Thiên Hương Bách Mị

Chương 150: U u (4)




Có lúc, Bách Lý Ca Lâm sẽ nghĩ đến vô số đứa bé trai đã ở bên nàng từ khi còn nhỏ. Trong số đó chắc chắn có người thật sự thích nàng, nhưng cuối cùng đều đã sợ hãi bỏ đi vì sự buông thả và ngả ngớn của nàng.
Nàng vẫn luôn mong mỏi có ai đó yêu mình giống như Diệp Diệp yêu tỷ tỷ vậy, nhưng những gì nàng làm đều chỉ đẩy cảm xúc thật của mình ra xa.
Nàng ích kỷ và nàng biết tất cả những khuyết điểm thảm hại này của mình, cũng đã bị Lục Ly chế nhạo nên lần này nàng đã hạ quyết tâm không thể phạm những sai lầm tương tự nữa.
Lưỡng tình tương duyệt rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Thuở thiếu thời, các loại si cuồng của nàng đối với Diệp Diệp chẳng qua là trò chơi của riêng mình nàng, không ai cùng nàng kết hoa, không ai cùng nàng ngắm trăng, và chẳng có ai cùng nàng sinh tử tương bạn*. Sau đó nàng gặp được Lục Ly, nghĩ đây chính là người đó rồi, nàng thích hắn.
*sinh tử tương bạn: đồng hành cả khi sống và chết
Thế nhưng nàng dường như lại đi vào con đường cũ. Nữ nhân nếu đã động tâm thì nhìn cái gì cũng mơ hồ, một khi nàng tỉnh táo lại và hồi tưởng, nàng lại biến thành người chìm đắm. Chỉ có mình nàng vui vẻ, trằn trọc, suy nghĩ, còn nam nhân bên cạnh giống như quái vật mắt lạnh, im lặng nhìn sự điên cuồng đần độn của nàng
Nàng vậy mà thật sự đã vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Lục Ly nói không sai, nàng tưởng mình hiểu được lòng người nhưng thật ra cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu được nam nhân, một chút cũng không. Tất cả mọi thứ chỉ nên dừng lại ở đây thôi, không nên tiến xa hơn nữa, nàng vẫn có thể là Bách Lý sư muội luôn cởi mở vui vẻ, còn hắn vẫn có thể là Lục sư huynh cẩn trọng và nghiêm túc.
Là nàng đã hiểu lầm mà thôi, nàng sẽ nuốt xuống những thứ cảm xúc khó chịu đó. Không sao cả, nàng sẽ luôn là Bách Lý Ca Lâm luôn cười tươi vui vẻ.
Tay Lục Ly nắm rất chặt, Bách Lý Ca Lâm mấy lần giãy giụa nhưng không rút tay ra được, đành phải kinh ngạc nhìn hắn: “Lục sư huynh, huynh, huynh đây là…”
Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ đáng sợ khiến người khác phải rung mình, nàng không khỏi kinh hãi, động tác giãy giụa của nàng lập tức ngừng lại.
Lục Ly từ từ buông tay nàng ra, ánh mắt hắn cũng chậm rãi rời khỏi khuôn mặt nàng, dường như hết sức thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại mỉm cười.
“Xin lỗi, đã hỏi một câu ngu ngốc rồi.” Lục Ly cầm tách trà lên uống một ngụm. “Muội viết thư hồi âm đi.”
Bách Lý Ca Lâm trong lòng bối rối, câu hỏi đột ngột như thế thật khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều, cảm thấy sẽ rất khó xử nếu hai người chỉ ngồi đó mà không nói chuyện, nàng tạm thời phớt lờ hắn, dùng bút chấm mực, vừa viết thư hồi âm vừa suy nghĩ.
Lục Ly ngồi một bên lẳng lặng nhìn gò má của nàng, chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn của nàng, còn có hàng mi dày và cong cong. Nàng vừa viết vừa mỉm cười, bên má còn có một lúm đồng tiền, bên dưới vẻ ngoài có vẻ ngọt ngào và thanh tú lại ẩn chứa một thứ gì đó phóng khoáng nhưng vô tình, lại tự cho mình là trung tâm.
