Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 28: Thiên kiếp




Li Diên thần sắc rung động, thấp giọng nói: “Thù Nhi, ngươi có tin vi sư?”
Bảo Thù cúi đầu, yên lặng gật một cái: “Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng đồ nhi hiểu, sư phụ luôn toàn tâm toàn ý che chở đồ nhi, đồ nhi đương nhiên tin sư phụ......”
“Đã như vậy, ngươi đừng nghĩ đến về nhà nữa, cứ yên tâm chuẩn bị cho cuộc tỷ thí tối nay.”
“Nhưng phụ thân đồ nhi......”
“Cha ngươi mạnh khỏe.” Li Diên ánh mắt đột nhiên run lên, “Hắn không đem ngươi bắt về nhà, chỉ là bởi vì hắn không thể rời Bích Thủy Sơn, saukhi hắn thanh tỉnh đã lập tức viết một lá thư gởi cho vi sư, vi sư mới giả làm tửu quỷở Lang Hoa Sơn thử xem tính tình ngươi như thế nào.”
“Tửu quỷ kia là sư phụ!” Bảo Thù thất kinh. Nói như thế, phụ thân sẽ không có chuyện......
Li Diên giọng nói chậm lại: “Không để cho ngươi biết, chỉ là vì ngươi không cần biết, những thứ này đều là ân oán thị phi đời trước, là chuyện tranh danh đoạt lợi giữa nam nhân. Ngươi chỉ cần hảo hảo ở lại bên cạnh sư phụ, trong thiên hạ, ai cũng đừng nghĩ làm thương tổn ngươi.”
Bảo Thù trong đầu hỗn loạn, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Sư phụ là người nàng tôn kính nhất trừ cha mẹ ra, nếu sư phụ nói vậy, nàng tin. Chẳng qua là, ngàn vạn đừng lừa gạt nàng, bởi vì này trên đời có chút tình cảm, tuyệt đối không thể lấy ra lừa gạt!
Nhìn băng môn dần dần đóng lại, Li Diên nhắm mắt lại, vẫn thở bình thường hồi lâu.
Cửa gỗ từ trong kéo ra “Dát chi” một tiếng, trong túp lều chậm rãi đi ra một cô gái  thướt tha, kiểu nhược thu nguyệt, thanh u thanh nhã, chẳng qua là quá mức mong manh yếu đuối.
Nàng nhìn Li Diên, nhíu đôi mày kẻ đen: ”Nàng chính là ngươi cùng Diệu Ca......”
Li Diên hơi ghé mắt, lạnh nhạt nói: “Với ngươi không liên quan! Thiên Hậu nương nương nếu là không có chuyện khác, kính xin mau rời đi, nếu không tình ngay lý gian, bổn thượng thần trăm miệng cũng không thể bào chữa.”
“Sư huynh, giữa ta và ngươi xa lạ đến thế sao?” Dao Hàn mi gian bi thương  “Năm đó, ta là bị hắn đầu độc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới......”
Li Diên vung tay áo, giận quá thành cười: “A? Giết phu nhân ta giá họa Diệu Ca! Móc tim gan hơn trăm người giá họa Diệu Ca! Rồi lại lợi dụng thân muội muội của mình, từ Già Di La trong tay lén lấy Phong Ma sáo đưa cho ta......  Bị hắn đầu độc? Ma quỷ ám ảnh?”
Dao Hàn nước mắt lã chã chực khóc: “Đó là bởi vì ta yêu ngươi......”
“Ngươi cho rằng ta còn ngu ngốc như trước mặc cho ngươi lừa gạt sao?” Li Diên buồn cười nhìn  nàng, “Từ nhỏ, ta thương ngươi thể yếu, chẳng những coi ngươi như hôn muội, hơn đem ngươi thổi phồng tại trên lòng bàn tay mà thương yêu, kết quả là thế nào, ân tương cừu báo! Đừng nói cái gì có yêu hay không, đó chỉ là chuyện hoang đường, ngươi cùng Mặc Hằng bất quá một loại người —— người đáng thương!”
