Thiên Hương Bách Mị

Chương 35: Trong Động Cửa Đá




Lôi Tu Viễn nói rất đúng, gần sơn động này yêu vật cực kì ít, chúng nó dường như kiêng dè nơi này, toàn bộ đều tránh ra phía xa.
Lại nói tiếp, Kỷ Đồng Chu và Lôi Tu Viễn đều có thể cảm nhận được yêu khí, mà chỉ có mình nàng, từ lúc tu hành đến nay, cũng không hiểu được yêu khí rốt cuộc là cảm giác gì. Khi ngẫu nhiên gặp qua mấy con yêu quái, kể cả con Cửu Vĩ Hồ giả trong rừng lúc nhị tuyển kia, yêu khí của chúng tỏa ra đối với nàng chỉ tựa như một trận gió, ngay cả “mùi vị khác thường” cũng không có.
Là do thể chất nàng, hay là do nàng tu hành chưa đến nơi đến chốn?
Lê Phi ở nơi gần đó tìm nửa ngày, nhưng lại tìm được một cái ao nhỏ, màu nước bên trong lại xanh lục rất đậm, còn nổi bọt nên nàng căn bản không dám uống. Bởi vì bị chướng khí nồng đậm bám vào nên khu rừng này đã bị nhiễm chướng khí một cách bất thường, nàng thậm chí không thể gọi tên của rất nhiều cây cối hoa cỏ, hoàn toàn chưa thấy qua, cũng không có cách nào tìm cây có rễ giấu nước.
Cứ như vậy mà đi, không đợi được đến lúc Thư Viện phái người tới cứu thì ba người bọn họ đã chết vì khát nước rồi.
Lê Phi đẩy cành lá rậm rạp ra, tiếp tục đi về phía trước, nàng còn chưa muốn từ bỏ. Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên vài tiếng kêu kỳ quái dọa nàng nhảy dựng, sau đó có mấy bóng đen dừng trước mặt nàng, cách nàng mấy trượng khiến nàng không khỏi sợ hãi —— đều là yêu quái! Hơn nữa con nào bộ dạng cũng quái dị vô cùng, cực kỳ dữ tợn!
Lê Phi lui lại mấy bước, vừa rút thạch kiếm ra, vừa tính toán khoảng cách từ nơi này đến hang động, cách có chút xa, chỉ sợ không kịp chạy về. Nàng để kiếm ở trước ngực, cảnh giác mà trừng mắt nhìn mấy con yêu, thình lình chúng nó kêu vài tiếng kỳ lạ, để trên mặt đất vài cái lá và trái cây, sau đó lại bay nhanh đi.
Ách? Nàng ngẩn cả người, bỏ lại lá và trái cây là có ý gì?
Còn chưa hiểu được, lại có vài tiếng yêu vật rống lên, lần này là vài con báo yêu to lớn, con nào cũng có một cái chén bằng đá trong miệng, bên trong là nước trong suốt. Chúng nó im lặng đem chén đá đặt trên mặt đất, rồi lại chạy đi.
Đây là...... Cho nàng nước với đồ ăn? Lê Phi hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng đi qua thật cẩn thận, trước tiên cầm một cái chén lên và ngửi nhẹ nhàng —— không có mùi gì kì lạ, hơn nữa thật ra đây cũng không phải chén đá, chỉ là cục đá bị lõm vào thôi. Trên mặt đất có ba bốn cái chén đá, tuy rằng nước không nhiều lắm, nhưng ít ra có thể chắc chắn rằng nàng sẽ không bị khát đến chết.
Nhặt lá và trái cây lên, lá cây là hình dạng nàng chưa bao giờ thấy qua, giống như một con thuyền được thổi phồng lên, chạm vào mềm mềm, nếu dùng chút lực lá cây liền vỡ ra, bên trong chảy ra rất nhiều nước trong suốt. Lê Phi luống cuống tay chân vuốt thẳng lá cây, nàng nhất thời không dám nếm thử nước này, chỉ đành đặt nó ở phía trước.
