Thiên Hương Bách Mị

Chương 192: Mười Hai Thế (3)




Lôi Tu Viễn kéo ghế đến ngồi cạnh nàng, ra vẻ như tiên sinh nhưng thái độ lại không hề như vậy. Hắn vỗ nhẹ vào cuốn sách trước mặt và ra lệnh: “Viết từng chữ ta khoanh đỏ mười lần.” Nói xong, hắn bắt đầu nghịch tách trà trên tay, dịch ra xa khỏi nàng.
…Đây là cách hắn dạy à? Lê Phi có chút thất vọng, nàng tưởng rằng có thể thân mật hơn một chút.
Mở cuốn sách mỏng ra, quả nhiên, trên mỗi trang có mấy chữ nhìn có vẻ đơn giản được bao quanh bởi những vòng tròn màu đỏ. Lê Phi lật đi lật lại, chợt nhận ra những vòng tròn đỏ đó không phải là mới vừa vẽ lên vì vết mực có vẻ là rất lâu rồi, chắc cũng đã mấy ngày rồi. Hắn đã có kế hoạch dạy nàng biết chữ từ lâu rồi sao?
Lê Phi không nhịn được muốn cười, dùng bút than viết những chữ đó lên giấy. Ngoài trời mưa tầm tã, cửa sổ giấy ướt đẫm, trà trong ly của Lôi Tu Viễn tràn ngập hương thơm —— Có thể luôn như vậy thì tốt biết bao, nàng có thể đến gần hắn hơn một chút, nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn, và họ lại ở bên nhau.
“Tu Viễn, trong sách này có hình ảnh. Đây là… cá hay là người?”
Nàng chỉ vào những hình minh họa mơ hồ trong sách, không giống như những hình minh họa tinh xảo trong sách ở Trung Thổ, bức tranh này vụng về, thậm chí còn cường điệu đến mức không thể gọi là một bức tranh.
Lôi Tu Viễn chống cằm liếc nhìn: “Đó là giao nhân, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là cá, chúng sinh sống ở vùng biển gần phía Nam.”
Lê Phi đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Thật sự có người kỳ lạ đến thế sao? Chàng đã từng thấy qua chưa?”
Hắn lắc đầu: “Loài này rất hiếm, thậm chí ở đây cũng chỉ tồn tại trong tin đồn mà thôi. Nghe nói nó thích ăn thịt người, thường dùng những bài hát để mê hoặc những người nam tử ra khơi.”
Lê Phi thấy hắn nhắc đến những chuyện này, lại nói rất vui vẻ, thậm chí không còn vòng vo mà dùng ngôn ngữ Hải Ngoại để nói với nàng nữa. Lê Phi không nhịn được muốn trêu hắn để hắn nói nhiều hơn: “Ta nghe nói Hải Ngoại còn có một hòn đảo tên Yếm Hỏa, người ở trên đó…”
“Ai nấy đều có da đen như than, lại có thể phun ra lửa.” Lôi Tu Viễn nhanh chóng tiếp lời. “Nơi đó ở phía Tây, cách nơi này xa một chút, ta chưa kịp đi đến đó.”
“Đúng rồi, còn có một loài hoa tên Mười Hai Thế…”
“Hoa Mười Hai Thế càng hiếm thấy hơn. Nghe nói, nó chỉ nở vào mùa đông, mùa này hẳn là có rồi.”
Lê Phi ban đầu cố ý nói về nhiều tin đồn thú vị ở Hải Ngoại, nhưng về sau chỉ còn lại một mình Lôi Tu Viễn nói về đủ loại cảnh sắc và truyền thuyết ở Hải Ngoại từ Nam chí Bắc mà hắn đã gặp và chưa từng thấy. Nàng rất hiếm khi nhìn thấy Lôi Tu Viễn như thế, trước đây ngoại trừ đấu pháp ra thì hắn luôn thờ ơ với mọi thứ, dường như trên đời không có thứ gì có thể khiến hắn hứng thú. Thế nhưng bây giờ thì khác, trong phòng hắn lại có nhiều sách như vậy, thậm chí còn đặt những loài hoa chỉ có trong truyền thuyết.
