Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 119: Phong Linh




Con đường về nhà chìm trong bóng tối và thưa vắng, chỉ có hai chiếc xe motô vù vù chạy như bay phát ra âm thanh động cơ, khuấy động con đường làng quê 3 giờ sáng thanh bình yên tĩnh.
Chúng tôi về tới nhà, Tư Đồ lấy ra hũ rượu Thiệu Hưng, chủ động rót ra ba chén, nói uống chút cho ấm người, uống rồi cũng dễ ngủ hơn. Trên bàn cũng thấy đặt sẵn bốn hộp gỗ Hoàng Đàn. Tôi cũng chưa vội mở ra xem thử.
-Ban nãy lúc tôi và Cung Trường Lĩnh uýnh lộn với đám rối gỗ khá ầm ĩ ở đại sảnh, lo lắng anh bị sao rồi?
Sau khi cạn chén rồi cùng một hơi uống hết, bấy giờ tôi mới mở miệng hỏi thăm. Tư Đồ lại tự mình rót cho bản thân thêm rượu, uống nửa chén đặt xuống mới ê a kể lể.
-Lúc đó đang ngồi trong phòng xem ảnh tiểu bảo bối, đột ngột một đám hầu nữ không tiếng động, chẳng biết từ đâu bất thình lình chui ra, tay cầm chổi tay cầm xẻng, mặt lạnh như đồ tể, không nói không rằng trực tiếp lao vào dùng hành động nói ra mụch đích. Cũng may tôi nhạy bén linh cảm tốt mới tránh thoát lưỡi xẻng tử thần từ sau lưng đánh lén. Rõ ràng cửa khóa bên trong, lại hoang mang không hiểu đột nhập vào bằng cách nào. Giằng co một hồi với bọn họ mới phát hiện sự tình không đúng, đánh đấm ác liệt như thế mà méo thấy có giọt máu chảy ra.
Cung Trường Lĩnh có điện thoại, đứng lên ra ngoài nghe. Tư Đồ nắm tay lại, đám nhẫn kim loại bản to nổi u lên như một món vũ khí mà khi đấm vào mặt đối phương bảo đảm kẻ đó máu mồm máu mũi chảy lênh láng đầm đìa. Gã tường thuật tiếp.
-Tôi liền tháo kính ra, nhưng lại không phát hiện cái gì bất thường. Cảm thấy quái lạ song vẫn rút cây súng Tiễn Linh, không ngờ vừa dùng liền thấy hiệu quả tức thì nên nhanh chóng giải quyết được 5 cô nàng. Sau khi hạ ngục xong, mới phát hiện trên cơ thể họ xảy ra biến hóa, giống rối gỗ vô cùng. Đồng thời trong lúc va chạm lại tình cờ phát hiện trên tường có cánh cửa bí mật. Liền đoán chắc bọn ám sát lẻn vào từ đó.
Tư Đồ dừng lại, rót rượu cho cả hai, lại cạn chén mới kể thêm. Tôi sẽ thay mặt gã viết lại như sau.
Bên kia thì ra là phòng làm việc của lão thị trưởng, Tư Đồ tìm loạn một vòng cuối cùng cũng thấy giấy tờ sở hữu nhà đất của tôi. Trong lúc lục kiếm nhìn thấy khung ảnh, chụp một đôi trai gái, còn rất trẻ, không phải hình anh em nhà Dương gia, nhưng cô gái có nét tựa như Dương tiểu thư vô cùng. Còn chàng trai gầy gò có phần hiền lành chân thật bên cạnh lại hao hao giống lão thị trưởng. Nghĩ sao lại muốn nhấc khung ảnh, Tư Đồ động vào, thì ra là cơ quan mở cửa bí mật.
Con đường là bậc thang chật hẹp đi xuống, hai bên là vách tường, ánh sáng hư ảo từ ngọn đèn vàng vọt khiến người ta hoang mang lo lắng. Nhưng gã vẫn đặt chân vào, cố gắng đi rất khẽ khàng, âm thanh của tiếng giày thể thao va chạm vào mặt nền lát đá, rất nhỏ, khiến Tư Đồ an tâm hơn. Cuối đường hầm, lại có thêm một cánh cửa, thử mở thì thấy rất nặng, ban đầu tưởng bị khóa, nhưng dùng thêm lực lại nặng nề mở ra được. Lập tức hơi lạnh phả vào mặt kèm theo mùi hôi thối thoang thoảng, tựa như mùi cá khô bọc chưa kín cất trong ngăn đá khi bạn mở tủ lạnh ra.
