Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 123: Hộ Hoa sứ giả (1)




Edit: huyền béo
Beta: moc, Nhisiêunhân
Tô Mặc lạnh nhạt cười nói: “Đến nhiều giết nhiều, đến ít giết ít, người không như cỏ cây, sẽ luôn có thời điểm sợ hãi và kiêng kị.”
Hoa Tích Dung chống má, gật đầu, “Được, ngươi đủ tư cách.”
Đủ tư cách? Tô Mặc nhợt nhạt nâng mắt, đối diện với mắt hắn, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi: “Ta không hiểu ý các hạ, ta vốn đã có tư cách đi Ma giới với ngươi, lúc trước ngươi đã đáp ứng cho ta làm sai vặt, như vậy cái gì gọi là đủ tư cách?”
Hoa Tích Dung chậm rãi nói: “Ngươi có thể làm người hầu hạ, quản gia, hộ vệ bên cạnh ta, thậm chí là một cây đao, như thế nào cũng được, tốt hơn nhiều so với một gã sai vặt.”
Tô Mặc nhíu mày, mắt không gợn sóng: “Ta cảm thấy không có gì khác.”
“Có chứ, khác biệt rất lớn, bất kể đi đâu ta cũng sẽ mang ngươi theo, ngươi có thể được ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, ở nơi tốt nhất, hơn nữa có thể dựa ta học rất nhiều kinh nghiệm kinh thương. Ví dụ như, muội muội ngươi dù là thế tử phi Vô Song thành, là vương phi hoàng tử Tề quốc Văn Nhân Dịch, nhưng địa vị của nàng ta kém xa so với đại tổng quản Ma giới là ngươi. Tô gia ngươi thậm chí có thể tăng thực lực lên gấp trăm lần, ngươi không cảm thấy rất khác biệt sao? Ta thấy ngươi không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, biết đi theo ta sẽ có những lợi ích gì.” Ánh mắt Hoa Tích Dung châm chọc nhìn Tô Mặc, cười khẽ, “Nhưng trước tiên ngươi ăn mặc quá kém, không có chút thưởng thức nào.”
“Quá kém sao?” Tô Mặc lạnh nhạt nói.
“Đã là người của ta, không thể để mất mặt.” Hoa Tích Dung chỉ bộ y phục ở bên cạnh, đã chuẩn bị cho nàng từ lâu.
“Làm việc cho các hạ xem ra sẽ không bị thiệt thòi.” Tô Mặc nhìn trân châu mã não trên y phục, phỉ thúy vàng, ngọc mắt mèo, nàng khẽ nhíu mày, không nhúc nhích, “Đáng tiếc ta không thật sự là hạ nhân của ngươi, loại quần áo này quá tầm thường, ta chưa bao giờ thích ăn mặc trang điểm xinh đẹp rêu rao khắp nơi, ta sợ mình ăn mặc quá đẹp, người ta sẽ cho ta là nam sủng của ngươi! Có đúng không?”
“Ta chính là muốn loại cảm giác này, tiểu tử nhanh đi thay.” Hoa Tích Dung chỉ bình phong.
“Nếu các hạ cũng không để ý, vậy ta cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.” Tô Mặc cầm y phục lên, chậm rãi đi ra sau bình phong.
“Tiểu tử, thật ra nhập gia tùy tục rất quan trọng.” Hoa Tích Dung nghe tiếng quần áo rơi xuống đất từ bên trong truyền ra, thanh âm ma sát sột soạt, chậm rãi nói, “Ở Ma giới yêu cầu rất cao, ngươi ăn mặc tùy ý sẽ bị người ngoài kỳ thị, thân phận cao quý thì phải có dáng vẻ cao quý.”
Hóa ra là thế! Tô Mặc thầm nghĩ thì ra đây là nguyên nhân vì sao Dung Túc và Hoa Tích Dung đều rất chú trọng cách ăn mặc, không giống các nam nhân khác, ngoại trừ Ngu Nhiễm trời sinh thích trưng diện.