Trước kia nàng đã từng hỏi hắn thích gì nhưng lúc đó Lôi Tu Viễn không trả lời được, giờ đây đôi mắt sáng ngời và những cử chỉ khoa tay múa chân trong vô thức đang thành thật nói với nàng rằng hắn có thứ hắn thích.
“Chàng đó, rất giống với sư phụ của ta.” Lê Phi vừa cười vừa chậm rãi viết chữ: “Cả hai đều thích khám phá những nơi chưa từng được biết đến, nào là giai thoại và truyền thuyết, đến nỗi khắp nhà chất đầy sách.”
Lôi Tu Viễn ngang bướng trả lời: “Chỉ là tìm hiểu về thế giới mình đang sống mà thôi, chưa đến mức thích hay không thích.”
Lê Phi cười nói: “Thích thì cứ việc nói thích, có cái gì đâu mà không thừa nhận được. Trước đây chàng vẫn luôn như thế, hiện giờ vẫn không thay đổi sao?”
Lôi Tu Viễn bỗng nhiên trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Trước đây ta là người như thế nào? Ý ta là, thời điểm lúc ở Trung Thổ.”
Lê Phi cười nhìn hắn một lúc, sau đó giơ tờ giấy đầy chữ trong tay lên lắc lắc: “Chuyện này nói ra dài lắm. Từ nay về sau mỗi ngày ta sẽ kể cho chàng nghe một chút, còn chàng thì dạy cho ta biết chữ mỗi ngày, có công bằng không? Ta viết xong rồi, chàng xem đi.”
Lôi Tu Viễn không hề vì trò đùa nhỏ này của nàng mà không để ý đến nàng, hắn cầm tờ giấy lên nhìn xem, đột nhiên nhìn thấy trên bàn tay phải của nàng dính nhiều mảng đen, chân mày hắn chợt nhíu lại: “Viết chữ thôi mà cũng có thể làm bẩn tay mình được?”
Lê Phi nhún vai một cái: “Dùng than viết thì phải vậy thôi, ta cũng không có bút lông và mực trên người.”
Đúng rồi, nàng một mình đi đến Hải Ngoại, mấy tháng nay đều ngủ trong núi rừng, bữa ăn cũng không cố định, thậm chí bút than kia là lén nhặt từ rác của thôn dân. Nhiều lần hắn rời đảo để đi dạo vào ban đên, mỗi lần đi ngang qua Tĩnh Sơn đều thấy bóng dáng nàng đang ngủ trên cành cây.
Lôi Tu Viễn ngừng một chút rồi đứng dậy ném một cái khăn tay cho nàng: “Lau tay cho thật sạch, ta sẽ mài mực.”
Nghiên mực và mực có mùi thơm thoang thoảng tuyệt đối không phải là sản vật của Câu Anh Đảo, Lê Phi lơ đãng lau tay, chỉ lo nhìn chằm chằm động tác mài mực của hắn. Cho dù một người có mất đi ký ức về quá khứ, thì một số bản năng cũng sẽ không thay đổi. Động tác mài mực của Lôi Tu Viễn vẫn giống như cũ, trước tiên hắn xắn tay áo lên ba lần, rồi dùng tay trái nắm lấy tay áo bên phải, trông vô cùng nhã nhặn.
Sau khi nhìn một lúc, nàng liền cười: “Chàng nhìn thật sự giống một tiên sinh dạy học.”
Lôi Tu Viễn không có ý kiến gì mà chăm chú mài mực cho xong, khi thấy nàng lau hồi lâu mới lau một ngón tay, chân mày hắn càng cau chặt hơn, lấy lại chiếc khăn tay, nói: “Ngươi cho là mình vẫn còn là một đứa trẻ sao? Đến tay cũng không thể lau cho sạch sẽ.”
