Thiên Hương Bách Mị

Chương 61: Tuyển Chọn Tân Đệ Tử (3)




Nghiễm Vi chân nhân hít vào một hơi: “Xung Di trưởng lão tu hành chỉ sợ không thích hợp với ngươi.”
Linh căn của Lôi Tu Viễn chỉ có một thuộc tính Kim có lực công kích vượt trội, mà Xung Di chân nhân cũng không dựa vào đấu pháp mà thành danh, đi theo y thật uổng phí.
Xung Di chân nhân tỉ mỉ quan sát Lôi Tu Viễn, cũng lắc đầu: “Ngươi không được, dựa vào tư chất của ngươi, nên đi Tinh Chính Quán.”
Bạch Phù chân nhân nổi giận: “Xung Di! Ngươi tại sao lại đẩy đệ tử cho người ngoài?! Lôi Tu Viễn, y không cần ngươi thì ta cần! Theo ta đi!”
Lôi Tu Viễn thấp giọng nói: “Đệ tử thể chất mềm mỏng dễ vỡ, chỉ sợ không đủ sức tu hành cùng tiên nhân.”
Bạch Phù chân nhân nhớ lại mình mới vừa rồi vì từ chối Khương Lê Phi mà nói môn hạ mình tất cả đều là tráng hán, nhất thời bóp cổ tay không ngừng.
Nghiễm Vi chân nhân hòa nhã nói: “Lôi Tu Viễn, linh căn loại Kim mạnh mẽ kiên cường, Tinh Chính Quán tiên pháp phần lớn ngang ngược, quả thật càng thích hợp ngươi. Nhưng mà, đạo lý thế gian này là quá cứng sẽ dễ gãy, cương nhu tịnh tể* mới có thể lâu dài, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem có phải như vậy hay không.”
*cương nhu tịnh tể: biết kết hợp cứng và mềm, nói chung là linh hoạt
Quá cứng dễ gãy, cương nhu tịnh tể—— Lôi Tu Viễn không khỏi lâm vào trầm tư.
Lê Phi lúc trước hỏi hắn có môn phái nào muốn đi hay không, hắn không nói cho nàng, kỳ thật trong lòng hắn muốn đi nhất vẫn là Tinh Chính Quán. Không riêng bởi vì tư chất thích hợp, mà càng bởi vì Lỗ đại ca nên hắn cực kì có cảm tình với Tinh Chính Quán. Nhưng có Chấn Vân Tử ở đó, hắn chỉ có thế cắt đứt ý niệm này, không đến Tinh Chính Quán được, đi nơi nào khác cũng không sao cả.
Mà lời nói của Nghiễm Vi tiên nhân lại khiến hắn cảm thấy rất thú vị, đây là suy nghĩ mà trước giờ tu hành hắn chưa bao giờ có. Tiên pháp Kim hành tuy rằng đánh đâu thắng đó, nhưng không thể lâu dài giống các loại tiên pháp khác, chắc hẳn là do quá cứng sẽ dễ gãy. Cương nhu tịnh tể là cái gì? Hay là vị tiên nhân này có đường lối tu hành khác cho hắn sao?
Tư tưởng của hắn vốn là tùy ngộ nhi an*, giờ phút này vậy mà lại thay đổi.
*tùy ngộ nhi an: yên phận theo hoàn cảnh của mình
Lôi Tu Viễn nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, đối với ánh mắt ôn hòa rồi lại giống như hiểu rõ hết tất cả của Nghiễm Vi tiên nhân, hắn trong lòng nhịn không được có chút nóng lên, có chút hứng thú với câu nói cương nhu tịnh tể vừa rồi.
Dường như đã hạ quyết tâm, hắn khom người hạ bái: “Đệ tử Lôi Tu Viễn, nguyện bái nhập Nghiễm Vi tiên sinh môn hạ.”
Nghiễm Vi chân nhân cười một tràng thật dài, rất thoải mái, rồi nhìn Hồ Gia Bình mặt tươi cười bên cạnh, ôn hòa nói: “Gia Bình, con hôm nay từ tiên sinh lại biến thành sư huynh. Tư chất của nó không thua con, con dù sao cũng từng là tiên sinh của nó, cũng đừng để bị đệ tử vượt qua nha?”