Phía dưới lá cây còn có vài trái cây, tím tím đen đen, to bằng nắm tay, nhìn qua khiến cho người ta không muốn ăn. Lê Phi cẩn thận bóc một quả ra, thịt bên trong cũng tím đen, nhưng mà nước rất nhiều, ngửi thấy hướng vị rất ngọt ngào.
Đây...... Thật sự có thể ăn có thể uống sao? Tại sao yêu quái lại cho nàng đồ ăn đồ uống?
Lê Phi rối rắm nửa ngày, nhưng nàng thật sự rất khát, lương khô vừa rồi ăn dường như còn mắc trong cổ họng, khó chịu gần chết. Nàng không dám động đến nước của lá cây, chỉ bưng chén đá lên, muốn uống lại không dám, nhưng nghĩ lại, thứ nhất thể chất mình đặc thù như thế, thứ hai đám yêu quái muôn hại nàng hoàn toàn có thể vây quanh mà xé nát nàng, làm gì có chuyện phiền toái mà cho nàng trái cây với nước có độc. Hơn nữa, mấy con yêu vật này cũng làm gì có linh tính, loại quỷ kế gian xảo như vậy có lẽ chúng nó chẳng nghĩ ra được.
Nghĩ đến đây, nàng không màng gì nữa cả, uống một ngụm nước nhỏ trong chén đá. Nước trong chén lạnh thấu xương như băng, chưa nói đến rất ngọt thanh ngon miệng, nhưng xác thực đúng là nước có thể uống. Tinh thần Lê Phi sảng khoái, uống một mạch hết một chén, lại bóp lá cây chứa nước trong tay, một ngụm nước nho nhỏ chảy ra—— nước trong lá cây có vị chát chát, bình thường nước từ rễ cây cỏ hoặc lá cây đều có mùi vị này, nàng thở phào một hơi.
Kế tiếp là trái cây, lúc này nàng đã yên lòng được một nửa, trái cây này tuy rằng vẻ ngoài không đẹp lắm, nhưng mùi hương rất ngọt ngào, cắn một miếng quả nhiên mùi thơm lan tỏa đầy miệng, và có rất nhiều nước. Lê Phi không nhịn được mà cắn một miếng lớn, ngấu nghiến ăn hết một trái, ăn xong chùi chùi miệng đứng dậy lớn tiếng nói: “Cảm ơn các ngươi!”
Vừa dứt lời, soàn soạt, cây trên đầu lại rơi xuống vài trái giống như vậy, đập đầy mặt và cổ nàng, nàng vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa thấy kì lạ, chạy nhanh đến nhặt mấy trái này lên bỏ vào y phục. Có mười mấy quả, cũng đủ cho ba đứa nhỏ ăn một ngày.
“Cảm...... Ách, vẫn là cảm ơn.” Lê Phi không biết làm sao để nói cảm ơn, đáng tiếc yêu vật ở đây dường như linh khiếu chưa mở ra, không thể nói chuyện giống Nhật Viêm. Hơn nữa chúng nó hình như rất sợ nàng, đều trốn ở nơi xa xa, ở trong bụi cỏ hoặc sau thân cây mà rình xem nàng.
Lê Phi sững người nửa ngày, đem nước trong chén đá cùng lá cây đổ vào túi da, túi da khô quắt rất nhanh đã đầy ắp, nước cũng đủ cho ba người bọn họ uống một ngày. Không thể hiểu được, đến việc đi tìm đồ ăn thức uống, vẫn là nhờ đám yêu quái cho nàng, mà vấn đề này trước kia, nàng có vỡ đầu không khôn nghĩ đến. Là do thể chất của nàng sao? Hay là do yêu vật nhạy cảm hơn tiên nhân, phát hiện trên người nàng có Nhật Viêm bám vào?
Quên đi, ở đây nghĩ ngợi cũng chẳng có ý nghĩa gì, vài hôm nữa Nhật Viêm tỉnh dậy hỏi hắn cũng được.
