Thiên Hương Bách Mị

Chương 1: Tiểu Bổng Chùy (1)




Giờ Mẹo một khắc, chân trời bắt đầu nổi lên một màu xanh nhạt, Tiểu Bổng Chùy đẩy cổng tre ra, chuyện thứ nhất làm chính là nhìn về hướng Đông của căn nhà gỗ —— tấm vải buộc ở trên cửa không bị dịch chuyển, có vẻ như sư phụ không trở về cả đêm, không hiểu được lại ở chỗ nào say rượu, bài bạc rồi.
Nàng thở dài, lắc đầu ra giếng phía sau sân để múc nước.
Mùa hạ hừng đông đến sớm, không lâu sau ánh nắng đã le lói trong rừng sương trắng, trải rộng trong tiểu viện này. Đã là tiểu viện thì không thể lớn được: có ba ngôi nhà gỗ cạnh nhau, bên ngoài có hàng rào bao quanh, sau sân có mấy thửa ruộng nhỏ, trồng bừa bãi một ít củ cải và rau xanh, bên cạnh là một giếng đất được buộc hai thùng gỗ, trên giếng là những con chim sơn ca kêu không ngừng.
Tiểu Bổng Chùy còn nhỏ nên lực yếu, một thùng nước phải để nửa ngày, lắc lắc lắc lắc mấy hồi mới có thể đổ đầy thùng nước. Trước kia đều là sư phụ làm, sau này sư phụ dẫn nàng tới bên cạnh giếng, so đỉnh đầu của nàng rồi nói: “Tiểu Bổng Chùy, ngươi hiện giờ cao hơn miệng giếng này, về sau mấy việc như gánh nước này đều để ngươi làm đi.”
Haiz, cao hơn giếng? Khi đó nàng sáu tuổi? Bảy tuổi? Quên đi, dù sao sư phụ vẫn luôn là lão già không đúng đắn, nàng sớm đã quen rồi.
Trong nhà không có gì để ăn, Tiểu Bổng Chùy ở phòng bếp tìm nửa ngày mới thấy hai củ khoai lang nên đã mau chóng xử lý, lấy chiếc ghế gỗ ra rồi ngồi trước cửa mà gặm nhấm.
Bầu trời dần dần sáng lên, trong rừng chim chóc bắt đầu vui mừng, liên tiếp ríu rít, gió thổi mát mẻ mà ẩm ướt, đó là một buổi sáng dễ chịu và có lẽ sẽ dễ chịu hơn nếu không phải để tâm tới người sư phụ vô tâm kia.
Dùng đầu ngón chân cái cũng có thể đoán ra, bọn họ tháng trước khó khăn lắm mới kiếm được một chút bạc, chỉ sợ đã bị sư phụ thua hết. Vận may của ông từ trước đến nay đen muốn chết, nhưng lại cực kỳ nghiện cờ bạc. Hai thầy trò bọn họ trong một năm thì có hơn nửa năm đều ở đất khách tha hương, giả thần giả quỷ hoặc giả danh lừa bịp, cực khổ vất vả kiếm chút tiền, nhưng bởi vì ông say rượu bài bạc nên bao nhiêu tiền làm ra được đều bay đi hết, đến nỗi bộ quần áo mới hay cơm ngon đều không mua được. Nàng năm nay mười tuổi mà vẫn còn mặc áo choàng của sư phụ hồi nhỏ, trên đó tất cả đều là mụn vá và cứ rách xuống phía dưới cũng không biết nên sửa thế nào.
