Thiên Hương Bách Mị

Chương 102: Nàng (1)




Trong quán rượu sớm đã chật ních người, tiếng cười nói ồn ào vô cùng, sáu người bọn họ chen chúc vào một chỗ, vây quanh một cái bàn tròn nhỏ, đây cũng coi như là tốt rồi, mấy người tới muộn hơn chỉ có thể đem mấy chiếc ghế ra ngồi ngoài cửa để uống.
Diệp Diệp nhìn xung quanh một vòng, nói: “Lục Ly không biết đi đâu rồi. Ta tìm lâu rồi nhưng vẫn không thấy, đáng tiếc, vốn muốn gọi hắn đến cùng nhau uống rượu mà.”
Hắn rất có hảo cảm với nam nhân Đông Hải này. Tuy người dân Đông Hải rất thoáng, rất hào sảng, nhưng Lục Ly lại cực kì nghiêm túc đứng đắn, rất muốn cùng hắn ăn uống, quan trọng là người này có quan hệ rất xấu với Ca Lâm mà Ca Lâm suốt ngày làm bậy, dễ gây chuyện, nên nhờ hắn để mắt đến mới phải.
Bách Lí Ca Lâm bây giờ nghe nhắc đến hắn liền nhức đầu, suốt một tháng qua, Lục Ly vẫn luôn coi nàng như không khí, sau khi hoàn thành xong thí luyện lại biến mất, giống như tránh ôn dịch vậy. Dù nàng biết nàng có lỗi muốn thành tâm thành ý xin lỗi hắn, nhưng nghĩ đến hắn là nàng lại tức giận.
“Gọi huynh ấy để làm gì? Huynh ấy đến đây, rượu sẽ đều thối cả lên!” Bách Lí Ca Lâm cau mày rót sáu chén rượu, đưa lên nói: “Nào, uống rượu! Chúng ta ngày mai phải tạm biệt nhau rồi, nếu thuận lợi, tháng tám sang năm ở Lục Công trấn là có thể gặp lại, nếu không thuận lợi, đành phải tìm thời điểm khác cùng ngồi xuống uống rượu thôi. Tối hôm nay, ai cũng không được từ chối. Lê Phi, đặc biệt là ngươi, không được kêu Lôi Tu Viễn thay ngươi uống, nếu say có hắn chịu trách nhiệm.”
Dứt lời, tự nàng cười ha ha, sáu người liền uống cạn rượu trong chén. Một tháng thí luyện này cũng không có gì căng thẳng, mọi người thường xuyên tập trung lại nói đùa, kể hết những chuyện thú vị trong năm năm qua, nhưng mà sắp phải chia tay nhau nên ai cũng cảm thấy những điều đã kể vẫn chưa đủ.
Lê Phi chống đầu nghe Diệp Diệp cùng Lôi Tu Viễn thảo luận tu hành thì thấy Kỉ Đồng Chu đang vùi đầu uống rượu một mình. Mọi người mới uống được một chén nhưng trước mặt hắn đã có hai bầu rượu trống không, dường như phát hiện nàng đang nhìn chính mình, Kỉ Đồng Chu mỉm cười với nàng, nâng chén rượu của mình lên chạm nhẹ vào chén của nàng một cái: “Cạn.”
Hắn một hơi uống hết chén rượu, giống như uống nước vậy, Lê Phi không khỏi cả kinh nói: “Ngươi uống rượu như vậy, một chút sẽ say đó.”
Kỉ Đồng Chu thấp giọng nói: “Ta lại cảm thấy hôm nay ta sẽ không say.”
Lê Phi ngồi thẳng người: “Tại sao?”
Hắn đỡ cằm nhìn chằm chằm nàng, cười nói: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Lê Phi đang muốn trả lời, chợt thấy có một bàn tay nắm lấy cằm của nàng, mặt của nàng không tự chủ được mà quay sang hướng khác để đối mặt với vẻ mặt không chút biểu tình của Lôi Tu Viễn, hắn bỗng nhiên gắp một đũa măng xào đút vào miệng nàng, nói: “Ăn nhiều một chút, ít nói nhảm, trên cằm dính đầy dầu.”
