Thiên Hương Bách Mị

Chương 79: Kết Thù (2)




Nước mắt Nhạc Thải Linh càng rơi dữ dội hơn, cực kỳ không cam lòng mà nói một tiếng vâng.
Tần Dương Linh đi đến bên người Nhạc Thải Linh, thấy nàng mặc dù khóc nước mắt đầy mặt, dáng vẻ vẫn như lúc trước, nhìn thấy mà thương, nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Nhạc sư muội, không cần vì tiểu nhân kia mà tức giận, ngược lại còn rước bực bội vào người, ta sẽ thay muội đòi lại công bằng.”
Nhạc Thải Linh phong thái hắn bức người, cử chỉ ổn trọng ôn nhu, hoàn toàn khác với mấy nam đệ tử thường ngày hay quấn lấy mình, hơn nữa hắn còn nói giúp mình, trong lòng không khỏi cực kì cảm kích, yên lặng gật gật đầu.
Tần Dương Linh hỏi: “Vị nào là Lôi sư đệ?”
Lôi Tu Viễn vẫn không nói gì chắp tay hành lễ: “Không biết Tần sư huynh có gì chỉ giáo?”
Tần Dương Linh chăm chú đánh giá hắn, thiếu niên này cực kì lạnh lùng cao ngạo, vẻ mặt bình tĩnh, cử chỉ tư thái rất khác với những đệ tử bình thường, hắn lúc này hơi hơi chau mày: “Lôi sư đệ, việc này cuối cùng cũng phải chấm dứt, tiên pháp ngậm miệng của Nhạc sư muội vất vả ba năm lại bị ngươi phá hỏng, ngươi có thể nói một lời không?”
Lôi Tu Viễn nói: “Tần sư huynh muốn ta cho lời giải thích như thế nào?”
Tần Dương Linh nhìn Hồng Thuấn Anh, nàng chẳng nói gì, hắn lại nhìn phía Nhạc Thải Linh, ôn nhu nói: “Nhạc sư muội, muội muốn như thế nào?”
Nhạc Thải Linh thấp giọng nói: “Nhận lỗi cho ta.”
Tần Dương Linh cười nói: “Nhạc sư muội quả nhiên rộng lượng. Lôi sư đệ, ngươi trước tiên xin lỗi Nhạc sư muội, sau đó đi đến xin lỗi Thanh Nhạc trưởng lão, xin hai người họ tha thứ, việc này mới xong được, thế nào?”
Thanh âm của Lôi Tu Viễn lạnh nhạt: “Nếu ta không muốn thì sao?”
Tần Dương Linh không thể nghĩ được khẩu khí của đệ tử trẻ tuổi có thể cứng rắn như vậy: “Lôi sư đệ là Nghiễm Vi trưởng lão môn hạ, ngươi như thế, đặt Nghiễm Vi trưởng lão cùng Thanh Nhạc trưởng lão ở nơi nào?”
Lôi Tu Viễn cười cười: “Ta đoán sư phụ sẽ không vì nàng mà trách tội ta.”
“Ngươi......” Nhạc Thải Linh lại giận dữ, Tần Dương Linh trấn an mà vỗ vỗ vai nàng, xoay người nói: “Lôi sư đệ, ta thường ngày nghe nói ngươi là ngút trời kỳ tài, khó trách lại cao ngạo như thế. Nhưng mà nói đến, ngươi chẳng qua chỉ là đệ tử mới nhập môn năm năm, con đường tu hành còn dài lâu, hiện giờ cao ngạo như vậy, không sợ ngày sau thất bại sao?”
Lôi Tu Viễn không nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Tần sư huynh, không cần dùng khuôn mẫu của huynh áp đặt cho ta, không có tác dụng với ta, vậy thứ cho ta không thể thuận theo.”
Trên mặt Tần Dương Linh cuối cùng có chút không nhịn được, hay cho một tiểu quỷ mồm mép khéo léo cay nghiệt!
Mấy người Ứng Nguyên Khải phía sau thấy mấy người bọn họ thái độ cứng rắn, không chút nhân nhượng, không khỏi cũng có chút dũng khí, đều đứng dậy nói: “Dứt khoát để cho các trưởng lão định đoạt đi! Chúng ta thí luyện đã mệt chết, còn bị bức hai ngày! Mệt chết đi được!”
