Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 38: Vũ kỹ tuyệt thế




Mắt phượng Ngu Nhiễm khẽ nâng, sắc bén như dao, mi thanh mày kiếm.
Đầu ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn chiếc quạt màu trắng, ngón tay thon dài cùng với chiếc quạt ngọc như hòa thành một thể.
Cổ tay vừa chuyển, dây đeo quạt nhẹ lay động, quang mang màu xanh đan vào nhau, bầu trời trên Kim Ngu Đường dần dần tối lại.
Thoáng chốc, vài thị vệ tu vi hơi cao nhạy cảm nhận thấy được linh khí thiên địa chuyển biến, nhất thời vẻ mặt liền thay đổi.
Lúc trước vẫn sáng sủa quang đãng, mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu, nhưng chỉ thoáng chốc mây đen đã cuồn cuộn đầy trời, che lấp ánh sáng của cả một vùng! Cây quạt trong tay Ngu Nhiễm tùy ý lật chuyển, cuồng phong từ từ kéo đến, ánh sáng mặt trời chợt mở rộng chiếu thẳng vào chung quanh Ngu Nhiễm, nghiễm nhiên biến thành sân khấu của riêng nam tử trước mắt.
Giờ này khắc này, ánh mắt mọi người không thể nào tự chủ được hướng về hình bóng màu lam kia.
Chu tiên sinh thấy thế, cầm lấy chiếc đàn tam huyền* trên bàn đặt lên đùi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy. (*Đàn tam huyền: đàn ba dây)
Thân hình tuấn mĩ thon dài của nam tử áo lam đứng giữa không trung, áo lam bay phấp phới như đạp gió mà đến, bỗng nhiên chiếc quạt trong tay nam tử hoàn toàn mở ra, tao nhã chuyển động trên đầu ngón tay hắn.
Vòng eo nam tử mềm dẻo, ngay lập tức bày ra tư thế vũ kỹ cực khó, mọi người chìm đắm vào vũ điệu của người đang đứng trên không trung kia, chung quanh đã trở thành vùng trời của riêng hắn, vũ kỹ tiêu sái, phong thái phiêu dật, váy dài thiện vũ, trên khuôn mặt lộ ra khí chất ngạo nghễ sắc bén. Chiếc quạt ngọc lay động, tay áo màu lam tung bay thỉnh thoảng che khuất khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, làm cho người ta có một loại cảm giác mơ hồ bất định, phiến quạt nửa khép, ánh sáng tán loạn. Mũi chân nam tử điểm nhẹ, như chiếc thuyền con bồng bềnh, long chương phượng tư*, khí chất tự nhiên, Phan An Tống Ngọc** không thể làm bạn, Kê Khang Vệ Vương Giới*** thế nào phong lưu bằng?
(*)Long chương phượng tư: phong thái xuất chúng.
(**)Phan An là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, có dung mạo rất đẹp. Tống Ngọc là mỹ nam thời chiến quốc, sống tại nước Sở.
(***)Kê Khang là người thời Tấn, một trong “Trúc lâm thất hiền”. Vệ Vương Giới hay còn được gọi là Vệ Giới, được miêu tả trong Tấn thư bằng những từ “minh châu”, “ngọc nhuận”, vẻ đẹp như đươc chạm ra từ bạch ngọc.
Mọi người ở đây đã như say như dại, chỉ biết ngẩng đầu ngây ngốc nhìn, trước mắt đã chẳng thể nào phân biệt được địch ta, tất cả đều si mê chìm đắm.
Thật sự là một vũ điệu tuyệt mĩ tao nhã, động lòng người.
Vũ kỹ của Nhiễm công tử tiêu sái, thân hình mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, từng đạo ảo ảnh phá không mà ra, dáng người thon dài như thi như họa, khí chất nam nhi phong lưu phóng khoáng. Tất cả mọi người ngẩn ngơ nhìn hắn, cơ hồ bị mê hoặc vào trong vũ đạo hoàn mỹ kia của hắn, cảm nhận được một ít ý vị khác biệt trong đời, hoàn toàn quên chính mình đến rốt cuộc vì sao mà đến? Thậm chí còn không biết địch ta, lại càng không biết lập trường của mình là như thế nào.
Giờ khắc này, mọi người đều như bị thôi miên, triệt để bị vũ kỹ khuynh đảo của hắn thuyết phục hoàn toàn.
Trước mắt, chỉ có ba người là vẫn duy trì được đầu óc thanh tỉnh, người đó là Văn Nhân Dịch, Chu tiên sinh và Tô Mặc.
Chu tiên sinh nhắm mắt, đẩy nhanh tiết tấu, gần như không cần nhìn. Văn Nhân Dịch đứng khoanh tay, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, biểu tình hờ hững.
Vũ kỹ tuyệt mĩ được Ngu Nhiễm phát huy đến mức triệt để, dáng người hoàn mỹ thon dài, xoay tròn rơi xuống đất, nghê thường khinh vũ.
