Thiên Hương Bách Mị

Chương 56: Anh Vương Phủ




Lôi Tu Viễn toàn thân đều đau ngày hôm sau đã khôi phục khỏe mạnh trở lại, nhưng Lê Phi một đêm ngủ không ngon nên cả buổi sáng ngáp lên ngáp xuống.
Chấn Vân Tử rốt cuộc vẫn là không quay trở lại. Tối hôm qua gã bị song kiếm gây thương tích khiến trên mặt đất lưu lại mấy vết máu lớn, nhưng đã được Lôi Tu Viễn dùng nước lau sạch sẽ. Lê Phi vừa ngáp thật to, vừa bóc đậu tương, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói xem, song kiếm kia có phải được giấu ở chỗ bí mật hay không?”
Lôi Tu Viễn ở bên cạnh bóc đậu tương rất nhanh: “Chắc hẳn từ lúc rời Thư Viện, khí linh song kiếm nhất định đã âm thầm bảo vệ chúng ta rồi. Nếu mấy đệ tử chúng ta nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thư Viện thôi, Tả Khâu tiên sinh làm việc từ trước đến nay đều rất cẩn thận, hẳn là không cần lo lắng đâu.”
Đêm qua đã xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy mà sáng hôm nay bọn họ ngay tại nơi này lại thảnh thảnh thơi thơi mà bóc đậu tương dường như có chút kì quặc...... Nhưng mà còn có thể làm gì nữa? Trở về Thư Viện sao? Nếu quay về sẽ có cảm giác giống như không có tiền đồ, đã hoàn thành tu luyện còn phải dựa vào Thư Viện che chở. Mà lúc này vội vàng cố gắng tu hành cũng chẳng có tác dụng gì, những gì nên học đều đã học, nên cố gắng cũng đã cố gắng, còn lại chỉ có thể chờ sau khi vào môn phái mới có thể học được.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người chỉ có tiếp tục bóc đậu tương.
“Về sau vào môn phái rồi, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.” Lê Phi thở dài, ít nhất hiện tại gặp được nguy hiểm còn có thể trở về Thư Viện, Tả Khâu tiên sinh cũng sẽ cố tình sắp xếp người tới hộ vệ, còn lần sau gặp lại Chấn Vân Tử, chuyện hôm qua nếu lại xảy ra không phải là chuyện tốt.
Huống chi Nhật Viêm vì hấp thụ lại yêu khí nên đã lâm vào ngủ say, không biết lần này là ngủ mấy tháng hay là mấy năm, nàng sẽ phải đối mặt với các loại nguy hiểm sứt đầu mẻ trán một mình.
“Tu Viễn, thật sự là cùng ta gia nhập Vô Nguyệt Đình sao?” Nàng hỏi, có Lôi Tu Viễn ở bên cạnh, nàng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Lôi Tu Viễn “Ừm” một tiếng: “Dù sao ta cũng chẳng đi đến Tinh Chính Quán hay Lãm Thiên Phái được.”
Lê Phi cười ha ha. Tâm tình hắn không muốn vào Lãm Thiên Phái nàng có thể lý giải được, La Thành Tể tiên sinh của Lãm Thiên Phái quá nhiệt tình rồi, một năm này luôn có ý đồ riêng với Lôi Tu Viễn, luôn quan tâm đến hắn, muốn thuyết phục vị đệ tử có linh căn đơn Kim này đến Lãm Thiên Phái. Kết quả mấy ngày hôm trước nghe Lôi Tu Viễn muốn đến Vô Nguyệt Đình khiến tiên sinh này sắp khóc đến nơi. Nếu không bị Hồ Gia Bình kéo đi, không chừng hắn đã đem Lôi Tu Viễn về Lãm Thiên Phái ngay lúc đó.
Tu hành ở Thư Viện chấm dứt, các đệ tử đều phải bắt đầu lo lắng tương lai muốn gia nhập môn phái nào, hiểu biết của đại đa số đệ tử đối với tiên gia môn phái cũng chỉ giới hạn vài cái tên như Vô Nguyệt Đình, Tinh Chính Quán, cụ thể tuyển chọn tân đệ tử là như thế nào, chẳng ai biết rõ ràng cả. Lê Phi tự quyết định muốn đi đến Vô Nguyệt Đình, nhưng mà người ta có chấp nhận nàng hay không lại là vấn đề khác, lúc trước Đông Dương chân nhân có nói, nếu nàng ở Thư Viện có biểu hiện xuất chúng, ông có thể thu nhận nàng vào Vô Nguyệt Đình, hồi tưởng lại một chút, chính mình ở Thư Viện cũng coi như là “Xuất chúng” chăng?
