ bài cuối, mục đích tột cùng gì?
Nó điềm nhiên trả lời.
“Tần vương bây giờ dù có dùng Ngũ Thải đan, sống thêm được mấy trăm năm cũng chỉ là một lão già dung mạo xấu xí sức trói gà không chặt...”
Tôi cúi người cầm hộp ngọc lên. 
Cái gọi là thất sát, hay thất sát thiên quan chính là đại biểu cho kết thúc chấm hết. Thiên Can lấy thất làm sát, chi lấy thất làm hướng, bát tự mệnh lý Thiên Can tính ra nhân sinh có bảy bát tự là mang hung sát tàn bạo. Sinh thời bọn họ có người nắm giữ quyền lực to lớn được kính sợ, có sở hữu tài năng kiệt xuất được ca tụng, có người nhân hậu đức độ được tôn kính, có người kế thừa sản nghiệp được ngưỡng mộ, có người ban cho dụng mạo được ao ước. Bọn họ là nhân trung long phụng, nhưng lại bị ép buộc chết đi, linh thể của họ tạo ra một chiếc lồng giam cầm, tạo ra một lực hút không cưỡng lại. Oán hận thấu trời của bọn họ mới là điểm mấu chốt, đó là trận cơ của Thất Sát Khoá Hồn Trận, mà anh ta, lại là mắt trận.
-Vì thế cho nên...
Bọn chúng muốn cơ thể của anh ta...
“Ngay từ đầu chủ nhân ngài đã muốn cho anh ta dùng, bây giờ có không muốn cũng chẳng thể thay đổi cục diện kết quả.”
Giọng nói của nó thích thú vang lên, có điểm vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp hoạ.
Tôi nhảy xuống hố máu.
-Ngươi được lợi gì từ chuyện này?
Tôi không quay đầu lại, tuỳ tiện hỏi nó nhưng cũng không chờ đợi câu trả lời, nói thêm.
-Trong một thời gian ngắn như vậy, mới có mấy ngày đã sở hữu được thực thể...ngươi kiếm ở đâu ra lắm “thức ăn”?
Giọng nói của nó quanh quẩn nơi xa tựa như tiếng gió nhẹ lướt, lại vang vọng thật gần trong đầu óc, như hàn khí bức người ta hít thở khó khăn.
“Chủ nhân, người bỏ bê ta, ta đành tự lực gánh sinh vậy...Bản thân địa cung của Tần Vương cũng tương đương với Thất Sát Phong Hồn Trận, nơi đây “thực phẩm” vô cùng dồi dào.” 
Tôi nhẹ giọng mỉa mai.
-Ta sao lại quên ngươi vốn có một nửa thuộc tính của một trong tứ hung thần thú, cái miệng Thao Thiết công phu sư tử ngoạm cũng khó sánh bằng.
Dưới chân rất trơn trượt nhấp nhô, tôi không dám bước nhanh dù rằng anh ta chỉ cách tôi độ một trượng. Dưới chân không ổn định, tôi dò dẫm từng bước vô cùng cẩn thận, cảm giác kinh khủng như thể tôi dẫm đạp lên vô thế thi thể chất chồng dưới đáy.
Mặt hồ đỏ thẫm như hứng máu độc, lặng lẽ im lìm như một vùng đất chết, không có bất cứ âm thanh tiếng động nào dám phát ra, như kinh hãi sẽ đánh động tới thứ nào đó đang trầm trọng ngủ say.
“Chủ nhân, trả tự do cho ta”.
Tôi cười nhếch mép chế giễu.
-Bây giờ ta còn có thể sai xử ngươi được sao?
“Chủ nhân, ta nào dám đắc tội với ngài.”
-Ta bây giờ không phải ở trong tay tuỳ ngươi nhào nặn sao?
“Chủ nhân, người không thể chối bỏ ta.”
Tôi đã đến rất gần rồi, cơ hồ chỉ cần vươn tay liền chạm tới. Người trước mắt vẫn nặng nề hôn mê, tóc như thác đổ che kín hai bên mặt, tạo ra một bóng đen âm u tịch mịch...
Tôi không kiên nhẫn, gầm gừ trong cuống họng.
-Ngươi còn gieo chưa đủ hoạ cho nhân gian sao?
Tôi quay người lại.
-Còn muốn ở bên ngoài tác yêu tác quái, ngoan ngoãn an phận cho ta.
Cơn tức giận bùng nổ, từ sâu trong nội tâm một cơn sóng thần dâng trào rồi theo từng lỗ chân lông thoát ra ngoài. Chúng không có gì đặc biệt, cũng chỉ tựa như đám âm sát, như những dải lụa vô hại mềm mại phóng về phía thứ kia, tóm lấy, lôi kéo về.
Nó giãy giụa kịch liệt, tứ chi bị tóm gọn, tựa như sức lực bị rút cạn kiệt, nó không có khả năng chống đối lại.
“Chủ nhân, tên của ta, gọi tên ta.”
-Nằm mơ. Ngươi chỉ là một đám Hắc Hồn bại hoại, còn muốn ta ban tên.
