Xem ra có lúc "trời mới biết” cũng là một câu trả lời hay.
Cuộc nói chuyện của hai người lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Lần này Độc Cô Thần là người phá vỡ sự im lặng trước tiên
“Ta cảm thấy ngươi cứ vùi đầu khổ luyện như thế không hiệu quả lầm. Ta nghĩ phương thức tu luyện tốt nhất là chiến đấu. Ngươi thấy đúng không?”
Độc Cô Thần dè dặt hỏi, dù sao đó chỉ là quan điểm của gã thôi, không có nghĩa là Lý Phong Kỷ sẽ. tán thành. Gã cho rằng quan điểm của Lý Phong Kỷ có lẽ rất kì lạ, rất khác mình.
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Ngươi nói tất có lý, nhưng mà..."
Độc Cô Thần cắt lời Lý Phong Kỷ: "Nhưng mà cái gì?"
“Nhưng mà phương thức ngươi nói không thích hợp với ta” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói
"Ít nhất là không thích hợp với ta bây giờ” Có lẽ phát hiện lời mình nói có sơ hở, hẳn bổ sung thêm.
“Tại sao?" Độc Cô Thần không hiểu.
“Mặc dù ta có sự lĩnh ngộ rất lớn đối với kiếm chiêu, nhưng thực lực của ta vẫn còn rất yếu. Giống như một đứa trẻ siêu thông minh, cho dù nó có thông minh đến mức nào, linh hoạt đến mức nào, thì so với các vị già dặn kinh nghiệm, nó vẫn còn có quá ít từng trải. Bây giờ ở trong Kiếm Tông, không có mấy người yếu hơn ta, ta tìm người so kiếm chẳng phải tự rước. lấy nhục hay sao?” Lý Phong Kỹ cười nói, giọng rất ung dung
Độc Cô Thần gật đầu, nói: “Nói rất có lý, nhưng sau này ta tìm ngươi so kiếm, ngươi cũng đừng từ chối, ta không quen bị từ chối”
Lý Phong Kỷ mỉm cười, nói: “Ta chờ ngươi, lúc nào cũng được”
Nghe được câu trả lời mình muốn, Độc Cô Thần nói được, chắp tay với Lý Phong Kỷ rồi xoay người rời đi
Lý Phong Kỷ mỉm cười, đi vào túc xá.
....
Sáng sớm, ở Thiên Bộc Phong.
Một thác nước rộng trăm trượng như rơi xuống từ chín tầng mây, phát ra tiếng gầm thét đỉnh tai nhức óc. Nước văng tung tóe khắp nơi, được ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng bảy màu.
Lý Phong Kỷ đứng lẳng lặng, để mặt không khí ướt át làm ướt quần áo mình.
Thiên Bộc Phong ở trung tâm đại trận của Kiếm Tông, nguyên khí đậm đà hơn Bạch Vân Phong không. chỉ mấy lần, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông đều đến đây tu luyện. Tuy nhiên, Lý Phong Kỷ đến sau, những nơi tu luyện yên tĩnh đã bị người ta giành mất, hẳn chỉ có thể đi đến hồ nước dưới thác thôi
Đối với những người khác, dòng thác không ngừng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc nên không thể nào chịu được, không có cách nào tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng Lý Phong Kỷ lại có thể.
Sự kì diệu của Băng Tâm Quyết giúp hẳn có thể tiến vào trạng thái tu luyện cao nhất bất cứ lúc nào.
Lý Phong Kỷ tìm một nơi yên tĩnh, xếp băng ngồi dưới đất.
Nhanh chóng đánh ra vài dấu tai, âm thanh chói tai kia trở nên rất xa xôi, từ từ biến mất,
Nguyên khí điên cuồng tràn vào cơ thể, trôi nổi trong kinh mạch, nội lực cưỡng bạo đánh vào kinh mạch, vẻ mặt Lý Phong Kỷ thay đổi.
Phạm Thiên Phù Đồ Quyết thật sự rất bá đạo, độ. dày của nguyên khí tăng lên, nội lực tu luyện ra cũng như thuyền dâng theo nước, trở nên mãnh
Lý Phong Kỷ ăn một viên Ôn Mạch Đan rồi bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Trong cơ thế hẳn như có một con mãnh thú hồng hoang bị nhốt lại, đang nổi giận, điên cuồng phá hủy
kinh mạch trong cơ thể hắn. Tác dụng của Ôn Mạch Đan được thể hiện.
Một dòng nước nho nhỏ từ từ chảy trong kinh mạch, liên tục chữa trị, làm dịu kinh mạch bị tổn thương.
Phá hư, làm dịu, chữa trị.
Lại phá hư, lại làm dịu, lại chữa trị
Lý Phong Kỷ tu luyện vừa đơn giản vừa đau khổ. Cơn đau khiến mặt hắn hơi nhăn nhó, mồ hôi liên tục tơi xuống, quần áo sau lưng cũng bị mồ h