Thiên Hương Bách Mị

Chương 184: Nhân Quả (3)




Yêu khí hùng vĩ chưa từng có kéo đến cùng với tiếng gào thét của cuồng phong, Cửu Vĩ Hồ xuất quỷ nhập thần trong truyền thuyết cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người mà không báo trước. Có rất nhiều vị tiên nhân là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nó, bộ lông dày trắng muốt như tuyết của nó và chin cái đuôi dài uyển chuyển đung đưa phía sau hoàn toàn khác với những con yêu vật xấu xí hung dữ trong tưởng tượng, thậm chí còn có cảm giác huyền ảo mê hoặc.
Yêu khí đỏ như máu đang nhảy nhót xung quanh chin cái đuôi dài của nó, vài người sáng lập Thư Viện đã từng bị nó tấn công kinh ngạc biến sắc kêu lên: “Mau dựng kết giới Lôi Hỏa lên! Mau!”
Kết giới Lôi Hỏa sáng chói trong nháy mắt đã được dựng lên trước mặt, lửa từ yêu khí ở đuôi hồ yêu cũng bay lên theo từng nhóm, rồi nó há miệng phun ra một luồng sương trắng, sương mù và lửa yêu quấn lấy nhau và nhanh chóng lan ra thành một tần mây mù màu đỏ, mưa xối xả bao phủ cả một vùng trời có chu vi gần trăm dặm trên Đông Hải.
Nước mưa trong suốt rơi xuống kết giới Lôi Hỏa giống như lửa rơi trên lớp băng mỏng và trong chốc lát đã làm nó tan chảy. Các tiên nhân bị mưa yêu chạm vào đều kinh hãi hét lên, cả da và tóc đều bị nhuộm đỏ, khi màu đỏ này càng lan rộng thì thân thể cũng bắt đầu mất đi tri giác và không thể khống chế chuyển động của linh khí trong cơ thể được nữa. Chỉ trong chớp mắt sau, hàng chục vị lão tiên nhân đã té từ đám mây dưới chân xuống nước biển cuồn cuộn.
Nhật Viêm cười lớn: “Kết giới Lôi Hỏa? Đã mấy trăm năm trôi qua rồi mà chỉ biết dùng thủ đoạn cũ rich này đối phó với ta? Hừ, tất cả đám người ở nơi này có cộng lại cũng chưa bằng một đầu ngón tay của Thanh Thành, chứ đừng nói đến tiểu nha đầu này! Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì! Chỉ biết đợi rồng rơi xuống đất để lũ kiến hôi các ngươi cắn chết!”
Hắn tức giận gầm lên rồi lao vào đám người, chín cái đuôi dài hung hăng hất vô số tiên nhân ra. Ánh sáng chói mắt của tiên pháp từ mọi hướng rơi xuống thân hắn nhưng dường như bị một bàn tay vô hình chặn lại và đẩy ra từng chút một nên hắn không hề bị đả thương dù chỉ một chút.
Lê Phi trên lưng bỗng nhiên mở miệng gọi hắn một tiếng: “Nhật Viêm.”
Nhật Viêm cả giận nói: “Ta không muốn nghe những lời nhảm nhí của ngươi! Ai thèm quan tâm đến thiên tai Hải Vẫn hay Thanh Thành muốn gì! Ai thèm quan tấm đến đạo nghĩa tình cảm của ngươi! Trong lòng lão tử một khi đã không thoải mái rồi thì phải giết! Nếu Thanh Thành có phản đối gì thì hãy nhảy ra khỏi hoàng tuyền mà tìm lão tử lý luận!”
Hắn đã nhịn rất lâu rồi. Tuy vẫn rất bất bình trước cái chết oan uổng của Thanh Thành, nhưng hắn cũng coi như đã nhìn Khương Lê Phi lớn lên, nên cho dù là có nguyện ý hay không thì hắn cũng đã nảy sinh tình cảm với đứa trẻ này. Nàng xem hắn như trưởng bối trong nhà, qua một khoảng thời gian dài như thế, hắn cũng cảm thấy mình thật sự đả trở thành trưởng bối của nàng.
Hắn muốn nàng trở nên mạnh mẽ, muốn nàng không gặp nguy hiểm. Nếu nàng đã muốn làm người bình thường, vậy thì tùy ý nàng, đứa trẻ lớn rồi thì sẽ có chính kiến của mình nên hắn không thể nhúng tay quá nhiều. Nàng tôn trọng tâm nguyện của Thanh Thành, càng coi trọng tình cảm hơn nên chẳng thể xuống tay với Trung Thổ tiên gia, vì thế nên hắn đành để nàng đi.
