Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 145: Hắc khí nhân (Trùng Phùng 2)




Nhưng bụng tôi lại quặn đau một cái, cứ như có con gì đang bất bình quẫy đạp, thế là mấy cái ý nghĩ muốn chợp mắt ru ngủ cũng theo đó tan đi quá nửa. Tiếp theo đó liền cảm thấy trấn động dưới chân truyền tới rất gần rồi, sau đó có vật nặng gì đó đáp ngọn nhẹ xuống đây. Tim lập tức khẩn trương căng thẳng, đập như vó ngựa hối thúc làm tôi chán nản đưa tay lên đè nén nó lại. Song vẫn cứ giữ nguyên tư thế ngồi xổm như vậy, chân lặng lẽ từ tốn chậm chập di chuyển như cua bò. 
Xung quanh bao phủ toàn sương mù trắng đục, ngoài bán kính nửa mét chẳng thấy được gì nữa. Nơi này như lọt vào trung tâm ổ giun nên đồng dạng sương mù cũng theo đó dày khác thường. Tôi dùng tay quạt vài cái, lớp sương này giống hệt như nước, theo động tác quạt có thể quan sát được luồng chuyển động của không khí vẽ ra những hình thái méo mó. 
Rất tốt, tôi cực lực đè nén hơi thở, Mạnh Chương nói, nếu có thể khống chế được khí dấu đi, thì nhất định che mắt được người khác, cho dù có lướt qua cũng sẽ chẳng lưu tâm. Nhưng cái đó chỉ là cách dùng để đối phó với người bình thường, cái gã nổi sát tâm kia một chút thủ thuật nho nhỏ đó không dễ cắt đuôi như vậy đâu. 
Đột nhiên “khanh khách” một cái, rồi một cái bóng đen thình lình vọt tới trước mặt, chẳng lẽ là Hồn Độn? Tôi hoảng sợ ngã ngửa ra sau, bịch một cái suýt hét toáng lên không khống chế được kinh hách.
Tiếp sau đó một cái bóng cao lớn khác lao tới như vũ bão. Nhận thấy vị trí của tôi rồi, trong lòng hoảng loạn như thế, bàn tay siết chặt lại, hơi thở cũng cực lực đè nén. 
Cái bóng “khanh khách” vút một cái như điện xoẹt, lao lên nghênh đón. 
Sương mù như tấm chăn bông ngăn cản tầm nhìn, chỉ thấy lờ mờ hai màu đen đen tách ra rồi nhập vào, khi ẩn khi hiện làm ra những chuyển động khí nhiễu loạn. Nghe rõ ràng một loạt âm thanh vận động đấm đá dữ dội truyền tới. 
Tôi đứng lên, cố gắng hô hấp bình tĩnh nhưng không được. Công việc hít thở chẳng ngờ lại khó khăn chật vật hơn tôi tưởng. Mỗi lần không khí đi vào, cuống họng bỗng trở lên bỏng rát như thể đang dẫn truyền nước nóng. Lá phổi lại trở thành nồi chứa nước đang được gia tốc đun nóng, bọt nước bên trong lăn tăn tại điểm sục sôi, rồi ngày càng trở nên nóng bỏng hừng hực, kịch liệt vỡ ra sôi trào. 
Tôi cong người lại, không kìm chế được ho sặc sụa mấy cái tối tăm mặt mày. Cảm thấy càng ho lại càng ngứa ngáy cổ họng, ngứa phát điên phát rồ, chỉ muốn thò móng tay vào sâu bên trong cào cấu nó cho dịu bớt đi. Dạ dày cũng nổi nên từng cơn quặn đau bén nhọn như thể bên trong là một bể axit đang không ngừng bì bõm vồ vập, khiến tôi lại muốn nôn nao được ói ra, tống khứ triệt để chúng đi.
Từng sợi dây thần kinh trung ương cũng căng ra như dây đàn rồi bị móng tay vô hình ác ý gảy lên phát ra âm thanh thống khổ gào thét, càng lúc rơi vào trạng thái điên cuồng hung tợn, chỉ mong được thò tay túm lấy chúng, để bọn nó trật tự đi, im miệng lại, nếu không tôi thật sẽ nguyện ước thà được đâm đầu vào đâu đó cho óc lòi ra khỏi sọ, hít thở chắc sẽ vì thế sảng khoái hơn. 
