Thiên Hương Bách Mị

Chương 85: Sơn Hải Gặp Mặt Lần Đầu




Ngày đó buổi tối, ai cũng uống say khướt, ngay cả Lôi Tu Viễn cũng sắp không trụ được nữa. Lê Phi đã sớm tựa vào trên vai hắn ngủ say, Xướng Nguyệt cũng say đến bất tỉnh nhân sự, rúc vào lòng của Bách Lí Ca Lâm, Kỉ Đồng Chu hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay, Diệp Diệp say khướt đùa giỡn với Ca Lâm, Ca Lâm choáng đầu không biết nhận lầm Lôi Tu Viễn với nam đệ tử nào, kéo kéo cánh tay hắn rồi cười.
Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng rút cánh tay mình về, có chút mệt mỏi thấp giọng nói: “Năm năm này, các ngươi có nghe nói về tin tức của Chấn Vân Tử không?”
Hắn vẫn luôn để tâm chuyện này, ngại có Kỉ Đồng Chu ở đây, khó mà nói rõ được, hiện giờ hắn cuối cùng cũng say, nhưng mà những người khác cũng say không khác gì, Diệp Diệp thậm chí bắt đầu ngây ngô cười: “Không, không có nghe nói......”
Kỉ Đồng Chu đột nhiên cả kinh, thè lưỡi thì thào: “Chấn Vân tiền bối? Ngài ấy làm sao vậy? Công lực của ngài ấy đã thoái hóa đến mức không đảm đương nổi chức huyền môn trưởng lão nữa, vẫn luôn ở ngoài dạo chơi giải sầu mà?”
Dạo chơi giải sầu? Lôi Tu Viễn không khỏi lâm vào trầm tư.
Đã từng nghĩ đến không còn sự che chở của Thư Viện nữa, sẽ gặp gặp được các loại mưa rền gió dữ, ai ngờ năm năm ở môn phái vẫn còn bình an vô sự, lí do hẳn là vì tân đệ tử phải tu hành khép kín, Chấn Vân Tử không tìm thấy sơ hở đã đành, đằng này một chút động tĩnh cũng không có, không tránh khỏi không giống phong cách của hắn, ngày đó hắn có thể một đường chịu đựng từ Thư Viện đến Thanh Khâu, bày mưu tính kế lâu như vậy, nói gì đến dạo chơi giải sầu?
Nhưng hắn đã say đến nỗi không thể nghĩ kỹ về việc này, thấy mọi người đều đã nằm nghiêng ngả gục xuống bàn, Lê Phi đang tựa vào vai mình ngủ cực kỳ ngon giấc, Lôi Tu Viễn rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, tựa lưng vào ghế chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày thoáng cái đã qua đi, càng ngày càng nhiều đệ tử Sơn phái cùng Hải phái tụ tập đến tòa thành này, ngoại trừ phần nhỏ đệ tử trẻ tuổi giống mấy người Lê Phi, đệ tử đến phần lớn đều là ba mươi tuổi, đã sớm không phải là thiếu niên hay xúc động, đệ tử hai phái Sơn Hải ở chung vẫn tính là hòa hợp, có khi ở quán rượu còn có thể nhìn thấy bọn họ ở quán rượu ngồi cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, không khí cực kì hài hòa, thoạt nhìn không giống như lời nói ngày đó mấy đệ tử Nghiễm Sinh Hội nói là để cho hai phái Sơn Hải đánh nhau.
Buổi trứa ngày thứ tư, các đệ tử hai phái Sơn Hải nấn ná ba ngày cuối cùng được các trưởng lão dẫn đi, hơi có chút lưu luyến không muốn rời khỏi tòa thành này, bay mấy ngày rốt cuộc bọn họ cùng dừng trên một bãi cát trắng bạc rộng lớn và hoang vắng, nước biển đối diện vô cùng yên bình, nhưng mà trong nước biển xanh thẳm trong suốt ẩn giấu một làn sương màu đen, các đệ tử liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tiên pháp kết giới, chẳng lẽ cái gọi là nơi thí luyện, đúng là ở trong biểng sao?!
Lôi Tu Viễn đưa mắt nhìn ra xa bốn phía, thấy Sơn phái đứng một bên, Hải phái đứng một bên khác, đều ước chừng có khoảng một trăm đệ tử mỗi bên, đối với số lượng môn phái nhiều như trời đầy sao mà nói, hai phái Sơn Hải chỉ cử ra có hai trăm đệ tử để tiếp xúc với nhau, thật sự là ít đến đáng thương, xem ra lần đầu tiếp xúc, hai bên đều cực kì cẩn thận.
