Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 49: Vũ phục hoàn mỹ




Tiên nhân lịch kinh thiên hạ kiếp, thân vi chư hầu vương giả tôn.
Giai nhân chuyển thế phong hoa ảm, khởi tri nông thị ngọc khuynh thành
《 Chuyển Sinh Thai 》
"Bản công tử chưa từng nhìn thấy y phục như vậy bao giờ, mặc dù mỹ lệ nhưng lại lộ quá nhiều, nữ nhân, ngươi dám mặc sao?"
Mỹ thiếu niên tựa vào tường, ngẩng mặt, lười biếng nhìn Tô Mặc.
"Thật ra thì cũng không có gì không thể mặc, nữ vi duyệt kỷ giả dung*, trên đời này, nữ nhân vì muốn chiều lòng nam nhân mà không biết đã dùng bao nhiêu tâm tư, y phục trang sức đều chuẩn bị đến mấy bộ, chỉ là y phục này nếu mặc ra ngoài thì thật sự không được, nhưng nó lại rất tinh xảo hoàn mỹ. Ta dám nói bất kỳ nữ tử quý tộc nào cũng sẽ khát vọng có được một bộ phục sức như thế này, có đúng hay không?" Tô Mặc nheo mắt, giọng điệu thong thả nói.
(*)Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, nữ tử vì người yêu mà làm đẹp.
Thiếu niên không thể phủ nhận, hắn thân là đệ tử quý tộc, đương nhiên không ngốc.
Có nhà phú quý nào mà không nuôi nhiều cơ thiếp, người bên cạnh đều là như thế, cho nên hắn đương nhiên hiểu được.
Nhưng mà hắn chưa từng nhìn qua thiết kế hoàn mỹ như vậy, không thể không nói Ngu Nhiễm kia cũng là một nam nhân rất tài hoa. Bộ y phục này, hắn dám nói bất kỳ nam nhân nào sau khi thấy đều sẽ bị hấp dẫn.
Mặc dù trước mắt thân thể hắn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn là bộ dạng thiếu niên ngây thơ vô tà, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu được suy nghĩ của nam nhân.
Bất quá hắn không phải đám nam nhân nông cạn, ngu dốt chỉ mê sắc đẹp kia.
Trên đầu chữ sắc có cây đao, nhất là nữ tử thân thuần âm, hắn e sợ tránh còn không kịp, huống chi…
Chân mày nhíu lại, thiếu niên lập tức nhớ tới một việc, nghĩ ra ý tưởng vô cùng vi diệu, khóe môi thoáng qua nụ cười khinh miệt không dễ nhận thấy, khẽ hừ một tiếng nói: "Đúng rồi, nữ nhân, lúc ta với ngươi lập khế ước, ta có nhìn thấy bảy ấn ký dưới đan điền ngươi, chuyện này rất bất thường. Bản công tử lúc lập khế ước bản mạng với ngươi đã dùng hết một, theo lý thì một người cả đời chỉ có một khế ước, thậm chí có vài người còn không có, cho nên ta nói nữ nhân ngươi thật sự rất khác thường."
Lời nói của thiếu niên như thuốc nổ, khiến trong lòng Tô Mặc “lộp bộp” một tiếng.
Đôi mắt Tô Mặc sáng như ngọc băng, nàng khẽ chau mày, thần sắc có chút đăm chiêu.
Nàng chậm rãi nói: "Cái gì bảy khế ước? Ta không hiểu ý của các hạ?"
Thiếu niên là nhướng mày, khinh thường nói: "Nói thế này, phàm nhân tuyệt đại đa số đều không cókhế ước, nhưng có thể bái thiên địa kết làm phu thê. Nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ nhân chỉ hầu hạ một phu quân, nhưng ngươi lại hoàn toàn bất đồng . Nếu là tu chân giới có vài nam tử kết thành khế ước phu thê với ngươi, thì ngày sau ngươi có ba bốn phu quân cũng không thành vấn đề. Ta chỉ giải thích tam phu tứ thị như vậy, ngươi có thể ngồi hưởng tề nhân chi phúc* được rồi đó!"
(*)Tề nhân chi phúc: Cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp.
Tô Mặc nghe vậy thì khẽ nâng cằm lên, lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt bất thiện: "Có đôi khi các hạ biến thành một con mèo không nói gì thì tốt hơn."
Thiếu niên ngồi thẳng người, nhàn nhạt liếc nàng một cái, hừ lạnh, "Thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe, bản công tử chỉ nói sự thật thôi."
Tô Mặc mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo, "Phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nghe, các hạ thật sự là nói sai rồi."
Thiếu niên chỉ nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, "Có tin hay không là tùy ngươi, bản công tử phải đi nghỉ ngơi, nhưng sự thật sẽ luôn thắng lời biện luận!"
Nói xong, hắn mang tư thái kiêu căng biến mất vào trong Thiên Thư.
Tô Mặc trầm mặc, môi vẫn nở nụ cười lạnh, ánh mắt đăm chiêu.
