Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 7: Trọng Minh




Bảo Thù ngồi đợi cả đêm nhưng Hân Liệt vẫn không hề xuất hiện.
Không chỉ như thế, mười ngày sau, Hân Liệt giống như bị bốc hơi, không hề tới tìm nàng dù một lần.
Cho dù hắn không đến, Bảo Thù cũng không dám trở về phòng ngủ, chỉ sợ khi đang ngủ, chuồng heo sẽ đột nhiên bốc cháy rồi! Vì vậy, nàng chỉ có thể mỗi đêm ngồi ở trên hành lang ngoài Tu Hành Điện chọi nhau với gà, hát một chút, mệt thì đem đầu tựa lên cây cột ngọc trắng một lát. Lang Hoa Sơn ban đêm gió tuyết cực lớn, chỉ trong giây lát liền phủ kín người nàng, từ xa nhìn lại, trông như hòn vọng phu toàn thân phủ một lớp tuyết trắng.
Cũng vì vậy, đám tiểu yêu tinh mỗi sáng dậy sớm tu hành đi ra cửa thường bị nàng dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Mỗi lần bị người đạp dậy tỉnh lại, Bảo Thù liền học theo bộ dạng ngốc gà run lẩy bẩy trên tuyết, đứng ở dưới mặt trời chống eo nhìn lên, trợn mắt nhìn mặt trời kim quang chói mắt, chỉ chốc lát sau, mắt bị đốt đau, nàng chỉ có thể thở dài một tiếng ngoan ngoãn cúi đầu.
Ban đêm thê thảm, cuộc sống ban ngày ngược lại vô cùng đặc sắc.
Trong mấy ngày nay, sơ cấp yêu tinh mở ra Ngự Sủng Thuật đại hội dưới sự chỉ huy của Mộc trưởng lão, thanh thế rất lớn và trở thành cuộc thi chọi gà đầu tiên ở Lang Hoa Sơn. Không chỉ có đám tiểu yêu tinh bất diệt nhạc hồ, ngay cả thần tiên ban, quỷ linh ban các đồng học đều bí mật cá cược.
Trước mắt, tỉ lệ đặt cược cao nhất là hồ ly. Kém nhất, dĩ nhiên là con ngốc gà không lông suốt ngày ngủ trong ngực Bảo Thù.
Bảo Thù bắt đầu hoài nghi, con ngốc gà này có phải là heo không, ngủ so nàng còn nhiều hơn! Làm nàng bị Mộc trưởng lão mắng mấy lần, còn hại nàng trở thành nỗi sỉ nhục của yêu tinh ban, trò cười ở Lang Hoa Sơn!
Nếu không phải nhìn nó ở buổi tối thường bầu bạn với nàng, nàng sớm đã đem nó làm súp thịt hầm cách thủy uống….u…ố..ng!
Không cần phải kể, hồ ly đã đi tới trận đấu cuối cùng, chỉ cần thắng ngốc gà, nàng chính là đệ nhất.
Thật ra thì, ngay từ lúc trước hồ ly cũng đã cùng Bảo Thù đối chiến qua. Tranh tài vốn là một ván định thắng thua, nhưng bởi vì con ngốc gà kia thủy chung bất động, Mộc trưởng lão kiên trì cho là không hợp quy củ, lệnh cho Bảo Thù huấn luyện tốt rồi ra so tài. Kéo tới kéo đi, tựa hồ chỉ còn dư lại nàng là chưa đấu vì thế trấn đấu hôm nay, dĩ nhiên là không thể tránh.
“Ta thấy ngươi nên trực tiếp nhận thua đi, đỡ phải  mất mặt xấu hổ.” Tầm Huyên cười nói.
“Đừng có vì thấy gà ta không có lông mà nghĩ thế, thật ra nó rất lợi hại!”
Đem đạp sụp nóc phòng có thể không lợi hại sao? Bảo Thù ở trong lòng nói thầm, nắm lấy cổ gà dùng sức mà lay: “Ngươi phải tranh sĩ diện cho ta a, nếu là chúng ta thua, tối hôm nay cũng sẽ không có cơm ăn!”