Có vẻ như đã nhận ra được ánh mắt của hắn, nàng hơi nghiêng người tránh né hắn, chân mày hơi nhíu lại, lộ ra vẻ nghi ngờ và cảnh giác thận trọng.
“Chữ lệch rồi.” Lục Ly bình tĩnh mở miệng.”Lục Công Trấn là gì?”
Bách Lý Ca Lâm xấu hổ xóa đi những chữ bị lệch, hắn nhìn không có gì lạ nên nàng không thể suy nghĩ quá nhiều.
“Là nơi chúng ta tiến hành sơ tuyển lúc trước, mấy người chúng ta đều đã gặp nhau ở đó.” Nàng lại cười nói. “Ban đầu, cổ của Diệp Diệp thiếu chút nữa bị Kỷ Đồng Chu dùng bạc đánh gãy đó! Chính là người đột phá Bình Cảnh thứ ba khi đang ngủ, hắn còn là một Vương gia kìa, khi còn bé phách lối cực kỳ!”
Lục Ly bỗng nhiên nói: “Muội làm sao lại quen biết Diệp Diệp?”
Bách Lý Ca Lâm sửng sốt một chút, ngừng bút lại nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ. Đã lâu như vậy rồi chưa nghĩ đến chuyện Diệp Diệp, những ký ức đẹp đẽ từng rất sống động mà nàng cho rằng mình sẽ không bao giờ quên, bắt đầu phai đi trong vô thức.
“Lúc đó, huynh ấy đang bị đuổi giết và ngất xỉu trong một con hẻm. Ta tìm thấy và muốn cứu huynh ấy nhưng lại bị đẩy một cái thật mạnh vao tường. Huynh nhìn xam, sau gáy ta vẫn còn một cái lỗ đây này!”
Nàng vén tóc sang một bên, cúi đầu chỉ cái lỗ đó cho hắn xem. Đột nhiên, ngón tay hắn nhẹ nhàng mò mẫm ấn lên vết sẹo cũ, Bách Lý Ca Lâm chợt run lên, vô thức tránh né.
Bầu không khí lại đột nhiên trở nên ngượng ngùng, Bách Lý Ca Lâm không thể tập trung viết thư được nữa, nàng xoay cây bút trong tay, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Lục sư huynh luôn hỏi về chuyện của ta nhưng không bao giờ nói về chuyện của mình cả, tại sao thế?”
Giọng nói của Lục Ly cũng rất thấp: “Muội muốn biết cái gì?”
Ý của hắn là hắn sẵn lòng nói? Bách Lý Ca Lâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, mặc dù hắn cũng đang mặc đệ tử phục của Vạn Tiên Hội, nhưng cách ăn mặc của hắn vẫn có chút khác biệt so với các đệ tử khác. Trên trán hắn đeo một dây đeo trán, trên cổ có một dây chuyền hình con chim chin đầu, trên cánh tay trần của hắn sẽ xuất hiện một hình xăm màu đen kỳ lạ. Các bộ tộc ở Đông Hải nhiều như sao, có nơi thích xăm hình, có nơi hàng tháng có những ngày đặc biệt không được ăn thịt uống rượu, nhưng nàng chưa từng nghe đến Cửu Phượng Tộc nên rất tò mò về bộ tộc này của Lục Ly.
“Cửu Phượng Tộc ở đâu thế?” Nàng cười híp mắt hỏi.
Lục Ly trả lời rất nhanh và ngắn gọn: “Ở nơi cực Tây của Đông Hải.”
“Là một tộc lớn sao?”
“Chỉ có mấy ngàn người mà thôi.”
“Có quy tắc gì không?” Nàng hỏi xong đột nhiên bật cười. “Mấy cái gì mà không được p.hóng đãng đều không được tính.”
“Trung thành với bạn lữ* của mình, cả đời không được ruồng bỏ.”
*bạn lữ: bạn đời (chỉ vợ chồng)
Bách Lý Ca Lâm cúi đầu cười một tiếng: “Vậy thì bạn lữ sau này của Lục sư huynh thật may mắn.”