Sư phụ thích tự xưng là thần tiên sống, ông không biết ở nơi nào học được chút phương thuật tạp nham, cứ thường xuyên lợi dụng việc phòng trừ yêu ma xung quanh để lừa dối, vẽ lung tung cho người ta vài tấm bùa nói là đuổi trừ uế vật. Những năm đầu, nàng vẫn còn nhỏ nên sư phụ không mang nàng xuất ra ngoài cùng. Tới thời điểm năm năm tuổi, nàng bắt đầu đi theo sư phụ cùng nhau giả danh lừa bịp, ông giả trang thành đại tiên, còn nàng thì ra vẻ đồng tử hái thuốc bên cạnh; ông giả trang thành đắc đạo cao nhân thì nàng lại ra vẻ một tiểu đạo đồng. Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, những ngày hai người thật sự ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ăn xong hai củ khoai lang, Tiểu Bổng Chùy cảm thấy còn đói, tự hỏi gần đây có phải người lại lớn hơn nữa ra hay không mà chỉ cảm thấy ăn không đủ no, nhưng trong nhà không có cái gì chín cả, vậy nên nàng cũng chỉ có thể vuốt cái bụng trống không đi tưới rau, thuận tiện cuốc luôn đất.
Cái cuốc vừa mới chạm đất, trong đất liền có một con rết đen to hoang mang rối loạn chui ra. Tiểu Bồng Chùy không khỏi nhớ tới tháng trước bọn họ ở Vân Thành hàng phục con rết tinh kia, thân là yêu vật nên so với con rết bình thường lớn hơn mấy trăm lần, đứng lên cao hơn người, còn có thể phun ra khói đen, sư phụ phải ném mười tấm bùa chu sa mới diệt trừ được nó.
Lại nói tiếp, sư phụ vẫn là có chút tài năng thật, ngẫu nhiên cũng có thể ra tay hàng phục một ít tiểu yêu quấy phá, tỷ như con rết tinh tháng trước. Thế nhưng, trên thế gian này yêu quấy phá cũng không có nhiều yêu quấy phá như vậy, nên để duy trì sinh kế, vẫn là tình huống gạt người chiếm đa số.
Tiểu Bổng Chùy lấy ra tấm bùa màu vàng từ trong người, mặt trên đã sớm được vẽ bùa chú bằng chu sa, nàng học tư thế của sư phụ, ngưng thần định khí, “vèo” một tiếng ném lá bùa ra, mới vừa quăng ra ngoài đã bị gió thổi xa —— vẫn là không được, nàng lắc lắc đầu.
Mấy năm nay nàng cùng sư phụ học tập phương thuật, nghe nói phải dùng linh khí của mình dẫn thiên địa ngũ hành, như vậy lá bùa mới có thế vững vàng bắ.n ra mà dán lên yêu vật hàng phục chúng nó. Nàng cho tới bây giờ cũng không hiểu mô tê gì cả, cái gì là đả tọa, như thế nào là nhập định, cũng không thể nhận biết được linh khí nhập thể là cảm giác gì.
Có lẽ giống như sư phụ nói, nàng không có thiên phú nên sau này không thể kiếm cơm được rồi.
Nhưng mà, học không được phương thuật, nàng về sau phải làm thế nào? Sư phụ đã lớn tuổi, bọn họ lại không giống những người khác mà bon chen ở thị trấn kia. Bởi vì dùng mánh khóe giả thần giả quỷ lừa người nên hai thầy trò vẫn ở trong nhà giữa rừng núi hoang vu này để đỡ phải bị người khác làm phiền. Một khi sư phụ nàng đi rồi thì nàng biết dựa vào cái gì mà sống? Cứ như vậy ở trong núi sâu rừng già tự mình tìm đủ loại thức ăn, tự sinh tự diệt sao?
Ai, trên đời này mặc dù có rất nhiều người, nhưng cũng chỉ có hai thầy trò họ sống nương tựa vào nhau.
Sáng sớm tinh mơ, thực không thích hợp suy nghĩ loại việc u ám này. Tiểu Bổng Chùy xắn tay áo lên, nàng vẫn còn đói nên dứt khoát đào mấy củ cải lên nướng ăn.
Mới vừa xoay người liền nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng bước chân chậm rì rì, theo sát đó là mùi thuốc lá nồng đậm, sư phụ mang khuôn mặt đỏ lên vì say rượu cùng cái điếu tẩu cười ha hả đã trở lại.