Hồ Gia Bình cười toe toét: “Sư phụ, ta làm sao có thể để loại tiểu quỷ đầu này vượt qua, người chớ bôi nhọ ta.”
Đang nói, đã thấy Đông Dương chân nhân đạp hồ lô lớn bay tới. Ông thấy Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn đều bái nhập Vô Nguyệt Đình, kết quả hai người ai cũng không vào môn hạ của mình, không khỏi liên tục bóp cổ tay thở dài: “Ta chẳng qua chỉ cùng Tả Khâu lão nhân nói chuyện phiếm hai câu, các ngươi đều đoạt cả hai người đi rồi! Tiểu nha đầu ngươi, lại gấp gáp như vậy! Cũng không chịu chờ ta!”
Sớm biết rằng nha đầu kia cùng Lôi Tu Viễn quan hệ thân mật, ông đã thu nhận hai người vào môn hạ luôn rồi. Đúng là có lợi cho Nghiễm Vi quá!
Trong lòng Lê Phi vẫn rất cảm kích vị tiên nhân này, nếu không nhờ ngài ấy, không biết chính mình đang lưu lạc ở nơi nào; nếu không phải ngài ấy tặng cho mình trừ tà châu, chuyện thể chất cũng không biết đã bị bao nhiêu người phát hiện rồi.
Nàng tiến lên cung kính hành lễ: “Đông Dương tiên sinh, cảm tạ ngài. Khương Lê Phi có thể có ngày hôm nay, đều là nhờ ngài có lòng tương trợ.”
Đông Dương chân nhân có chút xúc động, ông mang Khương Lê Phi đến Thư Viện, chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng chẳng tốn sức gì, tặng nàng trừ tà châu cũng là tâm huyết dâng trào. Đứa nhỏ này tư chất bình thường, ông vốn có chút do dự thu nhận nàng nhập môn, lúc này vậy mà có chút hối hận.
Người có lòng biết ơn, tương lai tất nhiên sẽ có thành tựu.
Ông cười than một tiếng, sờ sờ đầu của nàng: “Ngươi giỏi lắm, sau khi đến Vô Nguyệt Đình, phải tu hành thật tốt.”
Nghiễm Vi chân nhân thu nhận Lôi Tu Viễn, trong lòng an tâm, ông sớm nhìn ra Lôi Tu Viễn là vì Lê Phi mà đến, hơn nữa cũng không muốn làm hắn khó xử, liền nói ngay: “Bài kiểm tra của con...... Xung Di, đệ tử của ngươi kiểm tra cái gì?”
Xung Di chân nhân làm sao mà không rõ ý của ông, cười nói: “Hai người các con tìm thư tay của Tả Khâu tiên sinh, sau đó đến tầng thứ ba mươi của Tàng Thư Tháp nhìn xem, mỗi người tùy ý đem một vật từ tầng thứ ba mươi trở về, liền tính là qua kiểm tra.”
Tầng thứ ba mươi của Tàng Thư Tháp? Nếu nhớ không lầm, lúc mới đến Thư Viện, Hắc Sa Nữ đã nói Tàng Thư Tháp tầng hai mươi trở lên nghiêm cấm đệ tử tiến vào, trừ phi có thư tay của Tả Khâu tiên sinh. Kết quả suốt một năm tu hành chưa có người nào từng đi lên, thì ra đến lúc tuyển chọn tân đệ tử mới cho bọn họ đi.
Hai người hành lễ rời đi, chốc lát sau, Lê Phi đột nhiên nắm tay áo của Lôi Tu Viễn, vui vẻ ra mặt: “Tu Viễn! Chúng ta thật sự cùng đi Vô Nguyệt Đình rồi!”
Vốn vẫn luôn cảm thấy Lôi Tu Viễn nói muốn đi Vô Nguyệt Đình là thuận miệng nói, đứa nhỏ này chưa bao giờ nói lời thật lòng, ai ngờ hắn vậy mà lại thật sự đến đây, nàng quả thật là rất vui vẻ.
Lôi Tu Viễn thấy nàng cười toe toét, khóe miệng không nhịn được cũng cong lên theo: “Vô Nguyệt Đình quả thật là nơi rất tốt.”
Một đường đến gặp Tả Khâu tiên sinh, liền thấy Kỷ Đồng Chu cũng ở đó, vị tiểu Vương gia này vẻ mặt buồn bực, Lê Phi hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thể vào Tinh Chính Quán sao?”
