Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 28: Phong cảnh




Một người đứng ở núi Tiên Âm hóng gió, cuối cùng Tội Phạm cũng ở đây, vẫn là trang bị thích khách màu đen gọn gàng. Hắn đang đứng ở đình nghỉ chân trên đỉnh núi, dường như NPC Diệu Âm đang nhìn hắn.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ở đây à.
[Phụ cận] Tội Phạm: Ừ.
Tôi điều khiển nhân vật đi đến, ngồi bên cạnh hắn. Trong cảnh sườnnúi xanh biếc mây mờ, chim nhạn tung cánh bay quanh phía trên, ở đâykhông phân biệt được bốn mùa.
[Phụ cận] Tội Phạm: Thích thơ ca?
Tôi nhìn dòng ký tên cá tính dưới ID của mình: “Sáng còn xanh mướtvương tơ. Chiều hôm thôi đã tuyết sương bạc đầu”. Rồi lập tức cười.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Chẳng qua là cảm thấy câu này hợp với mái tóc trắng của Tương Phi thôi.
[Phụ cận] Tội Phạm: Đi, dẫn cô đi ngắm phong cảnh.
Tôi hăng hái dạt dào đi theo hắn. Ở thời đại này loài người phát minh ra xe hơi, máy bay, du thuyền. Bất cứ khoảng cách nào cũng được rútngắn như đưa tay là có thể chạm đến được. Cho nên chúng ta không cầnphải lặn lội đường xa, không cần phải tương tư khắc cốt. Cho dù là ởnước khác cũng chỉ có khoảng cách hai ba giờ thôi.
Vì vậy… chúng ta đều rất ít đi xa, chúng ta có điện thoại, cóinternet, gọi video, nên cuộc sống của chúng ta trở thành một vòng tròn, và cái vòng này vẫn không ngừng xoay.
Vì thế tôi thích game, chỉ trong thế giới này chúng ta mới có thể bỏbớt tất cả rắc rối, chỉ còn lại vui vẻ đơn thuần. Tôi không muốn bất cứai áp đặt thị phi vào thế giới này. Tôi chỉ cần bạn bè không dối gạtnhau, vui lòng dạo chơi và an tĩnh cùng tôi, một niềm vui không hề cógánh nặng.
Vật cưỡi của hắn là thần thú màu đen dữ tợn xứng với bộ trang phục có vẻ lạnh lùng của hắn. Bọn tôi đi băng qua thác nước thôn Bạch Thạch,hơi nước màu trắng khiến cho cả màn ảnh đều mang vẻ mông lung mờ ảo. Sau đó dê của tôi bị kẹt ở giữa, không thể đi tiếp, thật bẽ mặt.
Hắn đứng ở chỗ cao, nhìn tôi nhảy loạn xạ. Sau hơn mười lần cuối cùng tôi cũng chấp nhận số phận.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Chờ tôi với, tôi đi đường vòng.
Hắn trả lời lại rất ngắn gọn: Hừm. Ha ha.
Sau khi cười xong hắn cũng nhảy xuống, đánh vài chữ đơn giản: Đi theo tôi.
Tôi theo hắn lách sang trái rồi nhảy sang phải, thế mà lại đi lênđược. Tôi đứng trên tầng cao nhất thác nước nhìn xuống dòng nước chảynhư màn sa.
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Đây là lần đầu tiên tôi chạy lên đến đây đó.
[Phụ cận] Tội Phạm: Cảm ơn tôi thế nào?
[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Một lạy, hai lạy, ba lạy.
[Phụ cận] Tội Phạm: …….
Băng qua dãy núi, muôn hoa khoe sắc, có trời xanh mây trắng, có dê bò từng đàn, có mặt hồ sóng gợn lăn tăn. Tôi đứng trên ổ chim được xưng là cao nhất Yến Khâu, hắn đứng sau lưng tôi, mái tóc trắng của Phi Tử bịgió ảo thổi tung, giống như là sượt qua khuôn mặt của hắn.
Hai người cũng không nói chuyện, QQ vang lên, tôi thu nhỏ lại trò chơi, bấm xem tin tức. Là PC.
PC: Bận gì vậy?
Hương Hoa Thoang Thoảng: Chơi game – ing
PC: Chiêu lần trước cô nói thật hiệu quả.
Hương Hoa Thoang Thoảng: Dĩ nhiên.
PC: Sao nghĩ ra được?
Hương Hoa Thoang Thoảng: Đọc tiểu thuyết.
PC: Xem cái nào.
Hương Hoa Thoang Thoảng: Bất cứ trong một tiểu thuyết BG (boy-girl)nào, vai nam chính có thể không đẹp trai, có thể lăng nhăng, có thể tànnhẫn, nhưng phương diện chức năng này tuyệt đối không thể quá kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.