Tư Đồ hơi nhăn mặt một tí rồi đặt chân vào căn phòng, sau lưng cửa tự động đóng lại ngay. Bốn bề tầng hầm kín kẽ như một khối hộp, cũng vô cùng lạnh lẽo, do xung quanh đặt rất nhiều tảng băng khô cực lớn, chẳng khác nào một tủ làm đông. Chính giữa đặt một lồng sắt khổng lồ, tựa như chuồng nuôi nhốt chim, cửa lồng mở, bên trong có một người tay xách đèn LED, đứng bên cạnh một người đang ngồi trên ghế.
“Liên Liên, hai đứa con của chúng ta, cả hai đều rất giống em, lớn lên thật xinh đẹp, và chúng gắn bó yêu quý nhau vô cùng, điều đó thật hoàn hảo. Anh không chấp nhận nổi khi nghĩ tới việc một người xa lạ nào đó xen vào mối quan hệ tốt đẹp của hai đứa con chúng ta. Thật kinh khủng!”
Người đó đang thì thầm nói chuyện, chợt dừng lại quay ra nhìn, là lão Dương thị trưởng. Gã bước tới gần hơn, phát hiện người đang im lặng ngồi yên nghe là một thi thể đen đúa chẳng khác khúc cây chết cháy, còn bị xích nơi cổ. Đến gần hơn nữa lại phát hiện đây là một thi thể nữ nhân, tóc đen xơ xác xõa dài, đầu hơi cúi xuống che dấu đi khuôn mặt nhăn nheo đáng sợ, mặc một chiếc váy trắng rách nát ố vàng.
Lão thị trưởng móc súng chĩa về phía Tư Đồ, hằn học nói. “Không ngờ đám người rối của lão quản gia lại không giết được mày. Giờ mày mò xuống đây rồi cũng đừng mong toàn mạng trở ra”. Dứt lời lão liền nổ súng, gã đã đề phòng trước, nghiêng mình tránh thoát, lại chĩa khẩu Tiễn Linh bắn trúng mặt lão.
Dính một đống máu hôi tanh khiến lão ngừng một chút vươn tay lau mặt. Vậy cũng đủ thời gian để gã áp sát, đoạt lại cây súng, thô bạo đẩy lão đập vào mặt lồng sắt. Chẳng ngờ lực phản hồi quá mạnh khiến lão quay trở lại va vào thi thể. Tư Đồ thấy vậy liền túm lấy lão, quăng mạnh trở lại mặt lồng sắt, lấy chân đạp thêm. Cuối cùng lão Dương cũng chịu ngoan ngoãn quỵ xuống.
Đúng lúc đó Cung Trường Lĩnh xuất hiện, Tư Đồ cầm lấy đèn bị vất trên mặt đất, vẫy tay ra hiệu lại gần, cả hai bấy giờ mới đánh giá thi thể khô quắt queo như cá phơi nắng nguyên tháng. Ban nãy lúc lão thị trưởng va vào khiến nó và cái ghế cũng đổ ngã. Thi thể nằm nghiêng, nhờ môi trường luôn trong tình trạng dưới âm độ khiến cái xác được bảo quản khá tốt, không hư hại.
Ở ấn đường thấy một thứ cắm vào, đen xì, tựa như đinh, nhưng không thấy han gỉ. Nhìn tiếp xuống, cánh tay vắt ngang bụng, trên mu bàn tay cũng tương tự như trên trán, cắm một cây đinh. Tư Đồ lại soi đèn sang bên tay kia, vì gã mơ hồ như biết sự tình này, thấy một lỗ nhỏ trên mu bàn tay, sâu xuyên qua lòng bàn tay, bên miệng vết thương có vết rách. Tư Đồ lại đưa đèn soi xuống chân, quả nhiên thấy được điều bản thân dự cảm.
Tư Đồ liền nói cho Cung Trường Lĩnh biết, đây là thuật Phong Linh ,Phong trong phong bế, Linh trong linh hồn (không phải Phong Linh có nghĩa là chuông gió).Một hình thức trừng phạt dùng cho nữ giới, đại biểu cho việc trừng trị sự không đoan chính của cô ta. Sẽ bị đinh dài cắm vào năm điểm trên cơ thể, vị trí ấn đường, hai mu bàn tay và lòng bàn chân. Gã vừa nói vừa soi đèn ra xung quanh như tìm kiếm thứ gì, ở trên nền nhanh chóng phát hiện một vật thon dài nho nhỏ chẳng khác gì cây đinh sắt, dài cỡ 5cm, Tư Đồ cầm lên.
Đúng lúc đó, một chuỗi tiếng hét đau đớn “Không không, cái quái gì thế này?” của lão Dương vang lên khiến cả hai giật mình thất kinh. Tư Đồ cầm đèn pin soi về phía lão thị trưởng, đồng thời cũng chiếu sáng luôn cây đinh. Gã bổ sung tiếp, thuật Phong Linh cần dùng gỗ đào làm đinh, không những giam cầm linh hồn cô ta mãi mãi ở trong thân xác, cũng không cần lo sợ oán hồn trả thù.
