Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 143: Động rễ cây




Tôi nhìn mấy cái móng to đùng trên mặt đất, mỗi một bước di chuyển quả nhiên tạo ra tiếng động rầm rầm. Cái đầu, không biết có phải đầu không vì chẳng thấy ngũ quan. Chỉ là một khối tròn trùng trục liền với thân tỏa ra hỏa khí rùng rợn hiểm ác. Tôi nuốt nước bọt, lòng dạ chợt vô thức rét lạnh.
-Này là con gì?
-Hồn Độn, hung thần trong cổ đại Trung Hoa, truyền thuyết miêu tả rằng nó có hình dạng tròn trịa béo mập, đỏ rực như cục sắt lửa, có sáu chân sáu tay với những cái móng vuốt dài nhọn sắt bén như bồ cào, thích nhất là đào hang chui rúc trong lòng đất, lại không có tai, mắt, mũi, mồm.
Mạnh Chương nóng vội nói, đồng thời những ngón tay cũng gấp gáp xoay chuyển thật nhanh như đang tạo kết ấn làm ra một dải khí xanh tím hư ảo. Miệng vừa dứt câu, hai bàn tay cũng dừng lại, từ cơ thể tản ra một luồng hắc khí dày đặc rồi co lại tạo ra hình thù một con thú ở phía trước. 
Một con thú trông như ngựa nhưng có màu da lông xanh dương với lốm đốm hoa văn xanh lam bao phủ, tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng nhàn nhạt như sương tựa khói. Cái đuôi phe phẩy lên xuống lại giống bò hơn, chân cũng thấy có phần giống hươu. Nó quay đầu lại nhìn chúng tôi, cặp mắt xếch ngược trông thâm trầm như ác quỷ. Hai cái tai nhọn hoắt như chó sói vẫy vẫy. Đầu to đùng dị dạng vô cùng, chẳng biết giống cái thể loại tập chủng gì nữa, nghiêng trái nghiêng phải như lắc lắc khiến cho hai cái sừng như hai nhánh cây mọc hai bên đầu, hung hiểm như trực chờ được đâm. 
Trên gương mặt Mạnh Chương lấm tấm mồ hôi, bàn tay buông xuống, giọng nói có chút hổn hển. 
-Chạy!
Vừa dứt lời liền xoay thân ngay, tôi vội vã đuổi theo. Sau lưng lại nghe thấy tiếng cười khanh khách, âm thanh rầm rầm giẫm chân thị uy, tiếng rống cuồng dã thách thức khiến người ta kinh hách. Chẳng lẽ là tiếng cười của Hồn Độn? Nhưng nó không có miệng mà? Phát ra âm thanh ở chỗ nào chứ? Chẳng lẽ bằng mông? Tôi cũng bó tay chấm com, lắc đầu. Bỏ đi, nó nếu quả thật dùng mông nói chuyện cũng quá kinh dị rồi. 
-Đó là con gì? 
-Là Gíac Đoan.
Giọng Mạnh Chương có chút chật vật đáp lại.
-Kỳ thú tắc kỳ lân Giác Đoan? 
Mạnh Chương gật một cái, tôi vừa chạy vừa ngoái nhìn về phía sau, chỉ thấy đất cát bay mù mịt, khoảng cách cũng đã xa, ánh sáng đỏ và trắng lóe lên như chớp giật, quá yếu không đủ soi tỏ. Ngoài mấy âm thanh rầm rầm trấn động như búa tạ va vào nhau công kích, không rõ tình hình nghiêng bề bên nào. 
-Ngoại trừ khuôn mặt quả có chút từa tựa giống Tịch Tà, những phần còn lại quá khác. Trông anh có vẻ không ổn?
-Ừm, gọi con đó ra khá hao hụt nguyên khí, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có Gíac Đoan may ra chiếm chút ưu thế cho chúng ta thời gian tìm được lối thoát thân.
-Này, Hồn Độn không có mắt để nhìn, tai để nghe, mũi để ngửi, miệng để ăn, trông như khúc xúc xích có gắn tay chân bò lổm ngổm vô hại như quế trùn trong lòng đất...