Dính đầy dầu?! Lê Phi vội vàng lấy tay lau lau, lau thật lâu cũng chẳng thấy có miếng dầu nào, lại nhìn Lôi Tu Viễn. Hắn cười đến nỗi mắt đều nheo lại, Lê Phi đá cho hắn một cước, nhíu mày nói: “Chàng mới dính đầy dầu đó, còn dính đầy cơm nữa!”
Lôi Tu Viễn cười cười rồi nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, nói nhỏ: “Nhanh như vậy mặt đã nóng rồi.”
Lê Phi sờ sờ mặt mình, hôm nay tửu lượng nàng có chút kém, rượu trắng trong quán này thật mạnh, uống vào miệng giống như có đao thương oanh tạc bên trong, xuống bụng lại đốt cháy ruột, nàng mới uống hai chén mà đã sắp say đến nơi rồi.
Diệp Diệp lại rót một lần rượu, cười nói: “Cạn lần nữa, Lục Ly không ở đây, thật đáng tiếc.” Bách Lý Ca Lâm cười tủm tỉm mà tựa lên vai nàng, lặng lẽ nói với nàng: “Lê Phi, nếu ngươi thật sự thích Lôi Tu Viễn, về sau nên cách xa Kỷ Đồng Chu một chút.”
Lê Phi không khỏi ngạc nhiên: “.... Có ý gì?”
“Ngốc.” Bách Lí Ca Lâm nhéo nàng một cái. “Ngươi thật sự không phát hiện sao?”
Phát hiện cái gì? Lê Phi nghi hoặc mà nhìn nàng.
Bách Lý Ca Lâm thở dài: “Cũng khó trách, hắn gần đây mới bắt đầu kỳ lạ, lúc trước chẳng ai phát hiện cả. Tóm lại, ngươi phải cách xa hắn một chút, haiz, dù sao trở về môn phái rồi cũng chẳng gặp được, tự ngươi để ý đi.”
Lê Phi cúi đầu suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của nàng, Kỉ Đồng Chu làm sao vậy? Trong mắt nàng Kỉ Đồng Chu chẳng khác gì một đứa nhỏ ba tuổi, suốt ngày chỉ biết làm ầm lên, nếu không đánh nhau thì là khoe khoang uy phong của Vương gia, nhưng mà mấy ngày nàysau khi thoát khỏi ảo giác có chút kỳ lạ, sau đó đã bình thường trở lại.
Thật ra, nàng căn bản không hề để ý đến chuyện Kỉ Đồng Chu, lúc này Bách Lý Ca Lâm đột nhiên nhắc tới hắn nên nàng lại nghĩ xem hắn có điều gì khác lạ. Một tháng tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng nàng lại chẳng bao giờ chú ý đến hắn, nàng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cả.
Bách Lý Ca Lâm thấy nàng đang loay hoay nghĩ ngợi, nhịn không được nhìn về phía Kỉ Đồng Chu bên kia, trong lòng chợt thấy hối hận. Lê Phi có thể là vốn chẳng có cảm giác gì với người này, sau khi nghe nàng nói lại vô thức để ý đến, nàng nhanh chóng xoay mặt Lê Phi lại, nhéo nhéo mặt của nàng.
Lê Phi nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Nàng không để ý đến Kỉ Đồng Chu bên kia nữa, vừa uống rượu, vừa suy tư trong lòng, nghĩ trước nghĩ sau, cũng chẳng muốn hiểu rõ ý nghĩa của lời nói đó là gì nữa.
Uống cạn bốn bầu rượu mạnh, Lê Phi chỉ cảm thấy trước mắt đồ vật đều đang nhảy múa. Nàng là lần đầu tiên uống say như vậy, cảm giác giống như nằm mơ vậy, mơ mơ màng màng, một bàn tay bỗng nhiên che mặt nàng lại, Lôi Tu Viễn lại gần nhìn chằm chằm nàng, cười khẽ: “Đây hẳn là say rồi, muốn ngủ sao?”
Lê Phi giật mình, nhìn xung quanh, đã thấy bốn phía đều là rèm che, trên giá còn bày một tảng san hô đỏ, nàng quay về khách đi.ếm lúc nào vậy? Nàng dựa vào bàn để đứng dậy, dưới chân lại như nhũn ra, Lôi Tu Viễn giữ bả vai của nàng, ôm ngang nàng lên, cả người Lê Phi mềm nhũn vì đã được hắn ôm ngồi trong lòng mình.