Giờ phút này vô luận là Sơn phái hay Hải phái, ai cũng đều châu đầu ghé tai mà bàn luận, đoán rằng nơi thí luyện này đến cuối cùng nhìn như thế nào, đối với đệ tử Hải phái mà nói, nơi thí luyện mới nằm trong biển cũng là chuyện cực kỳ bất ngờ, ngay cả mấy người Nghiễm Sinh Hội cũng đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Chẳng được bao lâu, lại nghe tiếng gió gào thét trên đỉnh đầu, trong nháy mắt đã có ba vị tiên nhân tóc trắng mặt hồng hào dừng ở trước mặt mọi người, phần lớn trưởng lão hai phái Sơn Hải đều tiến lên hành lễ, Lê Phi mắt tinh, đã sớm nhìn ra đúng là Tả Khâu tiên sinh đã lâu chưa thấy, nàng lập tức kích động một trận.
Đông Dương chân nhân híp mắt cười nói: “Tả Khâu tiên sinh, ngươi thấy một trăm đệ tử của Sơn phái như thế nào? Dựa theo ý kiến của ngươi, được lụa chọn đều là đệ tử ưu tú nhất đã đột phá đạo bình cảnh thứ hai.
Thẩm tiên sinh của Đông Hải Vạn Tiên Hội cũng cười nói: “Không tồi, một trăm đệ tử của Hải phái ta cũng là những đệ tử đã trải qua nhiều lần gọt dũa!”
Tả Khâu tiên sinh đáp lễ, hòa nhã nói: “Như vậy vô cùng tốt, chư vị hao tâm tổn trí rồi, chư vị có lòng giúp đỡ, Tả Khâu vô cùng cảm kích.”
Nghiễm Vi chân nhân lại cười nói: “Tả Khâu tiên sinh nhìn xa trông rộng, ngươi đã cố ý dẫn dắt, làm sao ta lại không làm theo được? Lần này đến Đông Hải, quả nhiên là mở rộng tầm mắt, để đệ tử Sơn phái ta hiểu biết một chút về đủ loại phong thái của Hải phái, sống sung sướng quá lại suốt ngày làm ếch ngồi đáy giếng.”
Mấy vị trưởng lão Hải phái vội vàng khách khí hai câu, thấy các chư vị trưởng lão cười nói vui vẻ, Lê Phi không nhịn được kéo kéo tay áo Lôi Tu Viễn, thấp giọng nói: “Ngươi xem, Tả Khâu tiên sinh cũng đã đến đây, nhất định là không phải để chúng ta đấu pháp cùng Hải phái.”
Lôi Tu Viễn nghĩ rồi lại nghĩ: “Nếu muốn trao đổi, còn muốn thăm dò đối phương, lại không muốn tổn thương hòa khí, vậy thì phải để hai phái Sơn Hải cùng nhau đi vào nơi thí luyện, tự do chia nhóm.”
“Đầu của ngươi làm bằng thứ gì thế?” Lê Phi nâng sờ sờ đầu của hắn, “Cái này cũng đoán được cái kia cũng đoán được, mau mở ra để ta xem xem bên trong có cái gì.”
Lôi Tu Viễn muốn cười, rồi lại nhịn xuống, đã xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: “Không giống như ngươi, trong đầu toàn là nước.”
Lê Phi lập tức bẻ bẻ ngón tay, tưởng rằng sẽ phát ra âm thanh rắc rắc uy hiếp người, nhưng nhiều năm không làm động tác du côn chợ búa này, các đốt ngón tay không cho nàng mặt mũi, một chút thanh âm cũng không có.
Lôi Tu Viễn rốt cuộc nhịn không được “Xuy” một tiếng rồi cười ra tiếng: “Ngu ngốc.”
Lê Phi còn đang bẻ ngón tay mình, thật sự phát không ra thanh âm, nàng chỉ sợ rằng đã quên mất những kỹ năng đánh tay không lợi hại của trước kia, tại sao càng trưởng thành càng yếu đuối hơn như thế này?
Tay bị Lôi Tu Viễn dùng sức nắm lấy, trong lòng của nàng bỗng nhiên động một cái, chỉ nghe Đông Dương chân nhân cất cao giọng nói: “Chư vị đệ tử Sơn phái nghe rõ lời ta nói đây, lập tức đưa các ngươi đến nơi thí luyện mới của Đông Hải, nơi này hoàn toàn khác những nơi trước. Thí luyện lần này, hai phái Sơn Hải cùng nhau tổ chức, đây là sự kiện quan trọng cùa cả hai phái, cần phải nghiêm túc, không được lơ là!”
Chúng đệ tử lại bắt đầu ồn ào, ở nơi này nấn ná ba ngày, thấy đệ tử hai phái Sơn Hải tụ tập ở nơi này, người ngu xuẩn nhất cũng có thể đoán ra chân tướng của lần thí luyện này, quả nhiên hai phái Sơn Hải có ý muốn hợp tác với nhau sao?