“Nhưng nhìn ta có sao không?” Tô Mặc dù có chút không được tự nhiên nhưng vẫn bình tĩnh đi ra.
Hoa Tích Dung nâng mắt lên, không nhịn được khẽ “Oa” một tiếng, thâm trầm nghiêm túc nhìn Tô Mặc, nhìn có chút lâu. Bên hông Tô Mặc đeo ngọc bội màu xanh, hai hạt minh châu màu xanh gắn trên mũi giày. Sau khi nàng mặc trang phục này, hơn nữa còn là nam trang hoa lệ, nhìn rất phong nhã hào hoa, không những không che mất vẻ lịch sự tao nhã của nàng mà thậm chí còn lộ khí phách tài tử Ngụy Tấn* bên trong.
(*) Ở thời Ngụy-Tấn, “tài tử” được hiểu là “những bậc nam tử có thiên phú về tài ăn học”. (khoavanhoc-ngonngu.edu.vn)
Cao quý, lạnh nhạt, diễm lệ, khiến người phải thẫn thờ hồi lâu!
“Rất tốt.” Trong mắt Hoa Tích Dung sóng nước dao động, môi cong lên, ý cười lười biếng, khiến dung nhan mị hoặc của hắn lạnh lùng hơn so với bình thường.
“Tiểu tử, đội cái này.” Hoa Tích Dung trở tay đưa cho nàng một cái mũ che mặt.
Tô Mặc nhận mũ, “Vì sao?”
Hoa Tích Dung cười tà mị, liếc nàng nói: “Chùa chiền là nơi ngươi vô cùng thanh tịnh trong suy nghĩ của các ngươi, nhưng xung quanh đều là các nữ quyến muốn câu rùa vàng, cũng không phải là đèn cạn dầu. Ngươi như vậy không ổn, thực sự không ổn.” Đương nhiên hắn không nói với nàng, nam nhân Ma giới cũng thích nam nhân, đặc biệt là loại người như Tô Mặc.
“Đúng rồi, Hoa công tử cũng phải thu liễm một chút, diện mạo của ngươi quá mức lẳng lơ, cũng khinh nhờn Phật Môn thanh tịnh, hơn nữa nữ quyến sợ là cũng sẽ nhìn chằm chằm Hoa công tử.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Hoa Tích Dung chậm chạp đôi mũ lên đầu, “Tiểu tử, chúng ta đi ra ngoài trước, bản công tử đã ngồi lâu lắm rồi. Vừa nãy Cơ Bạch hình như đã rời khỏi đây, bản công tử không muốn gặp mặt hắn, nhưng nam nhân kia dường như cũng muốn đi Ma giới, gia thật sự chịu không nổi mà!”
“Cơ Bạch cũng đi Ma giới?” Tô Mặc giật mình.
“Không sai, rất nhiều người cũng phải đi, chúng ta đã bàn bạc qua, mấy chuyện này ngươi cứ từ từ tìm hiểu.”
“Hoa công tử chậm rãi nói cho ta biết là được.” Tô Mặc đội mũ, hơi gật đầu, Ngu Nhiễm cũng sẽ đi theo.
Tiến vào trong bảo điện Đại Hùng, Hoa Tích Dung và Tô Mặc đều đội mũ, che gió che mưa là chuyện đương nhiên, dung mạo của hai người đều tuyệt sắc, tuy thái độ nhiều nữ nhân quý tộc đến chùa phải thu liễm một chút, nhưng dung mạo hai người thật sự quá chói mắt, rất được chú ý khi đi dọc đường.
Nhưng lúc này tâm tình Tô Mặc vui vẻ, nàng thấy hợp tác cùng Hoa Tích Dung đạt được rất nhiều lợi ích, nàng cong môi, chậm rãi nói: “Hoa công tử, hình như có rất nhiều người của vùng khác, nhưng Tề quốc đã niêm phong, vì sao vẫn có nhiều vương tôn quý tộc đến đây?”