Kỷ Đồng Chu trừng nàng một cái: “Vào! Chẳng qua là......”
Chẳng qua là không thể bái nhập Huyền Sơn Tử môn hạ.
Hắn lúc trước vẫn luôn nghĩ mình có thể đi vào Huyền Môn, được Huyền Sơn Tử thu làm đồ đệ, ai ngờ vị tiền bối Hoàng tộc này lại nói hắn tính tình mãnh liệt như lửa, là người đa tình, không thích hợp tu tập tiên pháp Huyền Môn nên đưa hắn chuyển đến Tinh Chính Quán Hoa Môn môn hạ của Vô Chính Tử.
Tính tình mãnh liệt như lửa thì sao, người đa tình thì sao! Tiểu Vương gia mười ba tuổi hoàn toàn không thể lý giải những lời này, là nói hắn dễ dàng thích người khác? Nhưng hắn vốn dĩ chẳng thích ai hết! Thật sự là oan khuất quá mà!
Có điều là, đệ tử Huyền Môn càng ngày càng ít, phương pháp tuyệt tình đoạn dục tu hành quá mức khắc nghiệt, rất ít người nguyện ý vào Huyền Môn, lần này ngay cả một trong tam đại trưởng lão Huyền Môn Chấn Vân Tử cũng không đến. Đối với Kỷ Đồng Chu mà nói, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với Thiên Âm Ngôn Linh và Tự Linh Yểm Thuật, hắn chỉ thích tiên pháp bá đạo mà mạnh mẽ khác của Tinh Chính Quán, không thể gia nhập Huyền Sơn Tử môn hạ quả thật là rất tiếc nuối.
Thấy Lê Phi vậy mà có thể đi vào Vô Nguyệt Đình, Kỷ Đồng Chu hừ hừ cười, nói: “Ngươi có cái vận phân chó gì thế, vậy mà cũng có tiên nhân Vô Nguyệt Đình nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ. Về sau phải tu hành cho thật tốt vào, đừng để mất mặt Vô Nguyệt Đình.”
Lê Phi nhíu mày nói: “Ngươi cũng vậy, về sau đừng trở thành loại người giống Chấn Vân Tử này.”
Kỷ Đồng Chu ngạc nhiên nói: “Chấn Vân tiên sinh làm sao vậy?”
Lê Phi nhún nhún vai: “Không có gì...... Ngươi cũng là tới lấy thư tay của Tả Khâu tiên sinh? Mấy người Diệp Diệp đâu?”
Mới vừa nói xong liền thấy Diệp Diệp cùng Bách Lý Xướng Nguyệt ngự kiếm mà đến, vừa thấy tất cả mọi người đều ở đây, Diệp Diệp cười nói: “Xem ra cái gọi là bài kiểm tra của tiên gia môn phái đều là đi Tàng Thư Tháp, ta cùng Xướng Nguyệt vừa thông qua thử thách, rất đơn giản, các ngươi đừng lo lắng.”
Lê Phi thấy Bách Lý Ca Lâm không ở cùng bọn họ, không khỏi nhìn xung quanh một vòng: “Ca Lâm đâu?
Diệp Diệp nhíu mày lắc đầu: “Nha đầu kia không biết lại chạy loạn đến nơi nào rồi.”
Hắn cùng Bách Lý Xướng Nguyệt đều quyết định đi Địa Tàng Môn, vốn muốn đi cùng Ca Lâm, nàng ấy cũng đáp ứng rồi, ai ngờ bỗng nhiên nàng lại bỏ đi không thấy người đâu.
“Các ngươi đi làm kiểm tra trước đi, ta cùng Xướng Nguyệt ở chỗ này chờ muội ấy.” Diệp Diệp khoát khoát tay.
Sau khi lấy được thư tay của Tả Khâu tiên sinh, bọn nhỏ đều ngự kiếm bay về phía Tàng Thư Tháp. Trong Tàng Thư Tháp từng nhóm đệ tử đang làm bài kiểm tra của cáo tiên nhân, trên diễn võ trường, các trưởng lão đang dùng gương đồng mà quan sát tình hình của bọn họ.