Thế nhưng thứ hắn nhìn thấy là gì đây? Thay vì cảm kích nàng vì đã nuốt chửng thiên lôi biển lửa vào người thì đám chó lợn kiến hôi này lại muốn lợi dụng lúc hỗn loạn bắt sống nàng! Hắn chẳng phải là người nên xưa nay không hề hiểu được tâm tư rườm rà của bọn họ. Bây giờ hắn chỉ có rất nhiều tức giận muốn phát tiết ra, không ai có thể ngăn cản được.
Lê Phi thấp giọng nói: “Ngươi chỉ cần cầm cự một chút thôi. Một khắc là đủ rồi.”
Một khắc thôi? Nhật Viêm đã giận nay càng thêm giận, vậy mà nàng lại cảm thấy hắn yếu như thế! Nếu ngay cả một khắc cũng không thể chống đỡ nổi thì còn làm Cửu Vĩ Hồ làm gì!
Sau đầu truyền đến tiếng gió chói tai, Nhật Viêm nghiêng người nhanh chóng né tránh, liền nhìn thấy mấy ngọn giáo vàng khổng lồ như sao băng đâm về phía mình. Khi nhận thấy luồng gió dưới chân rất kỳ quái, linh lực dao động cũng phức tạp dị thường, hắn liền tung người lên, xoay một vòng rất đẹp mắt, nơi vừa đi qua lập tức tràn ngập kim quang tựa như một dòng song lơ lửng trong không trung. Vô số bàn tay không xương màu vàng kim từ đó vươn ra, rồi ôm và quấn lấy cơ thể to lớn trắng như tuyết của hắn, cho dù có giãy giụa vùng vẫy như thế nào cũng chẳng thoát ra được.
Tiên pháp Kim hành phần lớn đều rất mạnh mẽ ác liệt, hiếm thấy cái nào lại mềm mại bền bỉ như thế. Nhật Viêm cũng chẳng xa lạ gì với tiên pháp này, cách đây gần một trăm năm hắn đã bị những người sáng lập Thư Viện săn lùng và rơi vào tiên pháp này, suýt nữa mất một cái mạng, không ngờ đến trăm năm sau cũng bị chiêu này vây khốn như thế.
Khi nhìn thấy vô số tiên pháp phóng về phía mình, Nhật Viêm đột nhiên há miệng điên cuồng gầm lên một tiếng. Yêu khí màu đỏ xông thẳng lên trời, âm thanh đó và áp lực của yêu khí đã đập tan những tiên pháp đang hướng về phía hắn, nhửng bàn tay nhỏ bé màu vàng kim mềm dẻo đang quấn lấy hắn cũng vỡ thành từng mảnh rơi xuống.
Thật lợi hại! Đây là một loại lợi hại hoàn toàn khác với Cùng Kỳ ngày xưa đại náo Đông Hải. Tuy Cửu Vĩ Hồ là yêu vật nhưng lại khác với yêu vật tầm thường, điều kỳ lạ nhất là chúng có thể điều khiển linh khí, thứ vốn là độc dược vối yêu vật. Cũng chính bởi vì điều khác thường này nên nó không bị coi là yêu vật mà được coi là linh hồ.
Ngay từ khi nó mới xuất hiện thì vô số tiên nhân Hải phái đã bắt đầu luống cuống rồi, có cảm giác như thần thú Kim Sí Đại Bàng do Quy Nguyên chưởng môn nuôi dưỡng đột nhiên quay lại tấn công người của mình vậy, vô cùng phức tạp.
Trong thiên hạ này, yêu vật hung thú có thể nói được tiếng người vô cùng hiếm gặp, loại đại yêu có linh trí này khó đối phó gấp ngàn lần vì linh trí càng cao thì năng lực càng mạnh. Bọn chúng biết nắm biết thả chứ không như những sinh vật ngu xuẩn chỉ biết liều mạng phóng yêu khí ra.
Thẩm tiên sinh thấy nó mạnh mẽ vô cùng, lời nói còn vô cùng sắc bén nên chỉ có thể lớn tiếng nói: “Cửu Vĩ Hồ lão tiên sinh, Hải Vẫn vốn là thiên tai, không hề liên quan gì đến nữ tử này, bọn ta bắt sống nàng ta chẳng qua cũng là vì chúng sinh Trung Thổ. Hơn nữa, nữ tử này trời sinh đã có thể điều khiển yêu vật, ngài cần gì phải xả thân cứu giúp?”