Hoa Tích Dung liếc nàng một cái, “Gia nghe nói ngươi cũng đi Yêu giới, sao sau khi trở về kiến thức lại hạn hẹp như thế? Hiện giờ bờ biển Tề quốc đã hoàn toàn mở ra, mọi người chẳng những có thể rời Tề quốc mà cũng có thể tùy ý ra vào. Chuyện đi Ma giới sắp tới cũng không phải chỉ một hai người như trước mà hơn trăm người cùng đi, nhưng bọn họ chủ yếu đều là quý tộc muốn buôn bán, có cả những nữ tử quý tộc muốn lập gia đình, nhưng trên đường đi chúng ta sẽ hạn chế hành động của họ, không được tùy ý như ngươi và gia.
“Rất tốt.” Tô Mặc khẽ gật đầu.
“Hiện giờ, ba giới tương thông, đều là công lao của Thiên Không thành.”
“Hoa công tử đã bàn bạc với bọn họ rồi sao?”
“Đúng, gia với Thần Sử, cùng sứ giả Thiên Không thành bàn bạc với nhau, đợi về sau ba giới liên thông, sẽ cho một nhóm người đi ra ngoài trước, một số thương nhân Ma giới cũng sẽ tới Nhân giới, nhưng những điều này đều nói sau.” Dọc đường, Hoa Tích Dung hết sức nghiêm túc giảng giải nội dung cho Tô Mặc, cực kì cẩn thận.
Thấy Hoa Tích Dung càng đi càng xa, dường như đã rời khỏi chùa, Tô Mặc bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Hoa công tử, ta có thể thắp một nén hương trước rồi mới rời đi được không?”
“Dâng hương?” Hoa Tích Dung hơi dừng chân.
“Ta tới thắp hương, mong đi đường bình an.” Cũng là vì Phương phu nhân, đồng thời vì Tứ ca thật sự của nàng.
“Ngươi lại có thể tin tưởng cái này!” Hoa Tích Dung không hứng thú lắm.
“Tu chân vốn cũng có tín ngưỡng, thà tin là có, không thể tin là không.” Tô Mặc cảm thấy nơi này rất đặc biệt.
“Tiểu tử, ngươi nếu đi Ma giới, thấy chùa ở đó rồi, biết những bí ẩn của nó rồi, ngươi sẽ phải thất vọng.”
“Ít nhất hiện tại ta cảm thấy nơi này rất tốt.” Tô Mặc châm một nén nhang cắm vào lư hương, sắc mặt cung kính chắp tay hành lễ với tượng Phật, tâm lặng như nước, khẩn cầu phù hộ bệnh của Phương phu nhân nhanh chóng bình phục, hi vọng Tứ ca có thể hồi phục thân thể.
Sau đó Tô Mặc quay đầu nhìn thoáng qua bộ dạng lười biếng của Hoa Tích Dung, hắn đang nhìn tới nhìn lui trong đại điện, bỗng nhiên vẻ mặc kì quái, nói: “Ngươi nói không sai, chùa ở đây với chùa Ma giới không giống nhau! Rất trang nghiêm.”
Tô Mặc nâng mắt hỏi: “Chùa miếu vốn rất trang nghiêm, khác nhau ở chỗ nào?”
Hoa Tích Dung lập tức nhìn thoáng qua lão hòa thượng gõ mõ bên cạnh, hỏi: “Các ngươi tại sao không có tượng Phật ôm nhau?”
Lão hòa thượng lập tức run môi, “A di đà Phật, thí chủ nói bậy bạ gì đấy? Đó là loại tượng Phật gì, đừng khinh nhờn Phật môn thanh tịnh.”
Tô Mặc im lặng trừng hắn, thật là nói hươu nói vượn.