-Phải là khúc than hoa nóng bỏng tay mới đúng.
Mạnh Chương cười cười chen vào, vừa chạy vừa hổn hển giải thích thêm.
-Trông nó béo ngậy giống như núc na núc níc thật đầy protein, thực chất cơ thể như một ổ axit di động. Chỉ cần đến gần khoản 2m thôi cũng đủ cảm nhận cái nóng rát thiêu đốt như bị ngâm trong hũ ớt. Vị trí các đốt nối với nhau tựa như mang cá có nhiệm vụ hô hấp, mỗi lần hít thở chính là phát ra âm thanh như tiếng cười khúc khích thu hút động vật hiếu kỳ lại gần. 
Hơn nữa khi bị kích động nổi giận, mấy cái mang đó còn phun ra chất kịch độc vàng rực, hiểm họa khôn lường, không khác gì chất dịch do gang thép nóng chảy. Dính vào thì coi như một chân đặt vào quỷ môn quan rồi, loại đau đớn hủy hoại tới tận cốt tủy, người bình thường cơ bản trúng một chiêu thôi cũng đủ hết đường cứu chữa, khóc kêu cha gọi mẹ. Nhưng bộ da của Gíac Đoan thì có thể chống chọi... 
Chúng tôi chạy một mạch tới chỗ đám Tư Đồ đang loạn đả với thi thai. Cũng cách khá xa rồi, sau lưng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì vọng tới, chỉ còn tiếng oe oe gào khóc kịch liệt phía trước làm người ta buồn bực.
Tư Đồ, Cung Trường Lĩnh, Minh Đăng, ba người có vũ khí chuyên dụng vừa chạy tiên phong coi như đứng chắn phía trước bảo vệ hai người còn lại bất đắc dĩ vô dụng. 
Đám thi thai vẫn điên loạn ngào rú tấn công có phần không nhượng bộ nhưng chúng vẫn bị đẩy lùi về phía sau. Tôi và Mạnh Chương xông thẳng lên trước, gã dùng cán kiếm Tán Phương để diệt bọn thi thai. Tôi thì có cảm giác mình cứ như nam châm ấy, bọn chúng toàn tự động a lô xô hấp nhảy vào xâu xé tưởng mồi thơm ngon dễ bắt nạt sao? Ai dè tôi cũng chỉ đơn giản vung tay một cái, chúng sẽ như quả tennis văng ra xa oe oe khóc đau đớn, chỗ chạm phải chảy xuống chất dịch đen tanh tưởi.
Ngay khoẳnh khắc tiếp xúc bọn chúng, trong một phần 10 giây ngắn ngủi, thứ tình cảm đau đớn thống khổ, tuyệt vọng bế tắc cùng cực thần tốc đi vào cơ thể khiến tôi chết sững. Mồ hôi lạnh lẽo túa ra đầm đìa khiến tôi hoang mang bất an song rất nhanh đi qua, trấn tĩnh trở lại như bị điện chích kim đâm, nhói một cái vào tận tim làm tôi thở không nổi.
Chúng lại vẫn tiếp tục lao vào, tựa như cam tâm tự nguyện tìm chết, cho đến khi cả cơ thể như miếng thịt nát bấy, đập vào vách hang, vô lực trượt xuống, chất dịch đen đặc văng tung tóe, bốc lên cái mùi hôi thối phân hủy làm người ta buồn nôn. Mà thật chẳng ngờ tôi cong người ôm bụng, một tay dựa vào vách hang ói một trận.
Cũng không đào thải được nhiều, nhưng chính vì thế mà trong bụng càng nôn nao khó chịu muốn chết. Thật ra mùi vị hình ảnh gì đó không đáng kể, phần nhiều do cảm xúc tiêu cực của thi thai tác động khiến tôi muốn đổ bệnh.
Thiên Hương tới bên quan tâm hỏi đồng thời đưa chai nước, tôi gật đầu cảm ơn, cách miệng chai uống. Cũng may thi thai không còn nhiều, chúng nhảy vào đám rễ cây từ trần hang rủ xuống, tứ chi lộn ngược ngồi bám đung đưa vắt vẻo trên đó, vẫn mở to được cái miệng như ống cống oe oe rú gào.
