Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 121: Tính kế lẫn nhau (1)




Edit: huyền béo
Beta: Nhisiêunhân
Bên ngoài Văn Nhân Dịch nghiêm trang đứng đắn, trong tâm cũng không thật sự tốt lành, Ngu Nhiễm lập tức lớn tiếng đáp: “Được rồi, về sau chúng ta phải lo lắng cho Mặc Nhi nhiều hơn, ngươi cứ đi theo mẫu thân ngươi đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc Mặc Nhi thật tốt.”
“Đừng làm rộn, Nhiễm, hiện tại đến lượt ta ở cùng Mặc nhi, ngươi đi vấn an dì đi.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh lẽo.
“Văn Nhân Dịch, ta nhớ rõ đã nói ngươi sau một lát nữa hãy đến, nhưng hình như ngươi đến sớm hơn một nén nhang.” Ngu Nhiễm cũng cực kì không hài lòng.
“Ta sợ ngươi túng dục quá độ.”
“Có sao? Chỉ sợ là chính ngươi muốn túng dục quá độ thôi.” Ngu Nhiễm không chút yếu thế liếc hắn.
Văn Nhân Dịch than nhẹ, “Nếu là vì Mặc Nhi, hai người chúng ta không nên tranh cãi, ta chỉ muốn nàng nhanh chóng đạt tới Ngưng Mạch kỳ.”
Ngu Nhiễm cũng cười: “Thật ra bản công tử đã muốn nói với nàng về Lôi Điện của Vô Song thành, ta cảm thấy mình không thẹn với lương tâm.”
Văn Nhân Dịch nói tiếp: “Nhưng nếu không đạt Ngưng Mạch, nàng chỉ là Tôi Thể kì mà thôi, tuổi thọ bằng người bình thường.”
Ngu Nhiễm lười biếng tựa vào cửa, “Thân thuần âm sao có thể tăng thực lực dễ dàng như vậy chứ? Việc này đương nhiên phải bàn bạc kỹ hơn, ngươi rốt cuộc đã nghĩ ra phương pháp thối nào?”
“Hiện tại, cửa vào Yêu giới đang mở ra, nơi đó tài nguyên rất nhiều, chúng ta lại đưa nàng đi một lần nữa, không chừng nàng có thể tăng thực lực lên rất nhanh.”
Ngu Nhiễm cười nhạo, “Nàng đã đi Yêu giới một lần, cũng chỉ tăng lên một phần thực lực, nương ngươi đang mang bệnh nặng trong người, ngươi lại cùng Tô Mặc đi ra ngoài, thật không biết liêm sỉ!”
Ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, “Ngu Nhiễm, thời điểm này ta không muốn nói gì, nếu ta không đi được, vậy ngươi có thể cùng Sư Anh đưa nàng đi, ở đây ta còn phải ứng phó với nhiều chuyện khác, như thế ngươi hẳn là không ý kiến gì chứ?”
Môi Ngu Nhiễm nhếch lên, khinh thường nói: “Chỉ sợ là ngươi muốn ta với Sư Anh trai cò tranh chấp, ngươi cháy nhà hôi của, ngươi bàng quan xem hai hổ cắn nhau, hai bên tổn hại, sau đó ngư ông đắc lợi đúng không?”
Mày Văn Nhân Dịch nhíu lại, hai người đối diện lẫn nhau, ánh mắt lạnh nhạt, đề mang tâm tư riêng. Không khí nặng nề, cả hai đối đầu không ai nhường ai, cho dù đứng cùng chiến tuyến thì cũng không quên kéo đối phương xuống ngựa.
Lúc này trong phòng bỗng truyền đến giọng nói kiêu ngạo của nam nhân thứ ba, dùng thần thức truyền âm: “Ta nói này… Hai người các ngươi thành sự không đủ, bại sự có thừa, mặc dù suy nghĩ được lắm nhưng đáng tiếc là sai mất bước quan trọng nhất rồi.”
“Các hạ là ai? Vì sao không hiện thân?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng hỏi.
“Là ta.” Dung Túc xuất hiện, thân mình trôi nổi giữa không trung, khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Các hạ là ai?” Văn Nhân Dịch cũng không kinh ngạc, ánh mắt đăm chiêu.
“Văn Nhân Dịch quả thật là lần đầu tiên thấy bản công tử, nhưng ta lại không xa lạ gì ngươi.” Dung Túc đứng đó, lạnh nhạt nhìn Văn Nhân Dịch, giọng luôn đè thấp, đương nhiên không muốn để cho Tô Mặc nghe được bọn họ nói chuyện, “Tại hạ xin tự giới thiệu, ta tên là Dung Túc.”