Không hề để ý tới nàng, Li Diên sửi bước bước vào bên trong nhà, cửa gỗ “Phanh“  một tiếng khép lại.
*
Tỷ thí bắt đầu sau hoàng hôn, Bảo Thù thấp thỏm bất an ở trong phòng đi tới đi lui.
Nói không khẩn trương là sai, sự đáo lâm đầu không khẩn trương đó mới gọi kỳ quái! Lấy kia thanh lược gỗ đào ra, nàng  quơ quơ trên cao, xong rồi lại cắn cắn, thấy thế nào cũng vẫn cứ là một cây lược cũ.
“Liễm Tinh Thoi này muội căn bản khống chế không được.” Dạ Vi từ ngoài cửa sổ ghé đầu đi vào, một tay chống trên bệ cửa sổ, “Sư phụ  bản ý, có thể trông cậy vào nó trong lúc nguy cấp có thể bảo vệ tính mạng vô ngại.”
Bảo Thù nhìn thấy hắn có chút giận, mấy ngày nay Dạ Vi cả ngày không thấy bóng dáng. Nàng biết hắn bề bộn nhiều việc, nhưng là, dù bận rộn cũng không thể không nhìn nàng một cái a?
Bĩu môi, nàng tức giận: “Nhị sư huynh thật bận rộn a! Thật vui là ngài còn nhớ rõ ta sắp chết!”
Dạ Vi dở khóc dở cười, đưa tay gõ đầu của nàng: “Cái gì mà chết hay không, nói lung tung? Ta còn không phải sợ muội sẽ phân tâm mới tránh mặt muội sao?”
Bảo Thù đỏ mặt, nhướn mày nhìn hắn: “Vậy bây giờ huynh tới làm gì?”
“Đưa bảo bối cho muội.” Hắn từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội. Bảo Thù vừa đưa tay nhận lấy vừa nhìn, chỉ thấy ngọc bích long lanh, không có dây đeo nhưng lại có kèm hai chiếc chuông vàng hình bát giác, sắc mặt trong chốc lát từ hồng biến thành đen.
“Cái này cũng gọi bảo bối? Không phải là ngọc bội trên y phục của Dung Hoan sư huynh sao?”
“Quan sát tốt lắm, ta phải tốn nhiều thời gian thuyết phục, hắn mới chịu cho mượn đấy.” Dạ Vi chống cằm cười nhạt, “Ta nghĩ, ngọc bội này so với bảo bối trong tay muội có uy lực mạnh hơn nhiều, chỉ cần muội gắn nó trên Liễm Tinh Thoi, bảo đảm Bích Ngưng vô kế khả thi.”
Bảo Thù nhìn hồi lâu, buồn bực nói: “Thật sao?”
Dạ Vi rất nghiêm túc gật đầu: “Thật! Nếu không, Dung Hoan làm sao lại mang nó trên người hơn một nghìn năm?”
Không sai! Dung Hoan sư huynh tính tình có mới nới cũ, một bộ y phục từ trước đến giờ chỉ mặc lần thứ nhất. Khối ngọc bội này tám phần là bảo bói gia truyền của hắn! Bảo Thù vội đem nó cột vào lược gỗ đào, vui vẻ rung hai chiếc chuông vàng hình giác bát.
Niềm vui sướng này cũng không kéo dài quá lâu, khi mặt trời lặn phía tây, nàng bị kéo đi lên Thất Trọng Thiên, chân lập tức sợ tới mềm nhũn ra.
Trên quảng trường người đông nghìn nghịt, trên Phi Tiên Điện đại thần như rừng. Li Diên thân là chưởng môn, tự nhiên ngồi ở chủ vị, dáng vẻ hào sảng xưa nay đã thay đổi, hắn cao quan buộc tóc, ngồi nghiêm chỉnh, trên trán ngạo khí bức người.
Bảo Thù nhất thời hiểu ra, khí chất thần tiên không hề liên quan tới dung mạo.
Nhưng là, khi tầm mắt chuyển qua Lưu Dục Thiên Quân ngồi ở bên trái thì nàng lập tức hoa si cười khan hai tiếng.