Một bước ba điên đem ngốc gà để trên lôi đài, khi nghe được một tiếng chuông thanh thúy, nàng vội vàng yên lặng niệm chú, mới đọc được một nửa mà con gà lông xanh vạm vỡ của hồ ly loạn mổ vào ngốc gà.
Ngốc gà vẫn như cũ mệt mỏi vùi đầu dưới đất, thịt bị mổ lấy mổ để, cái đầu trụi lủi đầu bị mổ máu chảy rất nhiều.
Bảo Thù nhất thời đem chú ngữ quên không còn một mống, vừa sợ lại sợ, lập tức nhìn Mộc trưởng lão hô: “Trưởng lão, ngừng... Dừng lại đi, ván này, ta nhận thua!”
Mộc trưởng lão vuốt râu không nói lời nào.
Ngốc gà thủy chung không ngẩng đầu lên, trên người máu và lỗ thủng càng ngày càng nhiều, Lang Hoa Sơn thượng xưa nay cấm huyết tinh, kị sát sinh, đám học sinh vây xem không khỏi nức nở.
Hồ ly có chút động dung, đôi mắt đẹp chuyển một cái, có chút không đành lòng  nhìn về Mộc trưởng lão.
Mộc trưởng lão giờ phút này vẻ mặt rất cổ quái, giống như đang sợ hãi điều gì, vừa giống như đang đợi điều gì, nhận được ánh mắt của hồ ly, mới nhàn nhạt vuốt cằm, ý bảo nàng tiếp tục.
Hồ ly trong bụng đầy nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều, nhắm hai mắt tiếp tục đọc khẩu quyết.
“Tiêu Bảo Thù, ngươi còn ngây ngốc làm gì, mau đọc khẩu quyết a!” Tầm Huyên che mắt, không đành lòng nhìn.
“Đọc... Đọc cái gì a?” Mắt thấy con gà lông xanh kia đang mổ mãnh liệt lên ngốc gà, Bảo Thù gấp đến độ phát khóc.
Trong mười buổi tối thê thảm này, đều chỉ có mình nó ở bên người nàng, nghe nàng tâm sự, nghe nàng càu nhàu, nghe nàng chửi bậy, nhưng bây giờ, nàng lại phải trơ mắt nhìn nó chết ở trước mặt mình sao?
Không được, Bảo Thù cắn răng, trực tiếp nhảy lên đài, một tay ôm lấy ngốc gà vào trong ngực. Nàng mặc dù đạo hạnh thấp một chút nhưng cũng không thể bị một con gà mổ chết!
Nhưng nàng quên, con gà lông xanh này đã bị hồ ly thuần phục, chiến lực cấp bậc đã sớm không phải là gà nhà bình thường có thể đánh đồng, nếu là chủ nhân pháp lực cao cường, sủng vật cũng sẽ mạnh lên. Lúc này nhìn thấy Bảo Thù, một thân lông xanh tiến lại nhanh hơn, hướng về phía mắt của nàng hung hăng mổ tới.
Mọi người dưới đài nhất thời phát ra thanh âm hít mạnh không khí.
Hồ ly không ngờ  Bảo Thù lại đột nhiên chạy đến, không kịp triệu hồi sủng vật, chỉ có kinh ngạc trợn to mắt.
Bảo Thù cũng sững sờ, trong đầu hiện ra một đống thất tao bát tao khẩu quyết, nhưng một chút cũng không dùng được!
Mộc trưởng lão cả kinh, đầu ngón tay hiện lên một đạo lục quang đang muốn phóng tới, cũng trong nháy mắt đang muốn phát lực đó bỗng dưng thu trở lại. Sau đó, vuốt râu cười cười, còn mang theo chút bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn hiểu nhưng đám người vây xem bao gồm  Bảo Thù đều không hiểu.
Nguyên nhân là......
Con ngốc gà sắp chết kia chợt phát ra một tiếng gáy giống như tiếng hí của phượng minh, âm thanh vốn mềm mại nhưng giờ phút này lọt vào tai lại giống như tiếng sấm, xen lẫn khổ não, không cam lòng, và cả xấu hỗ! Tuyết đọng trên bốn phía mái nhà cong ứng tiếng mà rơi, băng trụ khổng lồ cũng ở khẽ rung động.