Vẻ mặt nàng không còn nghiêm túc nữa, ánh mắt rơi vào bộ y phục trên bàn, trầm ngâm chốc lát.
Vũ phục này thật sự rất khéo léo, là bộ váy xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp, nàng không thể ngăn cản lực hấp dẫn như vậy được! Ôi, nữ nhân, bất luận tâm tính kiên định đến đâu thì vẫn có một mặt mềm mại. Nàng nhìn nó, môi mím chặt, khắc chế nội tâm đang rộn rạo, không khỏi hoảng hốt nghĩ đến, nếu kiếp trước nàng có thể mặc y phục diễm lệ như vậy, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt hắn thì không biết tốt đến bao nhiêu.
"Cạch cạch cạch!" Cơ quan được khởi động.
Mười mấy chiếc đèn lưu ly sáng lên, ánh trăng soi rõ khắp sân khấu.
Đá khuếch đại âm thanh được khảm trên cột đá ngoài hành lang, toàn bộ sân khấu xa hoa lộng lẫy.
Chu tiên sinh đang bố trí sân khấu, nhìn cơ quan biến ảo mà trong lòng không khỏi thầm than ý tưởng kỳ diệu của nữ tử kia.
Ngu Nhiễm nghiêng người dựa trên tường, chiếc quạt xoay tròn trên đầu ngón tay, vẻ mặt đăm chiêu.
Hạ Phong đứng bên cạnh cười nói: "Nhiễm công tử hình như vẫn không yên lòng, chẳng lẽ là đang nhớ đến nữ nhân kia?"
Ngu Nhiễm híp mắt ừ một tiếng: "Đúng vậy, bản công tử vẫn luôn nhớ nàng !"
Hạ Phong không khỏi cười nói: "Đúng rồi, y phục người chuẩn bị Yêu Cơ sẽ mặc thật sao?"
Chu tiên sinh cũng tò mò nhìn sang hỏi: "Phải đó, nàng có mặc không?" Hắn cảm thấy phàm là nữ tử có quy củ đều tuyệt đối không động đến loại y phục đó, Tô Mặc này dáng dấp tuy rất mê hoặc lẳng lơ, nhưng trong nội tâm lại là người rất có khuôn phép.
Ngu Nhiễm sâu kín cười, giọng nói trầm thấp như một tiếng thở dài: "Hai người các ngươi thật sự là không hiểu nữ nhân."
Hạ phong lập tức nói: "Ta cảm thấy mình hiểu rất rõ, nữ nhân đại khái có hai loại, một nhiệt tình, một e lệ.”
Ngu Nhiễm cười nói: "Nữ nhân nhiệt tình nhưng trong lòng lại không nhất định là nhiệt tình, nữ nhân e lệ cũng không nhất định biết e lệ, nữ nhân nhìn có vẻ rất quy củ đôi khi lại làm ra chuyện khiến người khác phải nghẹn họng trân trối. Lòng thích cái đẹp ai có, huống chi lòng hiếu kỳ của nữ nhân có thể giết chết một con mèo. Dĩ nhiên vũ phục bản công tử tự tay thiết kế ra có thể tôn lên khí chất thanh thuần của Yêu Cơ, không nữ nhân nào có thể ngăn cản được sự hấp dẫn này, cho nên, nàng nhất định sẽ mặc thử."
"Như vậy… Sau đó thì sao?" Hạ Phong sờ sờ cằm, hứng thú hỏi.
"Sau đó, bản công tử sẽ đích thân đi xem."
Nói xong, Ngu Nhiễm “soạt” một tiếng gấp quạt lại, ánh mắt mỉm cười, trong nụ cười lại ẩn chứa ý “tính kế”, hình như cực kì mong đợi.
Một bên khác, Tô Mặc soi gương, ánh mắt có chút giật mình, nàng chưa từng nhìn thấy mình giống như thế này.
Nàng biết mình rất đẹp, nhưng lúc này lại có thêm vẻ thánh khiết quyến rũ, hai loại phong cách cùng xuất hiện trên thân thể nàng.
Y phục trắng thuần, mỏng như cánh ve, da thịt không thoa phấn vẫn trắng như tuyết, mặc ở trên người nàng lại có một loại cảm giác hấp dẫn đặc biệt.
Lụa trắng gợn sóng bao trước ngực, bên dưới thêu một con bướm sống động sặc sỡ, vẻ đẫy đà mê hoặc như ẩn như hiện.
Đường cong điên đảo chúng sinh của nàng được hiện lộ không chút bỏ sót, không chỗ nào không tinh xảo hoàn mỹ, làn váy phiêu dật mềm nhẹ, tà xẻ rất cao, áo lót trắng như tơ dài đến bắp đùi, phong quang nhìn không sót một chút gì.
Tơ lụa trắng cợt nhả rủ xuống ở trên người, nhẹ nhàng như không, một tầng sa mỏng mang hiệu quả mông lung, như trăng rằm trong sương khói, da thịt ẩn hiện dưới lớp vải, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta cảm thấy quyến rũ muôn vàn, hết sức lẳng lơ, mị hoặc nói không nên lời.
