Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 117: Ba người bị thương




Nhưng Tô Mặc trằn trọc, nghe tiếng bước chân trên sàn tàu, còn có tiếng sóng biển và tiếng gió, không thể ngủ yên ổn. Nàng tìm đá Tam Sinh bên trong Thiên Thư, vuốt nhẹ lên đá.
Lúc đầu cũng không có cảm giác gì đặc biệt, sau đó trong đầu có một chút hỗn loạn, tràn vào đều là những chuyện lộn xộn, lung tung.
Nàng hoảng hốt giống như lại thấy những cảnh trong mộng, toàn bộ ý nghĩ của nàng đều chia thành hai phần, một phần gần như tỉnh táo, có thể cảm nhận được toàn bộ mọi việc trước mắt, mang ý thức mơ hồ. Nhưng một phần khác lại đang nặng nề ngủ, nàng ngủ ngon như rơi vào mộng cảnh quỷ dị, trong mơ, làn khói đang lượn lờ như thật như không.
Trong lòng Tô Mặc có chút hỗn loạn, căn bản không biết mình đang chứng kiến những việc đã xảy ra từ lúc nào. Nàng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của bản thân, dung nhan mỹ lệ như hoa kiếp trước dường như đã biến mất, mà lòng của nàng cũng khô héo, im lặng tàn rụng.
Nàng cảm giác được một quyết định sát phạt trong mơ, thấy màn kịch ngươi lừa ta gạt trong cung đình, thấy một đôi mắt cơ mưu.
Thậm chí thấy bên cạnh đế vương, nàng mặc quần áo của nữ tử quý tộc, cảm nhận được đế vương say mê nuông chiều, cảm nhận được cung đình lục đục, thiếu nữ hồ đồ ngây thơ lúc trước dần dần tạ thế.
Thấy nàng xinh đẹp phong tình, muôn phần tao nhã, dung mạo tuyệt thế, cũng không thể ở cùng với người trong lòng cả đời.
Dường như lại thấy một nam tử đầu bạc nhìn nàng từ xa, ánh mắt tràn ngập thương xót và bi ai.
Sau đó thời gian nhanh chóng lưu chuyển, Tô Mặc lại nhìn thấy vô số thi thể, giống như lần trước Yêu giới đại loạn, khắp nơi đều là người chết. Xung quanh mặt đất dày đặc mùi máu tanh, chiến tranh loạn lạc lan tràn, giết người như tàn sát heo chó. Rất nhiều tu sĩ chết đi, sinh mạng tan biến, làm cho Tô Mặc cảm nhận được sâu sắc sự yếu ớt của sinh mệnh, nhận thức được mỗi người trên thế gian có ai không sống vì bản thân, nhưng rồi cuối cùng cũng phải buông tay nhân gian.
Trời đất nhẫn tâm, xem vạn vật như cỏ rác.
Nàng nhìn thấy kiếp trước Sư Anh rời khỏi nàng, sau đó bị giam cầm ở Thiên Không thành, toàn bộ mỗi đoạn đều đứt quãng, không thể nối lại cùng nhau.
Cuộc đời thật đau khổ, nàng thấy tủi thân, như bị đau đớn dày vò trong lò than, cho nên mới có người bằng lòng tu tiên để thoát khỏi biển khổ!
Nàng ngủ trăn trở, đá Tam Sinh đem lại cảm thụ kì dị cho nàng, những cảnh tượng liên tục hiện ra. Nàng muốn mở mắt ra nhưng lại không thể tỉnh, bên tai truyền đến thanh âm của sóng biển. Cả đầu nàng đều là mồ hôi, sắc mặt có chút khó coi, ngón tay gắng sức cào trên chiếu.
“Mặc Nhi, Mặc Nhi.” Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của Sư Anh, như gió xuân, như suối nước trong, “Nàng sao thế? Nàng không sao chứ?”
Nàng hoảng hồn chưa kịp ổn định, mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cả người nàng đều tựa vào người Sư Anh, mà đầu nàng cũng chôn sâu trong ngực hắn.
Sư Anh nhìn nàng cười cười, ôn nhu như gió xuân, đây không phải là mơ.
“A Anh, chàng đã tỉnh?” Tô Mặc vui vẻ, môi lập tức cong lên, lên tiếng hỏi, đưa tay sờ thân thể hắn.
“Mặc Nhi, đừng chạm vào, trên người ta rất nóng, chạm vào sẽ không thoải mái, ngộ nhỡ không cẩn thận khiến nàng gặp ác mộng nữa thì phải làm sao?” Lúc này hắn dường như vẫn không thể động đậy, dung nhan tuấn mỹ mang ý cười mềm mại nhẹ nhàng.
Tô Mặc lúc này mới nhớ ra hôm nay chưa lau người cho hắn, nàng buông mắt xuống cười khẽ, cố gắng cọ cọ trên người hắn, “Chàng có thể tỉnh lại thật tốt, nhưng Cơ Bạch còn chưa tỉnh lại đâu.”
Môi Sư Anh nâng lên một độ cong tao nhã, ôn nhu nói: “Bởi vì thực lực của ta là Nguyên Anh kỳ, đương nhiên tỉnh lại sẽ nhanh hơn một chút. Ta đã không sao rồi, nhưng hiện tại vẫn không thể động đậy được! Mấy ngày nay nhất định đã khiến nàng phiền lòng chăm sóc cho vi phu rồi.”