“Dung Túc? Quả thật đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Vẻ mặt Văn Nhân Dịch lạnh nhạt thản nhiên, hắn có nghe Cơ Bạch nói qua về thiếu niên này.
"Dung Túc! Lại là ngươi tên tiểu tử này, ngươi mới nói chúng ta nghĩ sai bước quan trọng rồi, chẳng lẽ ngươi có cao kiến gì sao? Nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe theo cao kiến của ngươi? Vô sự hiến ân cần, không phải gian tà cũng là đạo chích!” Ngu Nhiễm tức giận, cực kì hoài nghi Dung Túc.
Văn Nhân Dịch nhìn hắn chăm chú, “Không sai, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin tưởng ngươi?”
Ánh mắt Dung Túc lạnh lùng, cười châm chọc: “Sự thật khó nghe, để xem các hạ có tin không!”
Ngu Nhiễm hừ lạnh, định mặc kệ thiếu niên này.
Thế nhưng Dung Túc vẫn cao cao tại thượng nói: “Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thời gian ta quen biết với Tô Mặc lâu hơn so với các ngươi, hơn nữa ta cũng đi theo nàng lâu nhất, lại là người hiểu rõ Sư Anh nhất trong các ngươi.”
Văn Nhân Dịch lập tức nhẹ nhàng “A” một tiếng, lộ vẻ xúc động, “Xin lắng tai nghe.”
Dung Túc cho hắn một ánh mắt tán thưởng, chậm rãi nói: “Các hạ là người thông minh, không giống hắn ta!” Hắn liếc Ngu Nhiễm.
Lông mày Ngu Nhiễm dựng lên, tiểu tử này vô cùng thiếu đòn.
Thân hình Dung Túc hạ xuống, tiến về trước hai bước nói: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, bản công tử cũng cực kì chán ghét Sư Anh, người này tuyệt đối không phải là người đơn giản, vì ta biết địa vị của hắn trong lòng nữ nhân kia rất khác biệt, hắn chính là nam nhân mà cuộc đời này Tô Mặc yêu nhất. Hai người các ngươi phải phối hợp lại đối phó một mình hắn, đồng thời Tô Mặc cũng không thể ở bên cạnh bất cứ ai trong hai người, nếu nàng biết các ngươi khi dễ người trong lòng nàng, đến lúc đó dưới cơn nóng giận, chỉ sợ người đi sẽ là các ngươi.”
Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch tuy nghe xong thấy rất không vui, nhưng vẻ mặt đều như đang suy nghĩ, trong lòng cũng đã có nhận định chung, xem ra bọn họ đã xem nhẹ vị trí của Sư Anh.
Dung Túc khẽ cười: “Cho nên bản công tử đã nghĩ ra biện pháp một hòn đá ném hai con chim, một mũi tên trúng hai đích!”
Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch trăm miệng một lời: “Biện pháp gì?”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Dung Túc ngẩng lên, cười lạnh: “Hai vị đều là người thông tin nhanh nhẹn, hiện giờ không chỉ cổng vào Yêu giới mở ra, mà nghe nói Ma giới cũngđã mở, tam giới có thể kết nối với nhau. Có thể tăng thực lực lên không nhất định phải đi Yêu giới, còn có thể đi Ma giới, cho nên hiện tại nơi nàng thích hợp đi là Ma giới…”
“Ma giới?” Ngu Nhiễm kinh ngạc.
“Ma giới?” Văn Nhân Dịch không nhịn được nhíu mày.
“Không sai, Ma giới.” Dung Túc khẽ cười.
“Nàng đi một mình?” Ngu Nhiễm thiêu mi.
“Không, ta đi cùng nàng.” Dung Túc kiêu ngạo trả lời.
“Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng chúng ta không nhìn ra tâm tư của ngươi sao? Ngươi hẳn cũng thích Tô Mặc?” Ngu Nhiễm hừ nhẹ.
“Các hạ, ngươi thực ngu xuẩn.” Dung Túc chậm rãi tiến lên hai bước, cố ý chạm vào cánh tay Ngu Nhiễm nhưng xuyên qua, nói tiếp: “Cơ thể ta không có máu thịt, có thể ở cùng với Tô Mặc được sao?”
“Ngươi thật đáng thương!” Ngu Nhiễm bỗng cười khẽ, “Y như thái giám.”
