Một chiêu vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực của hẳn. Cơn mệt mỏi thổi lướt toàn thân, khiến hắn khó có thể đứng vững.
Trên mặt Mai Vũ hiện lên vẻ chấn động.
Kiếm mảnh trong tay run rẩy liên tục, một luồng nội lực mạnh mẽ mang theo uy thế dữ dội truyền ra.
Ầm!
Tiếng nổ chói tai vang lên.
Dưới lôi đài, vẻ mặt mọi người trở nên khó tả.
Mai Vũ quần áo xốc xếch, mái tóc được chải chuốt gọn gàng trở nên rối loạn.
Lý Phong Kỷ gắng gượng bò dậy từ dưới đất.
“Xem ra là ta xem thường ngươi”
Mai Vũ mặt mày lạnh lo, thế kiếm lên sẵn chuẩn bị ra chiêu.
Lý Phong Ký cười cười, nhìn về phía Độc Cô Thần đứng dưới lôi đài đang cười nhìn mình.
“Năm chiêu!"
Lý Phong Kỷ lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng
“Ta nhận thua!”
Ngay sau đó, Lý Phong Kỷ dứt khoát nhận thua.
Lý Phong Kỷ của hiện giờ có thể đứng thẳng người và đi xuống lôi đài đã là rất ghê gớm. Nếu còn tiếp tục đánh nhau với Mai Vũ nữa thì đúng là tự tìm đường chết.
Vẻ mặt Mai Vũ trở nên cực kì khó coi.
Một loạt hành động của Lý Phong Kỷ cho thấy Lý Phong Kỷ không coi hẳn ta ra gì, không hề tôn trọng hẳn ta, thậm chí là nhục nhã hẳn ta.
Nhìn theo bóng dáng xuống lôi đài của Lý Phong Kỷ, hạt giống thù hận trong lòng Mai Vũ nảy mầm.
Từ trước đến nay, Mai Vũ rất để ý thái độ của người khác đối với mình.
Mai Vũ tuyệt đối không cho phép người khác. không tôn trọng hay là khinh thường mình.
Giờ phút này, trong lòng Mai Vũ đang bừng bừng. lửa giận. Lý Phong Kỷ đếm đủ năm chiêu rồi nhận thua. Hắn ta là một trong tứ đại công tử, thế mà lại không đánh thẳng được một tên từng nổi danh rác rưởi ở Kiếm Tông trong vòng năm chiêu.
Đây đúng là một trò cười lớn.
Mai Vũ cũng đi xuống lôi đài. Có điều, hắn ta đi xuống lôi đài với vẻ mặt lạnh băng. Mọi người không để ý đến hẳn ta, mà chỉ để ý đến bóng dáng xa dần của Lý Phong Kỷ,
Rất nhiều người nhìn theo Lý Phong Kỷ rồi cảm thấy hụt hẫng,
Tuy rằng Lý Phong Kỷ thua trong trận chiến cuối cùng, nhưng mà hẳn thua một cách vẻ vang.
Hai trận chiến trước đó đủ để nói lên rất nhiều vấn đề.
ít nhất... Lý Phong Kỷ không còn phải gánh danh rác rưởi nữa.
Độc Cô Thần cười vui vẻ đi tới trước mặt Lý Phong Kỷ.
Độc Cô Thần không nói gì nhiều, trực tiếp ném ra một xấp ngân phiếu.
Lý Phong Kỷ không đếm, cứ vậy mà cất vào rồi nói một tiếng cảm ơn.
Độc Cô Thần thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn Lý. Phong Kỷ: “Không căn cảm ơn. Ngươi biết lăn này ta kiếm được bao nhiêu không?”
Lý Phong Kỷ lắc đầu.
Độc Cô Thần mặt mày trở nên đắc ý, xòe một tay ra.
“50 vạn lượng?” Lý Phong Kỷ suy đoán.
Độc Cô Thần lắc đầu, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Ta kiếm nhiều gấp năm lần ngươi”
Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tính. Bên trong Kiếm. Tông có rất nhiều đệ tử thế gia giá trị con người phong phú, Độc Cô Thần có thể kiếm nhiều như vậy cũng là bình thường thôi.
Độc Cô Thần vươn vai, lên tiếng: "Ngươi đúng là một cây rụng tiền. Ta vừa mới mở cược liền có rất nhiều người đến cược, lần tới ta phải mở cược nữa mới được”
Lý Phong Kỷ cười cười. Với giá trị con người của Độc Cô Thần, hắn ta không hề coi trọng số tiền kia, mở cược chỉ là vì đối một cách để giúp đỡ mình thôi.
Rốt cuộc thì hiện giờ mình căn rất nhiều tiền. Tuy rằng phòng đan dược giảm giá Ôn Mạch Đan, nhưng mà Lý Phong Kỷ vẫn căn rất nhiều tiền để mua đan dược cao cấp rèn luyện kinh mạch.
“Ừ, lần tới ta vẫn đặt cược” Lý Phong Kỷ cười nói.
Độc Cô Thần cười cười, quay người đi: “Ta phải đi về ngủ, mở cược rất hao tổn tâm trí” “Ngươi không thi tháng hả?” Lý Phong Kỹ hỏi.
Độc Cô Thần xua xua tay, nói một câu: “Hiện giờ không có hứng thú."