Thiên Hương Bách Mị

Chương 17: Nhật Viêm (2)




Thân thể người thường như một cái lò rỗng, sau khi dẫn thiên địa linh khí nhập thể, giống như luyện đan trong lò, từ đó mà dẫn phát các loại tiên pháp huyền thuật. Người có thiên phú càng ưu tú, tương tự như cái lò càng tốt thì càng luyện ra được vô số linh đan diệu dược, bọn họ cũng có thể tu được vô số tiên pháp cao cấp; ngược lại, nếu không có thiên phú thì không cần hi vọng gì nữa, thiên phú quyết định chất lượng lô đỉnh của bọn họ, dùng hết toàn lực chưa chắc có thể tu hành thành công, thậm chí tính mạng còn bị đe dọa. Chuyện tu hành, không có cái gọi là công bằng.
Đây đều là những gì sư phụ từng nói cho nàng, khi đó nàng vô luận như thế nào cũng không cảm thụ được thiên địa linh khí, sư phụ liền xoa đầu nàng thở dài: “Ngươi không có thiên phú, không cần miễn cưỡng.”
Lê Phi cầm một cái phù chú hệ Thủy, ngưng thần nhắm mắt, dồn toàn lực tập trung ở hai mắt. Đây là phương pháp của Cửu Vĩ Hồ mà nàng nghe nói là “Đơn giản nhất”.
Một lát sau, mở mắt ra lại, cả thế giới đều trở nên khác lạ, nàng không biết nên nói thế nào, nhưng mỗi một ngọn gió, một một loài cây, đều như tràn đầy hơi thở sinh động, có thể thấy được lại giống như không thể nhìn thấy, tất cả đều màu nhiệm không thể tả được.
Gốc đại thụ năm người mới ôm hết phía đối điện, nàng có thể nhìn thấy nó rõ ràng một cách tinh tế, phức tạp, từ dưới nền đất kéo dài đến tán cây.
Ở giữa phù chú hệ Thủy tỏa ra hàn khí kinh người, Lê Phi theo bản năng phóng phù chú ra phía đại thụ—— lá bùa như tên rời cung bắ n ra mạnh mẽ, dán “bộp” một tiếng lên thân cây, hàn quang hiện ra, đại thụ trong nháy mắt đều bị bao quanh bởi ngàn lớp băng lạnh.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, dường như có một dòng nước ấm vô hình đang nhộn nhạo tại kỳ kinh bát mạch trong cơ thể nàng. Vô số lỗ chân lông toàn thân giống như đang hít thở, không ngừng có thứ gì đó ấm áp và sền sệt bị hấp thu vào kinh mạch——cảm giác rất lạ nhưng không khó chịu, qua một lát, cảm giác khác thường này rất nhanh đã tan biến.
Đến giờ này khắc này, nàng mới chính thức hiểu được, nàng không phải không có thiên phú, nàng chỉ là...... khác với bọn họ.
“Chuyện lô đỉnh vừa nói còn có chút ý nghĩa, nhưng sư phụ ngươi cũng thật ngu xuẩn. Lô đỉnh người bình thường trống rỗng, đương nhiên cần bước ngu xuẩn là dẫn linh khí nhập thể hơn nữa còn phải điều chỉnh hơi thở. Lô đỉnh của ngươi sinh ra đã đầy, lô đỉnh đã chứa đầy như thế làm sao có thể nhét thêm vào? Huống chi, linh khí của ngươi chỉ cần tiêu hao còn thân thể ngươi sẽ tự hấp thụ đầy linh khí. Hừ hừ, những kẻ ngu xuẩn này…. Thật là phí phạm của trời! Có mắt như mù!”
Hồ ly ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi trên vai nàng, bộ dạng thao thao bất tuyệt này so với tiên sinh Hồ Gia Bình kia cũng có chút giống.
Lê Phi vẻ mặt phức tạp nhìn thân cây đối diện bị đóng băng, lời nói của hắn làm cho nàng thật để ý.
“Cái kia...... Cái gì gọi là phí phạm của trời? Như thế nào lại có mắt như mù?” Nàng nhịn không được liền hỏi.
Hồ ly nhàn nhạt nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao chuyện ngươi lo lắng cũng đã được giải quyết. Tuổi còn nhỏ, suy nghĩ nhiều sẽ đoản mệnh!”
Hắn tại sao lại độc ác như vậy? Đây là nguyền rủa nàng? Lê Phi đưa ngón tay ra, muốn lén búng hắn một cái, thình lình thân thể hắn bỗng nhiên như khói tản ra, dọa nàng nhảy dựng.