Ánh mắt Tô Mặc thâm sâu nhìn dáng múa của Ngu Nhiễm, sắc mặt dần dần hiện ra một nụ cười tao nhã, đôi mắt sáng ngời, như có cái gì đó vừa nhen nhóm lên.
Trong lòng nàng dần dần hiểu ra, nam tử trước mắt mỗi một động tác đều tự nhiên lưu loát. Từng động tác đều vẽ ra trận văn đồ phức tạp hoàn mỹ, chiếu rọi cùng thiên địa nhật nguyệt, thậm chí theo từng động tác nàng có thể cảm nhận được nội tâm ở sâu trong lòng của đối phương. Từ lúc ban đầu nàng đã cảm thấy đây không phải là một điệu vũ tầm thường, vì thế nàng nhìn không chớp mắt, mỗi một động tác mỗi một tư thế đều khắc thật sâu trong đầu.
Đương nhiên, Tô Mặc thấy nam tử này chẳng những tài hoa hơn người mà còn có thực lực trác tuyệt, không thể không nói người này làm cho nàng ngạc nhiên và rung động rất lớn.
Nàng đã xem qua tất cả sách của hắn, biết người này đã đọc lướt qua nhiều phương diện: thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không biết còn có cái gì là hắn không biết không, nàng cảm thấy hắn có nhiều bản lĩnh như vậy, có được nhiều quyền lợi tài phú, sống tiêu sái tự tại, thật là nam tử hiếm thấy trên thế gian.
Cuối cùng, thanh âm của đàn tam huyền dồn dập hẳn lên, đó là lúc kết thúc, mọi người càng mở to hai mắt nhìn hắn, hắn dừng múa, khép quạt lại.
Trên đỉnh đầu hắn mây mù dần dần tụ lại thành từng vòng, xoay tròn càng lúc càng nhanh.
Đặt chiếc quạt trước môi, tuyệt sắc nam tử khẽ mở đôi môi mỏng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, cúi đầu nói: “Sét đánh!”
Tay áo hắn khẽ vung, bỗng nhiên gió lạnh thổi nhẹ, kim quang chớp lóe, tiếng sấm vang lên.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng sấm sét “ầm ầm”, từng tầng mây dày bạo liệt mở ra.
Dường như có từng nhánh kim long vọt ra từ trong mây, sấm chớp dày đặc giáng xuống, tia chớp như rắn.
Mọi người vừa mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt vạn phần hoảng sợ, nhao nhao chạy trối chết né tránh, trong viện truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết.
Lôi điện rào rạt đánh tới chung quanh mọi người ở trong viện, mới vừa rồi có nhiều hộ vệ vì mặc giáp sắt mà bị lôi điện quấn quanh, y phục trên người cháy đen, miệng sùi bọt mép, co giật toàn thân, ngã xuống đất không dậy nổi, ngay cả Thần vương hầu cũng không ngoại lệ. Còn nhóm ngôn thần Ngự Sử đại nhân thì ôm ngực, bởi vì lớn tuổi nên bị sấm sét làm kinh sợ tới mức hốt hoảng, sắc mặt tái mét, té ngã trên mặt đất, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Chỉ có Hạ công tử vẫn đứng ngẩn ngơ ở nơi đó, trên người có lẽ là mặc bộ y phục thượng phẩm bằng da hộ thân.
Tuy là vậy nhưng trong mắt hắn vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi và khó tin.
Tô Mặc lẳng lặng nhìn mọi người, lờ mờ nhớ tới ngày thích khách đột kích, bút pháp thần kỳ của Nhiễm công tử cũng tạo ra sấm sét, tuy rằng uy lực không bằng hiện tại nhưng đã đủ đối phó những người này vài lần.
Trước mắt chẳng qua hắn đang tạo áp lực để uy hiếp Thần vương hầu, để đối phương biết thực lực chân chính của hắn, sau này thấy hắn thì phải tránh đi.
Tranh giành quyền lực, vĩnh viễn đều phải dùng thực lực để nói chuyện, chỉ có thực lực cường hãn thì đối phương mới chân chính kiêng kị mình, Ngu Nhiễm quả là một nam nhân thông minh.
Đương nhiên, bất luận là kiếp trước hay là trọng sinh lại kiếp này, Tô Mặc chưa từng gặp qua ai có thể thi triển ra chiêu thức sắc bén như thế.
Loại thực lực này, cũng không phải người Tôi Thể kỳ đỉnh phong có thể thi triển ra. Cho nên, nàng đoán Ngu Nhiễm nhất định có thể chất đặc thù.
Tô Mặc nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng, da thịt như ngọc, mâu quang liễm diễm. Trong lòng nàng biết rõ đây nhất định là chiêu thức cường hãn nhất của hắn.
Nàng tuy thích múa, nhưng nàng biết nếu xem điệu múa này như vũ kỹ, dựa vào thực lực của mình không biết có thể thi triển ra mấy phần? Một phần? Hai phần?