“…… Sư phụ, người đã quay về.” Tiểu Bổng Chùy mặt không chút thay đổi mà nhìn ông, thanh âm lạnh lùng.
“Ai da, vừa trở về đã thấy ngươi trưng ra bộ mặt như cương thi rồi.” Sư phụ nhìn qua tâm tình cực kỳ tốt, cười tủm tỉm mà ngồi lệch qua cái ghế ông hay ngồi, miệng không thể khép lại: “Một đứa nhóc không cười không nghịch, cả ngày trưng bộ mặt dài thượt, khiến ta thấy liền thấy phiền. Quên đi, hôm nay vận may tốt, thắng rất nhiều, vi sư không so đo với ngươi.”
Ông vừa nói vừa lấy trong tay áo rộng thùng thình đầy những mành vá ra một cái bao giấy dầu, ném qua: “Cho ngươi một bộ y phục mới, mau thay cho sư phụ nhìn xem.”
Tiểu Bổng Chùy vô cùng kinh ngạc, sư phụ mua quần áo mới? Cho nàng? Trong viện có bao nhiêu tảng đá đều biết được sư phụ keo kiệt như thế nào, thắng tiền cũng chưa bao giờ thừa nhận chứ đừng nói mua đồ mới, mười năm nay ngay cả một khối đường cũng luyến tiếc mua cho nàng.
Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Nàng khẽ nhéo chính mình một cái.
“Mua cho ngươi bộ đồ mới, ngươi cũng không phản ứng gì, ngay cả cảm ơn sư phụ cũng không thèm nói?” Sư phụ ở trên tảng đá gõ tẩu thuốc, vô cùng bất mãn.
“Này...... Cái này......” Nàng do dự, cúi đầu xem váy, lại ngẩng đầu nhìn sư phụ, nhìn qua nhìn lại nửa ngày, cuối cùng hoài nghi hỏi: “Xác định là mua cho ta? Sư phụ người say rượu rồi? Ta tên là gì người còn nhớ rõ hay không?”
“Tiểu Bổng Chùy.” Sư phụ phun ra một ngụm khói, rất không kiên nhẫn. “Ngươi mặc vào đi chứ, dong dài cái gì.”
Cầm trong tay cái bao giấy dầu kì quái, nàng chậm rãi mở ra, trong bao gấp một bộ váy lụa màu hồng nhạt, làm bằng tơ lụa, góc váy còn thêu phong lan, vừa rất tinh xảo vừa xinh đẹp. Trước kia nàng chỉ có thể ngắm vài bộ xiêm y xinh đẹp từ xa, hiện tại nó lại đang nằm ở trong tay nàng.
Váy lụa…. Còn là màu hồng nhạt…. Nàng sống đến mười tuổi chưa từng mặc qua quần áo của nữ nhi, huống chi là y phục xinh đẹp thanh tú như vậy. Cầm váy ở trong tay lật qua lật lại mà xem, nàng nhất thời đoán không ra phải mặc như thế nào, tuy quần áo này xinh đẹp thật đấy, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết phải mặc thế nào.
“Mau mặc vào, mau mặc vào!” Sư phụ không kiên nhẫn mà thúc giục.
Tiểu Bổng Chùy thở dài một hơi, không nói hai lời liền cởi bộ đồ cũ đầy những mảnh vá trên người xuống. Sư phụ cầm tẩu thuốc đánh vào gáy nàng: “Ngươi là nữ nhi đó! Mười tuổi rồi còn giống một tiểu tử l.ỗ mãng? Đi vào trong phòng thay quần áo cho ta!”
Mặc váy vào cảm giác cả người thật lạ lạ, dường như nàng không phải là Tiểu Bổng Chùy ra, không biết là biến thành Trung Bổng Chùy hay Đại Bổng Chùy nữa. Tiểu Bổng Chùy nhấc làn váy quá dài khiến việc đi đứng rất bất lợi lên. Y phục mới thường rất lớn, váy phủ qua chân, nàng cẩn thận nâng lên, đẩy cổng tre đi ra ngoài.