Tôi rít qua kẽ răng, thanh âm bức bối ức chế trong sự đè nén tận cốt tuỷ. 
Đám Hắc Hồn mang thứ kia tới trước mặt tôi, cơ thể nó tựa như nước đá đang tan chảy dưới cái nắng oi ả của buổi ban trưa.
Âm thanh rầu rĩ có chút oán giận của nó vang lên. 
“Chủ nhân, tôi đã tốn không ít tâm huyết để sắp xếp cục diện, ngài cứ thong thả từ tốn hưởng thụ, không cần nôn nóng. Hai ngàn năm sau, khi bánh xe một lần nữa khởi động, ngài định dùng cách gì ngăn chặn những chuyện sẽ tiếp diễn? Đừng quên, tôi là “tâm” của ngài, là bản chất thật sự của ngài. Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau.”
Cơ thể nó không còn rõ hình dạng, tựa như bị cắn nuốt từng chút một. Đến cuối cùng, khi gương mặt giống hệt tôi tựa như vết mực loang, tan biến hoàn toàn trong đám hắc vụ, không còn phân biệt nổi, chúng an tĩnh trở về bên trong thân thể tôi.
Tôi chưa bao giờ chán ghét oán hận bản thân như lúc này, đây là khổ sở tự trách.
Lạnh lùng quay lại, mở hộp ngọc, lôi ra viên dược hoàn rồi run rẩy nhét nó vào miệng anh ta. Chờ đợi một chút có phần nôn nóng sốt ruột, dược tính sẽ tan ra ngấm dần.
Tất cả những chuyện này trong quá khứ vốn đã xảy ra rồi, bây giờ cam chịu chứng kiến lại, chỉ có bất lực chấp nhận tuyệt vọng đón chờ.
Hai tay bưng mặt che đi đôi mắt, hầu mong gạt đi lệ, nhưng càng gạt đi lại càng chảy tràn, nước mắt cũng tựa thống khổ bi ai ở trong tim không ngừng dâng lên, không gì ngăn giữ. 
“Khụ...khụ...”
Tay che chắn miệng, muốn kìm giữ cơn ho quặn thắt không để âm thanh vô vị thốt ra. Cơn ho trực chờ được lan tràn trong cổ họng. Tôi trợn mắt, một cỗ ngọt tanh không khống chế thoát ra tràn ngập khoang miệng.Cúi đầu nhìn hai bàn tay đỏ au, máu theo kẽ ngón tay gầy gò trắng bệnh nhỏ xuống. 
“Khụ...”
Máu từ miệng xối xả ứa ra, không làm sao cầm lại được.
Ngẩng đầu nhìn đăm đăm anh ta, trong mắt lại một mảnh mờ mịt mênh mang, đờ đẫn ngốc dại, hồn như phiêu bạt tận cõi nào không rõ.
Đây là vì… thương cảm, xót xa chan hòa cùng cay đắng. Nhìn thương của anh ta sẽ lo lắng, nhìn máu của anh ta sẽ đau lòng, nhìn anh ta phải chịu tội thế này, sẽ có loại xung động hận không thể đổi mình ra thay. Ôm thế này, mới cảm nhận được một loại cảm giác an tâm, thân thể trong lòng tuy băng lãnh không nhúc nhích, nhưng trái tim tôi đang dần dần ấm lên.
Anh ta nhất định không sao, tôi có thể cảm thấy nhịp trái tim của đối phương, tuy yếu ớt nhưng đúng là đang nhẹ đập. 
“Mặc Minh”.
Giọng nói thều thào của Âu Tử Dạ nhẹ vang, lập tức tôi cảm thấy mê muội buông ra nhìn kỹ lại.
Vui mừng muốn phát điên, tạ ơn trời cao anh ta đã tỉnh lại. Hết thảy mọi loại cảm xúc lộn xôn ngổn ngang đều nhoi lên bon chen xô đẩy lẫn nhau, đáy mắt lại ầng ậng nặng trĩu.
Nhưng ánh mắt của Âu Tử Dạ từ chỗ tình thân thâm trọng đối đãi chuyển sang thản nhiên âm trầm, bình lặng quyết tuyệt, tâm như được lớp lớp lạnh lùng lãnh đạm che phủ, nhìn không thấu đoán chẳng ra. 
Tôi liền sáng tỏ, từ giờ con đường của chúng tôi sẽ chỉ giăng toàn bi kịch đen tối, từ giờ thân tình chỉ là cát bụi, chỉ còn lại cô độc hiu quạnh nâng bước, chỉ còn lại tàn nhẫn huyết quang đón đợi.
Tôi ảo não cười, khổ sở cùng bất đắc dĩ.
Thì ra tất cả những chuyện này cũng chỉ là màn mở đầu cho chuỗi ác mộng mai sau.
Thôi thôi, bao nhiêu thứ oán hận ác độc, bao nhiêu tội lỗi chất chồng, tất cả hãy chỉ để một mình tôi đón nhận là được! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.