Cả một đoạn đường dài miên man bị chúng tôi đồ sát, khắp không gian chật chội văng đầy chất dịch, dưới chân từng đống bầy nhầy như than bùn đùn lên, quyện vào không khí thứ hít thở hôi tanh tởm lợm làm người ta mắc ói. 
Đám thi thai di chuyển trên những rễ cây như khỉ, đeo bám chúng tôi miệng vẫn rên rỉ ỉ ôi, kêu la oai oái thật muốn đánh đòn. Súng phun máu của Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh hết xài được rồi, thật may là chúng nó cũng không còn hăng tiết gây gổ. 
Càng đi càng thấy ấy mấy sợi rễ này rủ xuống ngày càng dày đặc ,nhiều tới mức khiến lòng tôi vô cớ rờn rợn, trông tựa như tấm màn rắn ấy.
Sương mù cũng chẳng biết từ chỗ nào sản sinh ra, hơi lạnh thấu xương lan tỏa cùng một hương thơm ngòn ngọt không hiểu sao lại như ru người ta gặp Chu Công, mí mắt tôi cứ trĩu nặng, thỏa hiệp nhắm lại rồi miễn cưỡng mở ra. 
-Mọi người cẩn thận, đừng đi tách khỏi nhau. Quái đản, cái mùi như kẹo ngọt này ở đâu chui ra?
Giọng Phong Linh quan tâm đề cao cảnh giác từ phía trên vọng xuống. Minh Đăng nối gót bực bội phát biểu.
-Mẹ nó chứ, thế quái nào trong lòng địa đạo lại có sương tập kích. Cũng quá tà môn rồi!
Tư Đồ nghe thấy thế, cười khẩy.
-Chú em à, ở cái địa phương là lãnh thổ của ma quỷ thế này, chuyện kỳ quái hơn có lẽ cũng không quá ngạc nhiên. 
-Này này, tôi ghét nhất bị người ta gọi mình là chú em.
-Được được vậy lão huynh, thì ra lão huynh cũng thích cưa sừng làm nghé sao?
Thiên Hương ngó nghiêng bên cạnh, nhờ ánh đèn mỏ trên đầu của cô mà thấy đám rễ này to lớn có hình dạng lạ kỳ, không biết đã bao nhiêu năm tuổi, sờ lên cứng hệt như đá, không giống thứ còn sống. Những đường vân bao bọc giống như lớp vảy gồ ghề trên thân động vật, nếu không nhìn kĩ rất dễ nhầm là hóa thạch sinh vật cổ.
Rễ cây nơi này lớn gấp hai ba lần bắp đùi tôi, quấn loạn thành một khối, chỗ nào mấy sợi rễ tiếp xúc với nhau thì gần như đã dính liền thành một, chỗ nào không tiếp xúc thì tạo thành một khoảng trống lớn bằng một thân người. 
-Đám rễ cây này cứ như đã nghoẻo từ đời cụ kỵ rồi ấy. Cũng không biết thời kỳ đó đất đai màu mỡ cỡ nào mà phát triển như được bơm thuốc kích thích tăng trưởng? Mà giờ lại vì nguyên nhân gì chết trong bộ dáng lạ lùng thế này?
Cung Trường Lĩnh dùng báng súng gõ gõ vào thân cây, phát ra âm thanh lộc cộc trầm chắc.
Tôi tự hỏi đã ra khỏi khu vực bệnh viện rồi sao? Nhưng ở xung quanh khu vực đó cũng đâu thấy khu rừng nào tồn tại? Vậy thì chúng tôi đã đi xa tới mức nào rồi? Phía trên mặt đất phải là đám cây có niên đại cỡ nào, rễ cứng thật chẳng khác gì hóa thạch cứ quây kín lấy nơi đây, hoàn toàn không thể nhìn thấy lối ra chỗ nào. 
