Thiên Hương Bách Mị

Chương 182: Nhân Quả (1)




“Biển lửa còn chưa hoàn toàn vào bờ.”
Lê Phi đứng trên Hủy Chi Giác nhìn xuống biển lửa đỏ rực đang cuồn cuộn dưới chân mình. Thủy hành linh khí dày đặc đã sớm bao bọc nàng và Lôi Tu Viễn, nhưng dù vậy, từng làn sóng nhiệt nóng bức đến cực độ dường như vẫn đang nướng chín họ.
Toàn bộ nước biển trong xanh mê hoặc của Đông Hải đã biến thành hình dạng của một gò đất lớn, lúc này, trong vực sâu chỉ có ngọn lửa rộng lớn, khói lửa dày đặc đan xen, giống như cảnh tượng trong hoàng tuyền địa ngục. Chỉ có linh khí tựa như hố sâu không đáy của Lê Phi mới có thể miễn cưỡng chống đỡ uy thế của biển lửa này, nếu không có nàng ở đây thì cho dù có là Dạ Xoa mình đồng da sắt đến đâu cũng sẽ không dám vượt qua biển lửa vì chưa bay được trăm dặm chắc chắn đã bị thương nặng rồi.
Lôi Tu Viễn tung người nhảy lên Hủy Chi Giác, khom người tựa cằm lên vai nàng, rồi im lặng cùng nàng ngắm nhìn biển lửa vô biên vô tận dưới chân. Lê Phi nắm tay hắn, nói nhỏ: “Năm đó chàng làm sao có thể thoát khỏi thiên lôi biển lửa được? Không sợ sao?”
Lôi Tu Viễn thấp giọng nói: “Một người đi Trung Thổ, nhưng có tận hai người trở về, cũng khá biết tính toán đó chứ.”
Đây cũng chẳng phải làm ăn, tính với chả toán cái gì chứ, Lê Phi cốc đầu hắn một cái. Phía trước vẫn là biển lửa, phía sau biển lửa là vực sâu không đáy, không ai biết trong đó ẩn chứa điều gì, nhưng sau khi vượt qua những hiểm nguy này, sẽ là Hải Ngoại thần bí đang chờ đợi họ.
Đó là nơi nàng và Lôi Tu Viễn sinh ra, có đủ loại phong cảnh và phong tục kỳ lạ, cũng như những Hải Ngoại Dị Dân hình thù kỳ lạ với tính tình không hiểu được. Nàng sẽ cẩn thận trải nghiệm mọi thứ mà sư phụ đã thấy và những gì nàng chưa từng thấy trước đây.
Vùng Trung Thổ mà nàng đã sống mười bảy năm đang dần dần bị bỏ lại phía sau, nó vô cùng xinh đẹp nhưng lại vô cùng tàn khốc. Nếu có thể lựa chọn, nàng vẫn sẵn sàng từ bỏ thân phận Quả Kiến Mộc cho đến giờ phút này, quay về Thanh Khâu, quay về tiểu viện đó, mai danh ẩn tính, thậm chí cũng chẳng cần tiên pháp mà sống thật tốt như một người phàm bình thường.
Thế nhưng, bọn họ vẫn rời đi rồi, đi về nơi họ xuất phát, một nơi vô cùng xa lạ với nàng.
Lê Phi không muốn để cho nỗi buồn cùng sự không cam lòng chiếm giữ trong đầu, nàng cười nói: “Sư phụ nói trên hòn đảo gần Trung Thổ nhất có một loài hoa ăn rất ngon. Khi đến đó rồi, chúng ta cho dù có quên đi những chuyện khác thì cũng nhất định phải nếm thử một lần mới được.”
“Nàng đang nói về hoa Mười Hai Thế?” Dáng vẻ Lôi Tu Viễn dường như rất hiểu biết mà nói ra tên một loài hoa mà nàng chưa từng nghe đến.
“Hoa Mười Hai Thế?”
“Còn nhớ bông hoa được phong ấn trong một quả cầu thủy tinh mà nàng nhìn thấy lần trước trong Nghiễm Sinh Hội không? Cái đó mặc dù là giả nhưng nó không phải là một sự bịa đặt ngẫu nhiên. Ở Thiên Châu Vạn Đảo quả thật có loài hoa này, sở dĩ có tên “Mười Hai Thế*” là vì mỗi giờ nó đều mọc lên và tàn xuống một lần, cứ như vậy mỗi ngày trong mười hai giờ nên mới được gọi là ‘Mười Hai Thế’.”