Hắn nắm lấy tay nàng một cách không hề dịu dàng chút nào, dùng khăn tay lau mạnh không chút thương tiếc đến khi da đỏ bừng lên. Cô nương đối diện im lặng hồi lâu, để mặc cho hắn xoa xoa đầu ngón tay, động tác của Lôi Tu Viễn không hiểu vì sao lại dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bàn tay nàng mềm mại như không có xương, lúc đầu khi cầm lấy vẫn rất bình thường, nhưng sau một thời gian dài, hắn bỗng nhiên cảm thấy quẫn trí. Nàng không phải là một nữ nhân phong tình vạn chủng khiến người khác khi đã nhìn thì sẽ không quên được, mà là một vẻ đẹp độc nhất vô nhị, đúng như định nghĩa của các thôn dân vậy, chỉ có thể là Sơn Thần nương nương hoặc là Sơn Quỷ cô nương thôi vì trên người nàng có một loại tiên khí mà người bình thường không thể có được.
Đột nhiên hắn muốn ôm lấy nàng, lại là một loại bản năng không thể giải thích được.
Lôi Tu Viễn vội vàng lau sạch các ngón tay rồi thả nàng ra. Mực đã mài xong, bút đã lấy ra, giấy cũng bày xong, hắn đúng ra phải nghiêm túc dạy nàng viết chữ mới đúng, nhưng mà Lê Phi ở phía đối diện vẫn không lên tiếng. Hắn nhìn một cái thì thấy đôi mắt của nàng tràn đầy nước và khóe mắt đã đỏ hoe.
“…. Sao thế?” Lôi Tu Viễn lập tức có chút hoảng hốt. Khi vừa tỉnh lại và phát hiện mình không thể nhớ được gì cả cũng chưa từng hoảng sợ đến thế, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy tay chân mình luống cuống loạn cả lên.
Lê Phi dùng tay áo lau nước mắt, lông mi ướt đẫm, nhưng lại cười nhỏ giọng nói: “Không có gì cả, Lời chàng vừa mới nói khiến ta nhớ đến một số chuyện trong quá khứ.”
Thường thường khi nàng làm chuyện gì đó vụng về thì Lôi Tu Viễn sẽ nửa bất đắc dĩ nửa đùa giỡn nói với nàng: “Nàng cho là mình vẫn còn mười tuổi hay sao?” Hiện giờ nàng đột nhiên nghe được giọng điệu tương tự từ hắn, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm xúc. Nàng vẫn chưa mất đi hắn nên không sao cả, không nhớ nổi thì đành vậy, nàng nhất định sẽ nói cho hắn nghe những lời tốt đẹp nhất trên đời, sẽ không khiến hắn bối rối vì những lý do khó hiểu nữa.
“Chúng ta đã quen biết từ lúc nhỏ rồi.” Lê Phi đổi bút lông viết chữ. “Sau đó hai người chúng ta gia nhập cùng một môn phái. Ta vẫn luôn thích chàng, thích vô cùng. Trên đời này, người ta thích nhất là chàng.”
Dứt lời, nàng mỉm cười với Lôi Tu Viễn đang ngẩn người rồi nói: “Còn lại để ngày mai nói sau, hôm nay cứ dạy ta biết chữ trước đã.”
Lúc màn đêm buông xuống thì mưa cũng đã tạnh, các thôn dân ngạc nhiên phát hiện Sơn Quỷ cô nương cả ngày nay không xuất hiện trong thôn lại bước ra từ tiểu viện của Thần Sử đại nhân. Hơn nữa, Thần Sư đại nhân lại còn tự mình tiễn nàng ra đến tận cửa viện!
Quan hệ của bọn họ tại sao lại đột nhiên trở nên thân mật như thế? Là chuyện từ khi nào vậy?!
“Ngươi có thể ở lại trong thôn, để ta cho người để ra một căn nhà trống.” Lôi Tu Viễn nhìn những giọt nước như pha lê đung đưa trên tóc nàng, hắn không khỏi nhớ đến chiếc lá lớn nàng cầm theo lúc sáng, từng giọt nước một nhỏ xuống từ phiến lá. Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng cứ đi lại tới lui từ núi như thế thì cũng khó trách người khác gọi nàng là Sơn Quỷ.
