Thiên Hương Bách Mị

Chương 154: Liệu Nguyên (4)




“Tông Quyền!”
Các trưởng lão khác của Long Danh Tọa nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hoảng sợ. Tông Quyền từ trước đến nay có dã tâm rất lớn, lão thân là Ngô Câu Hoàng tộc nên một lòng chỉ muốn mở rộng lãnh thổ. Dưới sự ra tay ngoài sáng trong tối của lão, Ngô Câu đã thâu tóm được nước Cao Lư cùng mấy nước nhỏ xung quanh, sau đó lại để mắt đến Việt Quốc vô cùng cường thịnh.
Vốn dĩ đây là dã tâm của riêng mình lão mà Tông Quyền thân là một vị tiên nhân trưởng lão nên tiên gia môn phái cho tới bây giờ không hề hỏi đến chuyện này. Thế nhưng, dưới tình cảnh Hải Vẫn sắp ập đến mà lại đột nhiên ra tay với tiên nhân khác, huống chi đây còn là Tinh Chính Quán Huyền Môn trưởng lão, nếu bị truyền đi thì Long Danh Tọa bọn họ làm sao có thể tồn tại ở Trung Thổ được nữa?!
May mắn thay, lúc này sương mù dày đặc, tất cả các vị tiên nhân khác đều đang tập trung đối phó với Cùng Kỳ cách đó vài dặm nên không ai chú ý đến điều gì kỳ lạ ở đây. Tông Lợi vừa thấy bốn phía không có ai liền dứt khoát lạnh lùng nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Chớ để bọn họ chạy thoát!”
Chuyện này có liên quan đến toàn bộ Long Danh Tọa nên mấy trưởng lão chỉ đành nghe theo, chỉ một thoáng sau, hơn chục pháp bao được tung ra lấp lánh ánh sáng đi về phía hai người đối diện. Long Danh Tọa am hiểu nhất chính là luyện chế pháp bảo, bình thường các trưởng lão tiên nhân ra ngoài cũng đều đem theo bốn năm món pháp bảo. Kỷ Đồng Chu kinh ngạc nhìn vô số pháp bảo đang sáng lấp lánh giăng đầy trời đang bay nhanh về phía hắn nhưng hắn muốn động cũng không thể động.
Huyền Sơn Tử nhanh chóng kéo cổ áo sau của hắn một cái, những pháp bảo sáng rực đó đánh vào phía sao ông ba trượng lại giống như đụng vào mặt nước sền sệt khiến chúng đột nhiên chậm lại, sắc mặt ông tái nhợt rồi sau đó hét lớn một tiếng: “Định!”
Mấy người Long Danh Tọa đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị thứ gì đó trói buộc, hoàn toàn không tự chủ được mà bị đông cứng giữa không trung. Tông Quyền nhìn thấy hai người trốn thoát nhanh như vậy, Tông Quyền không khỏi thầm sợ hãi, nhiều năm nay lão vẫn âm thầm chú ý động tĩnh của Huyền Sơn Tử vì muốn tìm kiếm cơ hội thích hợp để giáng một đòn trí mạng, vừa vặn Hải Vẫn đang ập đến khiến thiên hạ đại loạn nên có chết mấy chục ngàn tiên nhân cũng là chuyện thường gặp, đây chính là cơ hội tốt trời ban.
Huyền Sơn Tử bị thương nặng bởi pháp bảo của lão, lại còn gắng gượng ăn mấy đòn tấn công của pháp bảo từ mấy vị trưởng lão nên tám chin phần khó có thể qua được. Thế nhưng vấn đề là ở tiểu quỷ đó, nghe nói tư chất của nó cực kỳ giỏi, nếu giữ lại ngày sau chắc chắn sẽ thành mối họa.
Một lúc sau, công hiệu của Thiên Âm Ngôn Linh biến mất, mấy trưởng lão sắc mặt cũng tái xanh đi. Hai người kia đã chạy đến chỗ tụ tập nhiều tiên nhân, nếu đuổi theo vào lúc này chắc chắn sẽ bị phát hiện và nếu chuyện này bị truyền ra thì cơ nghiệp ngàn vạn năm của Long Danh Tọa chắc chắn sẽ bị sụp đổ trong chốc lát!