Tô Mặc nhìn xuống đôi giày thủy tinh trong suốt, gót giày lấp lánh sáng như được bôi dạ quang.
Nàng nghĩ ngợi chốc lát, rồi vươn hai chân mang giày vào.
Hai chân càng thêm thon dài, toàn thân tuyết trắng, hai bên áo lót màu trắng được thêu hoa bách hợp thanh thuần..
Mặc xong, một Yêu Cơ tuyệt thế xinh đẹp, thuần khiết động lòng người đã ra đời.
Nhìn bản thân khác hẳn thường ngày trong gương, Tô Mặc nhíu nhíu mày, nhất thời không quen cảm giác này.
Nàng biết đây là lúc nàng xinh đẹp nhất, mặc loại y phục tốt nhất, lời ấy không giả.
Trong mắt nàng thoáng qua một chút buồn rầu, thậm chí còn nghĩ: nếu kiếp trước mình mặc như thế, A Anh có còn tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép quân tử với mình nữa không?
Loại trang phục này chỉ cần liếc mắt nhìn qua chắc chắn sẽ liên tưởng tới hoa hồng nở rộ trong tuyết, khiến người muốn hái xuống, càng có thể kích thích dục vọng sâu nhất trong nội tâm. Như vậy có thể thấy được rõ ràng ý nghĩ của Ngu Nhiễm đối với nàng, đây rốt cuộc là họa hay phúc?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Tô Mặc hồi thần, nhíu mày, khẽ rùng mình, vội vàng vòng ra sau bình phong thay y phục, nào biết lúc này đột nhiên xảy ra biến cố, y phục không cách nào cởi ra được. Sắc mặt Tô Mặc trầm xuống, lập tức nhớ đến một loại tơ nhện băng hiếm thấy trong truyền thuyết, nghe nói dùng nó để chế tạo quần áo sẽ rất xinh đẹp, như tơ nhện cuốn lấy con mồi, quấn quanh, khiến người ta không biết xuống tay chỗ nào. Tô Mặc mắng thầm đáng giận, nghiến răng, nguyền rủa tên Ngu Nhiễm chết tiệt kia, hắn lại dám nghĩ ra chủ ý hạ lưu thế này.
Đương nhiên, xuất hiện lúc này chắc chắn không ai khác ngoài hắn, Tô Mặc tuyệt không bỏ qua cho nam tử đáng ghét vô sỉ đó. Nàng dùng thần thức phóng phi châm về phía cửa.
Đúng lúc này, cửa được mở ra, ngoài cửa là một nam tử lạnh lùng, tuấn mỹ vô trù.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, khi nàng thấy rõ người đứng bên ngoài thì lập tức thu hồi thần thức, phi châm sắc bén đâm thẳng vào vách tường.
Nam tử khó tin nhìn Tô Mặc, lại nhìn một loạt phi châm vừa tấn công mình, không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt hắn rơi vào trên người Tô Mặc, nhất thời hít một hơi thật sâu.
Tô Mặc mím chặt môi, không thể không vòng một tay trước ngực, cứng đờ đứng đó.
Văn Nhân Dịch nhớ rõ đêm nay có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng nàng, nào đoán được hắn vừa đến đã gặp phải cảnh tượng khó tin như vậy.
Thiếu nữ mặc một bộ y phục mà nữ tử quý tộc dùng để lấy lòng phu quân, khiến hắn thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn không thể liên hệ nàng với mấy nữ tử đó, nhưng không thể không nói y phục này thật sự rất đẹp, so với đêm nàng bị bệnh còn mê người hơn, thật đúng là khảo nghiệm định lực của hắn. Văn Nhân Dịch huyết mạch sôi trào, ngẩn ngơ đứng yên đó, cứ như đứa trẻ ngây ngô không biết gì.
Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ, cực kì xấu hổ.
Tô Mặc vội vàng chạy ra sau bình phong, nào biết vừa xoay người, gót giày lại không cẩn thận giẫm phải váy.
Nàng chưa từng bao giờ ngờ mình lại thường xuyên chật vật trước mặt Văn Nhân Dịch như vậy, chuyện ở hàn đàm lần trước, lại thêm chuyện vũ phục lần này.
Nàng lảo đảo loạng choạng, muốn thi triển bộ pháp khinh công nhưng lại như bị tơ nhện quấn chặt, lảo đảo một cái đụng vào thân thể lạnh lẽo của nam tử
Văn Nhân Dịch theo bản năng vươn tay đỡ lấy, ôm trọn nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng cùng ngã xuống đất.
Ánh nến làm nổi bật gương mặt của hai người. Hai người kẻ trên người dưới nằm trên đất, khoảng cách gần như thế, môi đối môi, trong hơi thở đều là hương vị của đối phương. Hắn nghe thấy một mùi thơm nhu hòa như hoa hồng, nàng lại nếm được một chút mùi bạc hà lạnh như băng, răng môi chạm nhau, cùng hít thở, như đang thưởng thức một ly trà hoa hồng bạc hà tươi mát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.