Nó từ trong ngực Bảo Thù ngực nhảy xuống, đôi trụi lủi dùng sức vỗ vào thân thể trụi lủi.
Trong giây lát, quanh thân nó dần dần hiện ra một vầng hồng quang chói mắt, nhưng cơ thể không ngừng lớn lên, hồng quang BÙM một tiếng bạo liệt nổ tung. Nó lại hí dài một tiếng, phần đuôi bắt đầu từ từ sinh ra những sợi lông màu đỏ, mà con gà hung hăng kia sớm đã bị nó một cước đạp bay.
Sau khi tiến hóa hoàn toàn, nó ngẩng cao đầu, vô cùng buồn bực nhìn Bảo Thù.
Bảo Thù cũng vô cùng buồn bực nhìn lại nó.
Mắt to trừng đôi mắt ti hí nửa ngày, nàng chợt giật mình, con gà này giống như quái điểu thậm chí có bốn mắt! A, không, là trong mỗi mắt lại có hai con ngươi!
“Trọng... Trọng Minh!” Dưới đài truyền lên một tiếng thét kinh hãi.
“Oa! Quả thật là Thần Điểu Trọng Minh!” Lại thêm một tiếng thét kinh hãi.
Nghe tiếng bước chân dồn dập bên tai,  Bảo Thù vẫn còn đang ngẩn người, Trọng Minh vung vẩy đuôi quắp lấy nàng, dùng sức ném lên trên lưng, sau đó giương cánh nhảy một cái, bay thẳng lên trời.
“Trưởng lão, Tiêu Bảo Thù nàng... Nàng bị bắt đi a!” Phản ứng đầu tiên của Tầm Huyên sau khi từ trong khiếp sợ đi ra là ba hô bốn hét.
Mộc trưởng lão khoát tay một cái nói: “Bắt đi cũng tốt, nha đầu ngốc như vậy ở lại Lang Hoa cũng là mất mặt xấu hổ!” Dứt lời, trực tiếp tuyên bố cuộc thi chọi gà vô địch chính là hồ ly, lại kêu mọi người dọn dẹp lôi đài, sau đó tất cả trở về phòng.
Chỉ chốc lát sau, đám người bắt đầu tản ra.
Chạng vạng, bên ngoài Phi Tiên Điện nhất thời một mảnh trống trải, chỉ còn lại hai bóng dáng cao to từ trong điện chậm rãi đi ra.
“Một mình đi ra sau núi, phong ấn Trọng Minh, ta cuối cùng cũng hiểu, một thân thương kia là ở đâu ra.” Thương Kiệt miễn cưỡng vòng hai tay, tựa người lên băng trụ cười, “Một kẻ si ngốc khổ đợi tình lang, một kẻ vào sinh ra tử chỉ vì một tiếng cười của hồng nhan, thật đúng là tình thâm không thọ. Nhị sư huynh, ngươi từng chắc chắn hắn và Lão Tử nhà hắn không giống nhau, bây giờ nên nói như thế nào đây?”
Dạ Vi đứng chắp tay, liếc mắt nhìn hồng quang lấm tấm trên đất, cau mày không nói.
Thương Kiệt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Sư huynh, vô luận Tiêu Bảo Thù có hay không như chúng ta suy đoán, phòng ngừa cẩn thận luôn là tốt nhất, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào tay Thần giới. Ta biết ngươi xưa nay chán ghét loại thủ đoạn này, nhưng là, Dung Hoan trời sinh tính cách lỗ mãng đơn thuần, mà ta, càng không thể nắm bắt được nữ nhân kia  .....”
Hắn dừng lại, lắc đầu một cái.
Dạ Vi vẫn như cũ không nói, mi tâm vặn ra một chữ “Xuyên”!
“Này, ngươi đang đem ta bay đi đâu a!”
Bảo Thù hoảng sợ nằm trên lưng chim, hai tay ôm thật chặt cổ chim. Bởi vì tốc độ bay rất nhanh, gió lạnh như đao thổi qua mặt, đau thấu xương, nàng chỉ có thể đem cả đầu vùi vào trong lông vũ trêncổ nó.