Cái đuôi dài của Nhật Viêm vẫy vẫy để xua đuổi vô số tiên nhân của Tinh Chính Quán, hắn lạnh lùng nói: “Thật biết tự đề cao bản thân! Chúng sinh Trung Thổ thì liên quan cóc gì đến ta! Cũng liên quan cóc gì đến ngươi?! Câm miệng chó của ngươi lại đi! Nếu muốn biết Hải Ngoại như thế nào thì tự lết thân mình đi xem! Nếu chút lòng hy sinh này cũng không có thì đám yếu đuối các ngươi nên chết đi là được rồi!”
Thẩm tiên sinh còn muốn nói thêm thì Tang Hoa Quân đã đưa tay ngăn ông lại: “Không cần nói nhiều, nó chính là con Cửu Vĩ Hồ đã từng ẩn núp trong người của Khương Lê Phi. Chỉ cần bắt hết tất cả là được rồi!”
Loại đại yêu lợi hại này ngay cả một sợi lông cũng có thể dùng để luyện chế pháp bảo, chẳng trách Chấn Vân Tử vì nó mà phát điên. Cửu Vĩ Hồ có yêu khí như có một tấm khiên che chắn cơ thế, tiên pháp tầm thường căn bản không thể đả thương được nó nên nếu muốn nguyên vẹn mà bắt nó là điều không thể nào.
Tang Hoa Quân quay đầu nhìn về những người sáng lập Thư Viện khác, mọi người lập tức biết ẩn ý trong ánh mắt của lão. Chung Nam Quân thở dài nói: “Tả Khâu không có ở đây, chỉ sợ là tiên pháp này không đủ hoàn thiện.”
Tang Hoa Quân thấp giọng nói: “Nếu nó chỉ muốn chạy trốn thì đã chẳng sao, nhưng ta thấy oán khí của nó nặng như thế nên nhất định là muốn tàn sát một cách thoải mái, nhất định là sẽ có sơ hở nào đó.”
Tay áo lão tung bay, áo ngoài rộng lớn trên người đột nhiên rơi xuống rồi bay lên hòa vào bầu trời xanh. Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc áo kia bỗng nhiên mở ra và trở nên lớn lớn vô cùng. Ánh sáng màu xanh lục rực rỡ trong lòng bàn tay Tang Hoa Quân dường như đang nhỏ giọt xuống, tùy tiện rơi trên chiếc áo kia, linh khí hào hùng lan ra, bao trùm toàn bộ trời đất như một bóng cây.
Vô số tiên nhân khi nhìn thấy chiêu này của lão đã kính sợ rối rít lui về phía sau. Bóng cây kia dần dần lan ra trên chiếc áo kia, Chung Nam Quân cũng tung người bay lên rồi phủ linh khí hành Thổ lên bóng cây, người sáng lập Thư Viện còn lại cũng theo sát phía sau. Trong lúc nhất thời, bầu trời tràn ngập màu xanh lục, bóng cây lay động, ngàn hoa đua nở, đình đài lầu các mọc lên như rừng, khiến người ta hoa cả mắt.
Nhật Viêm chưa từng thấy tiên pháp kỳ lạ này nên không dám coi thường, chỉ thấy sương mù lượn lờ trên núi xanh kia, cổng núi đóng chặt và một tiếng chuông “Đinh” vang lên, kéo dài và rất lớn. Mắt hắn đột nhiên hoa lên, cảm thấy trong chớp mắt đã bị ném vào thế giới hư ảo này mà không có cách nào để thoát ra.
Hắn thầm kêu lên một tiếng “Không hay”, yêu khí quanh thân bắt đầu ngưng tụ, cửa núi đang đóng chặt đột nhiên mở rộng, bên sóng chói đến mức không thể nhìn được. Nhật Viêm chỉ cảm thấy thân thể vô tình bị cánh cửa này hút vào, đây là một cảnh giới khác hoàn toàn khác với Tiểu Thiên Thế Giới. Hắn có thể cảm giác được linh khí hùng vĩ và sắc bén sau cánh cửa, chỉ cần đi vào sẽ tan xương nát thịt.