Phía bên phải là một nam tử mặc áo đen nàng chưa từng thấy qua, dáng dấp cùng sư phụ ba phần tương tự, có thể ngồi vị trí này...... Bảo Thù trái tim nhảy lên, người này nhất định là Thiên đế Mặc Hằng!
Cảm nhận được một ánh mắt giết người tập trung vào mình, nàng len lén dùng khóe mắt liếc qua, quả nhiên Bích Ngưng công chúa đã lâu không lộ diện, đứng ở sau lưng một nam nhân áo lam. Nam nhân kia tóc như vừa bị nổ tung, hai mắt to như chuông đồng rất dọa người, người này chắc chắn là Đông Hải Long Vương tính tình nóng nảy.
Thật là khó có thể tưởng tượng được! Một sinh vật kì dị như vậy lại có thể sinh ra được  nữ nhi có diện mạo như vậy ……..
Tiếng chuông trên đại điện nặng nề vang lên, Bảo Thù tay chân cứng ngắc bị Mộc trưởng lão ném lên lôi đài hình tròn.
“Chờ một chút!”
Mặc Hằng Thiên đế đột nhiên mở miệng, nhìn về Li Diên: “Nếu ta nhớ đúng thì ngày mai là ngày bốn hài tử tỷ thí?”
Li Diên nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Hân Liệt tiến lên một bước, chắp tay nói: “Thưa phụ hoàng, ngày mai là ta cùng Nhị sư đệ tỷ thí.”
“Trước đây vẫn đều tỷ thí như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy chán sao?” Mặc Hằng không nhìn Li Diên, ánh mắt quét qua bốn người dưới đài cao, “Năm nay là năm bọn hắn nhập môn thứ một nghìn, chúng ta không bằng đổi lại thứ tự đi.”
Tây Thiên Vương tính tình thích tham gia náo nhiệt, nghe được lời này, lập tức vỗ tay nói: “Đúng vậy đúng vậy, mỗi lần tỷ thí kết quả luôn giống nhau, quả thật rất nhàm chán! Thiên đế bệ hạ, ngài nói đổi thế nào?”
“Đem một hai ba bốn, đổi lại hai bốn một ba.”
Long Vương mở to mắt, vòng vo mấy  cái: “Cái gì một hai ba bốn, hai bốn một ba, Bổn vương thế nào nghe không hiểu?”
“Ca ca.” Thiên Hậu vội vàng giải thích, “Chính là Liệt Nhi cùng Thương Kiệt thái tử một tổ, Dạ Vi Thiếu Quân cùng Dung Hoan Tiểu Thiên Quân một tổ.”
“Chủ ý hay!” Tây Thiên Vương vỗ tay như đinh chém sắt.
“Không biết Minh Vương, Yêu Vương ý như thế nào?” Mặc Hằng chắp tay hỏi thăm.
“Bản quân không có ý kiến.” Minh Quân mặt như cũ không chút thay đổi.
Yêu Vương hòa nhã chắp tay, nheo mắt lại nói: “Lão hủ cảm thấy đề nghị này rất hay, lão hủ cũng muốn xem một chút, nhi tử không ra gì của ta, có ăn không ngồi rồi như ta nghĩ không.”
“Phụ vương......” Thương Kiệt mặt như trái khổ qua rên rỉ.
Đây không phải là chỉnh hắn sao? Hắn và Dạ Vi, Dung Hoan đánh nhau ăn ý mười phần, đánh mấy phần lưu mấy phần, trong lòng rất rõ ràng, nếu tỷ thí với đại sư huynh, không phải là chết chắc sao?
Mặc Hằng lại một lần nữa không nhìn phản ứng của Li Diên, chắp tay đối với Lưu Dục nói: “Vậy do sư thúc tổ định đoạt.”
Lưu Dục chân mày hơi nhíu lại, hồi lâu mới nói: “Nếu Thiên đế có đề nghị này, vậy thì thay đổi chút cũng không sao.”