Mỗi tấc da thịt run rẩy xoắn xuýt như được đặt trên chảo mỡ, bốc khói cháy khét lẹt nghi ngút làm tôi nước mắt cay xè dàn dụa chảy ra, nước muĩ lành lạnh cũng không khống chế nổi cứ thế như bị hỏng van lũ lượt chảy xuống. 
Không ổn, là do không khí có chất độc xâm hại vào cơ thể gây ra tình trạng mất kiểm soát này? 
Mấy cái bóng đen đặc lặng lẽ thoát ra khỏi người tôi, bay tới phía hắc khí nhân, “khanh khách” tham gia náo loạn. 
Tôi không nhấc nổi chân, cứ ngồi trơ như tượng đá, chỉ biết thở hổn hển như kéo ống bễ, đôi mắt trĩu nặng như đeo cục chì còn phủ thêm một lớp nước khiến khả năng nhìn càng lụi bại.
Phía trước ánh sáng trắng loang loáng nhấp nhô không ổn định, soi vào một đám sương mù hiện lên một loạt bóng đen không rõ nét, nhập nhằng huyên náo vận động, làm cho đám khí hỗn loạn xô đẩy, dãn ra co lại thành những vệt hình thù quỷ dị.
Tiếng ai đó xa xôi réo gọi, tiếng chân gấp gáp di chuyển lại gần, ánh đèn càng lúc càng tỏ. Trong luồng ánh sáng chói lóa, một cái mặt dị hợp xuất hiện. Cái mặt quái gở thình lình áp sáp khiến tôi sợ hãi tới cứng cả lưỡi, tay lại cử động nhanh hơn suy tính, vung túi xách lên phang liên tiếp cho đến khi nó la oái oái thối lui.
-Tiểu Mặc Tử chết tiệt nhà anh, trúng tà hay sao lại dám đánh tôi?
Người đó vừa giận dữ gào toáng lên, tay cũng tháo lớp mặt quái dị xuống, trừng mắt hung dữ, miệng thở phì phò.
-Có phải cơm nước chưa được ăn no nên bộ não bị biến dạng?
Tôi nhìn nhìn khuôn mặt Thiên Hương, cảm thấy an tâm phần nào, rồi nhìn cái tay cầm mặt nạ phòng hộ, cố nhếch mép cười, chu đáo lo xa là tốt.
Cô biểu tình nghi hoặc, tiến tới bên ngồi xuống, vừa chạm vào cánh tay bị bẻ trật khớp thì mặt mũi tôi liền nhăn lại, mồ hôi lạnh càng túa ra đầm đìa. Cô nhìn nhìn tôi rồi đội lại mũ phòng độc, bảo tôi quay mặt đi nhắm mắt nín thở. Cô bảo sửa lại cái tay bị sai khớp. Tôi trợn mắt chưa kịp phản bác Thiên Hương đã động. Tôi cắn răng chịu đựng ,cơn đau hai lần xộc tới tận óc làm thần kinh muốn tê liệt, một lần là chỉnh lại vị trí cổ tay, lần hai là đưa khớp bả vai trở về. 
Tôi há to mồm nuốt lấy từng ngụm lớn không khí, hít lấy hít để, buồng phổi càng nóng ran như thiêu như đốt, mồ hôi lạnh toàn thân tuôn ra như tắm thấm ướt đẫm áo quần bên trong khiến cơ thể bải oải rã rời như mớ rau khô héo dưới cái nắng chang chang như vẩy lửa. 
Thiên Hương đưa tôi chai nước. Tôi không khách khí, tu một hơi ừng ực hết nửa chai rồi đem trả. Cô nhận lại vòng sang phía cánh tay lành lặn, cẩn trọng đỡ tôi dậy.
-Khí trong sương không đúng, tôi dìu cậu qua chỗ khác. 
