Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 152: Thủy Kỳ Lân




-Nha, thế quái nào đỉnh hang lại dột? Khẩn cấp thu dọn!
Giọng của Bách Lý Thiên Hương dõng dạc vang lên. Đám nam nhân rất tự giác nghe theo, thần tốc gom đồ đạc.
Tôi ngẩng đầu, thấy mấy giọt liền nhỏ xuống mặt, cảm giác mát lạnh như băng chạm vào da thịt khiến người ta rùng mình ngỡ ngàng. Có thể thấy những chỗ ánh đèn mỏ chiếu tới, rất nhiều dòng nước lặng lẽ chảy ngoằn ngoèo thành đường nét mềm mại theo địa hình gồ ghề của thạch nhũ, như huyết mạch vận động, tong tong trút xuống, chẳng mấy chốc, hối hả gấp rút tựa mưa rơi. 
Tư Đồ hoài nghi hỏi Phong Linh.
-Chẳng lẽ ngoài kia trời đổ mưa, nước ngấm xuống, chảy tới đây? 
Phong Linh nhíu mày, mắt híp lại thành đường kẻ, cũng không chắc chắn.
-Dù bây giờ là mùa đông giá rét, vốn thời tiết này chỉ có thể tạo ra tuyết rơi. Có lẽ bên trên đang đổ bão tuyết, sau đó bị nhiệt dung trong lòng đất hòa tan?
-Nghe cũng hơi có lý, nhưng mà trong nước hình như không đúng lắm, không phải màu trắng, đỏ thẫm, máu sao?
Cung Trường Lĩnh nhìn chằm chằm đám nước trên nền đá, chỉ trỏ. Mạnh Chương mở Ô Thiên Hà ra che, nước nhảy nhót trên tán ô, phát ra âm thanh trong trẻo hỗn loạn, lại tựa như có tiết tấu. Cả bọn cũng theo đó xoay đầu ngó nghiêng. 
Tôi nhìn Âu Tử Dạ đứng trong màn mưa lớt phớt như giăng tấm voan mỏng lên không gian. Cảm giác ớn lạnh vô thức xộc vào tim bởi toàn thân anh ta như thể tắm trong huyết dịch. Gương mặt đối phương vẫn âm trầm tĩnh lạnh, đôi mắt như tăm tối sâu thẳm hơn dưới hàng lông mày khẽ nhíu, biểu hiện của tình hình có biến dị khó lường.
Tôi vuốt đám nước trên mặt, thoảng mùi tanh, trên tay toàn là sợi đỏ chói mắt, tưới ướt đẫm trên bộ y phục màu trắng dù đã ố bẩn, vẩy thành một sắc thái loang lổ kinh tâm, khiến người ta cùng cực chán ghét. 
-Chúng ta cứ đứng ở đây chịu trận sao? Lượng nước chắc không nhỏ đâu, tìm đường tẩu thoát thôi.
Minh Đăng phát biểu, nhìn quanh sau đó đưa mắt về Âu Tử Dạ như xin ý. Giọng Thiên Hương có chút bàng hoàng kinh nghi.
-Trong nước đích thực có gì đó, cũng không phải máu!
Cô lấy một ít chất bẩn vương trên áo quần, sau đó cầm giơ lên, giữa hai ngón tay, dường như kẹp một nhúm chất xơ. Tôi cũng tò mò hứng lấy một ít, chất xơ bị gạt sang bên liền lộ ra màu nước trắng thuần. Bản thân chất xơ lại mỏng manh và mềm mại, ban đầu ở trong nước dập dềnh trông thật giống một đám lông tơ. Nhưng khi tiếp xúc lại tiết ra chất nhầy nhụa nhớp nháp, dùng hai ngón tay chà sát một chút thì thấy nát bét, lan ra chất đo đỏ, bám dính vào tay, bốc lên mùi cá chết.
-Này là cỏ lá kim sao? Hay là nấm tóc theo nước chui qua các khe lọt xuống? A, cảm giác ghê tởm này là sao? Hình như cũng không giống thực vật cho lắm?
Thiên Hương chán ghét nói rồi phất tay phủi đi như thể bị dính vào vật gì tởm lợm lắm. 
Tôi đưa tay chùi vào áo, nhìn kỹ hơn trên y phục mới thấy quả thật không giống màu đỏ do nước gây lên. Đám tóc tơ kia bám dính trên đó, không rửa trôi xuống được lên có độ loang lổ không đồng đều, chỗ có chỗ không lưu lại một đám nhỏ vết đỏ, đưa tay gạt đi, một ít văng ra, một ít bị miết hỏng, phôi ra chất dịch tựa máu, bốc mùi tanh tưởi.