Ánh mắt Dung Túc lập tức rét lạnh, không giận mà cười, “Các hạ rất thiếu tự tin! Thật ra đi Ma giới không chỉ có mình ta là nam nhân, còn có nam nhân khác nữa.”
“Là ai?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng hỏi.
“Hoa Tích Dung.”
“Hoa Tích Dung? Tên căm hận nữ nhân kia sao?” Ngu Nhiễm nghe vậy không nhịn được giật mình.
“Các ngươi cũng biết hắn không thích nữ nhân, cho nên hai chúng ta đi theo Tô Mặc rất an toàn, hoặc nói Tô Mặc đi theo hai người chúng ta rất an toàn, chẳng qua nếu các ngươi lo lắng, sau khi thu phục được Sư Anh, cũng có thể tới.” Dung Túc nhẹ giọng giải thích, trong mắt lại lộ ra ánh sáng long lanh không dễ phát hiện.
“Khoan đã, tiểu tử.” Bỗng Ngu Nhiễm khẽ cười, tiến lên ghìm cổ Dung Túc.
Lúc này cánh tay hắn không có xuyên qua, mà là ghìm được thân thể thật, Ngu Nhiễm lập tức cười lạnh, “Ta cảm thấy ngươi chắc chắn đang che giấu gì đúng không? Sao bây giờ lại không xuyên qua cơ thể ta nữa?”
Dung Túc không giãy dụa, ánh mắt chợt lóe lên, cười lạnh, “Ngu thế tử, ngươi không nên đụng vào ta.”
Hắn bỗng giả vờ đáng thương , bỗng hóa thành mèo con, lớn tiếng kêu: “Mặc Nhi, Mặc Nhi.”
Ngu Nhiễm giật mình nhìn con mèo đen trong tay, cũng quên buông ra.
“Ngu Nhiễm, các chàng đang làm gì vậy?” Tô Mặc đã mặc y phục chỉnh tề đi ra, liếc mắt bọn họ.
“Mặc Nhi, hắn bóp chết ta, hắn muốn bóp chết ta. Ngu Nhiễm ức hiếp ta.” Mèo đen bốn chân đạp lung tung, lớn tiếng khóc lóc kể lể, “Ta với Tô Mặc đã lập khế ước bản mạng, nếu ta chết thì thân thể nàng sẽ có chuyện đó.”
“Không có gì, ta chỉ chơi đùa với nó thôi.” Ngu Nhiễm lập tức thả Dung Túc, vỗ đầu nó, đồng thời không quên giẫm một cước vào đuôi nó.
Hai tay Tô Mặc khoanh trước ngực, lạnh nhạt nhìn, như cười như không.
Dung Túc lập tức đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng cọ, lại bị Tô Mặc đá văng ra.
“Các chàng đừng náo loạn nữa, hóa ra các chàng vẫn không vừa mắt với Sư Anh, hừ, nghĩ rằng thần thức của ta vẫn giống như trước kia sao? Thật ngây thơ.” Tô Mặc trừng mắt nhìn Ngu Nhiễm, lại trừng mắt với Văn Nhân Dịch, rồi lại trừng Dung Túc. Bị ánh mắt nhìn rõ mọi việc của Tô Mặc nhìn đến, trong lòng ba người không nhịn được hốt hoảng.
Sư Anh đứng dưới tàng cây, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, môi cười nhàn nhạt.
Khi hắn ở cùng Tô Mặc, đương nhiên sẽ không quên truyền thụ một ít phương pháp tăng thần thức mạnh hơn, vì lợi ích của hắn, cũng vì lợi ích của Tô Mặc.
Lúc này, nam tử đầu bạc đi ra, thản nhiên nói: “Thật ra các hạ mới là người bình chân như vại, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Sư Anh khẽ mỉm cười nói: “Người hiểu ta cũng chỉ có Cơ công tử.”
Cơ Bạch lạnh lùng nhìn Sư Anh, nói: “Nếu thực lực nữ nhân này phải tăng lên, biện pháp tốt nhất là đi Ma giới, cho Hoa Tích Dung đi cùng nàng, đương nhiên sẽ có lợi ích lớn.”
Sư Anh gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, chuyện này ta sẽ nói với Mặc Nhi.”
Cơ Bạch gật đầu, rồi đi về phía trước, y phục đen tung bay theo gió, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Dưới tàng cây, Sư Anh vươn tay, xoa nhẹ cánh hoa bay tán loạn, cười, “Vì sao tại hạ lại cảm thấy Cơ công tử đối xử với Tô Mặc có chút không giống trước đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.