Hoa Tích Dung sờ cằm: “Chùa miếu chỗ chúng ta khắp nơi đều là tượng Phật ôm nhau, không giống với nơi này.”
Lão hòa thượng nhìn trời thề, “Phật môn tuyệt đối không có loại Phật nam Phật nữ ôm ấp nhau, kinh Lăng Nghiêm đã từng nói đó là tượng Phật xằng bậy, nếu để phương trượng biết, nhất định người sẽ đánh ngươi ba mươi roi.”
Hoa Tích Dung thở dài: “Tóm lại chùa miếu chỗ chúng ta thật sự không giống chùa nơi này, nơi đó thích Phật Hoan Hỉ, thích pháp khí làm từ xương và da người. Người xuất gia ở đó cũng tham gia chính sự, thích ăn thịt uống rượu, bọn họ không tuân theo giới luật, hơn nữa còn cưới vợ nuôi dưỡng tình nhân, cường đoạt dân nữ thỏa mãn thú tính, rất không giống ở đây.”
Lão hòa thượng run run, “Đừng nói hươu nói vượn, đấy đều là ma!”
Hoa Tích Dung gật đầu, “Không sai, là Ma giới, đều là ma.”
Lão hòa thượng mặc kệ hắn, gõ mõ tiếp, trong miệng lẩm bẩm.
Tô Mặc nghe được ông thì thầm: “Ngã kiến như lai tam thập nhị tương. Thắng diệu thù tuyệt. Hình thể ánh triệt. Do như lưu ly. Thường tự tư duy. Thử tương phi thị dục ái sở sinh. Hà dĩ cố? Dục khí thô trọc. Tinh tao giao cấu. Nùng huyết tạp loạn. Bất năng phát sinh thắng tịnh diệu minh. Tử kim quang tụ. Thị dĩ khát ngưỡng. Tòng phật thế lạc.” (Lăng Nghiêm kinh – vì là kinh Phật nên mình không edit ra nha, lỡ như edit sai nghĩa cái gì là tội lắm, ai hiểu thì có thể nói để mình chú thích vào, chứ mình k tìm được giải nghĩa trên internet.)
Vì thế, nàng lẩm bẩm nói: “Hòa thượng này rất tuân thanh quy, đừng đánh đồng bọn họ với Ma giới.”
Hoa Tích Dung cười nói: “Không sai, thật sự không giống, sau này ngươi sẽ biết! Từ giờ ngươi với ta sẽ một tấc không rời.”
Tô Mặc hỏi: “Một tấc cũng không rời?”
“Thật ra ngươi là tổng quản kiêm hộ vệ của ta, bởi vì ta không thích nữ nhân, không muốn xung quanh xuất hiện mấy nữ nhân lộn xộn, chỉ đơn giản vậy thôi.” Tô Mặc đi từ từ đi theo, Hoa Tích Dung bỗng ngừng lại khiến nàng suýt nữa va vào lưng hắn, may mà nàng dừng đúng lúc. Hoa Tích Dung quay lại nhìn Tô Mặc nói: “Trên thuyền trở về có bốn nữ nhân, Xuân Hạ Thu Đông, đều rất đáng ghét, sau này chỉ sợ còn rất nhiều, ta cũng không thể ra tay với các nàng. Tóm lại chỉ cần có nữ nhân xuất hiện, ngươi nhớ dọn dẹp là được, hai chúng ta phân công hợp tác, ta làm chuyện của ta, ngươi làm chuyện của ngươi.”
Tô Mặc chớp mắt nói: “Hoa công tử, nếu ta không thể rời khỏi ngươi, vậy không phải rất bất tiện sao? Sau này ta cần gì các hạ có thể đáp ứng ta không?”
Hoa Tích Dung cười nói: “Có thể, chỉ cần là yêu cầu của ngươi, cứ nói cho ta, ta nhất định sẽ thỏa mãn.”