Trọng Minh cũng không để ý nàng, bay xuyên qua kết giới, bay thẳng ra sau núi. Lướt qua lân tuân quái thạch, cuối cùng đáp xuống trên một cánh đồng tuyết.
Bảo Thù cẩn thận  ngẩng đầu lên, trước mắt là khoảng không gian màu trắng mênh mông, chân vẫn chưa chạm đất, đã có cảm giác hai chân như nhũn ra.
Phải biết, sau núi mặc dù không phải là Lang Hoa cấm địa, nhưng có rất ít người dám đi vào, vì nơi này chính là các loại thượng cổ thần thú trú ngụ. Trong đó, không thiếu ác thú hung mãnh dị thường, nếu đụng phải bọn họ, cho dù ngươi ba đầu sáu tay cũng khó mà chạy thoát! Nói như thế, không lẽ Trọng Minh muốn đem nàng mang về trong ổ hảo hảo thưởng thức một phen?
Bảo Thù bị hù dọa ra một gáy đầy mồ hôi.
“Chúng ta Trọng Minh tộc xưa nay chỉ uống quỳnh tương ngọc dịch, ai muốn ăn ngươi, đồ heo mập.” Trọng Minh tựa hồ cảm nhận được nàng sợ hãi, vừa đáp xuống vừa nói vừa dùng lông đuôi kéo nàng ra, dùng sức mà ném xuống đất.
Bảo Thù ăn một miệng tuyết, không cảm thấy lạnh, nằm ở tuyết, ngạc nhiên nói: “Ngươi biết nói tiếng người!”
Mặc dù thanh âm này nghe vào giống như  hài đồng tám tuổi, còn có chút mơ hồ không rõ, nhưng tuyệt đối là ngôn ngữ nhân loại không thể nghi ngờ.
Trọng Minh bốn con con ngươi đột nhiên xoay vòng mấy cái, buồn bực nói: “Ta là thượng cổ thần thú, so các ngươi yêu vật tinh còn cao quý hơn nhiều, ngươi có thể nói tiếng người, ta tại sao không thể nói tiếng người được!”
Bảo Thù câu hiểu câu không cười hắc hắc mấy tiếng, từ trong tuyết bò dậy, phủi tuyết dính trên váy. Trong lòng có chút kỳ quái, trên Lang Hoa Sơn mặc dù cũng quanh năm tuyết rơi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lạnh, nơi này địa thế thiên đê, lại lạnh làm nàng đánh răng liên tục.
Trọng Minh dạo bước đến vào quái thạch phía trước, lông đuôi quét về phía khe đá: “Trên Lang Hoa Sơn có kết giới giữ nhiệt độ ổn định, phía sau núi không có. Những người tự tiện xông vào phía sau núi, bị ác thú ăn là rất ít, phần lớn là vì gió tuyết mà chết rét.”
Bảo Thù đang muốn tiếp tục hỏi, lại phát hiện mình cả người không ngừng run rẩy, há miệng, đầu lưỡi thiếu chút nữa bị đông lại. Trong lòng không nhịn được một hồi ác hàn, cảm thấy Trọng Minh không phải là muốn ăn nàng, mà là muốn đem nàng chết rét!
Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung, quái thạch kia đã nứt ra một đạo địa, Trọng Minh nghênh ngang đi vào, cũng không quay đầu lại nói: “Không muốn chết rét thì … vào đi.”
Bảo Thù nhìn lối đi đen như mực, trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn đivào.
Vừa mới đứng vững, lòng bàn tay chợt thấy ngứa ngáy, nàng cầm lấy thì nhận thấy hình như là lông đuôi của hắn.
Dưới chân là một  trường dũng đạo, càng đi vào trong, càng ấm áp, hơn nữa phía trước mơ hồ có ánh sáng như ẩn như hiện.
Bảo Thù đầu tiên sợ phát run, sau lại dần dần hiểu con chim này không có ác ý, trong lòng sợ hãi giảm đi không ít, rụt rè bắt chuyện: “Ngươi là trống?”
Trọng Minh không lên tiếng, coi như là cam chịu.