Li Diên đang muốn phản đối, thấy Lưu Dục lặng lẽ khoát tay áo, tiếp tục nhìn về dưới đài trầm giọng nói: “Ngày mai trận đầu tỷ thí, đổi lại lão Nhị cùng lão Tứ, hai người các ngươi đi xuống chuẩn bị đi.”
“Dạ, sư phụ.” Dạ Vi cùng Dung Hoan tiến lên một bước, nghiêm giọng đáp ứng.
Rũ mắt xuống, hai người nghiêng khóe mắt nhìn nhau cười một tiếng.
Tiếng chuông  vang  lên lần nữa, trận tranh tài chính thức bắt đầu. Mộc trưởng lão tuyên bố quy tắc tranh tài, thật ra thì cũng không có quy tắc gì đặc biệt, ngã xuống không đứng lên được là thua, ngã xuống không nhấc nổi người cũng là thua.
Một bàn tay nhăn nheo giơ lên rồi lại để xuống, Bảo Thù còn đang ngẩn người đã ăn ngay một trường tiên của Bích Ngưng đánh ra.
Trường tiên dài chín thước lóe lên hàn quang, đánh vào người có cảm giác rất lạnh lẽo. Lại một roi nữa xuất ra, Bảo Thù lập tức nhảy sang một bên nhưng không cẩn thận trật chân, cả người ngã nằm dưới sàn, cái gì mê tung bước quên hết sạch, trong chốc lát đã bị Bích Ngưng đánh cho răng rơi đầy đất.
Dưới lôi đài một trận cười òa ra, Tầm Huyên cùng Yêu Nhiên che mặt mà thán.
Long Vương trợn mắt hốc mồm nhìn tình hình trên lôi đài rồi lại quay sang nhìn Thiên Hậu nói: “Chúng ta Long cung Phạm Hàn Tiên, cực hàn cực âm, tại sao khi đánh trên người nàng lại không khác gì như roi bình thường?”
Thiên Hậu không nói, lạnh lùng nhìn lướt qua Hân Liệt, thấy hắn nhìn chằm chằm lôi đài không chớp mắt, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Liền vào lúc này, dưới lôi đài bỗng dưng có người vung tay cao giọng hô to: “Nha đầu! Mau bò dậy, đánh chết con rồng ngu ngốc kia!”
Mười hai trưởng lão phụ trách duy trì trật tự lập tức muốn dùng pháp lực giam lại kẻ phá rối, nhưng khi vừa nhìn rõ người nọ là ai thì toàn thể làm bộ không nhìn thấy, đồng loạt đem mặt chuyển sang hướng khác, mặc kệ hắn tiếp tục tùy hứng hét to:
“Mau mau! Tam xích tam hồi mâu, lục chuyển lục hoàn sinh, cửu bộ cửu mê tung (*)! Đánh chết con kia ngu ngốc long!”
(*) tam xích tam hồi mâu, lục chuyển lục hoàn sinh, cửu bộ cửu mê tung: ba thước ba lần nhìn lại, sáu lần xoay sáu hình tròn, chín bước cửa bộ mê tung.
Long Vương “Hoắc” một tiếng nhảy dựng lên, cả giận nói: “Đây là nhi tử nhà ai mà dám hỗn láo như vậy!”
“Nhi tử của bản quân.” Lưu Dục nhẹ nhàng mở miệng.
Ngay cả Long Vương tính khí nóng nảy nay cũng chỉ có thể vung tay áo, nặng nề ngồi xuống.
Bảo Thù vừa nghe thấy giọng nói này, giống như uống được một chậu máu gà vô cùng hưng phấn. Tam xích tam hồi mâu...... Lục chuyển lục hoàn sinh...... Cửu bộ cửu mê tung...... Nàng một xoay người dậy từ trên đất, dưới chân như sinh gió, ảo ảnh vô hình, toàn tâm toàn ý vận dụng mê tung bộ pháp.
Bích Ngưng chỉ cảm thấy người trước mắt bóng dáng đung đưa, trong lòng có chút không yên, một roi tung ra, nhận ra trước mắt không thấy một bóng người.