Hắn không nói gì, thấy nàng nhìn chằm chằm dây chuyền con chim chín đầu trên cổ mình, hắn ngừng một chút rồi đưa tay lên tháo nó xuống đặt vào lòng bàn thay nàng.
Bách Lý Ca Lâm v.uốt ve mặt dây chuyền, nó lớn ước chừng bằng nửa bàn tay, chất liệu tựa như vàng như không phải vàng, đá cũng không phải đá, cầm trong tay rất nặng. Phong cách điêu khắc con chim chin đầu này rất cổ xưa mà thần bí, trên mỗi đầu đều có một con mắt, trống rỗng và không có gì bên trong nên trông giống như một bán thành phẩm.
Nàng ngạc nhiên nói: “Có câu nói vẽ rồng điểm mắt là quan trọng nhất, ngay từ đầu chúng vốn không được khảm mắt sao? Hay là huynh làm mất rồi?”
Lục Ly im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Muội muốn thấy mắt của chúng sao?”
Bách Lý Ca Lâm ngạc nhiên: “Cái này… Chẳng lẽ muốn nhìn là sẽ thấy?”
Lục Ly thu lại mặt dây chuyền, đặt nó vào lòng bàn tay, bóp thật chặt, sau đó lại đặt vào tay nàng. Nàng cảm thấy hắn cầm năm ngón tay nàng, dùng sức siết chặt, trên mặt dây chuyền giống như có một vật nhọn nhô ra đâm vào lòng bàn tay nàng khiến nàng đau đến hét to một tiếng, ngón tay lại đột nhiên được thả ra. Mắt của con chim chin đầu này bỗng nhiên sáng lên, sau đó trong những lỗ hổng kia lại hiện ra một luồng ánh sáng màu đỏ —— là từ máu của bọn họ vừa nãy mới bị đâm sao?!
Nàng hoảng sợ nhìn mặt dây chuyền quỷ dị này, lại ngẩng đầu nhìn Lục Ly, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, đeo dây chuyền kia vào cổ nàng rồi lạnh nhạt nói: “Giờ thì có mắt rồi.”
Bách Lý Ca Lâm cảm giác được sợi dây chuyền nặng trĩu kia đeo trên cổ mình, nàng vừa kinh ngạc vừa hoang mang, vội vàng muốn tháo nó xuống nhưng ai ngờ sợi dây chuyền mỏng manh này lại không có nút thắt, dính chặt vào cổ nàng. Nàng loay hoay một lúc lâu vẫn không thào ra được nên bắt đầu nôn nóng, vừa kéo mạnh vừa không tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hắn.
Thế nhưng dù cố gắng thế nào, sợi dây chuyền kia vẫn không nhúc nhích, tay nàng cũng rát cả lên, cổ cũng bị kéo đến trầy xước. Nàng bỗng nhiên đứng dậy lấy ra một cây kéo, dùng sức cắt đứt sợi dây kia nhưng dù có làm thế nào thì nó cũng không động đậy! Bách Lý Ca Lâm trên mặt tràn đầy tức giận, xoay người nghiêm nghị nói: “Huynh đã làm cái gì thế?!”
Mặt của Lục Ly vẫn vô biểu tình như cũ, ánh mắt có chút lạnh lùng, chậm rãi đi tới nâng cổ áo nàng lên rồi cúi đầu nhìn con chim chín đầu trên cần cổ trắng nõn của nàng. Hồi lâu sau, hắn mới nói: “Ta chán rồi, Bách Lý Ca Lâm. Những trò lừa gạt kia của muội khiến ta phát ngấy rồi. Điều muội muốn có, ta lập tức tác thành cho muội.”
Hắn dùng ngón tay búng nhẹ mặt dây chuyền rồi mỉm cười u ám: “Ta xin thề dưới danh nghĩa của Cửu Phượng Tộc, kiếp này không ruồng bỏ nàng, sinh tử tương bạn, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, một lòng một thể, vĩnh viễn không chia cách.”