Bảo Thù dùng sức kéo kéo cái đuôi của hắn, cười hắc hắc nói: “Ngươi đến tột cùng là gà hay là chim a, làm sao có thể biến thân vậy?”
“Hừ! Còn không phải là tại tên kia, hơn nửa đêm, người ta đang ngủ say, tới đốt ổ của ta, bắt ta đánh nhau! Đánh thì đánh, dù sao cũng đều là điểu, kết quả chờ bay lên Thất Trọng Thiên, hắn lập tức biến thành hình người, dùng cấm thuật phong ấn ta lại, sau đó đem ta ném cho một lão râu bạc, lệnh hắn đem ta ném vào trong chuồng gà!”
Trọng Minh càng nói càng phẫn uất, Bảo Thù càng nghe càng không hiểu: “A, ngươi nói là..... người?”
“Còn không phải là Thiên giới thối Phượng Hoàng! Làm gì còn kẻ nào bản lãnh lớn như vậy lại còn to gan như vậy! Ta nói hắn tại sao bị thương còn hăng hái tìm ta một mình đấu, thì ra là đã sớm làm bộ, cố ý lừa gạt ta!”
Bảo Thù bất khả tư nghị há to mồm, Thiên giới thối Phượng Hoàng, chẳng lẽ nó nói Hân Liệt?
“Huynh... Huynh ấy bị thương?”
“Dõi mắt khắp lục giới, có mấy con chim bay vào phía sau núi mà an toàn trở về! Nơi này ác thú tà điểu khắp nơi, ai quản hắn khỉ gió cái gì Thái tử Thiên đế! Bất quá, Thối Phượng Hoàng kia quả thật có chút bản lãnh, có thể xông qua bọn họ vây công tìm được ta.”
“...... Đại sư huynh của ta tại sao muốn đem ngươi biến thành gà?” Tiêu Bảo Thù ngượng ngùng hỏi.
“Lúc đầu ta không hiểu, sau lại rốt cuộc hiểu ra!” Trọng Minh cả giận nói, “Hắn giao phó lão đầu kia, làm cái gì tranh tài, kêu một ổ gà cắn nhau. Ta bị phong ấn, căn bản ngay cả gà cũng không bằng, muốn chết, chỉ có thể bị ngươi dùng Ngự Sủng Thuật thu phục! Chúng ta là thượng cổ thần thú, một khi bị yêu tinh thu làm Chiến Sủng, cả đời cũng chỉ có thể nhận định một chủ nhân! Ta há có thể chịu đại nhục này, vốn định chết, kết quả ngươi kẻ ngu này......”
Trọng Minh thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng thở dài một tiếng “Có lẽ hết thảy đều là ý trời.”
Bảo Thù miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả đấm, ôm ngực trợn mắt hốc mồm  nói: “Kia, ý của ngươi là, ta  đã  thu phục ngươi?!” Trời ạ, nàng là một tiểu trư yêu lại có thể thu một con thượng cổ Thần Điểu làm Chiến Sủng!
Đại sư huynh nói, hắn có thể giúp mình thu phục một con cao cấp linh điểu, chẳng lẽ chính là biện pháp này sao? Sau đêm hôm đó mình trở về phòng ngủ, đại sư huynh hẳn là một mình ra sau núi......
Không trách được này mười ngày huynh ấy cũng không xuất hiện, thì ra là hắn đã sớm vì nàng sắp xếp xong xuôi hết thảy, sau đó đi dưỡng thương! Đại sư phụ huynh thật là vĩ đại a, nàng lại còn hoài nghi hắn quý nhân bận chuyện, liền đem chuyện nhỏ ném ra sau ót!
Bảo Thù đang cảm động tới rối tinh rối mù thì Trọng Minh chợt dừng bước.
“Đến nơi rồi, ngươi đứng đây chút, ta đi vào một lát, rất nhanh sẽ ra, ngươi không được nhìn lén!”
“Hả? Nha.” Bảo Thù xuyên qua luồng ánh sáng mờ nhạt, thấy phía trước trên thạch bích, có một lỗ chó chui hơi lớn.