“Ta đã đến cực hạn, chi bằng ngủ tiếp mười ngày. Lần sau tỉnh lại nếu tiếp tục thấy bộ dạng khóc nhè của ngươi, ta sẽ nhổ sạch tóc của ngươi!”
Thanh âm của hắn cũng giống như khói mà dần dần nhỏ đi.
Lê Phi vội la lên: “Chờ một chút! Xin hỏi xưng hô với ngươi thế nào?” Nàng không thể tiếp tục gọi hắn là “Lão tiên sinh” được.
Thanh âm yếu ớt của hắn chậm rãi nói: “...... Tạm thời gọi ta là Nhật Viêm đi.”
Tại sao lại là “Tạm thời”? Nàng chờ một lúc, thanh âm khàn khàn không còn vang lên nữa, xem ra là đi ngủ thật rồi. Nàng cúi đầu nhìn phù chú trong tay, lại nhìn thân cây đại thụ bị đóng băng, một cơn phấn khích đột ngột ập đến cơ thể nàng—— nàng học được rồi! Từ trước đến nay, như thế nào cũng không dùng được phù chú, không vận chuyển được nội tức, thì ra mọi chuyện là như vậy!
Nàng rốt cuộc là ai, thân phận là gì, nàng đã không còn sức để nghĩ nhiều như vậy. Nhật Viêm nói rất đúng, tuổi còn nhỏ, nghĩ nhiều sẽ đoản mệnh, nàng hiện tại chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Lê Phi chạy ào trở về phòng, lấy thanh kiếm trên tường xuống, sau đó xoay người, bay vào bóng đêm mờ mịt.
Trời đã mau sáng, bọn nhỏ tập trung ở bãi đất trống trước đệ tử phòng. Bách Lý Ca Lâm tìm một vòng không thấy Lê Phi, có chút sốt ruột: “Lê Phi còn chưa tới sao? Ngày hôm qua nàng nhất định là không ăn cơm tối! Tu Viễn, các ngươi ở cùng một viện, ngươi không gặp nàng sao?”
Lôi Tu Viễn nói: “Ta làm sao biết được.”
Thanh âm hắn nghe thật bình tĩnh, giống như không quan tâm một chút nào, Bách Lý Ca Lâm không khỏi nhìn hắn: “Ngươi tại sao một chút cũng không quan tâ m đến Lê Phi thế?”
Lôi Tu Viễn lạnh nhạt nói: “Ngươi thật ồn ào.”
“...... Ngươi nói cái gì?” Bách Lý Ca Lâm sợ ngây người, người này là Lôi Tu Viễn sao? Hắn vừa rồi nói gì vậy? Đây là lời Lôi Tu Viễn sẽ nói sao?
Lôi Tu Viễn hờ hững xoay người: “Ngươi cũng không phải kẻ điếc.”
Phía sau Diệp Diệp cùng Bách Lý Xướng Nguyệt chạy nhanh tới, thở dài: “Tìm khắp nơi rồi, Gian Phòng Ngàn Hương cùng mấy viện xung quanh cũng không thấy Lê Phi đâu cả.”
Bách Lý Ca Lâm đầu óc còn có chút hỗn loạn, kinh ngạc mà nhìn Lôi Tu Viễn. Sau một lúc lâu, nàng mới bình tĩnh lại, nhất thời tức giận: “Ngươi yếu kém suốt ngày kêu đại tỷ đầu đại tỷ đầu, có việc gì nàng đều đứng ra giúp ngươi. Vậy mà khi nàng gặp chuyện không may, ngươi một chút cũng không quan tâm! Ta ít nhất sẽ đi tìm nàng! Ta sẽ hỏi nàng ở đâu! Còn ngươi thì sao?!”
Tất cả mọi người bị nàng đột nhiên tức giận mà hoảng sợ, Diệp Diệp ngạc nhiên: “Muội tại sao lại đột nhiên nóng giận như vậy?”
Lôi Tu Viễn sợ tới mức hốc mắt đều đỏ, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Ta...... Ta chỉ là… Đại tỷ đầy mạnh như vậy, ta có thể giúp nàng cái gì đây?”
Bách Lý Ca Lâm thấy bộ dạng yếu đuối khóc lóc của hắn, tức giận đến nổi trận lôi đình: “Ngươi giả cái bộ dạng này cho ai xem hả?! Vừa rồi ngươi nói là như thế nào?!”