“Thí luyện lần này yêu ma đến bất thình lình, hiểm ác vô cùng, trong địa điểm thí luyện có ba mươi Yêu Chủ Quả, sau khi đi ra, mỗi nhóm phải thu thập ít nhất ba quả, không được liền tính là thất bại. Yêu Chu Quả chỉ có yêu vật mới có thể hái xuống, không cần mơ tưởng đến việc bằng sức người có thể hái được.”
Lời của Đông Dương chân nhân vừa dứt, các đệ tử Sơn Hải hai phái lại bắt đầu nháo nhào, ba mươi Yêu Chu Quả, mỗi nhóm phải thu thập ít nhất ba quả, mà trong nơi thí luyện lại có hai trăm đệ tử, phân nhóm như thế nào cũng không thể có hai mươi người trong một nhóm, đây là muốn nói ngoài đối phó với yêu vật mãnh thú, còn phải đề phòng những người khác sao! Còn có cái gì mà “Yêu Chu Quả” chỉ có yêu vật mới có thể hái xuống? Bọn họ làm gì có cách nào sai khiến yêu vật hái Yêu Chu Quả? Có thể sai khiến yêu vật, chỉ có người Hải phái thôi mà?
Các đệ tử Sơn phái nhốn nha nhốn nháo, bên kia Thẩm tiên sinh của Hải phái cũng mở miệng: “Lần này thí luyện, mỗi nhóm đoạt được ba quả liền tính vượt qua. Nhưng mà, nếu trong tổ chỉ có đệ tử Hải phái, cũng coi như thất bại.”
Người của Hải phái cũng lập tức ầm ĩ, trong nhóm nếu chỉ có Hải phái cũng tính là thất bại, ý là phải cùng nhóm với người Sơn phái? Phương pháp tu hành của hai phái bọn họ hoàn toàn khác nhau, làm sao để hợp tác đây?!
“Yên lặng!” Thẩm tiên sinh chợt hét lớn một tiếng, các đệ tử Hải phái đều kinh sợ, ngậm miệng không nói nữa, thái độ của vị chưởng môn Đông Hải Vạn Tiên Hội này cực kỳ nhiêm nghị, tiếng tăm lừng lẫy trong Hải phái, ngay cả đệ tử không phải của Vạn Tiên Hội cũng có chút sợ hắn.
“Nơi này là Đông Hải, các ngươi là chủ nhà! Khách ngàn dặm xa xôi tới đây, phải ra dáng nam nhi, nữ tử giỏi giang của Đông Hải! Trong lòng chỉ nhớ đến thắng thu, chỉ lo cho chính mình, loại để tử này nếu thắng cũng là phế vật! Người Đông Hải ta nên tiếp đã khách như thế nào, chẳng lẽ còn cần ta nhắc nhở sao?!”
Lời nói này lập tức kích động đến các đệ tử Hải phái, tiếng đáp lại vang rung trời.
Chuyện nên dặn dò cũng đã dặn dò xong, chúng trưởng lão Sơn phái đều lui khỏi, Tả Khâu tiên sinh cười nói: “Thẩm tiên sinh, chuyện đưa hai trăm đệ tử đến nơi thí luyện, phải làm phiền ngài rồi.”
Thẩm tiên sinh gật đầu: “Chuyện nên làm mà. Các ngươi nghe rõ đây, thí luyện lần này, lấy kỳ hạn một tháng. Một khi còn chưa hết thời gian, ai cũng không thể thả lỏng cảnh giác, Yêu Chu Quả vào tay đều có khả năng mất đi! Cướp đoạt là chuyện cho phép!”
Đối với đệ tử Hải phái mà nói, trong lúc thí luyện mà đấu pháp, tranh đoạt dường như là chuyện thông thường, ai cũng bình tĩnh, chỉ có các đệ tử Sơn phái khóa tránh khỏi hoảng sợ trong lòng, chẳng trách trước khi đi các trưởng lão đều có phần bùi ngùi, đệ tử Sơn phái ai cũng am hiểu trảm yêu trừ ma, nhưng lại chưa từng đấu pháp với người nào cả, chi mong lần này thí luyện kết hợp hai phái, không làm chướng ngại cho đệ tử Hải phái.
Tay áo dài của Thẩm tiên sinh bỗng nhiên vung lên, nước biển vốn đang yên ả bỗng nhiên dâng cao lên mấy trượng, màu xanh thẳm của nước biển làn sương mù đen chiếm giữ, ngọ nguậy mà di chuyển, mọi người chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, thình lình thân thể như là bị người khác hung hăng đẩy một cái, không kìm lòng được mà ngã vào nước biển. Tay của Lê Phi được Lôi Tu Viễn gắt gao nắm lấy, lực tay của hắn thật lớn, siết chặt đến nỗi khiến nàng đau nhức vô cùng, lực kéo lớn kéo bọn họ, nàng cảm thấy tay mình sắp đứt đến nơi.