Dương thị trưởng quỳ ở trên mặt đất, vươn tay chạm mặt liền hét ré lên thống khổ. Lại kinh hãi nhìn hai bàn tay, rồi nhìn xuống cơ thể. Tư Đồ và Cung Trường Lĩnh lựa lúc lão ta đang mải bận tâm xem xét ngắm nghía cơ thể bản thân đang không ngừng biến hóa cực kỳ đặc sắc kinh tâm, lẩn ra phía cửa lồng rồi đóng lại, tránh cho việc lão Dương tẩu thoát gây họa cho lương dân.
Lão đứng trong lồng sắt, gào khóc khổ sở đớn đau, lại luôn miệng nói. “Cứu anh, Liên Liên! Đau quá! Đau quá! Cứu anh.”
Tư Đồ nói, kẻ nào tháo đi một chiếc đinh trên người bị hại sẽ lập tức gánh chịu hình phạt đóng đinh phản phệ, chịu đựng sự trả thù gấp trăm ngàn lần, cực kỳ thảm khốc. Xem ra lúc lão va chạm với nữ thi, chắc tay áo vô tình mà cố ý rút đi một cây đinh nên giờ phải trả giá đắt.
Lão thị trưởng chạm tay vào lồng sắt lại tựa như bị điện giật lùi trở lại, chẳng qua do đinh từ lòng bàn tay chạm vào khiến cơn đau nháy mắt thốn tận óc. Lão quay về với cái thi thể, thê lương thảm hại kể khổ.
“Anh xin lỗi, Liên Liên! Nhưng anh là vì quá yêu em nên mới phải giết bọn họ. Bọn họ dù là phụ mẫu của em nhưng lại cấm đoán chúng ta. Vậy thì để bọn họ chết đi. Chồng của em ngăn cản chúng ta. Vậy phải giết thôi. Chỉ có như thế chúng ta mới có thể được ở bên nhau.”
Hiện giờ toàn thân lão thị trưởng chẳng khác gì con nhím vậy, vô số đinh từ trong cơ thể mọc xuyên ra, máu tươi cùng mỡ thịt từ từ bị đùn đẩy ra ngoài, thịt tươi rơi xuống lộp bộp hòa cùng tiếng máu nhỏ tong tong.
“Em đừng trách anh, anh chỉ là muốn được ở bên em, không muốn bị ai làm phiền quấy rầy. Em đừng nhìn anh như vậy. Anh không sai, anh không có lỗi. Liên Liên, em phải hiểu cho anh. Ngay đến em cũng quay lưng lại với anh sao?”
Trên đầu, trên mặt lão cũng chi chít đinh từ bên trong cơ thể chui lên, máu thịt không ngừng rơi xuống lênh láng thành vũng dưới chân. Trông lão không khác một cây xương rồng gai góc di động. Cuối cùng, lão thị trưởng cũng không thể nói hay khóc lóc rõ ràng được nữa. Chỉ phát ra âm thanh méo mó vặn vẹo nghe chẳng khác gì tiếng quỷ hồn rên riết bi thương thảm thiết dưới dòng sông Tam Đồ.
Khi Tư Đồ kể xong, chỗ rượu cũng hết, Cung Trường Lĩnh trở vào, nói cho chúng tôi biết thêm tiểu sử của lão Dương. Nguồn tin là lấy cắp từ mạng lưới cơ quan cảnh sát Bàn Cẩm, sự tình như sau.
Chỉ biết lão Dương sống trong cô nhi viện được người nhà Dương gia phú khả một vùng nhận nuôi lúc 4 tuổi. Vợ chồng nhà Dương gia lấy nhau đã lâu nhưng hiếm muộn đường con cái, nhận con nuôi và đặt tên Dương Khuyên Tử cốt để tích phước “lấy khước”, không ngờ năm sau thật sự hạ sinh một bé gái, đặt tên Dương Thanh Liên.
Năm 1994, Dương Thanh Liên lấy chồng, là một chàng trai trong họ tộc. Năm sau, tại bữa tiệc đầy tháng đứa con trai đầu lòng của Dương đại tiểu thư, phu thê lão Dương gia bị chết vì ngộ độc thực phẩm, những người ngồi chung bàn thì nhẹ hơn. Cảnh sát điều tra, là do đầu bếp làm món gỏi cá nóc không cẩn thận.