“Rất tốt.”
“Tiểu tử, nhớ rõ chức trách của ngươi, từ nay về sau ngươi chính là hộ Hoa sứ giả.”
“Hộ Hoa sứ giả?” Tô Mặc nhíu mày khó hiểu.
“Không sai, ngươi là hộ Hoa sứ giả, bởi vì gia họ Hoa, ngươi là người bảo vệ gia nên đương nhiên là sứ giả của gia.”
Tô Mặc lạnh nhạt liếc hắn, không ngờ hắn cũng có thể vô sỉ như thế.
Hoa Tích Dung tiếp tục: “Thiếu niên Tô gia, ta rất vừa lòng với biểu hiện của ngươi, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”
Tô Mặc nhẹ nhàng nói: “Vậy… ta có nên lo sợ vì được khen hay không?”
Hoa Tích Dung hừ nhẹ một tiếng, khóe môi đọng lại nụ cười như có như không, cũng không nói gì, dường như ngầm thừa nhận.
Gió nhẹ thổi qua, mưa to tầm tã lạnh như băng, cành lá xung quanh vang tiếng rào rào, nước mưa chảy qua khe hở lá cây rồi mới rơi xuống tí tách.
Hai người đi qua thiền phòng (phòng dùng để ngồi thiền tĩnh tâm), bóng người bên trong lay động, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tô Mặc cúi đầu nói: “Người kia hình như là Cơ Bạch, đang ở cùng phương trượng.”
“Cơ Bạch.” Hoa Tích Dung khinh thường, “Tiểu tử kia lại còn chưa đi.”
Nước dưới mái hiên chảy tựa như thác nước, quanh Cơ Bạch và bọn họ cùng hình thành nên một bức tường chắn bằng mưa lạnh lẽo khó có thể vượt qua.
Tu vi hai người bên trong rất cao, hình như có một kết giới dựng nên ngăn cản thần thức người ngoài, Tô Mặc không thể nghe rõ lời bọn họ nói, vẻ mặt nam tử đối diện vẫn lạnh như băng.
Bên trong thiền phòng, Cơ Bạch chậm rãi nói: “Phương trượng, ta vốn muốn xin ngươi giúp sư đệ ta nặn thân một lần, nhưng xem ra không cần nữa.”
Phương trượng khàn khan hỏi: “Sao vậy? Hắn không muốn sao?”
Cơ Bạch gật đầu, “Hắn đã cưới vợ, có vẻ không còn định đi con đường kiếm tu chân chính.”
Phương trượng nhẹ nhàng vuốt râu, lạnh nhạt nói: “Người phàm có tình duyên của riêng mình, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ, cho dù sư đệ ngươi không đi theo đường kiếm tu, hắn vẫn có thể dùng phương pháp khác tăng thực lực lên, dù sao loại người tự dùng Dịch Cân Kinh, tẩy tủy gân mạch cải tạo thân thể như ngươi vẫn rất hiếm thấy, kiếm tu các ngươi thật sự rất nghiêm khắc.”
“Năm đó ta quá lông bông, nhưng hiện tại thể xác và tinh thần cũng đã vô tình vô dục.”
“Thí chủ Cơ Bạch, thời điểm ta giúp ngươi đắp nặn cơ thể hình như là tám trăm năm trước, thậm chí ngay cả trí nhớ của ngươi cũng đã bị xóa đi, thí chủ lúc ấy coi như là sống lại một đời, luân hồi một lần nữa.”
Cơ Bạch gật đầu, “Đều tại ta nhất thời đi nhầm đường, từng yêu thương một nữ nhân, còn cùng nàng gần gũi da thịt.”
Phương trượng kinh ngạc nói: “Thí chủ không phải đã quên nữ nhân kia rồi sao?”
