Thiên Hương Bách Mị

Chương 124: Thanh Thành




Tiểu Thiên Thế Giới này của Thúy Huyền tiên nhân chỉ có hai ngọn núi phản chiếu nhau, ngoài ra không còn gì khác.
Lê Phi đằng vân dọc theo ngọn núi đảo ngược kia một hồi lâu, khí tức quen thuộc của Dị Dân Mộ đang kêu gọi nàng, nàng muốn đi nhưng lại không dám đi, nàng vô thức bay quanh ba vòng.
Nàng đã nhìn thấy cửa vào, trong khoảng trống giữa ngọn núi có một đại điện giống y hệt ở Lật Liệt Cốc, ngoài ra cũng có hai con trâu bằng đồng đen nhánh đang canh giữ cửa.
Dị Dân Mộ này không hề trống rỗng, nó hẳn phải chứa đầy thi thể của Hải Ngoại Dị Dân, có phải là…. thi thể của đồng loại của nàng không?
Đến lúc hoàn hồn lại, nàng đã đáp xuống cạnh khe núi kia, khí tức quen thuộc câu dẫn nàng, cám dỗ nàng, Lê Phi không hịn được bay về phía đó, bay được nửa đường đột ngột dừng lại. Nàng không chắc liệu mình có còn bình an vô sự sau khi nhìn thấy Dị Dân Mộ hay không, nơi này là Tiểu Thiên Thế Giới của tiên nhân, nếu xuất hiện điều gì bất thường cũng sẽ bị bắt tại trận.
Lôi Tu Viễn vốn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên bay vượt qua nàng một khoảng thật xa, bay thẳng vào trong, Lê Phi kinh ngạc gọi hắn mấy lần, Lôi Tú Viễn không hề quay đầu lại, nàng đành phải bay phía sau hắn đến gần khe núi.
Trong khe hở kia có một tòa đại điện, cửa điện đóng kín, hai trâu bằng đồng khổng lồ canh cửa, trong đó bên cạnh một con trâu đồng còn có một tấm bia đá, mặt trước viết vô số chữ khó hiểu, phía sau có khắc “Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo Dị Dân Mộ”, Lôi Tu Viễn ngừng trước cửa điện, đưa tay chạm vào, có chút do dự hiếm thấy.
Lê Phi kinh ngạc nhìn cánh cửa điện kia, nhịn không được chậm rãi đi tới, cũng đặt tay lên cửa điện giống như hắn. Khí tức bên trong cửa thân thiết mà thật hoài niệm như thế, toàn bộ ý thức của nàng lại một lần nữa bị hấp dẫn, nàng vô thức đẩy mạnh một cái. Cửa điện nặng nề phát ra tiếng “két” chói tai, lộ ra một khe hở.
Một mùi hương lạ tươi mát nhưng âm áp xuyên qua khe cửa xộc vào mũi, Lê Phi chưa từng ngửi thấy mùi này, nhưng mùi hương này lại khiến toàn thân nàng run rẩy, không thể giải thích được.
Cửa điện từ từ bị bị đẩy ra hoàn toàn, trên nóc điện có khảm mấy viên minh châu to bằng quả trứng vịt, chiếu sáng vô cùng rực rỡ, đại sảnh rộng lớn chứa đầy những quan tài bằng kính với nhiều kích cỡ khác nhau, không biết có người quét dọn thường xuyên hay không nhưng trên mặt đất và những chiếc quan tài bằng kính này sạch sẽ không tì vết.
Lôi Tu Viễn lại bước nhanh vượt qua nàng, hắn không thèm để ý đến quan tài bằng kính bên ngoài mà một đường đi vào bên sâu trong đại điện.
Tâm tư của Lê Phi giờ phút này hoàn toàn không đặt vào hắn, nàng hít sâu một hơi, mùi hương lạ kia bao quanh nàng, cho đến bây giờ nàng chưa từng ngửi thấy mùi hương khiến toàn thân dễ chịu như vậy, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, mùi thơm có vẻ lạnh lẽo nhưng không hề lạnh lẽo chút nào, lại có vẻ ấm áp nhưng cũng chẳng ấm áp. Sau khi ngửi một lúc lâu, trong lòng nàng không hiểu vì sao lại dâng lên một cảm giác quen thuộc và hoài niệm, giống như nàng biết rất rõ mùi hương này.
Nàng chậm rãi đi đến một cỗ quan tài bằng kính, cúi đầu nhìn xuống nhưng lại bị dọa một phen. Trong quan tài có một người cực kỳ cao lớn đang nằm, cao hơn cả người so với nam nhân bình thường. Y có nước da ngăm đen và vô cùng khỏe mạnh, chỉ được phủ một lớp vải lụa mỏng, tuy nhiên điều đáng sợ nhất là tuy các đường nét còn lại trên khuôn mặt của y không khác người thường là bao nhưng chỉ có một con mắt ở giữa trán. Con mắt này to hơn người bình thường mấy lần, tuy mở nhưng không có sự sống, có lẽ là do người này đã chết.