Tầng hai mươi trở lên của Tàng Thư Tháp vốn dĩ vì bài kiểm tra của tiên gia mà chuẩn bị chỗ trống. Ngày tuyển chọn tân đệ tử, Thư Viện sẽ chọn một ít yêu vật bị phong ấn trong cấm địa mà để vào, yêu khí hình thành vừa không dày đặc khiến các đệ tử phải ngất đi nhưng cũng không dễ dàng vượt qua.
Nói đây là kiểm tra, chẳng qua chỉ để các lộ tiên gia trưởng lão thấy được tình hình thực tế của các đệ tử, ghi chép của Thư Viện cũng không bằng tận mắt nhìn thấy.
Tầng thứ ba mươi của Tàng Thư Tháp cấu tạo ngoằn ngoèo, tất cả đều là một cái hành lang uốn lượn, hai bên hành lang là những cái lồng, trong lồng giam giữ các loại yêu vật đem từ cấm địa lên, toàn bộ hành lang uốn lượn nồng nặc yêu khí, chướng khí bức người.
Vô Nguyệt Đình chúng trưởng lão thấy yêu khí xung quanh hành lang đều lảng tránh Lê Phi, không khỏi đều có chút kinh ngạc. Bạch Phù chân nhân mắt tinh đã sớm thấy chuỗi châu trừ tà trên tay Lê Phi, liền nói ngay: “Đông Dương, đó là trừ tà châu của ngươi sao? Đây rốt cuộc là công hiệu của trừ tà châu hay là do chính nàng?”
Đông Dương chân nhân cười nói: “Đứa nhỏ này thể chất có chút đặc thù, yêu khí chướng khí không thể lại gần.”
Mọi người tấm tắc tán thưởng một phen, nhưng mà yêu khí không lại gần cơ thể cũng chẳng có gì ngạc nhiên, không có đấu pháp cũng chẳng có tác dụng gì. Mọi người nhìn một lúc, cuối cùng vẫn là dời ánh mắt chăm chú lên người Lôi Tu Viễn.
Xung Di chân nhân nhìn kỹ một lát, bỗng nhiên cười, yêu khí làm sao lại không lại gần được người nàng, là đang tinh lọc trừ khử? Đây mới thật sự là khó lường.
Y suy tư một chút, lập tức hiểu được vì sao Tả Khâu tiên sinh muốn giúp nàng thay đổi linh căn thuộc tính. Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, chưa thành tài, cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích kì tội*, linh căn chỉ có một thuộc tính Thổ quý hiếm xuất hiện cùng thể chất kỳ lạ trên người, nếu bị lan truyền rộng rãi, cuộc đời nàng tất nhiên không thể yên bình được.
*thất phu vô tội, hoài bích kì tội: có tài dễ chuốc lấy họa vào thân.
Phần cuối của bài kiểm tra, sẽ sắp xếp một con yêu vật cho các đệ tử đánh bại, đây đối với mấy đệ tử Thư Viện đã trải qua nhiều lần gọt giũa mà nói, cực kì đơn giản. Lê Phi còn chưa ra tay, với một chiêu Thái A Thuật của Lôi Tu Viễn, con yêu quái kia đã chết không thể nào sống lại được nữa.
Tầng ba mươi của Tàng Thư Tháp rỗng tuếch, căn bản không có đồ vật gì có thể lấy, hai người mỗi ngươi cầm một cái răng nanh của con yêu vật kia, vừa nói vừa cười mà đi ra.
Khi trở lại diễn võ trường, mấy người Diệp Diệp còn đang đứng ở chỗ Tả Khâu tiên sinh chờ Bách Lý Ca Lâm, thấy các đệ tử khác đều đã thông qua kiểm tra, sắc mặt Diệp Diệp ngày càng khó coi.
“Nha đầu kia làm cái gì vậy!” Diệp Diệp tung thạch kiếm ra. “Ta đi tìm xem.” Lời còn chưa dứt, đột nhiên, một ánh kim quang hiện lên, dường như có một đệ tử ngự kiếm bay nhanh mà đến, người từ trên thân kiếm nhảy xuống, đúng là Bách Lý Ca Lâm mà Diệp Diệp bọn họ đợi nửa ngày.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, đang muốn gọi nàng, đã thấy nàng từ từ tiến lên, khom người về phía Thẩm tiên sinh của Đông Hải Vạn Tiên Hội hành lễ, âm thanh giòn giã nói: “Đệ tử Bách Lý Ca Lâm, nguyện bái nhập Đông Hải Vạn Tiên Hội môn hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.