Lôi Tu Viễn nức nở, khóc đến nghẹn ngào. Diệp Diệp nhất thời đoán không ra nguyên nhân bọn họ cãi nhau, phải đứng ra hòa giải, kéo hắn về phía sau, khuyên nhủ: “Được rồi, muội và Tu Viễn nhao nhao ồn ào như thế thì có ích gì.”
Bách Lý Ca Lâm giận đến sắc mặt đỏ bừng, miệng nàng luôn lanh lợi, nhưng lúc này lại không biết nói cho bọn họ biết Lôi Tu Viễn là kẻ hai mặt như thế nào. Hắn khóc giống như phụ thân mất, những người bên cạnh không rõ chân tướng mà chỉ trỏ, khiến nàng giống như trở thành người đàn bà đanh đá.
Tiếng Hồ Gia Bình bên cạnh vang lên: “Sáng sớm mà khóc sướt mướt làm cái gì?”
Bọn nhỏ giật nảy mình, tiên sinh này tại sao luôn xuất quỷ nhập thần!
Hồ Gia Bình nhìn xung quanh một vòng, đuôi lông mày khẽ nhếch lên: “Ồ, có người không tới.”
Bách Lý Ca Lâm nhất thời bất chấp tức giận Lôi Tu Viễn, vội la lên: “Nàng lập tức tới ngay!”
Hồ Gia Bình không để ý tới nàng, lầm bầm lầu bầu nói: “Là nha đầu ngày hôm qua không học ngự kiếm được? A, hôm nay còn không học được một bữa cơm bốn mươi lượng bạc. Hơn nữa nàng lại đến muộn, năm mươi lượng, nhà nàng nhất định là rất có tiền đúng không?”
“Này!” Bách Lý Ca Lâm chỉ cảm thấy khó tin. “Ngài không cần nói lung tung! Làm sao có thể phạt tiền như vậy!”
“Tại sao không thể?” Hồ Gia Bình vô tội mà nhìn nàng. “Thư Viện cũng sẽ không nuôi không sâu gạo.”
“Ngài tại sao lại nói khó nghe như vậy….” Thanh âm phẫn nộ của Bách Lý Ca Lâm bị Diệp Diệp chặn lại, hắn thấp giọng nói: “Cãi nhau với tiên sinh, muội điên rồi sao? Bình tĩnh một chút, ngẩng đầu nhìn xem.”
Nàng lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy trong đám mây mỏng như lụa, xoẹt qua một chút kim quang, trong nháy mắt liền có thể thấy rõ hình dáng. Trên thân kiếm có một người đang đứng, áo trắng váy đỏ, vừa gầy lại vừa nhỏ, dường như đúng là tiểu cô nương Khương Lê Phi khoan thai đến chậm trễ.
Hồ Gia Bình nheo mắt, a một tiếng. Nàng bay thật nhanh, tốc độ này, không kém bao nhiêu so với đệ tử chính thức của tiên gia môn phái bình thường.
Lại thở ra một hơi, kiếm đã dừng trên đảo nhỏ, Lê Phi nhảy xuống lưu loát dứt khoát, một tay cầm cái túi lớn, tay kia cầm một cái bánh bao đã ăn được một nửa, trên gương mặt còn dính vài mảnh vụn. Váy đỏ mềm mại bị nàng thô lỗ mà nhấc lên buộc trên eo, dưới váy lộ ra quần trong, không biết nàng có phải một đêm không ngủ hay không mà đôi mắt đỏ ngầu, tóc cũng lộn xộn. Có lẽ là đói bụng lắm, nàng ăn ngấu nghiến, kiếm cũng chưa thu lại, cứ như vậy mà treo phía sau nàng.
“…… Ta không đến trễ chứ?” Lê Phi cẩn thận hỏi, sau đó ăn tiếp một cái bánh bao chay. Hòn đảo ở phía Bắc vẫn luôn không mở cửa, nàng đợi hơn nửa ngày, đói đến mức bụng dán vào lưng, cuối cùng cũng chờ được mấy nữ yêu quái vảy dài màu lục mở cửa. Nàng quơ đại một túi bánh bao liền chạy đi, nhưng mà nhìn qua hình như nàng đã đến muộn rồi.
Hồ Gia Bình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười khẽ, nhàn nhạt nói: “Không muộn, vừa đúng lúc.”
Đây là bao che! Kỷ Đồng Chu tức giận bất bình hừ một tiếng, không phải chỉ là cả đêm học được ngự kiếm thôi sao! Rõ ràng là đến muộn, tiên sinh vậy mà lại ngang nhiên bao che cho nàng!