“Mặc xong rồi.” Làn váy này quả thật rất nhẹ, nhưng mà mặc như thế này làm việc như thế nào? Sẽ không bẩn sao?
Ánh mắt sư phụ sáng lên khi nhìn thấy nàng, sau đó ha hả cười to: “Có mặc váy vẫn là một tiểu tử l.ỗ mãng! Da dày mi thô mặt than ngăm đen như thế thì đến khi nào ngươi mới có thể giống một nữ nhi?”
Tiểu Bổng Chùy sờ sờ đầu, tóc nàng búi lên giống một đứa con trai vì như vậy tiện làm việc, chỉ có điều để tóc như vậy mặc váy nhìn rất buồn cười. Nàng nhớ tới trước kia ở trấn trên gặp qua một nhóm tiểu cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp lại tỉ mỉ, trên đầu còn có trâm hoa, trên tai trĩu xuống hạt châu màu sắc xinh đẹp rực rỡ, trong hài gỗ có hương phấn, đi đứng từng bước sinh động nhiều vẻ, không phải là người cùng thế giới với nàng.
“Sao lại mua cho ta váy thế?” Nàng vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
Sư phụ cười nói: “Ngẫm lại thì ngươi đã mười tuổi rồi. Đã lớn như vậy thì ta nên cho mua cho ngươi đồ dung gì đó của nữ nhi. Haiz, thời gian quả thực trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã mười năm, khi đó ta ôm ngươi từ sông về, khuôn mặt nhỏ nhắn, to không bằng bàn tay của ta, lúc ấy tính tình ngươi rất hoạt bát.”
Ồ? Tiểu Bổng Chùy sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt rất có hứng thú nói chuyện của sư phụ. Đây là lần đầu tiên ông nói đến chuyện thân thế của nàng, trước kia chỉ nói nàng là nhặt được, hóa ra là nàng bị ném xuống sông sao?
Sư phụ hôm nay tựa hồ như rất có hứng thú, hít mây nhả khói, thao thao bất tuyệt: “Chính là dòng sông dưới chân núi kia. Một buổi sáng sớm nọ, ta vội vàng đi lấy lá bùa chu sa thì thấy ngươi theo thượng nguồn trôi xuống dưới, được bọc trong cái tã lót, bên người không có thư từ cũng không có tín vật, cuống rốn giống như mới vừa được cắt. Ta còn nghĩ là ở thượng nguồn có gia đình nào đó không có lương tâm đánh mất một đứa nhỏ, ôm ngươi vừa đi vừa hỏi, cuối cùng vẫn là không hỏi ra. Ngươi lúc ấy có chút nhỏ, đói bụng cũng không khóc quấy, khi mới vừa được ta ôm về thì mấy ngày đầu mi thanh mục tú rất xinh đẹp. Ai biết được sau khi đi theo ta, mặt mày lại càng ngày càng giống ta, ta nghĩ, có lẽ ngươi và ta có duyên nên liền giữ ngươi lại tự mình nuôi.”
Ông vừa nói, vừa nhìn vẻ mặt của Tiểu Bổng Chùy. Vậy mà nàng một chút biểu tình cũng không có, giống như đang nghe chuyện xưa của người khác, không nhúc nhích tí nào. Đứa nhỏ này cứ như vậy, ở bên ngoài lúc giả tiểu đạo đồng rất ngoan, có thể nói có thể cười, như thế nào khi về đến nhà lại biết thành một hũ nút? Chẳng lẽ chỉ có lúc gạt người mới nói cười?
“Ừm, Tiểu Bổng Chùy….” Sư phụ hắng giọng nói. “Ngươi không có điều gì muốn hỏi về thân thế của mình sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.