Tông Lợi tính tình vốn nóng nay nên lúc này tức giận phát điên: “Tông Quyền! Ngươi đúng là chỉ giỏi làm bậy! Tự mình làm loạn thì thôi đi, đã vậy còn làm liên lụy đến môn phái! Lần này làm thế nào đây?!”
Tông Quyền cau mày lạnh nhạt nói: “Chuyện cũng đã rồi thì nói mấy lời nhảm nhí này có ích gì? Cùng Kỳ chưa loại bỏ thì ai sẽ quan tâm đến họ? Chúng ta cứ đi theo linh khí đuổi theo từ xa là được.”
Kỷ Đồng Chu hiện giờ đang bị Huyền Sơn Tử lôi một đường bay thật nhanh. Cuồng phong nổi lên ở bốn phía bờ Đông Hải, sương mù đỏ như máu từ từ tản đi, vô số tiên nhân vẫn còn ở phía xa tranh đấu với Cùng Kỳ không ngừng nghỉ. Con thú dữ này lúc thì biến lớn lúc thì nhỏ lại vô cùng khó lường, trên đỉnh đầu sấm sét và mây đen che phủ khiến mọi người không thể đến gần người nó nên động tác của nó càng ngày càng nhanh hơn, khi bị ép đến cùng thì sẽ phun ra sương mù để nuốt linh khí và máu thịt của tiên nhân trị thương, đúng là cực kỳ khó đối phó, không hề cùng đẳng cấp với ba hung thú còn lại. Trận đấu pháp nhất thời bế tắc, hung thú không thể trốn thoát nhưng tiên nhân cũng không thể g.iết chết nó.
Huyền Sơn Tử cố gắng bay vào nơi các tiên nhân đang tụ tập nhưng không thể chống đỡ được nữa, thanh bảo kiếm dưới chân rơi xuống đất, cơ thể đẫm máu cũng yếu ớt rơi xuống. Kỷ Đồng Chu theo bản năng ôm lấy ông, hắn chỉ cảm thấy mình vẫn đang ở trong mộng, mọi chuyện xảy ra xung quanh quá không chân thật, người trong ngực hắn run rẩy kịch liệt, máu nóng chảy xuống lòng bàn tay, hắn lẩm bẩm kêu một tiếng: “Huyền Sơn Tử trưởng lão...”
Đây là mộng đúng không? Tại sao mọi chuyện lại đổ vỡ ngay trước mắt hắn như thế? Hắn đã nghĩ đến đủ loại cách khiêu khích của Long Danh Tọa nhưng chưa từng nghĩ đến việc bọn họ sẽ trực tiếp động thủ. Linh khí trong cơ thể của Huyền Sơn Tử đang hao hụt rất nhiều, chẳng lẽ ông sắp chết sao? Ông sắp chết rồi sao?!
“Huyền Sơn Tử trưởng lão!” Kỷ Đồng Chu vội vàng đáp xuống mặt đất, phủ lên một Lưới Trị Liệu, hốt hoảng điên cuồng rót linh khí Mộc hành vào cô thể ông. Không được chết! Đây là trụ cột vững chắc nhất của Việt Quốc! Ông làm sao có thể chết?
Xung quanh có vô số tiên nhân nhưng không có người nào chú ý đến bọn họ, mà cho dù có thấy được cũng sẽ không để tâm vì trong lúc chiến đấu với Cùng Kỳ đã có vô số tiên nhân chết nên cho dù muốn thở dài tiếc nuối cũng phải đợi đến khi diệt trừ được hung thú. Kỷ Đồng Chu liều mạng rót Mộc hành linh khí vào cơ thể của Huyền Sơn Tử nhưng vô ích, hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực thậm chí yếu ớt như bây giờ. Linh khí uy hiếp thiên hạ cùng yêu khí va chạm xen lẫn với nhau ở phía xa, hắn giống như một con kiến nhỏ vô tình rơi vào trong đó, đang tuyệt vọng vì trụ cột thế giới của mình đang sụp đổ.