Cơ thể tôi nhũn như bánh mì nhúng nước, gần như phải trao toàn bộ trọng lực cho Thiên Hương gánh vác, dường như bao nhiêu khí lực đều bị thứ gì đó hút hết sạch sẽ. Tôi ngoái lại nhìn cái đám đen đen hỗn loạn bu vào nhau rầm rầm binh bốp ẩu đả kia, chợt thấy siêu ảo não. Lại phải nhờ cậy tới Hắc Hồn can thiệp. 
Ngay giây sau đột nhiên một tiếng rống như muốn xé rách màng nhĩ, như đứng ngay kế bên cái loa mở nhạc sàn trong vũ trường, khiến đám tế bào gan vốn đã dễ vỡ như thủy tinh liền răng rắc tạo ra vết nứt. Âm thanh tràn đầy phẫn nộ căm hận, vang vọng tứ bề, ong ong va đập vào các rễ cây hóa thạch rồi khuất tán khắp không gian, lặp đi lặp lại sự tức giận cuồng dã như sóng thần phát điên muốn nhấn chìm hủy hoại mọi thứ.
Tiếng kêu như của mãnh thú bị thập diện vây khốn, nhưng không chứa một tia tuyệt vọng, chính là phủ đầy cuồng nộ căm phẫn. Như quỷ thần bị chạm vào nghịch lân, triển khai đồ sát. Vừa nghĩ vậy trong lòng liền lo ngay ngáy cho Hắc Hồn. 
Thiên Hương dìu tôi đi khá chật vật, sương mù như che mắt, tầm nhìn eo hẹp phải dò dẫm thận trọng từng bước, đường dưới chân là gồ ghề nhấp nhô, lối phải đi khúc khuỷu lên xuống. Ánh đèn mỏ chói chang mở đường dẫn lối, ánh sáng vô tình hoặc hữu ý chiếu xuyên qua màn sương mù đã có dấu hiệu bớt dày đặc, lọt qua những khúc rễ cây rủ xuống ngang đường chắn lối chằng chịt, chúng già cỗi trắng bợt trông giống hệt những bộ xác rắn kì dị đung đưa vắt vẻo. Xa xa, phản quang lại thứ ánh sáng kim sắc hút hồn. 
Đột nhiên hẫng một cái, tim cũng như quả cân treo sợi chỉ, rung rinh lắc lư mấy nhịp, cơ thể trượt xuống như bôi dầu, cả hai ngã dập mặt đều lao chúi đầu về phía trước. Cũng may không kéo dài, nhưng có điều ban nãy bất ngờ bị ngã như vậy, răng cắn phải lưỡi lên chảy chút máu miệng, cánh tay vốn cần tránh đụng chạm song qua sự kiện xui xẻo vừa rồi, xương cốt lại đay nghiến chỉ trích, khiến tôi đau tới tê tâm liệt phế. 
Thiên Hương nhanh chóng ngồi dậy trước, rồi đỡ tôi đứng lên, thận trong âu lo nhìn quanh. Phía dưới sương mù lãng đãng, mỏng mảnh như khăn voan, gió lạnh lẽo vù vù thổi tới khiến chúng càng tan loãng nhanh hơn lại làm toàn thân tôi không tự chủ được run rẩy một trận như cọng cỏ hứng chịu trận mưa tuyết. 
Ngay sau đó một loạt giọng nói không phân rõ là nam hay nữ già hay trẻ, thất thanh thổn thức “Cứu...Cứu...Cứu...” khiến tôi nổi hết cả da gà da vịt, nổi từ trong ruột ra ngoài da, từ trên đỉnh đầu xuống dưới đầu ngón chân, mồ hôi cũng to thành hạt đậu, nhỏ giọt ròng ròng trên gương mặt tái nhợt. 
Ánh đèn mỏ trên đầu Thiên Hương quét đi quét lại mấy vòng, một tay cầm vũ khí đưa ra dò xét. Tôi nhận ra ngay, đây chẳng phải thanh đoản đao bị tôi làm rơi mất hay sao? Lập tức vui vẻ chọt chọt vào tay để cô chú ý đến mình rồi chỉ vào thanh đao.