Hồng Thuấn Anh thấy chuyện không xong rồi, vội vàng nói: “Giữ chư vị hai ngày, thật có lỗi, các sư đệ có thể quay về nghỉ ngơi, ngày khác ta......”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thanh âm cùa Thanh Nhạc trưởng lão chợt vang lên: “Thuấn Anh, Thải Linh, các con làm cái gì ở trong này?”
Sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, sư phụ đến rồi! Người tại sao đột nhiên lại đến?! Hai người vội vàng xoay người quỳ xuống, đã thấy ngoài cửa không chỉ có Thanh Nhạc chân nhân, mà còn có Đông Dương chân nhân cùng Bạch Phù chân nhân đang đứng ở ngoài, lập tức hối hận vì đã tin lời của Nhạc Thải Linh còn vì nàng mà ra mặt.
Y phục nàng bị kéo hai cái, nam đệ tử mặt lấm la lấm lét mới vừa rồi đang nhìn chính mình cười, trong lòng nàng đầy chán ghét, vội vàng dời ánh mắt.
Đặng Khê Quang cười tủm tỉm thấp giọng nói: “Hồng sư tỷ, Nhạc sư muội, Mộc hành tiên pháp của ta cũng được chứ?”
Nói xong, trên bàn tay hắn bỗng nhiên xuất hiện hai con chim nhỏ, chim nhỏ rất nhanh thả ra một làm sương mù xung quanh người mình, ẩn giấu thân hình, hai người trong lòng lập tức bừng tỉnh, hóa ra là hắn trộm báo tin!
Đặng Khê Quang nháy mắt cười: “Lôi sư đệ bảo ta làm đó, ta còn sợ bị các ngươi phát hiện nữa! Đúng rồi, Hồng sư tỷ, Nhạc sư muội rất ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, ngay cả ta cũng không thích! Tính tình này về sau cần phải sửa lại!”
Nhạc Thải Linh giận đến cả người phát run, cố tình gọi sư phụ đến đây, nàng động cũng không dám động, nghĩ đến chính mình chưa hoàn thành thí luyện đã bỏ chạy, tiên pháp ngậm miệng ba năm còn bị phá, không biết sẽ bị trách phạt như thế nào nữa, nàng cực kỳ sợ hãi.
Ba vị trưởng lão được chim gỗ báo tin, lập tức liền chạy đến Văn Cổ Điện, nghe mấy người Ứng Nguyên Khải kể lại một lần, khuôn mặt luôn hiền lành của Thanh Nhạc trưởng lão lần đầu tiên trầm xuống, vừa thất vọng, vừa đau lòng, thấp giọng nói: “Thải Linh, không chú ý tu vi mà khiêu khích Chu Yếm là một tội; không màng đến mạng sống của đồng môn mà dùng nhạc luật tiên pháp là một tội; chưa hoàn thành xong thí luyện là một lỗi; hồ ngôn loạn ngữ vu oan người khác lại là một lỗi! Ngươi đã làm ta quá thật vọng rồi!”
Nhạc Thải Linh nức nở nói: “Đệ tử khổ tu ba năm ngậm miệng tiên pháp tầng thứ ba, đột nhiên bị phá, thật sự không thể cam tâm......”
Thanh Nhạc trưởng lão nói: “Con không cần tu tập tiên pháp này nữa, tính tình của con không thích hợp với tiên pháp của ta. Bạch Phù trưởng lão, về phần thí luyện ngươi phụ trách nên ngươi không cần lưu tình.”
Bạch Phù chân nhân hít vài hơi, rốt cục lạnh lùng nói: “Nhạc Thải Linh, Thanh Nhạc trưởng lão môn hạ, chưa xong thành Lật Liệt Cốc thí luyện, bắt đầu từ hôm nay giảm phân nửa tiền trợ cấp, ngày mai giờ Mẹo theo ta đến Đăng Vân Đài, đi xuống Tư Quá Lâu kiểm điểm ba ngày.”
Lời còn chưa dứt, Nhạc Thải Linh đã sớm khóc thành tiếng, tiếng khóc bi thương, khiến người khác đau lòng.