*thế: có nghĩa là đời người, thời đại; từ này có trong từ “thế giới”, “thế hệ”
Lê Phi cảm thấy rất mới lạ, không ngừng hỏi: “Hoa này thật sự ăn được sao? Có ngon không?”
Lôi Tu Viễn không khỏi bật cười: “Loại hoa này rất hiếm thấy, nghe nói nếu ăn vào sẽ có ảo giác như đã luân hồi mười hai kiếp. Về phần mùi vị thì có nghe nói là vô cùng ngon, nhưng ta chưa từng ăn bao giờ.”
Trên đời này lại có loại hoa kỳ lạ đến thế, Lê Phi vốn chỉ là vui đùa thuận miệng nhắc đến nhưng khi nghe được những lời này từ hắn thì thật sự trở nên hứng thú. Kỳ thật, chỉ cần có Lôi Tu Viễn ở bên cạnh thì cho dù có đi đến nơi nào, trong lòng nàng cũng không quá tiếc nuối, cho dù đang băng qua biển lửa nóng rực và nguy hiểm như bây giờ, nàng vẫn có thể tiếp tục mỉm cười.
Chẳng qua là bọn họ đã bay ở trên biển lửa quá lâu rồi, biển lửa còn sót lại trong vực sâu Đông Hải chỉ cách bốn trăm dặm, hiện tại bọn họ hẳn là đã vượt qua một ngàn dặm rồi, nhưng tại sao biển lửa vẫn còn ở đây? Xa xa phía sau vang lên âm thanh như tiếng rồng gầm yếu ớt, đó cũng chẳng phải âm thanh xa lạ gì vì đó là âm thanh chói tai của nắng nóng và gió lạnh đan xen khi biển lửa ập đến.
Lê Phi ngừng Hủy Chi Giác lại, lưỡng lự nhìn xuống biển lửa, nó đang lao nhanh về hướng Hải Ngoại —— biển lửa không vào bờ sao?! Tại sao lại quay trở về rồi?!
Nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, quay đầu nhìn xung quanh về phía Đông Hải Trung Thổ, Thiên Hỏa Long bao quanh tấm bia linh khí kia chẳng biết từ lúc nào đã biến mất rồi. Nàng thậm chí có thể cảm giác được ở xa xa phía sau có vô số dao động linh khí của tiên nhân đang đuổi theo đến nơi này.
Chuyện này là như thế nào?!
Vòng tay của Lôi Tu Viễn dần dần siết chặt, thanh âm của hắn nghe rất nghiêm trọng: “Đám người ẩn núp trong vực sâu đó đã rút lui rồi…. Đó là mây giông sao?”
Lê Phi nheo mắt lại, quả nhiên bầu trời vốn được phân thành hai vùng đen trắng lại từ từ bị mây đen bao phủ, còn biển lửa đang rút lui, những đám mây giông đang bay về phía bọn họ. Các tiên nhân đã đọc xong những dòng chữ viết trên tấm bia có lẽ cuối cùng cũng tỉnh táo lãi và khi nhìn thấy biển lửa rút lui mà đuổi theo.
Những đám mây giông kéo đến rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời đều tối sầm. Từng tiếng sấm rền vang lên từng đợt trong những đám mây giông xen lẫn đỏ và đen, uy lực kinh người giống như có một bàn tay khổng lồ đang đè trên đỉnh đầu, khiến người ta chẳng thể thở nổi. Lê Phi quyết định điều khiển Hủy Chi Giác bay nhanh về phía Trung Thổ vì biển lửa còn có thể đối phó nhưng nếu bị thiên lôi đánh trúng thì chỉ sợ sẽ lập tức chết ngay.
Thế nhưng cho dù Hủy Chi Giác có bay nhanh đến đâu thì cũng không thể sánh được với tốc độ ngưng tụ của đám mây giông. Cảm giác bị chèn ép trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, chỉ sợ thiên lôi có thể sắp đánh xuống rồi, Lê Phi vận chuyển chút linh khí còn sót lại trong cơ thể, đang chuẩn bị đem lưới linh khí bao phủ Lôi Tu Viễn thì hắn bỗng nhiên dùng sức ép nàng nằm xuống trên Hủy Chi Giác, dùng cả người chắn cho nàng.