Huyền Sơn Tử bỗng nhiên giãy khỏi cổ tay hắn rồi th.ở dốc mấy tiếng, sau đó chậm rãi ngồi xếp bằng. Trường sam màu xanh của ông đã thấm đẫm máu, sắc mặt tái nhợt như người chết, ông nhắm chặt mắt lại, ngưng thần trong chốc lát, không hiểu sao vẻ mặt đau đớn của ông lại chậm rãi biến thành nhẹ nhõm và bình tĩnh hơn. Một lúc lâu sau, ông mới mở mắt ra, dùng đôi mắt trong veo nhìn Kỷ Đồng Chu, thấp giọng nói: “Ý trời đã định, vốn định sẽ cầm cự thêm mấy năm nữa để chờ ngươi thành tiên nhưng xem ra là không được.”
Không… Đừng nói đến chuyện này… Kỷ Đồng Chu một lần nữa nắm chặt cổ tay ông, tiếp tục truyền linh khí Mộc hành một cách vô ích.
“Ta đã bị vùi lấp trong tử cục mười mấy năm, đến chết mới tỉnh ngộ.” Trên mặt Huyền Sơn Tử lại lộ ra một nụ cười châm biếm. “Tỉnh ngộ, nhưng vẫn không thể buông bỏ hết thảy, đây chính là nỗi bi ai của việc làm người đúng không? Đồng Chu, hôm nay ta đã đẩy ngươi vào biển lửa rồi, ngày sau ngươi có trách ta không?”
Không được chết, không được chết! Hắn phải làm sao mới có thể ngăn cản được linh khí đang mất đi đây? Phải làm sao mới có thể cứu sống vị tiên nhân đang bị thương nặng này đây? Hắn tại sao lại yếu ớt như thế? Tại sao lại yếu ớt như thế?
Cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt, Huyền Sơn Tử trở tay nắm lấy tay hắn, năm ngón tay siết chặt. Kỷ Đồng Chu bối rối nhìn đôi mắt trong veo của ông, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông nói từng chữ: “Ngươi phải sống, sống hàng ngàn hàng vạn năm vì Việt Quốc.”
Dứt lời, ông thở ra một hơi dài, tia linh khí trong cơ thể cũng theo gió biến mất, hơi thở đứt quãng, cơ thể dần dần kiệt sức, cuối cùng đông cứng trên mặt cát.
Kỷ Đồng Chu cảm thấy tuyệt vọng đến vô cùng, hắn vẫn còn đang cố gắng truyền Mộc hành linh khí vào cơ thể của Huyền Sơn Tử, nhưng kỳ kinh bát mạch của ông đã sớm co rút lại nên có thử như thế nào cũng không cứu được sinh mạng của tiên nhân này. Hắn tuyệt vọng rống lên một tiếng, ôm lấy thi thể của Huyền Sơn Tử nhìn xung quanh, có nhiều người đến thế nhưng không một ai nhìn thấy bọn họ, và cũng không một ai đến cứu bọn họ.
Hắn ôm thi thể Huyền Sơn Tử chạy như điên khắp nơi một hồi lâu, lại không biết đi đâu, trở về Việt Quốc sao? Huyền Sơn Tử đã chết, nhưng hắn vẫn yếu đuối nhỏ bé như vậy, không thể chịu nổi mưa gió khắc nghiệt, Việt Quốc sẽ còn tồn tại đúng không? Sẽ còn đúng không?!
Cảnh tượng trong ảo ảnh lại một lần nữa chiếm lấy hắn, hắn bây giờ thậm chí còn không biết phải làm gì, trời đất rộng lớn như thế nhưng hắn phải đi đâu đây? Còn có nơi nào cho hắn dung thân?