Dưới đài chẳng phân biệt địch ta tập thể hóa đá, chỉ thấy được Bảo Thù thân thể linh xảo trái đi phải đến, đùa bỡn xung quanh Bích Ngưng.
Trên Phi Tiên Điện, số người nhìn thấy qua bộ công phu này cũng không nhiều, chỉ suy đoán đây là kỳ môn ảo thuật nào đó. Dung Hoan mặc dù rất vui vẻ nhưng cũng không nhịn được nhìn lén Lưu Dục một cái.
Hắn từng đã thề, mê tung bộ pháp chỉ có thể dạy cho thê tử tương lai.
Bất quá, hắn dựa vào thể chất của Bảo Thù  mà cải biến lại bộ pháp rất nhiều, nhiều lắm thì coi như đây là  hàng nhái mà, hì hì?
Đang tự định giá, đột nhiên nghe Bảo Thù hét thảm một tiếng, khiếp sợ hồi hồn. Quay đầu, chỉ thấy nàng lại té ở trên lôi đài, lấy tay che tim bộ dạng tựa hồ rất thống khổ.
Bích Ngưng cũng kinh hãi lui lại về phía sau, nàng không có làm gì a!
Trái tim đau đớn, Bảo Thù ôm ngực, Liễm Tinh Thoi từ trong ngực rơi ra, bát giác kim linh (*) phát ra tiếng vang chát chúa.
(*) bát giác kim linh: chuông vàng hình bát giác
Trên Phi Tiên Điện, những người óc kiến thức lập tức ngạc nhiên không thôi, không thể tin nhìn về phía Li Diên. Bọn họ vốn đang buồn bực không hiểu lý do vì sao lại  mời họ xem cuộc tỷ thí này, mà tiểu cô nương kia,  pháp lực rõ ràng thấp kém không đáng kể.
Đầu tiên là kì môn ảo thuật, sau đó là Liễm Tinh Thoi, tiểu cô nương trước mắt này, đến tột cùng có lai lịch gì?
Bích Ngưng không biết Liễm Tinh Thoi, nhưng nàng đối với viên ngọc bội đang được đeo trên nó vô cùng quen thuộc!
Hắn thế nhưng đưa bảo ngọc gia truyền tùy thân không ròi đưa cho nàng! Còn nàng lại cư nhiên đem nó đeo trên lược cất trong ngực! Quan hệ giữa hắn và nàng là thế nào? Hắn từng nói đối với nàng có hứng thú! Chẳng lẽ, đó là sự thật!
Bích Ngưng hai mắt đỏ ngầu, tóc dài như thác nước bay lên: “Tiện yêu tinh! Ta muốn mạng của ngươi!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, thân thể nàng từ từ lơ lửng ở giữa không trung. Trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu đen, hai bên mép có răng cưa, hắc khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Dưới đài cá tiểu yêu tinh đang kinh hộ đột nhiên cảm thấy hoa đầu choáng mắt, rối rít che đầu ngồi xuống trên mặt đất.
“Long Vương, thứ đồ chơi này ngươi giấu thời gian không ngắn......” Li Diên nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
“......” Long Vương chột dạ xoa lau mồ hôi, bảo kiếm đương nhiên quan trọng nhưng vì nữ nhi bảo bối, cái gì cũng có thể.
“Sư phụ!” Nhìn Dạ Vi trấn định tự nhiên, Dung Hoan bất an ngồi không yên, “Tiểu sư muội nàng......”
Li Diên giơ tay làm một bí quyết, định trụ hai đồ đệ đang muốn xuất thủ, tầm mắt vững vàng khóa ở trên lôi đài.
Tất cả các vương giả được mời tới xem tỷ thí đều đồng loạt đứng lên tiến lại gần lôi đài, Bảo Thù hoàn toàn bị dọa cho ngây người, ngơ ngác nửa nằm nửa ngồi trên lôi đài nhìn Bích Ngưng đứng giữa không trung, đợi Trảm Yêu kiếm chứa đầy thiên địa linh khí, phi thân đâm về phía mình.
Một khắc sau......