Năm 1997, Dương Thanh Liên sinh con lần hai, lần này là một bé gái, đặt tên Dương Tiểu Kiều. 23/4/1997 Dương Hải, chồng của Dương Thanh Liên bị chết khi đang giám sát công trình xây dựng tòa cao ốc. Ba ngày sau, Dương Khuyên Tử báo án mất tích, nạn nhân là Dương Thanh Liên. Theo lời của người giúp việc trong nhà, thì tối đó biểu hiện của Dương đại tiểu thư vẫn bình thường, chính là không nói không cười, ngoan ngoãn vâng lời tựa như một con rối, lên giường đắp chăn đi ngủ sau khi được tiêm một liều thuốc an thần.
Sáng hôm sau người giúp việc mở cửa, thì phát hiện trong phòng không có ai. Chính là cứ thế mất tích trong phòng kín, không có dấu hiệu bất thường như cạy mở đập phá. Về sau Dương Khuyên Tử nhận hai đứa trẻ làm con nuôi, không kết hôn.
Cung Trường Lĩnh nói xong rồi, bật lửa hút một điếu xì gà, sau đó mới lại mở miệng hỏi.
-Hai người thử nói xem, bệnh biến thái có tính chất di truyền không?
Tôi và Tư Đồ mờ mịt nhìn nhau, Cung Trường Lĩnh mở miệng nói thêm.
-Một kẻ ngay đến bố mẹ nuôi mười mấy năm trời cũng giết chết chỉ vì biết lão có cảm tình với con họ. Sau đó, dễ hiểu, để đạt được mụch đích cuối cùng sẽ giết luôn chồng của người yêu. Những kẻ phiền toái đều bị loại bỏ hết rồi, giờ chỉ còn việc dựng lên màn kịch mất tích, nhốt Dương Thanh Liên trong căn phòng bí mật, che mắt thế gian 18 năm trời. Ngay cả khi cô ta chết rồi cũng không buông tha. Một kẻ như thế có thể đối xử tốt với con cái của Dương đại tiểu thư?
Chúng tôi ngẩn ra một chút, cuối cùng kẻ lên tiếng mắng chửi là Tư Đồ. Gã đập bàn bực bội rồi oang oang nói.
-Mẹ khiếp, thật chẳng ngờ hai đứa trẻ đó lại không phải con của Dương Hải với Dương Thanh Liên, mà với Dương Khuyên Tử.
Cung Trường Lĩnh rít một hơi, nhả khói rồi gật gù.
-Lão già đó biết hai đứa trẻ yêu nhau nhưng không ngăn cấm, lại còn khuyến kích chúng tiến tới. Bà mẹ nó, đúng là suy tư của kẻ biến thái cùng cực.
Gã nói xong, bước vào phòng tôi, miệng đơn giản nói buồn ngủ rồi. Tư Đồ thấy vậy cũng đứng dậy ,đập đập vào vai tôi, nói tôi tự giải quyết chuyện còn lại với con ma nữ, xong rồi cũng rất tự giác sang phòng bố tôi đặt lưng.
Tôi mang bốn hộp gỗ vào thư phòng, đầu tiên mở hộp chứa tấm tranh thêu, rồi cầm nó nên, dưới ngọn nến đỏ leo lắt cùng ánh sáng bên ngoài từ cửa sổ lớn soi rọi, nó đã bớt tỏa ra những luồng hắc khí hư ảo. Tôi đặt nó xuống, lôi con búp bê trong túi xách, lắc lắc mấy cái, âm thanh đinh đang thanh thúy vang lên, một luồng khói trắng cũng theo đó lan ra rồi tụ lại, hình thành nên một cô gái xinh đẹp.
Thiếu nữ nhìn tôi cười một cái rồi nhún nhảy, lượn mấy vòng quanh phòng, có vẻ thực sự thoải mái, chẳng khác gì được trở về nhà của cô ta.
-Ừm, đầu tiên, cô tên gì?
-Đã nói rồi, tôi không nhớ được gì hết.
-Vậy phải gọi cô là gì?
-Anh đặt tên cho tôi!
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta một lúc, đặt tên thật phiền phức, không những phải mất công tìm tên hay, ý nghĩa, mà một khi đã trao tên cho người khác, tựa như quyết định bản thân ít nhiều cũng sẽ dây mơ rễ má với đối phương. Thở dài một cái.
-Gọi cô là Bạch Ngân đi.
-Được, Dương thiếu gia.
Ặc, cái gì mà Dương thiếu gia, nổi hết cả gai ốc.
-Không thích sao? Vậy gọi Dương Dương? Lúc trước bố anh vẫn gọi như thế đấy!
Tôi ngẩn ra một chút khi được cô ta tiết lộ.
-Lúc đó anh không nói tên mình, lên ông ấy tự đặt tên cho anh. Về sau anh nhớ tên của mình rồi, lên ông ấy không gọi anh là Dương Dương nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.