“Nếu Vô Nguyệt Đình không nhận ta thì sao? Ngươi tính đi đâu?” Lê Phi nhỏ giọng hỏi.
Lôi Tu Viễn không ngẩng đầu, linh hoạt mà bóc đậu tương, nói: “Ngươi muốn ta đi nơi nào?”
Ách, nàng muốn? Nàng đương nhiên hy vọng các bằng hữu có thể ở cùng một nơi, nhưng hiển nhiên điều đó không có khả năng. Nhóm bốn người bọn họ, còn có mấy người Diệp Diệp, rất nhanh sẽ cách xa nhau thôi. Kỷ Đồng Chu không cần phải nói, nhất định là đến Tinh Chính Quán, Diệp Diệp có nói muốn đến Địa Tàng Môn vì Địa Tàng Môn rất giỏi che giấu mê hoặc, rất hợp với hắn. Về phần Bách Lý tỷ muội, lúc trước dường như Ca Lâm nói phải cùng đi Hỏa Liên Quán, nhưng hiện tại không biết nàng nghĩ như thế nào.
Lôi Tu Viễn tư chất xuất sắc, cho dù đi đến nơi nào dường như cũng không thành vấn đề. Nàng không thể bởi vì mong muốn của chính mình mà trói buộc hắn.
“Là ngươi mong muốn đi chỗ nào mới đúng.” Lê Phi cười cười. “Ngươi không nhìn trúng môn phái nào đúng không?”
Lôi Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Có chứ.”
“Cái nào?”
“Ngươi đoán xem.”
Đoán cái đầu ngươi! Lê Phi liếc hắn một cái, không muốn nói cứ việc nói thẳng!
“Sau này phải chia tay mọi người rồi.” Nàng bỗng nhiên có chút cảm khái. “Không biết còn có cơ hội tu hành cùng nhau hay không.”
Một năm này nàng được lợi không nhỏ, tất cả là bắt đầu đêm rời khỏi Thanh Khâu kia, nàng gặp rất nhiều người, cuộc sống của nàng cũng từ nơi này mà trở nên hoàn toàn khác. Hiện giờ nàng về lại, Hổ Khẩu Nhai vẫn hiểm trở như cũ, tiểu viện cũng ấm áp đơn sơ như trước, nhưng tất cả không hề giống một năm trước.
Nàng không phải Tiểu Bổng Chùy hoàn toàn không biết gì kia nữa, cũng sẽ không leo dây thừng lên Hổ Khẩu Nhai. Hiện giờ nàng sắp trở thành Khương Lê Phi, đệ tử chính thức của tiên gia môn phái, và hành tung lúc có lúc không của sư phụ, cuối cùng nàng cũng biết được chút ít.
Ngày mười tháng tám, Vương đô Việt Quốc trời quang mây tạnh.
Vừa qua giờ Thìn, trên đường ngựa xe như nước, rộn ràng nhốn nháo, nơi này có tiên nhân Tinh Chính Quán tọa trấn nên cường quốc Vương đô phồn hoa đến nỗi vượt quá tưởng tượng. Cửa hàng san sát nối tiếp nhau, đường ở Vương đô cực kì lớn và rộng, nhà cửa bên đường màu sắc rực rỡ diễm lệ, rất có phong cách, đa số lầu cao hơn ba tầng, liếc mắt một cái, người ta lập tức biết được rằng Việt Quốc cường thịnh và phồn hoa như thế nào.
Tuy nói Lê Phi lúc trước cùng sư phụ gặp qua không ít việc đời, nhưng phong thái như thế này vẫn rất ít gặp, và nàng có thể lý giải một chút tại sao Kỷ Đồng Chu luôn vênh váo hung hăng như vậy. Thân là Việt Quốc Anh Vương gia, lại là ngút trời kỳ tài, hắn không kiêu ngạo mới là lạ.
Anh Vương Phủ tọa lạc tại hướng Đông Nam, tường cao và dày, chỉ có người tu hành mới có thể nhìn ra xung quanh Vương phủ là những đường ánh sáng rất mỏng, đó là lưới linh khí. Có Huyền Sơn Tử tọa trấn phía sau, Kỷ Đồng Chu lại là người kế tiếp của Hoàng tộc trở thành tiên nên Hoàng cung và Vương phủ tất nhiên phải đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt. Có lưới linh khí kia, ngay cả một con chim bình thường cũng đừng nghĩ bay qua được.