Lê Phi lắc đầu: “Không cần làm phiền bọn họ đâu. Linh khí trên Tĩnh Sơn nhiều vô cùng nên ta sống rất tốt. Ta đi trước đây, làm phiền chàng ngày mai tiếp tục dạy ta chữ nhé.”
Nàng nói đi là đi, Hủy Chi Giác trong chớp mắt đã bay lên Tĩnh Sơn. Sơn Quỷ tối nay vẫn quay về núi rừng mà ngủ.
Các thôn dân vừa mừng vừa sợ tập trung trước viện của Lôi Tu Viễn, có mấy người to gan nói đùa: “Ngày hôm nay chúng ta đã chờ đợi rất lâu để được nhìn thấy Sơn Quỷ cô nương, hóa ra là ở cùng Thần Sử đại nhân nha… Sơn Quỷ cô nương không biết tại sao lại bỏ đi rồi?”
Lôi Tu Viễn nói: “Nếu nàng đã là Sơn Quỷ thì đương nhiên muốn trở về núi rừng.”
Trong đám người thôn dân có mấy đại nương đã chịu đựng nhiều ngày cuối cùng không nhịn được nữa, vội la lên: “Sơn Quỷ cô nương rõ ràng là ái mộ ngài đó, Thần Sử đại nhân! Tại sao ngài không giữ nàng ấy lại! Nàng ngày nào cũng chạy tới chạy lui như thế thật khiến người khác đau lòng! Thần Sử đại nhân không hề hiểu gì về tình yêu sao?”
Trước đó bọn họ đã phát hiện ra rằng vị Thần Sử đại nhân này tuy nhìn còn trẻ nhưng lại rất kỳ lạ. Lúc đầu, thôn dân có đưa đến cho hắn những cô nương xinh đẹp trẻ tuổi trong thôn, thế nhưng cô nương nào vừa mới được đưa qua cũng bị trả trở về. Sau nhiều lần, Thần Sử đại nhân tỏ ra rất không hài lòng: “Nếu còn như thế, ta sẽ rời khỏi đây và không bảo vệ các ngươi nữa.” Điều này khiến các thôn dân sợ hãi và không ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Một nam nhân cường tráng tuấn tú, còn lại lợi hại đến thế vậy mà không hiểu phong tình chút nào, thật khiến người khác bất lực.
Lôi Tu Viễn chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lại chất vấn của các đại nương. Mọi người cũng chẳng có lá gan hỏi lại thêm lần thứ hai nên cũng chỉ có thể cung kính nhìn hắn đi vào cửa viện.
Có một chiếc lá lớn nằm ở góc sân, hẳn là của Lê Phi để lại sáng nay. Có lẽ do được nhiễm linh khí trên người nàng nên phiến lá kia không những không úa vàng mà còn xanh tươi hơn, từng giọt nước mưa chưa khô lăn từ trên đó xuống.
Lôi Tu Viễn cầm chiếc lá lên rồi quay đầu nhìn ra Tĩnh Sơn tối tăm ở phía xa, không biết tối nay bạch y Sơn Quỷ lại ngủ một mình ở đâu nữa. Hắn xé một mảnh từ chiếc lá và đặt lên môi thổi nhẹ mấy tiếng. Hắn không hề biết thổi thứ này, ngay cả trẻ con trong thôn cũng có thể thổi ra một gia điệu hoàn chỉnh, vậy mà từ miệng của một thiên tài như hắn chỉ có thể phát ra những giai điệu chói tai mà thôi.
Do có linh khí truyền vào, âm thanh khó nghe kia truyền đi rất xa. Một lúc sau, có một âm thanh khiến người khác gần như tê liệt truyền đến —— hóa ra, nàng cũng không biết thổi.
Trong đêm tối, tiếng thổi lá khó nghe không ngừng vang lên, chẳng ai có thể hiểu được ý nghĩa của hành vi này, nhưng hai người họ có vẻ rất thích thú. Chỉ khổ cho những người trong thôn, bị giày vò cả đêm không ngủ được.
Có vẻ như ngày mai họ phải tìm người dạy cách thổi lá cho hai người bọn họ rồi, các thôn dân rơi nước mắt và âm thầm hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.