Dường như lòng hang được mở rộng, chẳng biết tự lúc nào càng lúc càng phình to tới mức không còn nhìn thấy vách hang cũng như trần. Tuy thế bên trong chen chúc rễ cây sinh trưởng, thành ra lối đi lại còn eo hẹp chật vật khó khăn hơn trước bội phần. 
Không biết là cần khoảng thời gian dài bao lâu nhỉ? Mới tạo ra được cả một hệ thống rễ cây mọc lẫn lộn vào nhau làm ra những khoang trống bên trong liên thông kết lối rồi tỏa ra bốn phía. Thật ra hiện tượng này cũng rất bình thường ở những rừng đa hay si, cả một vạt rừng trải rộng, thậm chí cả một cánh rừng mọc dính chùm vào nhau làm ra những động cây kết nối liên tu bất tận, có lối vào chưa chắc tìm thấy lối ra, ma quái quỷ dị hơn cả những khu rừng bị đồn thổi có yêu quái cư ngụ.
Chúng tôi vừa thận trọng do từng bước, dưới chân đã không còn là mặt đất, từ lúc nào hoàn toàn bị rễ cây chiếm đóng. Mắt cũng gắng gượng căng ra quan sát mặc dù sương mù vẫn tiếp tục từ tốn lan tỏa làm lòng người vô thức lo sợ.
Đột nhiên cảm giác dị thường tĩnh lặng, tôi ngó trái nhìn phải, xung quanh toàn sương mờ cùng đám rễ cây đen đen ẩn hiện lấp ló như những bóng hình người hóa tượng kề cận.
Ế.
-Mạnh Chương?
Gã ban nãy là người đứng gần tôi nhất. Không có ai hồi đáp. Đi đâu rồi?
- Tư Đồ, Cung Trường Lĩnh?
Tôi gọi lớn hơn, không khí như tan loãng, hít thở trở lên khó khăn, lại căng tai nghe ngóng, nhịp tim trong lồng ngực hối thúc đập như trống trận.
-Tiểu Mặc Ca?
Là giọng của Thiên Hương, có phần vừa vui mừng vừa sửng sốt, tôi vội vã di chuyển tới gần. Một cái bóng đen cũng hối hả tiến lại, còn mở miệng lo lắng bất an gọi. 
Phong Linh, Minh Đăng? 
Tôi đã thấy Thiên Hương rồi, gương mặt cô trắng xanh đong đầy hoảng hốt lo sợ.
-Tiểu Mặc ca, có nhìn thấy hai người bọn họ? Rõ ràng mới cách đây mấy giây còn ở bên cạnh, quay đi quay lại đã chẳng thấy bọn họ đâu, thế là thế nào?
Cô vừa nói dứt lời tay cũng cầm lấy bộ đàm áp nghe, từ loa phát ra vài tiếng nhiễu sóng, lẫn trong đó có vài tiếng nói, tôi nghe không rõ. Thiên Hương sốt hết cả ruột gan, giọng nói khẩn trương cấp thiết.
-Minh Đăng, Minh Đăng, nghe rõ trả lời!
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt lo lắng hoang mang, lại hét vào bộ đàm.
-Phong Linh, anh đang ở đâu? Phong Linh?
Xen lẫn giữa những tiếng nhiễu sóng rè rè là những âm thanh gì đó rất kỳ quái, rất ồn ào, hoàn toàn không thể nghe rõ. Thiên Hương bất lực tắt loa đi, lại nhìn tôi. Tôi cũng chỉ có thể mờ mịt ngu ngơ nhìn xung quanh, rõ ràng một khắc trước còn lố nhố cả đống người. Đều là những kẻ lão luyện từng trải, không thể nào lơ đễnh đểnh đoảng tới mức tự tách đoàn. Tôi an ủi cô
-Đừng quá lo lắng, nếu chỉ tách làm hai thì bên đó bảo đảm an toàn hơn.
Thiên Hương nhìn tôi chằm chằm, miệng phun ra lời như tạt gáo nước lạnh làm tôi có chút đờ đẫn.
-Phải a, bởi vậy tôi mới càng không tin tưởng khi đi chung với kẻ ngu ngơ như cậu.
-Được rồi, không cần để ý tới tôi.