Lê Phi thu dọn đồ đạc gọn gàng, đứng dậy đang muốn đi, chợt nghe có tiếng con trai kêu lên: “Khương Lê Phi, mau trở lại! Trong động có chuyện rồi!”
Nàng hơi kinh hãi, liền thấy Lôi Tu Viễn đẩy cành lá ra bước nhanh đến, vẻ mặt hắn có chút nghiêm trọng, túm tay áo của nàng chạy nhanh trở về, vừa chạy vừa nói: “Kỷ Đồng Chu ngã xuống hố rồi!”
Ngã xuống hố? Lê Phi rất khó hiểu, trong sơn động còn có hố?
“Mới vừa rồi dìu hắn đi giải tỏa, đi vào trong động một đoạn, lại phát hiện trên vách động có một cái cửa đá.”
Lúc đầu Kỷ Đồng Chu muốn ở chỗ yên lặng sâu bên trong sơn động mà đi ngoài, ai ngờ đi vào sâu bên trong một đoạn, hai người chợt lờ mờ thấy trên vách động có một cái cửa đá. Phải biết rằng sơn động này thạch đá kỳ quái lởm chởm, giống như trời sinh mà thành, cái cửa đá trên vách động kia tuy rằng cũ kỹ đầy bụi, nhưng lại rõ ràng là do người làm ra.
Hai đứa con trai nhìn thấy cảnh tượng kì quái này, đều có chút giật mình. Kỷ Đồng Chu thử đẩy cửa đá kia ra, cửa này dường bị chặn bởi cơ quan gì đó, hắn ngạc nhiên nói: “Nơi này có thêm một cái cửa, chẳng lẽ bên trong có giam giữ yêu quái gì đó sao?”
Lôi Tu Viễn cũng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chạm tay vào chỉ thấy trên cửa đầy tro bụi, nhưng bụi bám vào tay nắm rất ít, hắn trầm ngâm nói: “Nơi này là cấm địa Thư Viện, muốn vào bên trong phải là một trong số những người sáng lập Thư Viện phong ấn yêu vật. Bụi trên nắm cửa còn mới tinh, mấy tháng gần đây hẳn phải có người đã ra vào, yêu vật phong ấn bên trong có thể rất mạnh, cẩn thận chút, trước tiên đường đi vào.”
Kỷ Đồng Chu vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn thấy điều gì mới lạ liền nhịn không được muốn tìm tòi đến cùng, nhưng mà hắn lúc này đi đứng không tiện, chỉ đành phải nhịn thôi. Hai người tìm một góc, Kỉ Đồng Chu thấy góc tối đen không có ánh sáng, nâng tay không thấy năm ngón, trong lòng có chút hốt hoảng, thấp giọng nói: “Ta đi rồi, ngươi, ngươi đừng đi xa!”
Lôi Tu Viễn không nói gì, trong mũi chỉ phát ra một tiếng hừ, nghe ra rất giống đang khinh thường hắn nhát gan, mà tiểu Vương gia sao chịu được loại khiêu khích này, chỉ chậm rãi dựng thạch kiếm vén áo lên đi tiểu.
Đi xong đang vuốt quần áo, chợt nghe mặt đất ồn ào mấy tiếng, đất bên dưới chân bắt đầu kịch liệt chấn động, Kỷ Đồng Chu hành động không tiện nên lúc này đã ngã trên mặt đất. Hắn chỉ cảm thấy bùn đất dưới chân cuộn thành một cái lốc xoáy khiến cả người trùng xuống, không khỏi sợ tới mức kêu to lên.
Lôi Tu Viễn vươn tay ra kéo lại, nhưng bên trong tối đen một vùng, bên dưới của hắn lại lún xuống quá nhanh, làm sao đưa tay đến được, kinh hãi chỉ nghe được tiếng Kỷ Đồng Chu ngã trên mặt đất. Trong nháy mắt, trên vách động dường như có một loại cơ quan nào đó tác động vào, tiếng ồn ào vang lên một trận, hai cánh cửa đá mới vừa rồi khép chặt kia vô thanh vô tức mà mở ra.
