Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 157: Tỉnh lại




Bất chợt trán bị một ngoại lực tác động, dường như là ai đó vỗ một chưởng mạnh mẽ vào. Chưởng lực không dời đi mà vẫn giữ nguyên vị trí một lúc. Từ lòng bàn tay truyền đi nguồn nội lực lạnh như băng, chậm chắc đi vào từng mạch máu như muốn đông nó lại.
Mỗi một cm sự lạnh lẽo cực độ lan tỏa, tôi cảm nhận rõ khí huyết của mình theo đó cấp tốc hóa băng. Cơn đau đầu buốt óc xộc tới như có ngàn vạn mũi kim đâm chích vào da thịt, xuyên tới cốt tủy, theo đó các giác quan dần dần biến mất. 
Đầu tiên là cảm nhận xung mờ mịt, không rõ mình đang lơ lửng trong nước hay trong không khí? Không rõ mình đang vô trọng lực hay linh hồn đã thoát xác?
Chỉ có cơn đau kinh tâm như bị nhét trong khối băng khiến tôi biết đây không phải cơn ác mộng. Vùng đan điền càng lúc càng bị chiếm đóng, tựa như nó vốn là một hồ chứa dung nham, lại dễ dàng bị cái lạnh xâm hại, sương giăng tuyết rơi, cuối cùng thật sự kết băng trên bề mặt, phong bế hơi nóng hầm hập không cho thoát ra. 
...
Rất nhanh sau đó, chút khí oxy ít ỏi cuối cùng cũng hoàn toàn bị dùng cạn kiệt. Tôi chỉ biết cố gắng nín nhịn tới cực hạn, trong đau khổ cùng cực, theo bản năng mở miệng hớp không khí, một luồng nước xộc mạnh vào khí quản, cả người nhất thời co giật.
Đây là đang ở dưới nước, não bộ thông báo, đám tế bào chịu đựng phát ra tín hiệu cầu cứu. Tôi không thể hít tới ngụm thứ hai vì phổi đã sặc đầy nước. Sau khi sặc qua vài lần, cái cảm giác đau xót tê dại liền dâng đầy trong phế quản, chỉ cảm thấy ngực như muốn nổ tung. Cả cơ thể như có con gì gặm nhấm cắn xé, muốn vung tay phản kháng hoặc mở miệng chửi rủa la lối cũng bất lực.
Đây là đang trong giai đoạn chuẩn bị chết đuối sao?
Sau đó, rất nhiều hình ảnh như sao băng vun vút lao qua tâm trí. Trong vài tích tắc tiếp theo, hết thảy lại chìm vào trống trải tăm tối.
Cũng may cảm giác tĩnh lặng cuối cùng cũng không đến nỗi tệ, phiêu lãng bồng lềnh, thản nhiên mà bình ổn, đây là chết rồi sao? Ngược lại khoảng thời gian đưa đẩy lôi kéo trước khi vong mạng dường như khó có thể chịu đựng nổi. Sự giày vò giằng co đó, thật là quá sức khủng bố, bảo sao con người kinh sợ tiếp nhận thần chết ghé thăm.
Tôi không thể miêu tả cảm giác sau đó, cũng cơ bản là không biết mình giành giật trong bao lâu, có thể chỉ vài giây lại ngỡ mấy tiếng đồng hồ tra tấn. Chầm chậm những xúc cảm tồi tệ đó từ từ xa dần, bốn phía tĩnh lặng, xung quanh bóng tối từ tốn thu hẹp. 
Bên tai nghe thấy một chút thanh âm kỳ quái, hình như có ai đó đang trò chuyện, hình như có tiếng lách tách lích tích nho nhỏ. Mọi thứ vẫn mơ mơ hồ hồ như trong mộng mị phủ sương mù.
Lần thứ hai tỉnh lại, tôi còn cảm thấy có một chút kinh ngạc, năng lực suy nghĩ dường như vẫn chưa được kích hoạt, do đó cảm giác kinh nghi hay khiếp đảm hoặc vui mừng gì đó cơ bản không biết diễn đạt làm sao cho phù hợp.
Từ từ từng bước, ý thức mới khôi phục được chút đỉnh.
Cảm giác đầu tiên của tôi là đau, đau kinh khủng khiếp khắp tứ chi mình mẩy, sau đó chầm chậm lan ra toàn ngực, ngũ tạng kêu gào thống khổ. Hình như trong phổi có giăng một cái lưỡi đao, mỗi lần hô hấp đi qua là toàn thân lại nhức nhối như muốn chết đi cho rồi.