“Đây là chuyện gì xảy ra?!” Yêu Vương sắc mặt luôn luôn hòa ái kinh biến, chỉ vào lôi đài trong sân lạnh giọng nói, “Ngay cả là Bổn vương, cũng phải tổn thương trăm năm tu vi ngăn cản nàng một kiếm, con yêu tinh nho nhỏ này......”
Bảo Thù cũng không dám tin, Trảm Yêu kiếm đến trước ngực, thế nhưng bỗng dưng bị đẩy lui, mang theo Bích Ngưng nặng nề ngã về phía sau.
Kiếm thể phát ra tiếng “Ô ô” run rẩy, tựa như kinh tựa như sợ, quanh thân hắc khí trong chốc lát đã biến mất không còn gì.
Bích Ngưng ngẩn người ngồi phịch trên đất, Bảo Thù càng ngẩn người hơn, nàng sờ sờ tim, nghi ngờ nảy lên.
Ngay trong lúc nàng đang ngẩn người thì bầu trời đêm đột nhiên vang lên tiếng ù ù, tia chớp trong tầng mây như ẩn như hiện. Trong đầu có cái gì chợt lóe rồi biến mất, Bảo Thù nhắm mắt lại liều mạng suy nghĩ, cuối cùng, nàng hoảng sợ trợn to mắt.
Năm trăm năm......
Hôm nay! Hôm nay là thiên kiếp của nàng!
“Sư phụ!” Bảo Thù nhất thời ba hồn bay mất hai hồn rưỡi, vội vã nhảy xuống lôi đài chạy về phía Phi Tiên Điện, nhưng vừa chạy mấy bước, một đạo thiên lôi đã đánh thẳng xuống dưới, ngăn trở đường đi của nàng.
Một ngụm máu tươi phun ra, Bảo Thù cảm thấy ngũ tạng lục phủ như vỡ ra, cả người co rút ngãxuống đất.
Dung Hoan và Hân Liệt bị Li Diên chế trụ, cố gắng vùng vẫy cũng không thể làm gì. Lúc này Dạ Vi cũng thần hồn hoảng vía, hắn có thể đoán được thân thế của nàng nhưng lại vạn vạn đoán không được sư phụ lại nhẫn tâm thống hạ sát thủ như vậy!
Âm thầm vận chân khí, hắn bỗng nhiên giật mình phát hiện bản thân lại không thể động đậy!
Không chỉ mình hắn, trên quảng trường bao gồm Quỷ cô nương và mười hai trưởng lão ở và tất cả mọi người trong sân, tất cả đều bị chế trụ!
Trên Thất Trọng Thiên chỉ có thể sử dụng ba phần pháp lực, tu vi đạt tới trình độ có thể  không tiếng động phong ấn mọi người, chỉ có sư phụ và Lưu Dục thiên quân. Nhưng, sư phụ bảy phần tu vi đã sớm dùng để chống đỡ Lang Hoa kết giới......
Dung Hoan hiển nhiên cũng ý thức được, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Mồ hôi hột lớn chừng như hạt đậu từ trên trán hắn không ngừng lăn xuống, chỉ muốn quay đầu lại hỏi phụ thân của mình, hắn xưa nay không tranh quyền thế, vì sao lại muốn mạng của Bảo Thù?
Lại một đạo thiên lôi đánh xuống, chỉ nghe “Bùm” một tiếng vang thật lớn, Bảo Thù trên người hoàng kén ánh sáng hiện ra, cản đi một phần uy lực, nhưng chỉ chừng đó đã đủ để đánh nàng cả ngũ tạng đều bị tổn hại.
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, cố hết sức nhìn về phái Phi tiên Điện, trong mơ hồ, nàng thấy bốn vị sư huynh lo lắng nhìn về phái nàng nhưng cũng không hề nhúc nhích. Còn sư phụ lại nghiêng mặt đi không nhìn nàng.
Sấm sét cuồn cuộn, từng đạo bổ lên người nàng.
Xiêm áo bị máu tươi thấm ướt, xúc mục kinh tâm (*), cả người tê tâm phế liệt, chân khí quanh thân từ từ tan rã, Bảo Thù co lại thành một đoàn nhỏ, tuyệt vọng mà tức giận cắn chặt môi dưới.