“Thế nào rồi?” Hắn thấp giọng hỏi, bàn tay khẽ vuốt lưng của nàng. “Đừng mở mắt, đi ngủ sớm một chút.”
Kỳ quái, say thành như vậy nhưng nàng chẳng mệt chút nào, Lê Phi lắc đầu tựa vào ngực hắn. Lôi Tu Viễn thấy nàng dường như đang lạnh run, hẳn là uống rượu nên rùng mình, hắn mở hai tay ra ôm chặt lấy nàng, vỗ về trên lưng nàng từng chút một, giống như đang vu.ốt ve một con mèo.
“Tu Viễn.” Nàng mơ màng gọi hắn.
“Ừ?”
“Tu Viễn.”
“Làm sao vậy?”
“Không biết, chỉ là gọi chàng thôi.” Lê Phi ngây ngốc cười.
Lôi Tu Viễn cũng cười, hắn ôm lấy mặt nàng, ngón tay chậm rãi vuốt vuốt hàng lông mi cùng hai má của nàng, cúi đầu xuống hôn lên trán nàng.
Lê Phi ngẩng đầu nhìn hắn, thừa dịp có men rượu, lá gan của nàng lớn hơn, mỉm cười đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Lôi Tu Viễn dường như sững sờ một lúc, hai tay từ từ khép lại, ôm nàng vào vào trong ngực, chuỗi hạt trên đầu nàng run rẩy sắp rơi xuống, hắn lập tức giúp nàng tháo xuống, một lọn tóc dài liền tuột ra, hắn quấn lấy lọn tóc giữa hai ngón tay, rồi đưa lên trước mũi ngửi nhẹ, hương thơm mê hồn của nàng bao trùm cả trời đất.
“Lê Phi.” Hắn cúi đầu gọi nàng một tiếng.
Đôi mắt nàng đầy sao say đắm lòng người, Lôi Tu Viễn nhịn không được cúi đầu hôn lên mắt nàng, môi hắn dần dần đi xuống dừng trên môi nàng, chậm rãi hôn theo theo đường viền môi của nàng, bàn tay vu.ốt ve hai má nóng hổi, vén mái tóc dài của nàng ra sau đầu. Mùi thơm lạ lùng trong miệng nàng khiến hắn thần hồn điên đảo, hắn dùng môi mình mân mê đôi môi mềm mại của nàng, cọ xát dây dưa, cuốn lấy mùi hương mê người của nàng.
Lê Phi say đến mức đầu óc ong ong, nàng vô lực ngồi trong vòng tay của hắn, nàng cảm thấy mình sắp bị hắn bóp nát thêm lần nữa, trên môi vừa nóng vừa lạnh, đột nhiên hắn hé môi của nàng ra, thâm nhập thật sâu, l.iếm láp dây dưa. Lê Phi kêu lên một tiếng trầm thấp, theo bản năng trốn về phía sau, nhưng hắn đã giữ đầu của nàng lại, ôm lấy nàng, giữ chặt nàng, khiến nàng không còn chỗ trốn.
Cả người nàng đang phát run, lúc thì cảm thấy chính mình trở nên rất nhẹ, lúc thì cảm thấy mình trở nên rất nặng nề muốn chìm xuống. Đôi môi nóng bỏng của hắn men theo đường viền cằm của nàng, mở miệng cắn một cái trên cổ của nàng, loại đau đớn khác thường này khiến nàng ý lo.ạn tình mê, trong đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nàng không kịp phản ứng.
Cổ áo của nàng bị hắn nhẹ nhàng dùng răng mở ra, đau đớn vi diệu phảng phất truyền đến, bao phủ cả tứ chi. Lê Phi cảm thấy mình đã biến thành một vũng nước mềm nhũn, sắp chảy xuống thân thể hắn, hoa mắt chóng mặt.
Không biết qua bao lâu, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên vội vàng đẩy nàng ra, buộc lại thật chặt chiếc áo đang mở lỏng lẻo của nàng, thanh âm của hắn khô khốc lạ thường: “Mau ngủ đi, ta đi đây.”
Nàng say đến nỗi không còn tỉnh táo nữa, lập tức thất vọng mà giữ tay áo hắn lại, thì thào: “Không cùng nhau ngủ sao?”