Tôi dồn hết sức lực để chống lại cơn đau đang đày đọa cơ thể, cũng không biết sự tệ hại kéo dài bao lâu, mới phát hiện mình đã thích ứng được rồi. Tiếp theo, mọi cảm giác trên người cũng dần hồi phục.
Hết thảy những gì vừa trải qua giờ mới hình thành lại trong đầu, từng chút việc lần lượt nhớ ra. Tôi nhớ mình bị Thủy Kỳ Lân tóm lấy, dìm xuống nước, vẫy vùng sợ hãi một hồi rồi đuối sức ngạt chết. Trong lòng bỗng thấy lạ lùng, mình lúc đấy hẳn là phải tắc thở không còn nghi ngờ gì nữa, tại sao có thể tỉnh lại được?
Trong một tích tắc, cảm giác đây giống như một giấc mơ lồng giấc mơ, một cơn ác mộng tuần hoàn kéo dài không cách nào chạy thoát, nói không chừng là vẫn đang ngủ. À không, vốn đã chết rồi, hẳn là đang ở thiên đường hoặc địa ngục gì đó. Nhưng cả người đau như bị dụng cụ làm mềm thịt bò bít tết băm vằm tơi tả, làm cho tôi hiểu là không phải vậy. Bản thân biết chắc mình vẫn đang sống.
Thử động tay một cái, cảm giác vô cùng chật vật gian nan, nhưng có thể nhận biết được khu vực xung quanh tương đối khô ráo. Tai và mắt bắt đầu thu được âm thanh hình ảnh, nghe có tiếng nói qua lại, cả tiếng chít chít liên tục, đồng thời thị lực mắt cũng dần trở lên rõ ràng.
-Tỉnh? Tỉnh rồi!
Là giọng sửng sốt rồi reo vui của Phong Linh. Ngay sau đó một cục bông trắng như tuyết nhảy lên nhảy xuống bên khóe mắt, chít chít mừng rỡ. Tiếp theo một giọng thở phào nhẹ nhõm khác là của Cung Trường Lĩnh.
-Cảm tạ trời đất, cậu ta đã tỉnh lại! 
Bóng hình xinh đẹp như ánh trăng của Bạch Ngân lượn tới bên cạnh, nhoẻn miệng cười tươi tắn một cái.
"Dương Dương, cậu đã trở lại!"
Tôi bị những lời quan tâm chân thành làm cho cảm động, liền dùng toàn bộ khí lực trong người tự ngồi dậy. Kết quả là đau đớn đột ngột tập kích khiến tôi mặt mũi tím tái, ngạt thở ôm ngực như lên cơn hen suyễn.
Một người đỡ lấy tôi, lại đập lưng bôm bốp, nói.
- Từ từ hít thở! Từ từ hít thở!
Gã Tư Đồ ra tay rất nặng, não như bị trấn động, làm tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng, bắt đầu ọe ra nôn mửa rồi ho khan, không biết đã nôn ra cái gì.
Nôn xong, tôi khó khăn quay đầu lại nhìn bọn họ, thị lực ngày càng rõ ràng, các gương mặt thân quen lần lượt hiện ra rõ nét dưới ánh lửa ấm sáp soi tỏ. Đột nhiên rất có xúc động cười lớn một trận, chẳng ngờ sau khi chết đi sống lại. Tôi lắc lắc đầu chối bỏ, sau khi hôn mê tỉnh lại, có thể nhìn thấy thật nhiều bằng hữu vì mình lo lắng, coi như ông trời đối đãi không tệ.
Ừm, nhưng không thấy Âu Tử Dạ đâu cả, chẳng lẽ chết đuối rồi? Bậy bạ, lần cuối cùng tôi nhìn thấy là trước khi ngất đi một giây kia, anh ta lao tới vung đao chém Thủy Kỳ Lân. Giờ chúng tôi an toàn ở đây tĩnh dưỡng thì hẳn con đó đã bỏ mạng. 
-Thế nào? Còn khó chịu không?
Tôi nghe Tư Đồ quan tâm hỏi.
Tôi sợ gã ta muốn đấm tiếp, lập tức xua tay, nhưng không nói nên lời.
-Thằng nhóc nhà cậu rốt cuộc là do não ngâm nước lạnh lâu quá lên hỏng bét rồi hay bị trúng tà? Sao lại quay ra đánh nhau với Báo ca?
Giọng Phong Linh nóng vội hỏi thăm. Thông tin của gã khiến tôi bất khả tư nghi. Sau đó gương mặt Minh Đăng chen vào, chất giọng hỏi cung bất mãn cất lên.