Không biết đã vấp phải thứ gì đó dưới chân khiến Kỷ Đồng Chu té mạnh xuống đất, thi thể của Huyền Sơn Tử cũng vì đó mà rơi ra rất xa trên cát, cho dù ông khi còn sống có là tiên nhân vĩ đại kinh thiên động địa đến đâu thì khi chết cũng chỉ còn lại xương thịt mà thôi. Hắn nhào đến muốn ôm ông lên, bỗng nhiên có tiếng gió gào thét phía sau lưng, chẳng lẽ là người của Long Danh Tọa đuổi tới sao?
Hắn đưa tay dựng lên một bức tường Huyền Hoa Hỏa, Tông Lợi bất ngờ bị hắc hỏa kỳ lạ của đệ tử tiểu bối này tấn công nên vạt áo bị bén chút lửa, nhưng trong chớp mắt đã thiêu rụi một nửa y phục của lão. Hắc hỏa kia khiến người lão đau nhức vô cùng, rất khác với các tiên pháp hành Hỏa khác, đến Xuân Vũ Thuật cũng không thể dập tắt được. Mấy trưởng lão có chút chật vật hiếm thấy, tất bật dập tắt đi hắc hỏa trên người Tông Lợi, đường đường là tiên nhân nhưng lại bị hắc hỏa đốt cháy đến mức mặt đỏ bừng.
Tông Lợi nhịn không được tức giận, hắc hỏa kia chẳng lẽ là Huyền Hoa Hỏa trong truyền thuyết? Lão quay đầu hoảng sợ nhìn các trưởng lão khác, tiểu quỷ này tuyệt đối không thể giữ lại, hôm nay nếu để cho hắn chạy khỏi, để nó tiếp tiếp tục tu luyện thì sau này nhất định sẽ là đại họa của Long Danh Tọa!
Sát tâm của lão đột nhiên dấy lên, linh khí trong lòng bàn tay đã bắt đầu ngưng tụ phát ra âm thanh sắc bén, nhưng Tông Quyền đã kéo tay lão lại, thấp giọng nói: “Không thể l.ỗ mãng! Ở đây có quá nhiều người!” Cho dù như thế nào cũng không thể các tiên nhân khác nhìn thấy họ đối phó với một tên tiểu bối đệ tử.
Tông Quyền tiến lên một bước, cau mày nhìn hắc hỏa ngập trời, xung quanh đã có tiên nhân chú ý đến nơi này. Lão ngưng thần nghĩ đối sách thì lại thấy Kỷ Đồng Chu đang u ám nhìn chằm chằm mình đằng sau bức tường lửa kia, ánh mắt khiến người khác không rét mà run này lần lượt quét qua từng trưởng lão một của Long Danh Tọa và khi nhìn qua người nào thì bức tường lửa kia lại bốc cháy thêm mãnh liệt, dần dần, Huyền Hoa Hỏa đã cao lên thêm mấy chục trượng, chậm rãi lan ra bên ngoài.
Lão đang định nói chuyện thì chợt thấy xa xa có mấy tia linh khí cực kỳ mạnh mẽ đang đến gần, tiếp theo đó là hai vị tiên nhân Vô Nguyệt Đình đang đằng vân đứng trên Huyền Hoa Hỏa, kinh ngạc nhìn xuống. Tông Quyền đã nhận ra người dẫn đầu chính là Thúy Huyền, tiên nhân lão bối của Vô Nguyệt Đình và hai vị lão tiên nhân này có bối phận cực kỳ cao khiến lão trong lòng cảm thấy được có điều không ổn, vội vàng khom người hành lễ: “Vãn bối xin được ra mắt hai vị lão tiên nhân.”
Thúy Huyền nhất thời không để ý đến lão, cẩn thẩn quan sát một lượt, đôi mắt mơ màng buồn ngủ lướt qua thi thể của Huyền Sơn Tử rồi nhận ra người này chết là bởi vì bị pháp bảo công kích. Cùng Kỳ đang tàn phá khắp nơi nhưng mấy tên tiên nhân của Long Danh Tọa vậy mà lại chơi trò chém giết lẫn nhau?