Cửa lớn của Vương phủ đóng chặt, chỉ có cửa nhỏ mở ra một nửa, mấy người thị vệ mũ và áo giáp sáng bóng, canh giữ không rời mắt trước cửa.
Xe ngựa xa hoa dừng trước Vương phủ, bọn thị vệ lập tức cung kính mở cửa xe ra, nói: “Hai vị khách quý mời vào, Vương gia đã đợi lâu ngày.” Dứt lời, mấy thị vệ mở cánh cửa bên hông ra, thật cẩn thận mời hai người vào Vương phủ.
Cung kính cẩn thận như vậy, hoàn toàn khác với đám ỷ thế hiếp người kia ở Hoa Quang Quận.
Đoán chừng là bởi vì Kỷ Đồng Chu phái xe ngựa riêng biệt canh giữ ở trạm dịch. Ngày đó mọi người đều đã hẹn nhau, ngày mười tháng tám gặp nhau ở Vương đô Việt Quốc, Kỷ Đồng Chu ngày đó sẽ phái xe ngựa ở trạm dịch chờ sẵn. Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn vừa đến trạm dịch, đã được mời lên xe ngựa đưa tới Anh Vương Phủ.
Hai người hầu nhỏ thanh tú dẫn hai người đi một đoạn, lại đi qua một cánh cửa, có hai tì nữ xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, một trái một phải hành lễ với bọn họ, tiếng như chim hót: “Cung nghênh khách quý, mời theo chúng nô tỳ.”
Lê Phi chưa từng gặp qua loại phô trương như vậy! Bên trong còn có rất nhiều người hầu tỳ nữ, bây giờ nghĩ lại, mấy thứ Kỉ Đồng Chu thấy trong Thư Viện, đối với hắn mà nói quả thật chẳng là gì. Lôi Tu Viễn bên cạnh cực kỳ bình tĩnh, hắn trước kia cũng coi như quý tộc, dù sao cũng đã thấy qua, đương nhiên chẳng có phản ứng gì, chỉ có một mình nàng ở bên cạnh âm thầm kinh ngạc.
Tiếp tục đi vào trong, cây xanh trong Vương phủ dịu mát, lầu cao tầng tầng lớp lớp, khí phái nói không nên lời. Lại đi qua một cánh cửa, thay đổi hai tiểu tỳ nữ chừng mười một mười hai tuổi dẫn đường cho bọn họ, đi không đến một đoạn, liền thấy đối diện có thiếu niên mặc hoa phục bước nhanh đến, ung dung thanh thoát, không phải Kỷ Đồng Chu thì là ai?
“Các ngươi cuối cùng cũng đến!” Kỷ Đồng Chu mặt tươi cười, dứt lời phất phất tay, hai tiểu tỳ nữ kia lập tức khom người lui xuống.
Chờ đến lúc hai tỳ nữ kia đi khuất, Kỷ Đồng Chu đột nhiên hung hăng đánh một quyền lên người Lôi Tu Viễn, hai người giằng co nửa ngày, Kỷ Đồng Chu đột nhiên thu quyền lui lại, cả giận nói: “Lại là bất phân thắng bại! Y phục này rất vướng bận, chờ lát nữa cùng ta đi vào bên trong luyện tiên pháp!”
Lôi Tu Viễn phủi phủi bụi trên người, nói: “Thư Viện cấm đệ tử tiên pháp huyền thuật tư đấu.”
“Vậy so quyền kiếm pháp!”
“Ngàn dậm xa xôi đến nơi này mệt chết được, không muốn đánh.”
“Không được, phải đánh!”
Lê Phi đối với này tình huống đã sớm thấy nhưng không thể trách, hai người bọn họ cho tới bây giờ cũng chẳng thể hòa thuận được. Trước kia ở Thư Viện tu hành, lớp quyền kiếm của Mặc Ngôn Phàm hai người này đánh từ lúc bắt đầu tới kết thúc, tu hành tiên pháp cũng là đánh loạn một hồi, lần nào cũng đều bị Hồ Gia Bình mắng.