Cửa đá mở ra rồi, Lôi Tu Viễn chỉ cảm thấy một luồng yêu khí cực kì mạnh mẽ ngang ngược đập vào mặt, hơn nữa chướng khí này cực kì dày đặc. Hai luồng khí giao nhau, hắn như bị một bàn tay khổng lồ đè trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được.
“Này!” Hắn vội vàng gọi Kỷ Đồng Chu bên dưới. “Ngươi thế nào rồi?!”
Âm thanh yếu ớt của Kỷ Đồng Chu thật lâu mới truyền từ dưới lên: “Yêu khí thật mạnh! Ta...... Tạm thời không sao cả!”
Thanh âm hắn rất yếu ớt, thương thế gãy chân chưa lành lại rơi xuống hố, cũng không biết hố kia sâu bao nhiêu, không sao mới là lạ. Lôi Tu Viễn cắn răng chống đỡ, trên vách động s/ờ soạng một lúc lâu, rốt cuộc chạm đến một cái trản đèn* bằng đồng—— như hắn đoán, nơi này có cơ quan, mọi việc nhất định được sáng tỏ.
*trản đèn:
Trên người hắn không mang theo mồi lửa, đang nôn nóng, ngón tay không biết chạm đến nơi nào của trản đèn, một tiếng “Bộp” vang nhỏ, xem ra trản đèn bằng đồng cũng là một cơ quan. Một vài ánh sáng đột nhiên lóe sáng trước mắt, chiếu sáng một góc nho nhỏ. Lúc này Lôi Tu Viễn mới phát hiện, bởi vì trong động tối đen, hai người cứ thế lại đi vào một cái ngã rẽ, vừa nãy nơi Kỷ Đồng Chu đi cũng không phải là một cái góc, mà là nơi cuối cùng của ngã rẽ.
Nơi cuối cùng hiện giờ đã sụp xuống, mặt đất có thêm một cái hố, hắn vội vàng lại gần nhìn xung quanh thăm dò, cũng may cái hố này không sâu lắm, dưới ánh đèn mờ mờ, miễn cưỡng có thể thấy rõ đệ tử phục trắng đỏ của Kỷ Đồng Chu, hắn đang nằm dưới đáy hố cực kì chật vật.
“Ngươi ở trong này tạm thời chờ chút.” Lôi Tu Viễn cố gắng đứng dậy, mạnh mẽ chống lại chưới khí cùng yêu khí, bước nhanh đi ra ngoài động.
Lê Phi chạy tới nơi cuối cùng của ngã rẽ, ngọn đèn đã muốn tắt vì đã lâu không ai dùng nên dầu trong đen đã khô từ lâu. Nàng kêu lên: “Kỷ Đồng Chu! Ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Dưới hố vang lên thanh âm như cố đè nén đau đớn của Kỉ Đồng Chu: “Không chết được! Đừng quan tâm đến ta! Các ngươi đốt lửa cũng được, làm gì cũng được, tạo ra tiếng động. Mấy người Mặc Ngôn Phàm sớm muộn gì cũng phát hiện ra chúng ta!”
“Ta không có mồi lửa.” Nàng nhìn về phía Lôi Tu Viễn, hắn cũng lắc lắc đầu.
“Ngươi đừng vội, ở đây ta có một chút đồ ăn, ngươi trước tiên ăn một chút.”
Lê Phi ném xuống hố vài trái cây, ngay thời điểm Kỉ Đồng Chu vừa đói vừa khát, nàng lại thả xuống vài trái vừa cứng vừa trơn nhẵn, hắn cũng bất chấp, há mồm liền cắn một miếng to, trái cây ngọt ngào mọng nước làm tinh thần hắn nhất thời sảng khoái, dường như cảm giác đau nhức của cái chân gãy kia cũng giảm đi không ít.