Sau đó lại thấy hoa mắt, nước biển lạnh như băng xộc vào mũi và miệng, Lê Phi nhất thời sặc vài ngụm nước biển mặn chát, trong tầm mắt chỉ thấy một màu xanh lam vô hạn, tuy rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, màu xanh sâu thẳm, sự rộng lớn và vô biên này, giống như đã theo nàng từ lúc mới sinh ra, khắc vào chỗ sâu nhất trong tâm trí.
Lại không biết qua bao lâu, nước biển bao phủ xung quanh cơ thể lại bỗng nhiên biến mất, Lê Phi chỉ thấy xung quanh là một mảng tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, nàng như là rơi vào vực sâu, thân thể vẫn đang rơi xuống. Tay trái còn được Lôi Tu Viễn nắm chặt, trong lòng nàng bỗng nhiên an tâm, sau đó quanh thân Lôi Tu Viễn hiện ra một tầng Phù Mị Chi Hỏa, ánh lửa sáng ngời bỗng chốc chiếu sáng xung quanh, dưới chân hai người mây trắng ngưng tụ, cảm giác rơi xuống lập tức ngừng lại.
Có vẻ như đây là một hang động dài, hẹp và tối, đá trên vách hang tối và xỉn màu, nhìn qua dường như thường bị ngâm trong nước biển, có vô số lỗ trong đó, sờ lên gồ ghề nhưng lại rất trơn.
Lôi Tu Viễn ngẩng đầu nhìn lên trên đầu có một ánh sáng trắng, bọn họ là rơi xuống từ phía trên. Lại nhìn xuống dưới, cách dưới chân vài trượng lại là nước biển đen ngòm, trên vách hang sát biển, còn có một hang động khác.
“Trước tiên đi xuống phía dưới.”
Lôi Tu Viễn kéo Lê Phi đến hang động kia, bay trong thời gian một chén trà, trước mắt đột nhiên rộng mở thông suốt, nơi phía trên đỉnh đầu, nước xanh thẳm lơ lửng như bầu trời trên cao, lại không có một giọt nước nào rơi xuống, mà ngoài động là bãi đất trống dưới đáy biển, san hô cao hơn người, cỏ biển phủ khắp mặt đất, bãi cát trắng mịn, mềm mại.
Nếu không có một tầng Phù Mị Chi Hỏa bên ngoài Lôi Tu Viễn, không thể nào thấy được cảnh tưởng bên ngoài ba bước, không biết nơi này đáy biển sâu bao nhiêu, tối đen không ánh sáng, tĩnh mịch vô cùng. Lê Phi lập tức biến ra hai lưỡng đạo Tường Đồng Thuật, trên người cũng hiện ra một tầng Phù Mị Chi Hỏa.
Nàng nắm chặt tay áo Lôi Tu Viễn, theo bản năng nhích lại gần hắn—— nơi đáy biển tĩnh mịch không ánh sáng này không phải là nơi khiến người khác thoải mái, huống chi bọn họ đa số là lần đầu tiên nhìn thấy biển, nói gì đến đáy biển, trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
“Tay áo bị kéo sắp rách rồi.” Lôi Tu Viễn thấp giọng nói.
Thời điểm này hắn còn muốn đùa dai! Mới vừa rồi gắt gao nắm tay nàng không buông là người nào! Lê Phi hung hăng trừng hắn một cái, Lôi Tu Viễn nhịn cười, vươn tay: “Cho ngươi này.”
Trong lòng Lê Phi lại động, là để nàng nắm tay hắn? Nàng đột nhiên có chút vui mừng, nhưng mà trong vui mừng kia, lại có một tia do dự, hắn có thể đối xử tốt với nàng ngàn vạn lần, nhưng lại keo kiệt chẳng nói câu nào với nàng, nàng sợ chính mình tự mình đâm đầu vào, nhưng mà niềm vui mừng trong đáy lòng lại chẳng thể gạt người.
Nàng không kìm lòng được vươn tay, mang theo chờ mong, rồi lại dường như có chút sợ hãi, cầm lấy một ngón tay của hắn.
Ngay sau đó tay của hắn nắm chặt, nắm lấy toàn bộ bàn tay của nàng, lòng bàn tay nóng rực.
Lê Phi cảm thấy vui mừng vô hạn, nhưng nàng lại dường như sợ hãi cái gì đó, nhìn bóng tối sâu thẳm không thể nhìn thấy gì cả, nơi đó giống như cất giấu tâm tư của Lôi Tu Viễn.
Thứ nàng không thấy rõ, chính là tâm tư của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.