“Vậy là tốt rồi.” Nàng nhẹ nhàng thở ra, nếu đến muộn sẽ là mười lượng bạc, còn phạt ba ngày, thật là đáng sợ.
“Lê Phi!” Bách Lý Ca Lâm kích động la lên, đi lên ôm nàng. “Ngươi làm ta sợ muốn chết! Một đêm không ngủ mà luyện ngự kiếm sao? Mắt đều đỏ hết cả rồi!”
Lê Phi xoa xoa đôi mắt, lắc đầu: “Không sao cả, ta không mệt.”
Nàng đưa túi qua: “Bánh bao ta vừa mới lấy, còn nóng, các ngươi ăn đi.”
Bách Lý Ca Lâm thở dài nhẹ nhõm, giúp nàng phủi mảnh vụn trên mặt cười nói: “Ngươi giống như tiểu tử vùng quê vậy, váy làm sao có thể buộc lên như thế được, người khác nhìn thấy hết đó.”
Trong váy còn có quần mà, Lê Phi cúi đầu nhìn, nàng không thích mặc váy, lúc ngự kiếm nó luôn quấn trên người hoặc là bay tung lên, phiền muốn chết. Nếu có thể giống như trước thì thật tốt, mặc đồ sửa lại từ đồ lúc nhỏ của sư phụ, tóc búi lên, dứt khoát gọn gàng.
Lôi Tu Viễn nhút nhát sợ sệt mà đi tới, mắt đứa nhỏ này ngập nước đỏ lên, lại mới vừa khóc sao?
“Đại tỷ đầu.” Hắn nhẹ giọng gọi nàng. “Ngươi biết ngự kiếm rồi, chúc mừng ngươi.”
Lê Phi gật gật đầu, suy nghĩ, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: ” Mới sáng sớm sao ngươi lại khóc?”
Lôi Tu Viễn miễn cưỡng cười cười: “Hôm nay ta vừa dậy thì đã muộn nên không kịp tìm đại tỷ đầu. Ta sai rồi, đại tỷ đầu đừng để trong lòng.”
Bách Lý Ca Lâm căm tức nhìn hắn, hừ một tiếng, xoay đầu không nói gì.
Lâ Phi thấy tình cảnh này, đoán chừng Ca Lâm đã cãi nhau với Lôi Tu Viễn, nhưng nàng không biết khuyên bảo, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Lôi Tu Viễn: “Ăn bánh bao đi.”
Lôi Tu Viễn buồn bã nói: “Hôm qua ta nên trộm cho đại tỷ đầu chút thức ăn, dù sao mấy người Ca Lâm Diệp Diệp ở khá xa, ta ở gần ngươi nhất….”
“Này! Ngươi vừa rồi nói thế à?!” Bách Lý Ca Lâm tức giận. “Ngươi có dám lặp lại những lời vừa nãy ngươi nói một lần không?! Ngươi châm ngòi ly gián như vậy là có ý gì?”
Lôi Tu Viễn khóc nức nở lau nước mắt: “Ca Lâm ngươi đừng tức giận…… Ta sai rồi……”
Lê Phi hoàn toàn không hiểu gì cả, Bách Lý Ca Lâm bên này tức giận mặt đỏ bừng, bên kia Lôi Tu Viễn lại khóc phiền chết được, nàng quả thật không biết làm thế nào. Cũng may có Diệp Diệp vạn năng lại bước đến hòa giải: “Ca Lâm, muội hôm nay sao lại tức giận như vậy? Mọi người quen biết nhau lâu như thế rồi, muội không nên nói như vậy.”
“Huynh là không nghe thấy hắn vừa rồi nói cái gì! Dáng vẻ hắn vừa rồi...... Khóc khóc khóc! Ngươi cho là suốt ngày giả vờ khóc lóc đáng thương thì mọi người liền giúp ngươi sao?!”
Bách Lý Ca Lâm quả thật không tìm được lời nào để miêu tả Lôi Tu Viễn vừa rồi, khác hoàn toàn hắn hiện tại, giống như là có hai người. Thế nhưng hắn bây giờ đang khóc như phụ thân phụ mẫu mất, còn dáng vẻ này của nàng thì thật giống một nữ nhân độc ác. Nàng thở gấp, cổ họng nghẹn lại, lúc thì tức giận đến tay phát run, lúc thì căm hận những người khác không thấy được chân tướng, cuối cùng, nàng vung tay, trực tiếp bỏ đi.