Đối vị tiểu Vương gia kiêu ngạo này mà nói, Lôi Tu Viễn không tính là bằng hữu của hắn, mà là đối thủ hắn cố gắng áp đảo, dù sao trong Thư Viện người có thể cạnh tranh với hắn cũng chỉ có Lôi Tu Viễn.
Hai người bọn họ ở bên kia nhao nhao ồn ào, nàng một mình nhìn phong cảnh Vương phủ, bỗng nhiên cảm khái nói: “Kỷ Đồng Chu, nơi này của Vương gia ngươi thật khí phái.”
Kỉ Đồng Chu cười đắc ý: “Ngươi cuối cùng cũng biết khí phái của Vương gia sao? Đi thôi, dẫn bọn ngươi vào.”
Hắn ở phía trước dẫn đường, dọc theo đường đá nhỏ bóng loáng đi nửa nén hương, bỗng nhiên trước mắt rộng mở thông suốt, lại là một tòa đình viện cực kì hoa mỹ. Lúc này trước đình viện, lại có ba tỳ nữ khoảng mười bốn tuổi dung mạo đẹp đẽ, phong thái uyển chuyển, đều là mỹ nhân hiếm thấy.
Lê Phi thấy cảnh tượng xa hoa lãng phí này nhịn không được thở dài.
Tiểu Vương gia kim tôn ngọc quý này cũng quá hạnh phúc rồi, hắn còn tu tiên làm gì nữa, làm Vương gia không phải thoải mái hơn so với tu tiên sao?
Đi vào phòng, hiển nhiên tráng lệ huy hoàng không cần phải nói, Kỷ Đồng Chu bên trong một lát, cứ vậy mà thay bộ y phục khác đi ra, vẫn ung dung lộng lấy như trước. Hắn phất tay ra lệnh cho đám tỳ nữ đi hết, Lê Phi mới bắt đầu sợ hãi than: “Ngươi một ngày có phải thay mấy trăm bộ y phục hay không?”
Đi ra một bộ, đón khách một bộ, có phải là ăn cơm cũng thay bộ khác hay không?
Kỷ Đồng Chu nghiêng người tựa vào ghế uống trà, một chút dáng vẻ Vương gia lúc nãy đều mất hết, nói: “Hoàng tộc lễ nghi như thế, nào có tùy tiện như Thư Viện. Mấy người Diệp Diệp bọn họ chưa tới sao? Ta tưởng là bọn ngươi đến cùng nhau.”
“Chờ một chút đi, nói không chừng sắp đến rồi.”
Lê Phi ngồi không được, đẩy cửa sổ ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, phía sau Kỷ Đồng Chu cùng Lôi Tu Viễn lại bắt đầu tranh luận. Không biết nói cái gì, nói nói một hồi lại biến thành vấn đề uống rượu, bên này nói hiện giờ tửu lượng như trâu, bên kia lại nói ngươi rõ ràng uống hai chén đã ngủ.
Nàng lười phản ứng, thấy hình thêu trên bức màn cực kì tinh xảo, ngay cả dây kéo màn cũng đều làm từ ngọc nên nàng nhịn không được nhìn một hồi lâu. Một chuyến đến Vương phủ này, thật là khiến nàng mở mắt.
Tranh chấp phía sau không biết đã ngừng lúc nào, Kỷ Đồng Chu miệng lưỡi khô mà uống một ngụm trà, thấy Lê Phi nhìn trái nhìn phải, cảm thấy cực kỳ mới lạ. Hắn vừa đắc ý, vừa cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là một đứa ăn mày, ngay cả dây kéo bức màn mà phải nhìn nửa ngày. Hắn từ trong tay áo lấy ra một con dế mèn màu tím bằng ngọc đưa cho nàng: “Chơi cái này đi, dây kéo màn có gì mà đẹp.”
Lê Phi thấy con dế mèn này giống những con dế khác, con dế bằng ngọc này lại được khắc giống thật như đúc, cực kỳ tinh xảo, trông rất sống động, sờ lên dường như có một cảm giác mát lạnh mơ hồ, giữa mùa hè cầm trong tay thật sự thoải mái.
“Cái này được!” Nàng không che giấu sự yêu thích của mình chút nào. “Rất giống như thật!”
Kỷ Đồng Chu thấy vẻ mặt yêu thích của nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm con dế mèn mà hắn lại chưa từng thấy qua vẻ dịu dàng như vậy của Khương Lê Phi, lúc này trong lòng vui vẻ, cực kì đắc ý nói: “Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.