Cạnh đầu y có một tấm biển bằng đồng màu xanh, phía trên dùng chữ Triện mà khắc mấy chữ: “Độc Mục*”
*Động Mục: chỉ có một con mắt.
Đây, đây chí là Hỉa Ngoại Dị Dân sao!? Y rõ ràng có hình dáng và khuôn mặt của con người, nhưng nhìn rất kì lạ, dòng chữ “Độc Mục” trên tấm biển đồng xanh kia là do không biết tên và chủng tộc của y nên dùng để miêu tả đặc thù bên ngoài sao?
Quan tài kính bên cạnh cũng có một thi thể, nhưng vóc dáng thấp hơn rất nhiều, thậm chí tên của y cũng cực kì lạ lùng, cái gì mà Độc Thủ*, Độc Cước*, Trường Tí*,… Thậm chí còn có người toàn thân đều là lông, thân người đầu thú, đủ các loại không thể tưởng tượng nổi.
*Độc Thủ: chỉ có một cánh tay
*Độc Cước: chỉ có một chân
*Trường Tí: bắp tay dài
Lê Phi chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nàng không hề cảm thấy quen thuộc với những Dị Dân nào chút nào, ngược lại còn có chút sợ hãi, nếu trong quan tài có yêu quái gì đáng sợ, nàng chưa chắc đã cảm thấy rợn cả tóc gáy như thế. Nhưng bọn họ đều có hình dáng như con người mà đều có ngũ quan kỳ lạ hoặc tứ chi khác một trời một vực với con người, quả thật là rất choáng ngợp.
Đây thật sự là đồng loại của nàng sao? Phải không? Trong lòng nàng không chút do dự bác bỏ ý nghĩ này, không cần lý do, nàng chỉ là biết như thế.
Mùi hương kì lạ câu hồn đoạt phách kia ngày càng nồng, mùi hương thật êm dịu và quen thuộc, nàng cảm thấy mình vốn có thể gọi được tên của mùi hương này nhưng chẳng biết tại sao không tài nào nhớ nổi.
Lê Phi giống như được triệu hồi, đi về phía hai cỗ quan tài kính đặt ở bên trong cùng, Lôi Tu Viễn đang đứng trước một trong hai cỗ quan tài kính đó, bất động như một pho tượng.
Đang lúc nàng chuẩn bị bước tới, giọng nói già nua của Nhật Viêm bỗng nhiên vang lên: “Ngươi lại ngu xuẩn chạy đến chỗ nào đó!?”
Lê Phi quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhật Viêm đã lâu không thấy đang đứng cạnh mình, vẻ mặt rất lo lắng, thậm chí còn có chút giận dữ, cả người lông trắng như tuyết đều dựng lên, chín đuôi dài đang vẫy không ngừng làm cho cơ thể hắn nhìn có vẻ lớn hơn bình thường.
“Ta ngửi thấy mùi của Thanh Thành! Đám cặn bã này đã làm gì hắn?!” Thanh âm của hắn chưa từng vội vã và tức giận như vậy.
Lê Phi nghe thấy lời của hắn nhưng không hề để ý, chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay người đi chậm rãi về phía hai cỗ quan tài kính.
Lôi Tu Viễn đang đứng bên phải cỗ quan tài kính, cực kì nhập tâm, kim quang từ làn da và mái tóc mờ ảo hiện lên, đôi mắt đen thậm chí còn biến thành màu vàng sẫm.
Lê Phi không để ý, nàng đi đến bên trái của quan tài kính thì thấy quan tài được phủ một lớp vải gấm trắng, trên đó có một chiếc sừng màu đen, dài ba bốn tấc, cực kì nhỏ.
Có ba chữ được viết trên tấm biển đồng: “Sừng Dạ Xoa”
Đây là sừng Dạ Xoa sao? Là cái bị Thanh Thành tiên nhân chặt đứt năm đó? Quả nhiên được niêm phong bên trong Dị Dân Mộ.
Mùi hương kì lạ câu hồn đoạt phách nhàn nhạt từ quan tài kính bên phải tản ra, trong lòng Lê Phi ỉ đột nhiên cảm thấy dâng lên một điều gì đó vừa quen vừa xa lạ, nàng vô thức nghiêng người qua, nhìn thấy quan tài Lôi Tu Viễn đang nhìn chằm chằm vào kia chỉ có một khúc xương người trắng như tuyết, dường như là xương cánh tay, sáng óng ánh giống như được làm từ ngọc trai.
Trên tấm biển đồng bên trong quan tài chỉ có hai chữ: “Bất Tri*.” Có vẻ như là tiên nhân của Vô Nguyệt Đình đã thu thập được xương cánh tay của Dị Dân nhưng học cũng không biết nó thật sự là thứ gì.
*Bất Tri: không biết
Lê Phi ngơ ngác nhìn xương cánh tay kia, nàng mơ hồ nhớ ra điều gì đó, nhưng những hình ảnh chợt hiện lên trong đầu nàng giống như ảo ảnh, trong nháy mắt liền biến mất. Mùi hương nồng nặc kì lạ kia giống như là có linh tính vậy, cứ quanh quẩn trước người nàng không thôi, nàng thậm chí còn cảm giác được mùi thơm chính là từ đoạn xương cánh tay tỏa ra – chẳng lẽ xương cũng có mùi thơm sao?