-Cảm ơn Thiên Hương nhặt nó dùm.
-Không có gì, chỉ là thanh đao rất đẹp, không biết cậu mua ở đâu?
Thiên Hương nhìn thanh đao có chút luyến tiếc buông tay, cười ngượng ngùng một cái trao trả rồi lôi vũ khí bản thân ra. Tôi nhận lại thanh đao, nhìn ngắm nó có chút hoài niệm.
-Có lẽ là lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ. 
Những tiếng “Cứu... cứu...cứu...”nghe sầu thương bi thiết như của một lũ oan hồn bâu xung quanh rủ rỉ quấy nhiễu, dĩ nhiên là không có, nếu có mắt của tôi đã nhìn thấu, tuy nhiên không nhìn ra nguồn gốc trước sau vẫn khiến lòng dạ vô cớ nổi bất an lo lắng. Chỉ là gió vù vù thổi tới như thể dưới này có lỗ hút, hơi lạnh thẩm thấu vào tận cốt tủy cộng với tiếng kêu rên như đòi mạng khiến toàn thân người nghe bủn rủn, mặt mũi xanh xám chỉ muốn tháo chạy. Ngoài ra cũng không có hành động trực tiếp nào khác. 
Ánh sáng lướt qua lướt lại mấy vòng, xuyên qua tầng sương mong manh hư ảo làm lộ ra những đốm sáng vàng cam li ti của lũ trùn chậm chãi bò lổm ngổm trên những khúc rễ, cùng vô vàn vệt sáng kim ngân lấp lánh mê hoặc. Tôi quay đầu nhìn lại vị trí mình xẩy chân trượt xuống, đây là một cái hố được làm từ rễ cây, cũng không quá rộng. Vách hố hơi dốc cũng không cao lắm, khoảng 3m thôi, trông có vẻ rất dễ để trèo lên, nhưng Thiên Hương thử hai lần đều từ tốn trượt xuống dưới, hệt như đạp trên băng. Tôi sờ vào sợi rễ, phát hiện nó được bao phủ bởi một lớp nấm mốc vô cùng trắng mịn, hệt như dầu bôi trơn, xem ra nếu muốn leo lên không dễ dàng chút nào.
Sương mờ nhờ gió lùa mà xua tan nhiều lắm, có thể nhìn ra dưới chân còn mọc khá nhiều loại hoa đầu lâu. Chính giữa có một khối cầu rất to lớn treo cách mặt đất độ nửa mét, bao quanh nó còn có một sợi rễ to cỡ cổ tay uốn mấy vòng rồi từ đó kéo dài miên man bất tận với phía trên. Ngước đầu lên cao, còn có mấy khối cầu khác màu sắc tương tự đồng dạng bị rễ cây cuốn lấy. Cái tiếp theo cách mặt đất độ 5m, cái nữa thì xa hơn kích cỡ cũng nhỏ hơn nhiều, chúng bị treo lơ lửng giưã không trung chỉ bằng một sợi rễ như con trăn bao bọc quả trứng.
Ánh sáng đèn mỏ càng tới gần thì ánh vàng rực rỡ tỏa ra khắp bốn phía như màu ngọc lưu ly. Mỗi lần hơi dịch chuyển góc độ đèn một chút chiếu vào nó sẽ làm cho thứ ánh sáng lung linh huyền ảo ấy phản quang lại khắp không gian, thực là một cảnh tượng lộng lẫy huy hoàng đến mức khó tưởng tượng nổi.
Bất chợt một hình thù lượn tới, cười ngoan hiền với tôi như tẩm mật.
Hình thù như sương như khói lại lấp la lấp lánh như dát kim tuyến, uốn lượn mềm mại tạo hình ra một dung nhan thiếu nữ tuyệt sắc. 
-Bạch Ngân?
“Sao lại trợn tròn mắt nhìn tôi như thấy quỷ?”
-Cô còn không phải là quỷ sao? Cô ra ngoài tự bao giờ?
Tôi hừ mũi có chút buồn bực, thực lực cô ta cũng không tồi, lúc gặp nguy khốn cũng không thấy nhấc tay chi lao.