“Ta trước đây cùng một người ước hẹn ở đây chiếu cố một hoạt tử nhân trong động cho đến thiên mệnh chủ nhân xuất hiện, đã qua 1500 năm, hôm nay ta phải đi, tới đây tạm biệt nàng một câu.”
Bảo Thù đáp ứng một tiếng, tò mò cúi đầu xuống, nhìn Trọng Minh thu nhỏ lại thân thể chui vào trong lỗ chó, sau đó nàng ở ngoài động tìm khoảng đất bằng phẳng, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Buồn chán ngồi nâng má, suy nghĩ của nàng trở nên hỗn loạn.
Hôm nay, nàng vốn định chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, đi tới Trừng Phạt Điện hướng Dạ Vi tỏ tình, nửa đường tuôn ra một con chim Trọng Minh làm nàng ứng phó không kịp.
Kể ra thì từ tới Lang Hoa, cuộc sống của nàng tựa hồ luôn là ứng phó không kịp.
Nàng khi còn nhỏ, hai tỷ tỷ đã trước sau xuất giá, a cha thường nói nàng rất ngốc, không chỉ có không cho phép nàng tập pháp thuật, còn hạn chế nàng ra ngoài cửa số. Vì vậy, phạm vi cuộc sống của nàng rất nhỏ, cả ngày chỉ nhìn thấy vài vị láng giềng thích nói chuyện thị phi trên núi.
Bằng hữu duy nhất của nàng, chính là Vô Cửu.
Một đêm kia, nàng  chẳng qua là thuận miệng nói một nguyện vọng từ nhỏ mà thôi, những thứ kia ngốc nghếch của nàng … trừ tiểu hồ ly Vô Cửu, ngay cả cha mẹ đều chưa từng quan tâm.
Hân Liệt ở trong lòng nàng thì hắn vẫn là mặt trời chân thần cao cao tại thượng vô cùng kiêu căng, thế nhưng vì một câu nói ngu ngốc thuận miệng của nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, quả thật là có đánh vỡ đầu của nàng, nàng khó có thể tin!
Bảo Thù trong lòng nhất thời loạn như tơ vò.
Than một tiếng, nàng vừa nhướn mắt lên thì nhìn thấy một con thỏ nhỏ.
Con thỏ kia toàn thân tuyết trắng, một đôi tai dài dựng thẳng lên, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm nàng có chút đề phòng.
Bảo Thù ngây người, chợt nhớ tới bọn họ lúc đi vào không có đóng cửa lại, con thỏ này nhất định là trong lúc vô tình xông vào. Nàng biết lá gan loài thỏ, chắc là nhất định là nhìn thấy người xa chân sợ mềm nhũn ra, đang lo không có gì thú vị, vui vẻ tiến lại xách tai con thỏ lên.
Hai mặt hướng về phía nhau, Bảo Thù đưa tay chọt chọt mũi nó, lại phát hiện này con thỏ hình dáng rất kỳ quái a, thỏ không phải là miệng ba múi a? Tại sao nó không chỉ có không có miệng ba múi, mà còn có hai cái răng nanh rất dài a?
Có Trọng Minh làm vết xe đổ, Bảo Thù sống lưng dựng thẳng lạnh cả người, cuống quít vung tay ném nó ra xa.
Tiểu bạch thỏ quả thật không có để cho nàng thất vọng, trên không trung nhún người nhẹ nhàng quay về, cái miệng nho nhỏ mà trong phút chốc đã há miệng to như chậu máu, hai chiếc răng nanh lóe hàn quang, hướng về phía Bảo Thù dùng sức rống “Ti ti” một tiếng phun ra lửa!
“Má ơi! Đây cũng là con gì a!” Bảo Thù ngã ngồi trên mặt đất, ống tay áo bị đốt, đập xuống mặt đất hai cái lửa vẫn như cũ không tắt mà còn cháy to lên.
Năm nay rốt cuộc có phải là năm hạn của nàng không a! Không phải là bị đóng băng thì là bị hỏa thiêu …  mắt lại nhìn thấy con thỏ kia lại muốn hướng nàng rống to, Bảo Thù đành phải chui tọt vào trong lỗ chó.
“Trọng Minh đại ca, cứu mạng a!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.