Tôi hờ hững đáp rồi xoay thân bước đi. 
-Hơ, ai thèm quan tâm tới cậu.
Thiên Hương đi theo, còn lạnh lùng lải nhải thêm.
-Cậu thức thời nên bám sát theo tôi, đừng để bỏ lại phía sau.
Hùng hổ nói xong cô lách lên phía trước nhanh nhẹn dẫn đường. Xem ra cô ấy tinh thần khá kiên định, đã lấy lại được tự tin. Tôi cũng không quá bất tài vô dụng như lúc mới gặp, nhưng thôi cứ để cô ấy làm trưởng đoàn, có người để bảo hộ cảm giác bản thân cũng mạnh mẽ hơn.
Chúng tôi di chuyển trên những rễ cây, phía trên cảm giác như có gió lành lạnh thổi xuống, tôi ngước đầu, liệu đó có phải là lối ra? Liệu di chuyển nên trên sẽ thoát? Không được, tôi lắc lắc, chưa tìm thấy Âu Tử Dạ thì chưa ra được. Hơn nữa còn tông tích bọn kia nữa.
Đột nhiên phía dưới lóe một cái, tôi cúi nhìn. Dưới chân, sâu trong lớp rễ cây tầng tầng lớp lớp kia, ẩn chứa một thứ gì đó hình như ánh màu vàng kim, nhưng cụ thể là gì thì không nhìn rõ. Quay sang thấy Thiên Hương cũng đang cúi đầu ngay bên cạnh. Khi cô di chuyển, mũ đèn mỏ đeo trên đầu cũng xoay theo, ánh sáng nó vô tình lưới qua mấy vị trí phía dưới, ánh lên lấp lánh đầy vẻ dụ hoặc.
-Nhìn thấy không Thiên Hương?
Cô gật nhẹ xác nhận, lôi ống nhòm trong túi ra dùng.
-Phía dưới không biết là che dấu thứ gì nhưng coi bộ nhiều hơn một.
Tôi căng mắt nhìn một hồi, càng cố gắng tập trung lại càng nhìn không rõ. Đột nhiên Thiên Hương đập nhẹ vào vai, ra dấu im lặng rồi chỉ vào rễ cây, áp tai vào. 
Tôi lập tức nín thở, chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào song cũng nghiêng tai lắng nghe. Xen lẫn tiếng gió nhè nhẹ thổi, giữa không gian rộng lớn im ắng tịch mịch, áp tai vào rễ cây có thể nghe thấy âm thanh “Cứu… Cứu… Cứu…” rất nhỏ truyền ra từ bên trong, nghe giống tiếng răng va lập cập của người bị lạnh cóng.
Thế là mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra đầy người, trong rễ cây mấy ngàn năm tuổi này có người đang rên rỉ cầu cứu, có thể nào là gặp thụ yêu rồi không? Thiên Hươn nhíu mày nói.
-Động rễ nơi này phức tạp quá, phức tạp chẳng kém đạo động chúng ta vừa may mắn tẩu thoát. Hơn nữa chúng ta không biết bên trong những hang hốc tự nhiên này liệu còn có thứ gì hung hiểm ẩn nấp, tùy tiện vào đó quá nguy cơ trùng trùng.”
Tôi gật gật đầu đồng tình.
-Đúng vậy, cho nên hai chúng ta không thể cùng vào một lúc đi xuống, phải có người đi trước dò đường.
Thiên Hương định tháo mũ đèn mỏ nhưng tôi lắc đầu xua tay. Tôi nói bản thân có thị lực hơn người, sẽ chỉ đi đến khoảng nhất định, thấy an toàn thì hú cô xuống. Hơn nữa để cô ở chỗ này mà không có ánh đèn bảo bọc, cảm giác rất bất an, Thiên Hương vẫn lên giữ lấy, quan sát tình hình tôi lần mò xuống dưới cũng an tâm hơn. Cô cũng không đôi co nhiều gật đầu một cái. Tôi lôi con dao trong túi ra, thận trọng bám víu vào đám rễ, xuống được một đoạn quay lại nhìn thấy cô đang dùng ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.