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu dài thê lương như của dã thú, Lê Phi lập tức hoàn hồn lại, là Nhật Viêm sao?!
Nàng đi nhanh tới, nhưng ại bàng hoàng phát hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo đang đứng ở sâu trong đại sảnh! Nhật Viêm đang đứng bên cạnh y, phẫn nộ gầm rú ầm trời, ước mắt lăn dài trên đôi mắt xanh nhạt, con hồ ly này vậy mà lại đang run rẩy dữ dội.
Tim Lê Phi đập như sấm, khi đến gần, nàng nhìn thấy một vị lão tiên nhân đang đứng, mặc trên người một chiếc áo màu xanh lục bình thường nhất, đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt hao gầy, nhìn qua giống như người chết, điều đáng sợ là ngực y vẫn đang hơi phập phồng, vậy mà vẫn còn sống sao?!
Nhật Viêm kêu lên thảm thiết: “Thanh Thành! Thanh Thành! Sớm biết có ngày hôm nay! Liệu ban đầu ngươi có hối hận không?!”
Lê Phi sửng sốt nói: “Đây, đây chính là vị Thanh Thành lão nhân kia sao?!”
Không phải nói ông là tiên nhân kinh tài tuyệt diễm nhất Vô Nguyệt Đình sao? Không phải còn chặt đứt sừng Dạ Xoa sao? Tại sao còn sống như thế mà lại được đặt ở trong Dị Dân Mộ thế này?! Nàng cẩn thận quan sát mặt mũi ông, nhưng mặt ông ấy sớm đã chẳng còn nguyên vẹn nữa, chẳng khác gì một bộ xương khô, đây là loại tra tấn gì vậy? Để ông tự sinh tự diệt cho đến tận bây giờ sao?!
Nhật Viêm đang không ngừng phát run, hắn thở dài một tiếng, không đành lòng nhìn nữa, quay đầu đi, cố chấp nói: “Sợ là còn muốn tra hỏi y chuyện Hải Ngoại, tiểu nha đầu, thay y kết thúc đoạn đường này đi!”
Lê Phi càng hoảng sợ: “Ta thay ông ấy kết thúc… Ngươi là muốn ta giết ông ấy sao?”
Nhật Viêm bỗng nhiên đứng lên, lông dựng ngược cả lên, gầm thét: “Do dự cái gì?! Ngươi làm sao có thể ngồi yên nhìn y bị ngược đãi như vậy?”
Lê Phi đang định nói thì Nhật Viêm đã bay ra ngoài, chỉ nghe tiếng tru dài của hắn vang xa, nghe như khóc mà không phải khóc, tựa như đang gào thét mà cũng không hẳn như thế, tựa như đang thở dài nhưng không phải, thật ra càng giống đang phát điên hơn.
Lê Phi vừa kinh ngạc vừa bất an nhìn Thanh Thành tiên nhân, bộ dạng của ông quả thật là nhìn quá thê thảm, quả thật khiến người khác ớn lạnh, đây chính là thủ đoạn của Vô Nguyệt Đình sao? Mặc dù nàng đã sớm biết thế gian này cái gọi là tiên nhân cũng không thể phân biệt thiện và ác, nhưng hôm nay chính mắt thấy được cảnh tượng tàn khốc như thế nàng không khỏi run rẩy tay chân.
Nàng không có cách nào xuống tay giết ông ấy được, nơi này là Tiểu Thiên Thế Giới của Thúy Huyền tiên nhân, Thanh Thành tiên nhân bị đặt ở trong Dị Dân Mộ, người đi vào chỉ có nàng và Lôi Tu Viễn, giết ông ta, hai người họ khó tránh được tội lớn.
Lê Phi nhắm mắt, run giọng nói: “Thật xin lỗi… Ta không có cách nào giúp ông được…”
Một khắc sau, một bàn tay xương xẩu như một chiếc vòng sắt đột nhiên kẹp chặt cổ tay nàng, Lê Phi giật mình suýt nhảy dựng lên, nàng ngơ ngác nhìn lão tiên nhân giống như xác sống này ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tiều tụy khô khốc hiện lên một nụ cười nhìn nàng, giống như yên lòng vì được giải thoát.
Đột nhiên, một luồng sáng đen mờ ảo ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta, sau đó, một quyển sách màu đen mỏng manh đột nhiên rơi xuống dưới chân Lê Phi, ông nhẹ nhàng siết chặt cổ tay nàng, sau đó buông tay ra, yếu ớt buông xuống, toàn thân dường như đã trở thành một bộ xương mềm nhũn ngồi trên đất, tiếng thở yếu ớt kia không còn nghe thấy nữa.
Chết rồi sao?!
Lê Phi chậm rãi cầm cuốn sách mỏng màu đen kia lên, lật xem, toàn bộ trống trơn, không có một chữ nào, cuốn sách này rốt cuộc là gì thế? Cho nàng sao? Tại sao ông ấy lại chết sao khi cho nàng cuốn sách này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.