Đương nhiên, Ngu Nhiễm lại truyền thụ cho nàng vũ kỹ lợi hại như thế, nàng căn bản không ngờ tới.
Bất tri bất giác ánh mắt nàng nhìn về phía Ngu Nhiễm nhất thời có chút phức tạp.
Lúc này Chu tiên sinh bất ngờ lên tiếng: “Nơi này là Kim Ngu Đường, Nhiễm công tử không muốn máu tanh của chư vị làm bẩn nên vừa rồi mới không đại khai sát giới, nhưng nếu còn lặp lại, lần sau tất không khách khí.”
Dứt lời, chúng ngôn thần mặc dù vô cùng thê thảm, nhưng vẫn đứng lên rất nhanh, chật vật không chịu nổi chạy vội ra ngoài.
Kế tiếp, một ít thị vệ Huyết Ảnh không thể nhúc nhích bị đám sai vặt của Kim Ngu Đường nâng lên đem ra.
Ngu Nhiễm đi về phía Tô Mặc, bên môi gợi lên nụ cười mê hoặc, từ từ nói: “Khanh khanh, vũ kỹ này nàng nhớ được mấy phần?”
Tô Mặc khẽ nhếch môi: “Đương nhiên là toàn bộ.”
Trong mắt Nhiễm công tử lên một tia kinh hỉ, nhẹ giọng nói bên tai Tô Mặc: “Năm đó ta chỉ nhớ được ba phần, khanh khanh thật khiến ta ngạc nhiên vui mừng, đây là pháp thuật có thể triệu hồi lôi điện lực, chỉ vì ta có thể chất đặc thù nên vừa rồi mới có thể khống chế thuật này. Khanh khanh là thân thuần âm, hoàn toàn có thể hải nạp bách xuyên*, nếu sau khi học được nàng nguyện ý cùng ta cộng phó vu sơn vân vũ**, chiêu thức này của nàng ngày sau tất có thể đề cao!”
(*) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên thành ra to lớn. Câu này ý chỉ sự tiếp thu kiến thức của việc học.
(**) Cộng phó vu sơn vân vũ: Cùng đến mây mưa ở núi Vu. Liên quan đến truyền thuyết thời cổ Thần nữ núi Vu tạo mây, làm mưa. Núi Vu hiện nay ở cổng ngõ phía đông Trùng Khánh, câu này ý chỉ sự ân ái giữa biển mây ở núi Vu.
Nghe vậy, tâm tình Tô Mặc đang tốt lập tức biến mất, nàng lạnh lùng đáp: “Nhiễm công tử, nghe nói nam nhân thích dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, lời ấy quả nhiên không giả.”
Ngu Nhiễm khẽ cười thì thầm: “Ta chỉ muốn cùng nàng làm chút việc, ta hiện đã nhược quán, bên cạnh cần một nữ tử, mà ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, ngày sau trên giường chỉ cần một mình nàng là đủ.”
Mị nhãn Tô Mặc khẽ nâng, nàng cong môi, ôn nhu khinh thường nói: “Ngươi muốn ta trở thành nữ nhân của ngươi?”
“Ừm, đúng là như vậy.”
“Ngươi thích ta?”
“Đương nhiên là có một chút thích.”
“Nhiễm công tử, ta biết thích của ngươi chỉ là một chút hứng thú nhất thời thôi, bởi vì gia tộc nên ngươi không thể không tìm một nữ tử, mà gần nhất là giúp giải tỏa thú tính cho mình. Nghe nói nam nhân khi phát sinh thú tính liền giống như xử lí chuyện đại tiểu tiện, lúc ấy đương nhiên vô cùng sảng khoái. Sau đó, thái độ đối đãi với nữ nhân cũng không khác gì với cái bô. Công tử tuy giữ mình trong sạch, nhưng chỉ là vì muốn tìm cái bô của riêng mình thôi! Hơn nữa nam nhân vĩnh viễn sẽ không yêu thương một cái bô có đúng hay không?” Ánh mắt Tô Mặc nặng nề nói.
Nàng nói tiếp: “Tính cách và tình yêu của nam nhân từ trước đến nay đều tách biệt. Tựa như công tử không thương ta, ta cũng không yêu công tử, tuy công tử có hứng thú với ta, nhưng ta lại không có chút hứng thú nào. Trên đời này không phải nữ nhân nào cũng nguyện ý để nam nhân coi rẻ.”
Ngu Nhiễm nghe vậy ngẩn ra, sau đó cười khẽ, cúi đầu thổi khí bên tai nàng: “Khanh khanh, nàng thật là thú vị.”
Bỗng nhiên, Tô Mặc cảm giác đối phương tựa vào đầu vai nàng, thân mình trầm xuống, nàng đang muốn tránh đi, lại phát hiện đôi mắt Ngu Nhiễm đã nhắm lại, cả người như vô lực, dựa vào đầu vai nàng nặng nề hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.