Nhật Viêm nổi giận gầm lên một tiếng, gắng sức chạy ra ngoài, nhưng lực hút bên trong cánh cửa rất lớn, hoàn toàn không thể chống cự được. Quy tắc trong ảo ảnh là do các tiên nhân lập ra, nếu đã ngăn hắn trốn thoát thì tất nhiên sẽ không thể trốn ra ngoài. Tiểu nha đầu trên lưng không biết đang làm gì mà vẫn không động đậy như cũ, nếu hắn đã đáp ứng nàng chống đỡ một khắc thì thân là trưởng bối, sao có thể nuốt lời được?
Nửa thân thể sắp bị nhét vào trong cửa, Nhật Viêm cắn răng xoay người, gắng gượng chặt đứt mấy cái đuôi dài bị hút vào trong cửa, trong nháy mắt máu bắn tung tóe khắp nơi, cơn đau kịch liệt kia đã giúp hắn có sức lực mạnh mẽ để giãy dụa. Yêu khí kịch liệt rung động rồi va chạm với ảo ảnh này, trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh xé toạc cực lớn. Chỉ trong chốc lát, núi non, nước, hoa và sương mù đều hóa thành hư vô, chỉ có một chiếc áo rách rơi xuống không trung, đáp xuống bàn tay của Tang Hoa Quân, người cũng kiệt sức không kém.
Con Cửu Vĩ Hồ kia lại đáp xuống trong tầm mắt của mọi người, máu tươi thấm đầy sau lưng và và bốn cái đuôi dài bị đứt gãy, chỉ còn lại năm cái đuôi lắc lư giận dữ. Ngay cả tiên pháp Điểm Thương Sơn Thủy cũng không thể khuất phục được nó mà chỉ bị gãy một vài cái đuôi, các tiên nhân nhất thời cảm thấy hụt hẫng.
Bên tai lại nghe thấy tiếng nó gầm lên giận dữ, âm thanh chấn động đến mức tất cả tiên pháp hộ thân đầu bị phá vỡ. Một khắc sau, con Cửu Vĩ Hồ này lại đồi phương hướng và bay về Hải Ngoại.
Nếu thật sự để bọn họ chạy trốn thì mọi cố gắng và hy sinh của họ sẽ trở nên vô ích, các tiên nhân vội vàng đuổi theo, lại phóng ra các tiên pháp kiềm chế muốn ngăn cản. Chợt nghe Thúy Huyền tiên nhân ở phía sau uy nghiêm nói: “Cũng bởi vì các ngươi không chịu xuống tay nên mới gặp đủ loại rắc rối như thế! Để Khương Lê Phi ở lại!”
Ánh sáng trong trẻo lóe lên trên bầu trời, sau đó lại biến thành ánh sáng xanh lục, màu sắc khác nhau của linh khí ngũ hành biến ảo khó lường khiến lòng người mê hoặc.
Nhật Viêm vội la lên: “Không hay rồi! Tên khốn này vậy mà lại biết Sâm La Đại Pháp!”
Sâm La Đại Pháp nếu đã xuất hiện thì tuyệt đối không có khả năng trốn thoát được nữa. Đây là do tiên pháp do Thanh Thành chế tạo ra, cũng là tiên pháp hoàn mỹ không tỳ vết chút nào, việc có thể khống chế ngũ hành linh khí thuần thục và kỳ diệu như thế là trình độ cao nhất mà người tu hành theo đuổi. Lão già nhìn tầm thường kia mà có thể dùng Sâm La Đại Pháp, quả thật không hề đơn giản chút nào.
Lê Phi vốn im lặng trên lưng bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm có chút yếu ớt: “Nói cho ta biết tổ hợp linh khí của Sâm La Đại Pháp, nhanh lên.”
Dứt lời, lực hút to lớn từ người nàng truyền đến, ánh sáng của ngũ hành linh khí tràn ngập bầu trời trong nháy mắt bị bóp méo, vô số linh khí biến ảo khó lường của Sâm La Đại Pháp đã bị hấp thu vào cơ thể nàng không chút thương tiếc.
Thúy Huyền tiên nhân cả kinh biến sắc, nàng vậy mà còn có thể hấp thu linh khí! Không phải bị thương nặng sao?!
Không đợi chúng tiên nhân kịp phản ứng, ánh sáng của vô số ngũ hành linh khí lại lóe lên, có khi nhanh chóng có khi chậm rãi, rất khó nắm bắt, mạnh mẽ hơn của Thúy Huyền tiên nhân rất nhiều, và thậm chí còn xuất sắc hơn Thanh Thành tiên nhân năm trăm năm trước.
Sâm La Đại Pháp hoàn hảo nhất đã xuất hiện trước mắt lúc mọi người đã mất cảnh giác và không kịp đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.