-Đích thực không phải thực vật.
Giọng của Mạnh Chương không nóng không lạnh vang lên.
-Là trùn chỉ, hay còn gọi là giun đỏ. Vốn là thức ăn nuôi cá cảnh, sống tập trung thành bầy đàn trong môi trường ấm áp. 
Mạnh Chương còn chưa nói xong mặt Thiên Hương vừa tái xanh tái mét, vặn vẹo như muốn nôn mửa tới nơi,vừa giãy nảy lên muốn phủi chất dơ trên đầu tóc y phục. Nhưng tay gạt được mấy lượt lại nhăn nhó thống khổ chạy tót tới cạnh gã, trú cùng tán ô.
-Ông giời của tôi ơi, vậy tại sao nước ở đây lạnh lẽo thế này bọn chúng lại chạy tới trú đông? 
Mạnh Chương nhẹ lắc, gương mặt nghi kỵ nhìn tứ bề, dường như có dự cảm không tốt lành. Minh Đăng trầm ngâm nói tiếp.
-Không bằng nói lũ chúng nó rủ nhau cùng tới đây tự tử.
Phong Linh tư lự bổ sung thêm. 
-Có nguồn thức ăn dồi dào thế này ghé thăm thường xuyên thì không biết bọn cá trong đầm vỗ béo thành bộ dạng gì?
Phải a, đám lông mao đó vì bị trữ tươi bằng nước đá nên chúng nó mới không thể ho he động đậy gì hết. Vật vờ trong nước thật giống một vùng rêu đỏ ngoan hiền. Mà đám chất lỏng tí tách trút xuống theo thời gian càng ngày càng xối xả, bắt đầu dần nghe được tiếng rào rào như xả cống thoát nước, mùi tanh tưởi như cá ươn bắt đầu nồng đượm hơn, quẩn quanh không dời.
Tư Đồ hi hi ha ha hỏi đùa.
-Này, thế chú nghĩ cái bọn được ăn thả cửa trong này sẽ có thân hình phì nhiêu cỡ nào? Ta bắt thử vài con nên thưởng thức? Không khéo lại là đặc sản khó cưỡng?
Cung Trường Linh nhìn tên đại ca có chút ngứa tay muốn đập.
-Anh nghĩ vì sao đám Doanh Ngư không dám tới chốn này tung tăng?
-Ơ, thế không phải do sợ lạnh à?
-Cái đầm này sâu như thế, rộng như vậy, đồ ăn lại còn được cung cấp thỏa thuê miễn phí. Không khéo lại dưỡng ra một bầy đàn dị biến cũng nên.
-Wuầy, chú đừng thấy anh hiền mà lừa phỉnh, ban nãy rơi xuống đầm cũng không thấy phát sinh sự tình xấu.
-Ban nãy là ban nãy, bây giờ thức ăn hằng ngày xuất hiện, bọn chúng mới rời hang ổ ngoi nên đánh chén. 
Ngóc ngách trong này nhiều vô số kể, từng cái xem chừng lại liên thông nối tiếp, dường như sẽ chẳng có điểm dừng. Loại động thế này phức tạp lắt léo, vây hãm giam cầm con mồi chẳng khác gì mê cung do Hồn Độn đào ra hay do cái cây Tử Cốt kết thành. Nếu đi bừa chỉ càng đẩy tình hình vốn bát nháo rối rắm vào lối cụt bế tắc. Mà muốn trong một lúc tìm ra hướng đi đúng đắn khả quan nhất, vẫn là chuyện cực khó khăn nan giải.
Trừ bãi đá hình trăng lưỡi liềm, những khu vực còn lại xung quanh mép nước toàn bộ là vô số măng đá mọc như bẫy ngầm. Mực nước trong đầm có xu hướng nhanh chóng tăng cao, nước từ trên mãnh liệt va chạm với mặt đầm, tạo ra rung động dữ dội như thể trong lòng nước đang có thứ gì vẫy vùng quẫy đạp. 
Chúng tôi vừa tám nhảm thảo luận vừa không ngừng di chuyển dưới những hang hốc tránh mưa, nhưng chưa dám đi vào sâu. Có điều chỉ được một lúc đã thấy nước “tóc tóc” trên đầu đuổi tới, nên lại trốn tới chỗ khô ráo khác. Cuối cùng tứ phía thực sự bắt đầu biến thành một trận mưa lớn hung tợn tới mức mọi thứ đều trở lên mờ nhòe, khiến tâm tình càng bất an lo sợ. 