(*) xúc mục kinh tâm: nhìn mà giật mình
Tại sao? Sư phụ sớm không phải đã nhìn ra sao? Tại sao lại muốn  hành hạ nàng như vậy?
Không những không cứu nàng, còn muốn đưa nàng vào chỗ chết!
Quỷ cô nương con ngươi chuyển động căm tức nhìn Lưu Dục trên đài cao, hận không thể dùng ánh mắt đem hắn lăng trì xử tử.
Lưu Dục yên lặng nhắm mắt, buồn bã cười khổ.
“Không biết chuyện này rốt cuộc là sao?” Tây Thiên Vương dùng tay áo che mặt lại, trong lòng hoảng sợ, một tiểu cô nương tươi mới như hoa, trong phút chốc đã bị thiên lôi đánh cho thảm thương như vậy, thật là tạo nghiệt! Nhưng mà, sư phụ người ta cũng không xuất thủ cứu giúp, mình cần gì phải tốn sức xen vào việc của người khác?
Còn vị Long Vương kia, giờ phút này hận thiên lôi không thể chém  nàng thành thịt nát!
Mặc Hằng như có điều suy nghĩ  nhìn Lưu Dục, ngưng giọng nói: “Sư thúc tổ, ngài quả thật vẫn là chúng ta Thiên giới Thần Quân......”
Đang lúc nói chuyện, chợt thấy trong màn đêm hồng quang ngất trời, một đạo lưu hỏa chói mắt trên trời bay tới. Một luồng nhiệt khí tràn vào trong Phi Tiên Điện, đợi khi Mặc Hằng nhận ra đó là gì, hắn kinh hãi đứng dậy nói: “Hắn là ai?!”
Lưu Dục cùng Li Diên cũng hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc không dứt.
Mọi người chỉ thấy một con Kim Sí Hỏa Hoàng cúi người lao xuống, đem từng đạo thiên lôi đánh lên người Bảo Thù nhận lấy, tiếp theo cao giọng hót lên một tiếng giữa không trung.
Ba mươi đạo Thiên Lôi còn lại, toàn bộ rơi vào trên lưng Hỏa Hoàng. Giữa điện quang hỏa thạch, kim quang lấp lánh chói mắt, bộ lông dài màu đỏ giống như cây anh đào huyết sắc bay lả tả trên quảng trường ngoài điện, kỳ ảnh xa hoa mà lại thê lương không gì sánh bằng.
Tầng mây dần dần tản đi, phía chân trời từ từ khôi phục lại bình tĩnh, mọi người tâm trạng rất lâu mới có thể bình phục.
Hỏa Hoàng khí lực dùng hết, bỗng dưng từ không trung ngã xuống, hắn đem Bảo Thù đặt sau lưng, thân người nặng ngã xuống trên mặt đất. Hồng quang tỏa ra, trong sương mù dày đặc hiện ra một nam tử áo đen.
Chính là Vô Cửu.
Bên trong không khí yên tĩnh, rốt cuộc có một người không kìm được mà mở miệng hỏi. chính là Thiên Hậu: “Thiên đế, hắn là ai?”
Thấy chư vương tất cả đều đem ánh mắt ụ tại trên người hắn, Mặc Hằng trên mặt không khỏi hiện lên nét xấu hổ. Ngày hôm nay trong lục giới chỉ có ba con Hỏa Hoàng, Li Diên không con, Hân Liệt chưa lấy vợ, người có thể hoài nghi tự nhiên chỉ có thể là hắn.
Bị thương nặng không thể chống đỡ được, Vô Cửu cố hết sức ôm Bảo Thù nắm vào trong ngực.
“Vô Cửu ca......” Bảo Thù nâng bàn tay nhỏ dính đầy máu lên sờ mặt hắn, “Muội biết huynh sẽ cứu muội mà  ......”
Lúc trước, nàng còn hoài nghi hắn......