Lôi Tu Viễn chỉ kịp nói một câu: “Chăm sóc chính mình cho thật tốt!”
Tia sét màu đỏ thẫm đột nhiên giáng xuống khiến Hủy Chi Giác rung chuyển dữ dội, thiên lôi đánh liên tiếp ba lần. Một hồi lâu sau, tiếng sấm kỳ dị mà kinh khủng kia mới đột nhiên vang lên như tiếng nổ, Hủy Chi Giác rung chuyển mạnh đến mức gần như muốn ném hai người bọn họ xuống. Lê Phi cảm thấy đầu óc ong ong, tầm mắt nhất thời chỉ có hai màu đen trắng, thân thể bất động của Lôi Tu Viễn vẫn đang nằm trên người nàng. Giữa cơn chấn động kịch liệt, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể của hắn được bao phủ bởi kim quang sáng chói, sáng hơn bất cứ lúc nào.
Lại có ba tia thiên lôi liên tiếp đánh xuống, màu đỏ như máu chiếu sáng cả trời đất, Lê Phi cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi nhỏ xuống mặt và ngực mình, từng giọt một, từ chậm đến nhanh, tinh thần hoảng loạng của nàng bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Tấm lưới linh khí dày đặc như nước lập tức bao bọc lấy nam nhân cậy mạnh giờ đây đang chảy máu không ngừng trước mặt nàng, Lê Phi trở tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn của hắn. Từng giọt máu của hắn rơi xuống y phục và trên mặt của nàng, và cũng rơi cùng xuống với máu đó là một chiếc sừng nhỏ nhắn đã bị máu nhuộm đỏ.
Tim nàng như ngừng đập, nàng nắm chặt lấy chiếc sừng đã gãy kia, thấp giọng gọi hắn: “Tu Viễn.”
Tại sao? Tại sao biển lửa lại rút về để cho thiên lôi xuất hiện lần nữa? Cứ như thể đang chờ nàng đến vậy, Sáu tia thiên lôi, hắn lại ngu ngốc đến mức không nói lời nào mà dùng thân thể thay nàng gắng gượng ngăn cản cả sáu tia thiên lôi. Hắn muốn chết trước mặt nàng sao? Luôn cậy mạnh như thế, luôn là như vậy, cho dù đó là tu hành đệ tử Lôi Tu Viễn, hay là Dạ Xoa Lôi Tu Viễn, hắn vẫn chưa từng thay đổi thói quen khiến người khác hận thấu xương này.
Hơi thở đứt quãng của Lôi Tu Viễn phả vào cổ nàng như đang tự giễu mình, giọng nói trầm thấp: “Không phải… Nguyền rủa…”
Không phải nguyền rủa? Là có ý gì?
Không có ai cho nàng một lời giải thích cả, đầu của Lôi Tu Viễn nặng nề rơi xuống ngực nàng, chẳng còn phản ứng nào nữa. Biển lửa dưới chân đang dâng lên, đám mây giông trên đỉnh đầu rơi xuống như một tấm màn khổng lồ, Lê Phi chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, không để cho lửa và sấm sét chạm vào hắn thêm lần nào nữa.
Thiên hỏa đốt cháy thân thể của nàng, vô số tia thiên lôi đánh vào người nàng, thân thể của nàng giống như vỡ ra thành vô số mảnh nhưng thân thể vẫn còn ở đó, chỉ có hai tay nàng còn cảm giác và vẫn đang ôm Lôi Tu Viễn thật chặt bảo vệ trong ngực. Hóa ra thiên lôi biển lửa không phải là thiên tai mà là đang chờ đợi nàng? Để tiêu diệt nàng sao?
Thế nhưng nàng vẫn chưa chết, thậm chí còn không hề ngất đi giống Lôi Tu Viễn, chẳng qua là rất đau, đau đến tê tâm phế liệt, đau hơn vô số lần so với lúc bị Chấn Vân Tử luyện chế kia. Mỗi một lần nàng đều cảm thấy cơ thể của mình giống như sắp nứt ra, chảy máu và bỏng rát, nhưng khoảnh khắc tiếp theo thân thể nàng liền bình thường trở lại, thậm chí ngay cả y phục cũng không hề bị thiêu cháy.