-Sừng Thủy Kỳ Lân vốn cần phá hủy, cậu lúc đó không những muốn đối địch với Báo ca còn muốn bảo hộ sừng? Còn nhớ không? 
Tôi ngu ngơ đờ đẫn lắc nhẹ, chuyện quái đản đó sao có thể xảy ra chứ? Đột ngột một cốc nước đưa tới trước mặt, giật mình nhìn lại, một bàn tay trắng nõn thanh mảnh, dưới làn da mỏng nổi lên một đoạn máu vặn vẹo xanh đỏ, giọng Thiên Hương bình tĩnh vang lên.
-Trước uống cốc cà phê cho ấm người. 
Tôi gượng cười nhìn mặt cô, lại giật mình một cái, máy móc đón lấy, nhấp một ngụm nhỏ nhạt nhẽo. Giọng Thiên Hương lạnh lùng tiếp tục.
-Cậu từ từ nhớ kỹ lại xem, lúc đó đám chúng tôi cùng chứng kiến tận mắt. Là cậu dùng tia điện muốn giật chết Báo ca, sau đó nước bạo nổ. Một lúc sau thấy Báo ca trồi lên vác theo cậu. Từ đó đến bây giờ mới hai tiếng trôi qua. Đừng nói cậu mất trí nhớ tạm thời.
Tôi nghiêng đầu, nhìn Âu Tử Dạ khất sau bọn họ, ngồi lặng lẽ cách đó không xa, vẫn bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, không đoái hoài nhân thế. Còn có Mạnh Chương ngồi đối diện, bên đống lửa bập bùng, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười tỏ vẻ phát hiện ra điều thú vị.
Tôi đưa mắt đánh giá toàn bộ đám người đang bao vây lấy mình, nhìn kỹ càng từng chút một, đầu tiên từ mặt rồi đến những chỗ da thịt lộ ra khỏi áo quần, quả thật có vấn đề. Mạch máu hiện lên rất rõ ràng dưới lớp da trắng bợt hoặc xám xịt, một khúc uốn éo loằng ngoằng xanh đỏ như mắc bệnh giãn tĩnh mạch. 
Giọng Thiên Hương không hài lòng, buồn bực nói.
-Đừng có nhìn nữa, thanh minh thanh nga gì thì cũng mở miệng nói đi xem nào?
Tôi ôm lấy Bông Tuyết vuốt ve, nó nãy giờ cứ cọ cọ không ngừng vào tay. 
-Mọi người đều nhận định sự thật như vậy, vậy đó hẳn là sự thật không cần chối cãi. Về phía tôi...ừm, có thể coi như bị ma quỷ thao túng được không? Bởi vì tôi quả thật không nhớ có tình tiết đó trong đầu.
Tư đồ nghe thế cười khẩy xem thường một cái, phản đối.
-Ma quỷ nào ở đây, nếu có chẳng lẽ tôi lại không nhìn thấy? Tôi bỏ sót còn có tên Hắc Báo và Mạnh Chương, không lẽ ma quỷ là từ chính cơ thể cậu chạy ra nắm quyền kiểm soát?
Một câu nói vô tình của gã ta khiến tôi vô thức nhìn Âu Tử Dạ, vừa vặn anh ta mở mắt ra nhìn lại.
-Nói cũng có lý. Tiểu Mặc Tử rõ có vấn đề nhất, chỉ tính chuyện cậu ta đột nhiên điều khiển điện đã thấy không bình thường rồi. Lại còn trở mặt với Báo ca, là trả đũa vụ ở cây Tử Cốt sao?
Minh Đăng vuốt chòm râu dê, nhìn chằm chằm tôi. Tôi định mở miệng nói đề tài khác thì giọng Mạnh Chương ôn hòa điềm đạm vang lên.
-Không cần quá để tâm, cậu Mặc chỉ là vẫn chưa biết cách điều khiển sức mạnh tiềm ẩn của bản thân thôi. Sau này chỉ cần nắm bắt việc vận hành Niệm chắc chắn hơn chút là không có chuyện bị mất một phần ký ức đâu.
Mọi người nghi hoặc hết nhìn tôi lại quay ra nhìn Mạnh Chương cuối cùng Phong Linh không nhịn được lên tiếng.
-Báo ca, anh nói một lời xem!
Âu Tử Dạ mắt vẫn nhắm nghiền, một hồi sau mới không nóng không lạnh nhả lời.
-Không cần quá để tâm.
A, đùa nhau đấy à! Đây không phải là copy lại câu mở màn của Mạnh Chương sao? Đã lười nói còn lười suy nghĩ, thật là quái nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.