Lê Phi đi đến nhìn cánh cửa đá mở ra kia, bên trong tối đen một vùng, cái gì cũng nhìn không thấy, thanh âm gì cũng không có, chỉ có tiếng gió thổi, đây dường như là một nơi rất trống trải.
“Bên trong yêu khí rất nặng, vẫn là không nên tùy tiện đi vào.” Lôi Tu Viễn thử đẩy cửa đá ra, nhưng nó vẫn như cũ không nhúc nhích chút nào. “Trước hết nghĩ biện pháp cứu hắn lên đã.”
Hắn cởi áo khoác, xé thành hai mảnh, cột vào một chỗ va thắt nút, Lê Phi nhất thời hiểu ra, cũng vội vàng cởi áo khoác của chính mình rồi xé đi. Hai cái áo cột lại thành một cái dây dài, sau khi ném xuống hố, nàng lại nói: “Kỷ Đồng Chu ngươi mau bắt lấy, giữ chặt một chút, đừng buông tay!”
Sợi dây trên tay liền nặng lên gấp ba lần, hai người phía trên ra sức kéo. Cũng không biết lúc trước là ai nói vải dệt đệ tử phục cực kì trân quý, rắn chắc không sợ nước lửa đích, căn bản là nói lung tung, chẳng những xé một cái là đã rách, ma sát trên mặt đất một lúc, mảnh vải giống như sắp đứt ra tới nơi.
Cũng may Kỷ Đồng Chu rất nhanh đã được kéo đến phía trên miệng hố, Lôi Tu Viễn túm cổ áo của hắn, dùng sức kéo lên, Có lẽ đụng tới tóc của hắn, Kỷ Đồng Chu liên tục kêu đau: “Ngươi không nhẹ một chút được sao?”
Lúc nói chuyện, người đã ở ngoài hố, vừa đặt chân xuống đất đi lảo đảo vài bước, ba đứa nhỏ không khỏi đều ngây ngẩn cả người.
“A? Chân của ta?” Chính Kỉ Đồng Chu cũng bất ngờ, ngơ ngác mà nhấc chân phải bị gãy kia lên, đá đá rồi lại đạp đạp, nó giống như hoàn toàn chưa từng bị thương, vừa không đau vừa có thể đi lại được rồi.
Lôi Tu Viễn phản ứng nhanh nhất, liền nói ngay: “Đưa trái cây ngươi mới cầm vừa rồi cho ta xem.”
Lê Phi đem trái cây đưa cho hắn, Lôi Tu Viễn đặt ở trước mặt ngửi ngửi, lột vỏ ra, cắn một miếng, trong chốc lát, hắn kéo tay áo lên, vết thương lúc trước bọ hồ yêu cào liền khỏi hẳn, một chút sẹo cũng không lưu lại.
Trái cây này?! Lê Phi sợ ngây người, Kỷ Đồng Chu tháo nhánh cây bó xương xuống, ở một bên hưng phấn mà nhảy nhảy, Lôi Tu Viễn hỏi: “Trái cây là từ đâu mà có?”
Lê Phi ậm ừ trong chốc lát, nàng không thể nói là các yêu quái cho mình. Càng không thể nói là hái trên cây, lỡ như bọn họ kêu nàng dẫn đi đến nơi hái trái cây, chẳng phải như thế nàng liền bị phát hiện là đang nói dối sao?
Đang lúc không biết làm thế nào, chợt nghe ngoài động dường như có tiếng tranh chấp, có tiếng nữ tử lạnh lùng nói: “Muốn giết liền giết đi! Thoải mái một chút! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Mặc Ngôn Phàm, coi như mắt ta mù! Nhìn lầm ngươi rồi!”
Mặc Ngôn Phàm? Ba đứa trẻ không nhịn được vui mừng mà nhìn nhau, cuối cùng cũng gặp được tiên sinh Thư Viện! Nhưng mà nữ tử đang nói chuyện là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.