Ánh mắt của lão lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn sang từng người của Long Danh Tọa, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tông Quyền miễn cười gượng nói: “Là lỗi của vãn bối, nhất thời trượt tay khi dùng pháp bảo nên đã làm Huyền Sơn tiên sinh bị thương…”
“Trượt tay.” Thúy Huyền cười lạnh một tiếng, cho dù mấy người này là tiểu bối tiên nhân nhưng dù sao cũng không phải là người của Vô Nguyệt Đình nên cho dù lão có bối phận cao hơn nữa cũng không tiện quản quá nhiều, hơn nữa bây giờ có chuyện khẩn cấp hơn nên càng không thể so đo cùng mấy người này.
Lão đưa mắt nhìn Huyền Hoa Hỏa kia một lát rồi nhận ra đệ tử trẻ tuổi kia là đệ tử của Vô Chính Tử ngày đó, dường như là có quen biết Khương Lê Phi, lúc này vừa vặn xuất hiện ở Đông Hải. Trong lòng lão động một cái, lập tức lớn tiếng nói: “Không lo tiêu diệt Cùng Kỳ mà ngẩn người ở đây làm gì? Hừ, thiên tai đang ập đến, dưới tổ không còn trứng nữa mà các ngươi còn muốn khoanh tay đứng nhìn sao?”
Bị vị lão bối tiên nhân này chen vào nên Kỷ Đồng Chu hôm nay sợ là không thể diệt được, mấy người Tông Quyền chỉ đành chắp tay cáo lui.
Thúy Huyền tiên nhân thở dài nói: “Đời sau không bằng đời trước! Ngày khác Dạ Xoa đến thì chỉ sợ sẽ giết những thứ này sẽ không khác gì giết gà! Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn bận rộn chém giết nhau tranh giành quyền lực!”
Hơn nữa có nhiều tiên nhân như vậy nhưng cũng không thể diệt được con Cùng Kỳ kia, giằng co cho đến bây giờ. Lão hẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Kỷ Đồng Chu, vung tay áo lên, linh khí mạnh mẽ lại biến ra lưới linh khí nhốn con Cùng Kỳ đang không ngừng vùng vẫy kia lại, Thủ Trung tiên nhân sau lưng cũng ra tay tương trợ, cuộc chiến giằng co kia cuối cùng mới khá lên được một chút.
Thúy Huyền tiên nhân nghiêng đầu nhìn Kỷ Đồng Chu một cái, lão đã phái đi khí linh để theo dõi Khương Lê Phi nhưng ai ngờ tung tích của khí linh này mấy ngày trước đã biến mất ở vùng phụ cận Đông Hải giống như đã bị giết rồi vậy. Nghi ngờ của lão đối với Khương Lê Phi cũng vì đó mà lại càng thêm sâu, khi Hải Phái nhờ Sơn Phái giúp đỡ vì mực nước biển Đông Hải hạ xuống thì lão đã dứt khoát cùng Thủ Trung tự mình chạy đến đây một chuyến, vậy mà không thấy tung tích của khi linh đi theo Khương Lê Phi đâu mà chỉ thấy một đoản kiếm bằng sắt tầm thường ở một nơi bên bờ biển.
Đoản kiếm bị cắt đứt từ giữa, người ra đòn rất nhanh và chính xác, điều này thật đáng kinh ngạc, nhưng càng kinh ngạc hơn chính là trên đó ngay cả một tia linh khí nhỏ nhất cũng không lưu lại. Những dấu hiệu này khiến Thúy Huyền liên tưởng tới vô số kí ức đau thương năm trăm năm đầu kia, cảm giác bất an mơ hồ cũng dần dần lan truyền khắp người lão.
“Đứa nhỏ này.” Lão đột nhiên lên tiếng lần nữa, nhưng lần này là nói với Kỷ Đồng Chu. “Đốt thi thể đi, thể xác của người tu hành sẽ không bao giờ trở về cát bụi. Ngươi nên tiễn hắn đoạn đường cuối cùng này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.