Bách Lý Xướng Nguyệt nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn một lúc, bỗng nhiên mở miệng: “Đây là lần thứ hai.”
Lần thứ hai gì? Lê Phi không hiểu gì cả, không ai giải thích cho nàng, Bách Lý Xướng Nguyệt đuổi theo Bách Lý Ca Lâm, ôm lấy nàng an ủi, rồi hai người chậm rãi đi xa.
Diệp Diệp nháy mắt với Lê Phi, ý bảo nàng trấn an Lôi Tu Viễn, còn hắn chạy đuổi theo Bách Lý Ca Lâm.
Lê Phi bất đắc dĩ mà nhìn Lôi Tu Viễn, mắt hắn đo đỏ, bộ dáng vừa tủi thân và sợ hãi. Tuy đã vào Thư Viện rồi nhưng hắn vẫn không thay đổi, cho dù vóc dáng có cao lên, dung mạo thanh tú mỹ lệ, hắn vẫn giống như đứa ăn mày lúc mới gặp ở Lục Công Trấn kia. Thậm chí còn tệ hại hơn, so với trước kia càng thích khóc hơn, còn yếu đuối hơn.
“Tu Viễn, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Nàng ngồi xuống, vỗ vỗ mặt cỏ, ý bảo hắn cùng ngồi. “Ngươi và Ca Lâm nói chuyện gì đó?”
Lôi Tu Viễn nghẹn ngào ngập ngừng: “Không, không có gì...... Bọn họ trách ta không quan tâm đại tỷ đầu.”
Là chuyện nhỏ nhặt đó sao? Lê Phi thở dài, nửa ngày nói không nên lời.
“Ta ở gần đại tỷ đầu, phải chăm sóc cho ngươi.” Hắn nức nở. “Ca Lâm mắng ta, dù sao bọn họ ở xa, không thể quan tâm nhiều như vậy!”
Lê Phi càng nghe càng cảm thấy không đúng, nàng nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Lôi Tu Viễn, cũng không nói lời nào.
Hắn còn đang nói: “Chỉ là trong lòng ta cảm thấy đại tỷ đầu giỏi như vậy, ta cũng không giúp được cái gì......”
“Tại sao cứ đem chính mình đặt ở vị trí kẻ yếu?” Lê Phi ngắt lời hắn. “Ngươi có thiên phú, có bằng hữu, còn vào được Thư Viện, so với nhiều người đều giỏi hơn, thậm chí còn giỏi hơn ta.”
Lôi Tu Viễn vội vàng lắc đầu: “Ta như thế nào so được với đại tỷ đầu!”
“Ngươi luôn nói như vậy, nhưng ta lại không thấy được chính mình có cái gì lợi hại.” Lê Phi nhìn hắn. “Sư phụ ta có nói, người thật sự lợi hại sẽ không cần được người khác tâng bốc vì cảm giác thỏa mãn không phải là thông qua lời tâng bốc mà đạt được.”
“...... Chỉ là ở trong lòng ta......”
“Trong lòng ngươi hẳn là rất rõ thiên phú của chính mình.” Lê Phi ngắt lời hắn. “Mọi thứ xung quanh ngươi luôn thay đổi, nhưng ngươi vẫn thế, là vì ngươi không muốn thay đổi.”
Lôi Tu Viễn trầm mặc, hắn cúi đầu, lông mi dài còn đọng nước mắt, không nói lời nào.
“Nói thật ra, ta căn bản không có quan tâm gì đến ngươi nên ta không thích bị ngươi tâng bốc cao như vậy, bởi vì ngươi là bằng hữư của chúng ta, mọi người đều ngang hàng với nhau.”
Lôi Tu Viễn thấp giọng nói: “Ngươi...... Không thích được người khác sùng bái sao?”
Lê Phi nghĩ rồi lại nghĩ: “Ta thích chứ, chỉ là đối với ngươi nếu ta không nhắc nhở mình đây là giả, và nếu giả trở thành thật, thì xong đời rồi.”
Lôi Tu Viễn dường như cười một tiếng, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng mở miệng: “Nói thật là dễ nghe.”
“Hả?” Nàng nghiêng đầu. “Tâm tình ngươi tốt hơn rồi? Đi gặp Ca Lâm giải thích đi.”
“Không.” Lôi Tu Viễn đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, thanh âm lạnh nhạt. “Ta đi đây, không chơi nữa.”
Lê Phi ngạc nhiên nhìn bóng lưng hắn, hắn làm sao vậy? Nàng nói sai cái gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.