Thanh Nhạc trưởng lão không thèm nhìn đến nàng, một đường đi đến cửa điện, nói: “Tự con nhìn lại mình đi, trách ta ngày xưa quá mức nuông chiều ngươi, nuông chiều đến mức biến con thành cái dạng như bây giờ!”
Ba vị trưởng lão rất nhanh đã đi mất, Hồng Thuấn Anh thật sự không muốn ở lại nơi này, sư phụ tuy rằng không trách phạt nàng trước mặt mọi người, nhưng sau khi trở về tất nhiên sẽ nghiêm khác quở trách, nàng không có tâm tình trấn an Nhạc Thải Linh đang khóc ròng, đằng vân bay thẳng trở về.
Mọi người thấy sự tình đến nước này, chẳng ai còn hứng thú tiếp tục chất vấn nàng nữa, dứt khoát cũng không để ý đến Nhạc Thải Linh.
Mấy người Ứng Nguyên Khải là đáng thương nhất, bị nhốt ở Văn Cổ Điện hai ngày, ai cũng mệt muốn thành phế nhân, vội vàng nói vài câu đã trở về ngủ. Nhóm bốn người Lê Phi lần này ở Liệt Cốc thí luyện cực kỳ hòa hợp, lập tức tách ra có chút luyến tiếc.
Đặng Khê Quang nện trên người Lôi Tu Viễn một cái, cười rộ lên: “Lôi sư đệ, vừa mới bắt đầu ta cũng không thích tính tình của đệ! Nhưng hiện tại thì rất thích! Rảnh rỗi thì đến Đan Mộc Phong chơi, Đan Mộc Phong ta còn có vài vị sư muội sư tỷ dung mạo xinh đẹp! Tuy rằng Khương sư muội quốc sắc thiên hương, nhưng nhìn lâu cũng chán đúng không? Sư huynh mang đệ đi thay đổi khẩu vị......”
Đây lại là giọng điệu không đúng đắn gì đây? Lê Phi quả thật dở khóc dở cười, Tô Uyển ở một bên cũng cười nói: “Lời nói của Đặng sư huynh, phần đầu ta tán thành, nhưng mà Lôi sư đệ, ta đến bây giờ vẫn không thích tính tình của đệ. Nam nhân mà, phải cởi mở khí phách mới đúng! Đừng cả ngày xem mọi người là ngu ngốc, rồi cũng có một ngày đệ cũng cần một đứa ngu ngốc giúp đỡ mà phải không?”
Lôi Tu Viễn cũng cười, hiếm khi thấy hắn cười đến mặt mày rạng rỡ, cực kì hiền lành ngây thơ trong sáng: “Đa tạ sư huynh sư tỷ dạy bảo, ta đương nhiên sẽ luôn nhớ trong lòng.”
Tô Uyển kéo kéo tay Lê Phi, lưu luyến không rời: “Muội dù sao cũng hay đến Nghiêu Quang Phong, nhưng cũng đừng chỉ lo nhìn một mình Lôi sư đệ. Chờ ta rảnh rỗi, cũng sẽ đến Trụy Ngọc Phong chơi, ta còn chưa bao giờ đến đâu, thật muốn nhìn xem tuyết sơn nhìn như thế nào.”
Lê Phi rất thích nữ hài tử thẳng thắn này, liền nói ngay: “Tô Uyển, nếu không sang năm tỷ cũng cùng ta đến Lục Công Trấn tụ hội đi? Ta sẽ giới thiệu mấy người Ca Lâm cho tỷ, mọi người nhất định sẽ rất hợp nhau.”
Tô Uyển cười nói: “Được nha, có nam nhân khí phách sao?”
“Khí phách là như thế nào?” Lê Phi nghĩ không ra, là giống Kỷ Đồng Chu sao? Chỉ có Kỷ Đồng Chu mới có thể xem là ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
Tô Uyển suy nghĩ nửa ngày, bật cười: “Ta cũng nói không rõ, chuyện này chẳng qua chỉ là cảm giác, nếu gặp được, ta sẽ biết. Đừng thấy tu hành giới nam đệ tử nhiều, nam nhân khí phách cởi mở đúng là không nhiều mấy, nếu không phải là tiểu quỷ đầu đầy lông thì cũng là ra vẻ sâu sắc, đáng ghét muốn chết!”