Tại sao? Tại sao? Nàng không hiểu.
Thế nhưng, bây giờ không phải là thời gian để suy nghĩ. Căn nguyên linh khí trong cơ thể đang vô thức truyền vào lưới linh khí, nàng sẽ không để cho Lôi Tu Viễn chết, cũng không ai có thể khiến hắn chết, cho dù đó là những tiên nhân Trung Thổ coi bọn họ như kẻ thù, hay là thiên lôi biển lửa đáng sợ của trời đất này.
Những tiên nhân đang đuổi theo họ kinh hãi nhìn cảnh tượng khó tin này. Sau khi đọc tấm bia linh khí do Lê Phi để lại, họ nhận ra rằng biển lửa bị mắc kẹt trong bức tường linh khí không biết từ lúc nào đã rút lui về Đông Hải. Nàng để lại rất nhiều ghi chép và bí mật nhưng không những không thể thỏa mãn được các tiên nhân mà còn khiến họ càng tò mò và điên cuồng hơn.
Thừa dịp biển lửa rút lui đi, các tiên nhân không cam lòng lần lượt đuổi theo, truy đuổi hàng ngàn dặm. Sau đó, họ nhìn thấy những đám mây giông tụ tập ở phía xa và ngọn lửa bốc cháy lên cao trong vực thẳm, màu đen thẫm cùng màu đỏ như máu đột nhiên hòa quyện vào một nơi. Mây giông vốn kéo dài mấy ngàn dặm cùng biển lửa trong nháy mắt co lại thành một vật thể hình cầu chỉ cao mấy trượng, bên trong có bóng người mờ mịt, như thể có hai bóng người bị giam giữ ở bên trong.
Cho dù thiên lôi biển lửa đột nhiên biến thành hình dạng này khiến người khác vô cùng kinh hãi, không ai dám đến gần như cũ. Uy thế chấn động cả trời đất vẫn còn đang ở đây, tiếng sấm đáng sợ nổ tung từng đợt từng đợt một, nhưng chỉ nhắm vào người bên trong quả cầu mà thôi. Biển lửa hừng hực mãnh liệt, sức nóng khó có thể đến gần nhưng chỉ thiêu đốt người đó mà thôi.
Thúy Huyền tiên nhân nhìn một lúc lâu, đột nhiên nói: “Đây chắc chắn là do trời phạt! Trừng phạt tất cả hành vi ác độc cùa Hải Ngoại Dị Dân!”
Lời này nói ra nhưng có rất ít người hưởng ứng. Cái gọi là làm ác bị trời phạt cũng chẳng qua là do lòng người yếu ớt tưởng tượng ra mà thôi, mọi thứ trên thế gian này đều có nhân quả, thiên đạo không hề phán xét thiện ác trong đó. Hôm nay gieo nhân xấu thì ngày mai sẽ gặt quả xấu, tất cả những thiên kiếp mà người tu hành phải chịu đều là do những gì họ đã gieo gây ra.
Tuy nhiên, Lê Phi đã gieo trồng nguyên nhân gây ra thiên lôi biển lửa này từ khi nào?
Không ai biết, không ai nguyện ý rời đi, vô số tiên nhân khác trú đóng dọc theo bờ Đông Hải vì cảnh tượng này mà rối rít chạy đến theo dõi.
Tang Hoa Quân cau mày nhìn nửa ngày, thấp giọng thở dài nói: “Nếu nàng ta không chịu được mà chết ở trong đó thì làm thế nào đâu?”
Lời còn chưa dứt, một chiếc sừng nhỏ nhắn sáng bóng từ bên trong bay ra, xoay tròn mạnh mẽ. Có thể những người khác không biết nhưng Thúy Huyền tiên nhân và những người đã phải chịu đựng rất nhiều từ nó, lập tức cả kinh nói: “Không hay rồi! Nàng ta lại muốn hấp thụ linh khí! Mau lui lại!”
Lời nhắc nhở này đã quá muộn rồi, Hủy Chi Giác xoay càng lúc càng nhanh, các tiên nhân cảm thấy linh khí trong cơ thể mình đang tuôn ra với tốc độ nhanh chưa từng thấy như nóng lòng muốn được hấp thụ vào chiếc sừng đang xoay tròn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.