Sợi tóc màu bạc của Cơ Bạch đung đưa theo gió, hắn lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc ta đã nhớ ra rồi, vì ta đã chạm vào đá Tam Sinh, khôi phục trí nhớ năm đó. Tuy rằng nữ nhân kia đã chết, luân hồi chuyển thế, trở thành thê tử của người khác, nhưng ta cũng đã không còn để tâm nữa.”
Hắn với nàng rốt cuộc không thể quay lại với nhau như trước, nàng yêu người khác, hắn đã vô tình vô dục, không còn là người thân nhất của nhau.
Thể xác và tinh thần được đắp nặn lại, quên tiền duyên, ai ngờ đến lúc quay người, hai người có thể gặp nhau một lần nữa. Gió lạnh năm đó ra sức thổi cây lựu hồng còn sót lại, mặt đất đỏ sẫm như thấm máu, vết máu loang lổ, đâm vào lòng hắn đau đớn.
Đời người như một giấc mộng, giấc mộng huyền ảo, sự thật như một cây đao, một đao cắt đứt toàn bộ sợi tơ tình ngày xưa của hai người.
Tô Mặc không biết vì sao, khi nhìn Cơ Bạch trong lòng nàng lại có chút cảm giác khó nói, nàng Sinh thấy được hình ảnh lúc trước của hắn qua đá Tam, nhưng không biết rốt cuộc có mình với hắn quan hệ như thế nào?
Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong. (Má phấn giờ đây đâu vắng tá, hoa đào còn bỡn gió xuân đây.)
Nam tử quay người rời đi, cao ngạo lạnh lùng, tóc bạc tung bay, ẩn vào trong gió.
Hoa Tích Dung đứng bên cạnh Tô Mặc, đăm chiêu suy nghĩ, tuy thần thức không thể xuyên qua nhưng Hoa Tích Dung là cao thủ Kim Đan kỳ, hắn đã nghe được rõ ràng rành mạch, khó tin nói: “Không ngờ Cơ Bạch lại có nhiều bí mật như vậy, hắn đã sống một ngàn năm, lại từng thích một nữ nhân, sau lại dùng kiếm sắc chặt tóc đen. Đáng tiếc nữ nhân kia đã chết rồi, hiện tại Cơ Bạch đã thành Thần Sử đại nhân tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí tuyệt tình muốn làm kiếm tu, tận lực quên mọi thứ về nàng, chậc chậc…”
Giọng nói như Phượng hoàng tiêu vĩ cầm của Hoa Tích Dung phát ra, như thiên âm, lại có chút tàn nhẫn.
Tô Mặc nhìn hắn, không nói được một lời nào.
Hoa Tích Dung lẩm bẩm: “Ta chợt nhớ tới chuyện tình hơn chín trăm năm trước, rất lâu trước đó ta đã từng đến đây, chuyện của Cơ Bạch có lẽ chỉ còn có ta biết một ít. Lúc ấy rất ồn ào náo loạn, nhưng vật đổi sao dời, những kẻ hiểu rõ chi tiết sự tình có lẽ đều đã qua đời.”
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Khi đó Cơ Bạch là một vị hoàng tộc của Triệu quốc, từ nhỏ đã có tóc bạc, chỉ có một nữ tử rất thân thiết với hắn, về sau không biết nguyên nhân gì mà nữ nhân hắn thích nhất lại gả cho huynh trưởng hắn. Cuối cùng nữ tử bị sắp xếp xử trí, mà hắn cứu nữ nhân kia, lại cùng nữ nhân đó gần gũi da thịt. Nghe nói nữ nhân kia sau đó lại phản bội hắn. Không ngờ tiểu tử này ngoài mặt vô tình nhưng đã sớm không phải là đồng nam, còn đắp nặn lại thân thể một lần nữa, quên đoạn trí nhớ kia, hóa ra thân thuần dương là giả! Không như gia là nam nhân thuần dương chính cống.”
Tô Mặc hé miệng, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh ngày đó chạm vào đá Tam Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.