Đặng Khê Quang lập tức bất mãn: “Tô sư muội, cái gì mà gọi là tiểu quỷ đầu đầy lông? Ta có chỗ nào nhỏ? Ra vẻ sâu sắc lại càng không đúng rồi, muội có thể tìm thấy một nam nhân sáng sủa hào phóng như ta ở chỗ nào?”
Nói xong mọi người nhịn không được lại cười ha hả.
Tần Dương Linh vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Lôi sư đệ, ta có một chuyện muốn hỏi ý kiến, đệ cũng biết Đấu Pháp Đại Hội mười năm một lần chứ?”
Bốn người đang nói đùa lại trầm mặc, Tần sư huynh bỗng nhiên nhắc tới Đấu Pháp Đại Hội là có ý gì? Lại nói tiếp Đấu Pháp Đại Hội là các đệ tử bình thường, tinh anh, thân truyền đều phải tham gia không có ngoại lệ, nhưng bọn họ là đệ tử mới chưa đến mười năm nên không cần tham gia đích, đây sớm đã là luật bất thành văn mà trên dưới môn phái đều chấp nhận.
Lôi Tu Viễn nhìn chằm chằm hắn: “Ta biết, Tần sư huynh muốn nói cái gì?”
Tần Dương Linh hòa nhã nói: “Còn có nửa năm nữa sẽ là Đấu Pháp Đại Hội, Lôi sư đệ có muốn tham gia không?”
Tô Uyển nhất thời thiếu kiên nhẫn: “Nào có đạo lý để tân đệ tử tham gia Đấu Pháp Đại Hội?”
Tần Dương Linh cười nói: “Lôi sư đệ ngút trời kỳ tài, không tham gia chẳng phải là đáng tiếc hay sao?”
Lôi Tu Viễn nhếch khóe môi, nói: “Lời mời của Tần sư huynh, ta làm sao có thể không thuận theo?”
“Đến lúc đó ta nguyện lấy ba phần tu vi để luận bàn cùng Lôi sư đệ.” Tần Dương Linh chắp tay.
Ba phần tu vi? Ba người Lê Phi có chút hoảng sợ, hắn là lấy tu vi của thân truyền đệ tử để gây áp lực?
Lôi Tu Viễn không hề bị lung lay: “Còn nửa năm nữa, Tần sư huynh chớ có sốt ruột.”
Thấy Tần Dương Linh nhất thời không tính rời đi, cũng không ai muốn ở cùng cư huynh đáng ghét này, bốn người rất nhanh đồng loạt ra khỏi cửa điện, Văn Cổ Điện lại lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở nho nhỏ của Nhạc Thải Linh quanh quẩn.
Công pháp bị phá, lần đầu tiên bị sư phụ quở trách như vậy, thậm chí còn bị đuổi xuống biển mây, thể diện của nàng đã sớm không còn chút gì, lúc này ngoại trừ khóc cũng chẳng thể làm được gì.
Trên vai bỗng nhiên ấm áp, bàn tay to của Tần Dương Linh nhẹ nhàng để lên, vị sư huynh ôn hoà hiền hậu này nhìn nàng cười, ôn nhu nói: “Nhạc sư muội, đừng khóc, sư huynh tin tưởng muội, nhất định giúp ngươi tìm Lôi Tu Viễn lấy lại công bằng.”
Nhạc Thải Linh lắc đầu, mặt xám như tro tàn: “Ta...... Ta còn có thể tìm công bằng cái gì nữa...... Ta phải đến Tư Quá Lâu dưới Vân Hải...... Nỗi nhục này cả đời sẽ không bỏ được...... Về sau sẽ bị mọi người nhạo báng......”
Tần Dương Linh vuốt vuốt tóc của nàng, thấp giọng nói: “Không cần sợ, sư huynh cùng muội xuống Vân Hải, muội không phải ở một mình.”
Nàng cả người chấn động, cực kì cảm kích mà nhìn hắn, thấy mắt hắn trong trẻo, giống như gió xuân ấm áp, nàng không kìm lòng được cuối đầu xuống, mặt chậm rãi đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.