Vô Cửu một tay đặt lên đỉnh đầu của nàng, từng đợt chân khí truyền vào nàng, hắn ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Tha thứ cho ta, sáu đạo thiên lôi này muội nhất định phải nhận lấy, nếu không, làm sao muội làm sao có thể nhìn rõ diện mục của những kẻ này!”
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ ích kỷ.”
“Muội không hiểu......”
“Thù Nhi, mạng của muội là ta cứu, ai cũng không thể cho. Muội phải nhớnhững kẻ trên Phi Tiên Điện hôm nay, tất cả bọn họ đều muốn lấy mạng của muội, từ sau này, tuyệt không thể tin tưởng bất luận kẻ nào......”
Bảo Thù đang định nói chuyện thì máu tươi tích tụ trong ngực đã lâu đột nhiên xông lên cổ họng, nàng nằm trên đùi hắn nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi. Máu của hai người hòa lẫn vào nhau làm đỏ cả một mảng đất lớn, bờ môi Vô Cửu vẫn cười như cũ, đôi mắt phượng nheo lại đầy vẻ trào phúng nhìn về phía chư thần trên Phi Tiên Điện thị uy:
“Lưu Dục Thiên Quân, ngài thất bại, nếu như bỏ qua cơ hội tốt như thế này xem ra ngài lại phải chờ thêm năm trăm năm nữa rồi!”
Lưu Dục không để ý tới hắn khiêu khích, trầm giọng nói: “Li Diên, mau động thủ.”
Li Diên từ trong giật mình đột nhiên thức tỉnh, nín thở ngưng thần, hai tay kết ấn hưỡng về lôi đài bên dưới. Liễm Tinh Thoi rơi trên lôi đài chậm rãi bay lên không trung, quang mang phóng ra bốn phía như một luồng nước xoáy lớn hút Bảo Thù vào bên trong.
Nhìn chiếc lược đào bay trở lại lòng bàn tay Li Diên, Vô Cửu bỗng dưng hắng giọng cười to, ho ra vài búng máu: “Đừng uổng phí tâm cơ nữa! Cho dù Thiên Quân ngài tự mình động thủ, cũng không hủy được nàng...... Không tin, ngài có thể thử một lần!”
Lưu Dục trầm tư hồi lâu, cứng ngắc vươn một tay ra, quang mang khẽ phủ lên Liễm Tinh Thoi.
Một khắc sau, hắn vẻ mặt đột biến, khó tin quay đầu nhìn về dưới đài: “Hoan Nhi! Tại sao lại như thế? Làm sao có thể?”
Dung Hoan đưa lưng về phía hắn, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này trong lòng như có lửa đốt, hắn cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra!
Lưu Dục nhìn trời thở dài, đây là cờ kém một chiêu hay là thiên ý khó phạm......
Vê tay vung lên, phong ấn “Phanh”  một tiếng chợt vỡ vụn.
Quỷ cô nương một phi thân xông lên Phi Tiên Điện, nắm lấy cổ áo Lưu Dục cả giận nói: “Ngươi điên rồi có phải không! Thế nhưng lại muốn lợi dụng Thiên kiếp hủy hoại nàng! Ngươi cũng đã biết, như vậy sẽ hại chết......”
“Phu nhân!” Lưu Dục mặt trầm như nước, lớn tiếng chế trụ nàng, “Chuyện này để sau hẵng nói!”
Quỷ cô nương cả người run lên, từ từ buông tay ra, thương xót nhìn cây lược gỗ đào nhuốm đầy máu. Lẽ nào, trên cõi đời này không có biện pháp nào vẹn toàn đôi bên?
Cứu một, phải chết một, mới coi là công bằng?
Lời tác giả: chap sau sẽ là ngoại truyện về Vô Cửu, đồng thời cũng tiết lộ bí mật về thân phận của Tiêu Bỏ Thù, mọi người đón đọc
Lời của tớ:    (╯‵□′)╯︵┻━┻  Tiêu Bảo Thù của ta hảo đáng thương ….. ta cũng hảo dáng thương…… tuần sau thi cuối kì rồi ……. Phải ôn lại toàn bộ Toán Cao Cấp từ đầu đến đuôi ….. Mác nữa … Pháp luật nữa ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.