“Từ lúc anh một mình chui vào đám rễ...Ừm, thật ra cái tên đó, tử khí quá nặng nề thâm trầm, tôi thực sự nhúng tay không nổi.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, trừng cô ta thêm cái nữa. Hay cái gã hắc khí nhân đích thực là yêu thụ ngàn năm vì cô độc buồn chán quá mới muốn tìm bạn kết thân? Bọn Tư Đồ chính vì thế mới đột nhiên mất tích? Chẳng qua phương thức làm quen của gã không đúng cách, hơi bị bạo lực quá thể khiến người ta chạy mất dép. 
-Tiểu Mặc ca, lầm bà lầm bầm cái gì đấy? Nhìn thử xem đó là khoáng thạch gì? Có phải hổ phách không?
Thiên Hương giơ điện thoại ra phía khối đá có đường kính cỡ hơn mét, thon nhọn như quả trứng gà khổng lồ, lại nhíu mày nhìn về phía tôi. Tôi hồi thần, tiến tới chỗ Thiên Hương, thì ra cô đang chụp hình nhưng chỉ mấy giây sau kêu pin yếu rồi sập nguồn. Tôi mới lôi máy chụp hình trong túi đưa cho Thiên Hương dùng, sau đó đứng quan sát cái vật lôi kéo chúng tôi dấn thân vào nơi âm u ảm đạm ngập tràn trướng khí. 
Là một khối đá hổ phách cực lớn? Thật chẳng lẽ là được hình thành từ tự nhiên? 
Trong khi tôi và Bạch Ngân nhìn có chút như thôi miên, bên tai thình lình truyền tới một loạt âm thanh quỷ mị, lúc thì như tiếng ai la lối khóc lóc, khi thì như tiếng ai đều đều tụng niệm gì đó, thực sự khiến cho toàn thân dựng hết cả lông tóc. Quay sang bên lại thấy THiên Hương vội vàng giảm âm lượng máy bộ đàm, vỗ vỗ mấy cái xem có hồi được không. Chắc cô ấy thấy sự tình lạ lùng thì muốn liên lạc với Phong Linh, Mạnh Chương đây mà. 
Đây là bộ đàm chuyên sản xuất để phục vụ cho quân đội, vỏ ngoài bằng plastic, có thể sử dụng trong những môi trường khắc nghiệt nhất, theo lý sẽ không dễ bị trục trặc như thế. Thiên Hương thử bật tắt vài lần, âm thanh kia biến mất, từ loa phát ra tiếng rè đứt quãng, giống như có tiếng ai đó réo gọi, nhưng lại không thể nghe rõ câu chữ. Thiên Hương thử gọi to vài tiếng nhưng không thấy trả lời, chỉnh tại tần số cũng chẳng khá hơn. 
Thiên Hương vừa thao tác vừa nói, mấy thứ đồ điện rất dễ bị ảnh hưởng bởi các thiết bị sóng điện khác ví dụ như điện thoại, âm thanh như thế này chắc chắc không phải do hỏng hóc vật lý mà là do bị nhiễu sóng, chỉ là không biết vì thứ gì tác động? Điện thoại thì của tôi và của cô đều trong tình trạng “chết” tạm thời rồi. Tôi nhìn Bạch Ngân, sẽ không phải do con ma này chứ? Thường trong phim ảnh nói ma thao túng được mấy đồ điện tử.
Ở đây nhất định đã gần với nguồn gây nhiễu lắm rồi nên âm thanh mới khủng bố kinh hoảng đến vậy. THiên Hương cầm bộ đàm đi lòng vòng xung quanh tìm nguồn gây nhiễu. Cô ấy đi xa tôi thì giảm bớt, càng mang bộ đàm đến gần thì tiếng ồn càng phá lệ bành trướng, nếu đi xa ra thì tiếng ồn sẽ nhỏ lại, thật là quái lạ. Chẳng lẽ nguyên nhân gây nhiễu tại tôi? À không, là tại Bạch Ngân lửng lơ đứng kế bên? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.