Những lời thề non hẹn biển ngọt ngào này bây giờ rơi vào tai nàng chỉ khiến nàng rợn cả tóc gáy, Bách Lý Ca Lâm gắng sức đẩy hắn ra, sắc mặt ảm đạm: “Huynh điên rồi?! Lấy nó xuống!”
Lục Ly kẹp chặt hai cổ tay nàng, cúi đầu đưa mắt nhìn Ca Lâm: “Đã đeo lên rồi thì vĩnh viễn chẳng thể lấy xuống. Nàng không phải hy vọng như thế sao? Đúng, là ta thích nàng, nàng có thể tùy ý kêu ta đến đuổi ta đi. Chẳng qua là nàng quá hèn nhát mà thôi, không dám đấu tranh cho những gì mình muốn trong lòng mà chỉ thích dày vò người ngoài. Muốn ta an ủi nàng sao? Được, sau này ta đã là người của nàng rồi.”
Hắn cúi đầu hôn nàng khiến Bách Lý Ca Lâm kinh ngạc đến mức liên tục né tránh, nhưng cằm lại bị hắn dùng sức giữ lại, không hề có chút dịu dàng nào mà hôn lên môi nàng. Nàng rất tức giận, theo bản năng vận chuyển linh khí muốn đẩy hắn ra nhưng vừa vận chuyển được một chút thì sợi dây chuyền kia phát ra một lực cản vô hình khóa chặt linh khí của nàng trong người khiến nàng chẳng thể làm gì cả.
Nàng cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, người tu hành mà mất đi linh khí thì chẳng khác gì người phàm, sự kiềm chế của hắn khiến nàng không còn chút năng lực phản kháng nào. Lục Ly ôm lấy nàng, hai tay nàng rốt cuộc cũng được tự do, không chút do dự nào mà đưa tay tát một cái thật mặt lên mặt hắn, lạnh lùng nói: “Huynh mới là đồ hèn nhát! Người nói câu “chỉ là đồng môn” là ai hả?!”
Lục Ly dùng ánh mắt âm trầm nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ta chẳng tin gì cả, nhưng mà không sao, muốn ta an ủi nàng thế nào? Thịt nàng đã dâng tới cửa như thế, ta sớm đã nên ăn rồi.”
Thịt dâng tới cửa? Bách Lý Ca Lâm chỉ cảm thấy cả người từ trong đến ngoài đột nhiên cứng đờ từng tấc, nàng cúi đầu ngơ ngác nhìn hắn. Người này, vậy mà nói thích nàng? Vì thích nàng nên mới chợt gần chợt xa? Vì thích nàng nên mới hạ nhục nàng như thế? Đây là kiều thích gì vậy? Nàng hoàn toàn không thể hiểu được.
Cảm thấy như hắn đang mở vạt áo của mình, Bách Lý Ca Lâm vẫn không nhúc nhích, động tác cởi áo của hắn chậm lại, cuối cùng dừng lại rồi đẩy nàng ra. Nàng vẫn không hề động đậy, dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Ly nhìn nàng một lúc, rồi không nói một lời mà xoay người đi ra ngoài. Bách Lý Ca Lâm cứng đờ đứng yên thật lâu, lâu đến mức nàng cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là mộng, mà là thật. Một lần nữa, nàng đưa tay sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, dùng sức kéo mạnh, giãy giụa cho đến khi máu chảy ra nhưng nó vẫn bất động.
Máu tươi nhuộn đỏ cả cổ áo nàng, nàng muốn hét lên chói ta nhưng một tiếng cũng chẳng phát ra được. Như để tìm kiếm sự cứu rỗi, nàng lao đến bàn, dùng bút viết thư cho tỷ tỷ và mọi người để cầu cứu nhưng vô luận nàng vận chuyển linh khí khống chế nét mực như thế nào, bọn chúng cũng chẳng nghe lời nào.
Một buổi tối như ác mộng vậy, nàng dường như đã bị vứt bỏ ở trên một đảo không người, chẳng có ai cả, cũng chẳng có âm thanh nào và cũng chẳng có ánh sáng. Cuối cùng nàng chỉ có thể chán nản nằm xuống đất, giá như đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết bao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.