Đột nhiên Âu Tử Dạ dừng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa hang, mở miệng.
-Có nghe thấy âm thanh gì kỳ quái không?
Nghe anh ta hỏi vậy tôi mới tự giác đưa mắt nhìn về đầm nước, nín thở căng tai nghe ngóng. Thật ra tứ bề đều ồn ào kinh khủng, phát hiện được trong tiếng nước có động tĩnh khác lạ tương tự như việc bạn phân biệt giữa một rừng người đi dép lê loẹt xoẹt lại trộn vẫn với vài người đi giầy da. Tầng suất va chạm hiển nhiên không giống nhau, tuy nhiên sai khác này rất khó phát hiện. Nhưng Âu Tử Dạ là người đầu tiên nhận ra, cho thấy lực quan sát cực tốt cùng thính lực cực nhạy. Cho nên chúng tôi chỉ cần chú ý một chút, tiếng nước trút xuống quả thật có biến hóa. Tựa như giữa lưng chừng thinh không va chạm với thứ gì đó sau đấy mới rơi tiếp xuống. Không những thế tiết tấu không phải cố định, là âm thanh di động. 
Hay nói đúng hơn, có cái gì đó đang xôn xao di chuyển trong mưa. Chúng tôi đưa mắt hội ý, xem ra đều là có chung nghi ngờ.
Ba cái bóng đèn mỏ đồng loạt mở tăng luồng sáng, chiếu ra mặt đầm, trong chớp mắt chúng tôi liền ngây người sửng sốt.
Trong màn mưa lao xao, ở gần mép nước, cách chúng tôi cỡ 30m, xuất hiện một tình huống kỳ quặc, toàn bộ nước từ trên đổ xuống đều bị vật gì đó giữa không trung ngăn trở. Dòng nước theo đường viền của vật kia chảy xuống, tạo thành một hình thù thật lớn, khắc họa ra khối hình kỳ ảo thật quái lạ. Có thể thấy trạng thái của nó vô cùng huyền hoặc ma mị, nơi dòng nước như máu chảy xuyên qua, tôi không thấy được hình dạng của nó. Mà chỗ không có nước chạm tới lại hiện ra một màu đỏ lộng lẫy như quét lớp sơn bóng. 
Bởi vì nước màu đỏ, nó cũng màu đỏ, thành ra chỉ có thể thấy nó một cách mông lung mộng mị.
-Nước tự chuyển động sao? Là nước hình thành nên thứ gì đó? 
Giọng Minh Đăng vô thức nặng nề hỏi tới. Đổi lại nhận được là câu nghi vấn trầm trọng khác của Thiên Hương.
-Hay là bao lấy thứ gì đó?
Cảnh tượng nước biến hóa dưới ánh sáng đèn mỏ, sắc đỏ lay động không ngừng cực mê người, ánh lên màu kim loại đồng đỏ của khôi giáp phản quang lại tia lửa, hoặc giống như vảy cá chép đỏ phản chiếu lại nắng trời. 
Mạnh Chương nhảy lên một măng đá, nước thánh thót trên tán ô, đầu hướng về thứ hư không ảo mị kia. Chất nước như một tấm vải màn được dệt từ huyết tơ, phủ lên một thân hình to lớn cỡ con trâu mộng, hình dáng đại khái khá giống với Kỳ Lân. Nó lặng lẽ đứng trong màn mưa, vẫn âm trầm tĩnh lặng nhìn chúng tôi, lại tỏa ra nhiệt khí hung ác hiểm độc khiến phàm nhân e ngại sợ sệt. 
Toàn thân mơ hồ được bao phủ bởi bộ lông tơ mịn như thảm nhung lại phảng phất ánh kim loại như áo giáp, đỏ sậm gần như chuyển đen. Hai mắt rực lửa như hòn than, lại cảm thấy lạnh lẽo tận xương tủy, trên trán có một sừng mọc vặn xoắn khá dài tựa mũi thương. Bốn chân đứng trên mặt nước như trên đất liền. Mặt nước gợn sóng dữ dội như có thứ gì muốn chui lên bạo phát. Tôi nghiêng đầu nhíu mày, hình như thấy giống một con thú trong thần thoại trung hoa cổ xưa.
Mạnh Chương chậm chạp phát biểu.
-Đây là Thủy Kỳ Lân hay còn gọi Hải Trãi, một vương giả thần thú, hộ vệ linh mạch của sơn cốc, sống nơi đầm nước lạnh lẽo, có thể chế ngự nước, thao túng thủy yêu. Tương truyền nếu như chiếc sừng mất nó thì cũng chết theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.