Lôi Tu Viễn cầm cổ tay nàng lên, cắn một cái thật mạnh khiến Lê Phi đau đến mức la to một tiếng, trong lòng thanh tỉnh hơn một chút, nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn xung quanh, khuôn mặt đầy mờ mịt.
“Ngủ đi.” Lôi Tu Viễn xoa xoa đầu nàng một lúc, đứng thẳng dậy bước đi.
Bách Lý Ca Lâm vén màn của quán rượu lên, vừa ra khỏi cửa đã cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương của gió đêm, đầu óc có chút mơ màng cùa nàng cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn vài phần.
Diệp Diệp ôm Xướng Nguyệt trong lòng cũng đi ra, thấy thần sắc nàng còn có chút lưu luyến, hắn cười vỗ vỗ đầu của nàng, dịu dàng nói: “Ca Lâm, về sau đừng luôn làm loạn như vậy nữa, nên chính chắn hơn một chút.”
Sắp phải chia tay, Bách Lý Ca Lâm cũng không muốn đấu võ mồm với hắn nữa, liền cười gật gật đầu, nàng thấy Xướng Nguyệt đang ngủ say, cố ý phụng phịu nói: “Ta phải đi cùng huynh, để huynh không được làm mấy chuyện không thành thật.”
Diệp Diệp bật cười cốc một cái thật mạnh lên đầu nàng: “Còn nhỏ mà lanh. Mau trở về đi, đừng cãi nhau với Lục Ly nữa, thái độ của huynh ấy khiến người khác chính chắn hơn, muội nên học tập huynh ấy nhiều một chút, có huynh ấy chăm sóc cho muội, chúng ta cũng yên tâm được phần nào.”
Tại sao lại nhắc đến Lục Ly nữa! Bách Lý Ca Lâm không còn cách nào khác đành phải gật đầu: “Biết rồi, mau đi về đi, nhớ chăm sóc tỷ tỷ của ta cho thật tốt.”
Nàng im lặng nhìn bóng dáng của Diệp Diệp và Xướng Nguyệt biến mất trong màn đêm, không biết vì sao, trong lòng lại có một loại cảm giác cô đơn, lại thừa ra một mình ở nơi Đông Hải này. Nàng từng có khúc mắc chưa giải được nên chưa từng để ý đến chuyện mình cô đơn ra sao, nhưng nay khúc mắc nhiều năm này đã được gỡ, người nhà đi rồi, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ nỗi buồn của sự ly biệt.
Bách Lý Ca Lâm thở dài xoay người chậm rãi rời khỏi quán rượu, trăng trên trời chiếu sáng ngàn dặm, sáng đến mức cả thị trấn này sáng như ban ngày.
Nàng thong thả bước đi trên con đường nhỏ hẹp, nhớ lại chuyện lúc trước, lúc thì mỉm cười, lúc thì trầm tư, chợt thấy phía trước có một đoàn người đang tiến tới đây, nàng né tránh theo bản năng, lại nghe có người gọi nàng: “Bách Lý sư muội!”
Bách Lý Ca Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy phía đối diện là mấy sư huynh của Vạn Tiên Hội. Lục Ly, người mà Diệp Diệp lúc nãy tìm mãi nhưng chẳng thấy, đang ở bên trong. Nàng thấy người này liền cảm thấy phiền phức, chỉ tùy tiện gật đầu, miễn cưỡng cười cười, có sư huynh cười nói: “Muội tại sao lại chỉ có một mình thế này? Sớm biết muội chỉ có một mình, ta đã mời muội đi uống rượu cùng rồi, nghe Trần sư đệ nói, muội uống rượu rất giỏi!”
Bách Lý Ca Lâm cười gượng nói qua loa vài câu, mấy sư huynh này cũng không giữ nàng lại, bọn họ dù sao lớn hơn nàng tám chín tuổi, sẽ không giống mấy đệ tử trẻ tuổi hành xử không đúng mực như vậy. Có vài người nói nói cười cười qua loa với nàng, Bách Lí Ca Lâm theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái, mặt hắn không chút thay đổi, chỉ coi nàng như trong suốt.
Nàng nhớ tới lời nói của Diệp Diệp và Lê Phi, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, dừng bước chân nói: “Lục sư huynh, có thể nói với ta vài câu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.