“Chỉ cần chàng có thể tỉnh lại đã rất tốt rồi, chăm sóc chàng là công việc của ta mà.” Tô Mặc sờ hai gò má của hắn, vui vẻ hôn bờ môi của hắn.
“Mặc Nhi, nương tử.” Sư Anh mặc dù không thể động đậy nhưng trong mắt cũng tràn đầy tình cảm cưng chiều với nàng.
“A Anh! A Anh.” Nàng nhẹ nhàng cọ hắn, thanh âm làm nũng không ngừng vang lên.
“Mặc Nhi, nương tử, nơi này là sao đây?” Sư Anh nhìn xung quanh, khi hắn phát hiện bên cạnh có người thì giật mình.
“Người bên cạnh là Cơ Bạch, hiện tại chúng ta đang gặp nạn, chỉ có thể chịu đựng một chút thôi.” Tô Mặc tiến đến bên tai hắn, cúi đầu chậm rãi kể hết một mạch mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, Sư Anh nghiêm túc nghe, vẻ mặt đăm chiêu.
“Thì ra là thế, chúng ta không ở đảo số năm, xem ra có chút phiền phức rồi.” Sư Anh than nhẹ một tiếng.
“Lời này là thế nào?” Tô Mặc tinh nghịch đưa tay vuốt ve lông mi của hắn, bắt nạt hắn không thể nhúc nhích, cố ý trêu chọc da thịt trên cổ của hắn.
“Mặc Nhi, dù sao ta cũng chỉ là cái bóng, đợi trở lại đảo số năm Tề quốc liền hợp nhất với bản thể, vậy mới hoàn toàn khôi phục lại thực lực, hình dạng hiện tại này rất phiền phức.” Sư Anh như cười như không nói, ngày thường quần áo của hắn đều sạch sẽ trắng sáng, như tiên giáng trần, lúc này nhìn hắn mặc khố màu trắng, dáng người cường tráng, tám khối cơ bụng, lại có vài phần khí chất dòng dõi quý tộc giang hồ, thậm chí còn có phong thái trầm tĩnh mê hoặc người, Tô Mặc không nhịn được nhẹ nhàng mỉm cười.
“Nàng cười cái gì?” Giọng nói của Sư Anh có chút kinh ngạc.
“Cái đó có liên quan gì? A Anh thật là nói vớ vẩn.” Tô Mặc nghiêm mặt, đương nhiên nói.
“Cửu bệnh sang tiền vô hiếu tử (nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu). Chẳng lẽ ta không phải liên lụy nàng sao?” Sư Anh chậm rãi nói.
“Nhưng ta là nương tử của chàng, cũng không phải hiếu tử gì đó.” Tô Mặc cố ý nhăn mũi, lại có chút đáng yêu.
“Chúng ta nghĩ biện pháp sinh một đứa đi, vậy là có hiếu tử rồi.” Khóe miệng Sư Anh cười dịu dàng, vẫn không quên chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.
“Loại thời điểm như thế này đừng nói lung tung nữa, thân thể của chàng còn phải khôi phục lại khí huyết, A Anh, ta nhất định sẽ đưa chàng trở về nhanh thôi.” Lúc này đôi mắt mĩ lệ của Tô Mặc bỗng nhiên buông xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ quá sáng khiến mắt nàng cay cay, kiếp trước nhất định là bóng của Sư Anh tan biến, đồng thời bị người khác giam cầm, nếu không mình đã tìm được hắn rồi.
“Mặc Nhi, nàng sao lại không nói gì?” Sư Anh thấy nàng yên lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Là ngại vi phu không thể thỏa mãn được nàng sao?”
“Chàng nói bậy bạ gì đấy?” Tô Mặc nhất thời chán nản.
“Ta có thể! Chỉ là ta nằm, nàng phải tự mình giải quyết thôi.” Sư Anh ra vẻ chính nhân quân tử, lời nói ra lại cực kì không quân tử.
Tô Mặc nhịn không được nhéo hắn một cái, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hờn dỗi nói: “Đúng rồi, A Anh, ngày đó chàng vì cứu Cơ Bạch mà túi càn khôn trên người chàng cũng bị hủy, bên trong không còn thứ gì.” Tô Mặc tiếc hận nhìn hắn.
“Ta biết, thật sự rất đáng tiếc!” Sư Anh không để ý lắm, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Bên trong nhất định có rất nhiều thứ tốt lắm.” Vẻ mặt Tô Mặc có chút nhức nhối, cảm thấy chính mình ngày càng hám lợi.
“Đúng vậy! Ít ra chiếc thuyền bên trong túi càn khôn so với nơi này tốt hơn gấp trăm lần, lại còn có Anh Mặc tiểu trúc, còn có rất nhiều cơ quan nữa. Mặc Nhi nàng phải biết rằng, tuy bản thể của ta đã trốn thoát nhưng lúc bị giam cầm ta không mang theo thứ gì trên người, lúc này ta chính là kẻ tu hành nghèo nàn không xu dính túi, quần áo mà ta đang mặc chỉ sợ cũng không phải của ta, đúng không? Mặc Nhi gả cho ta thật sự rất tủi thân, nàng có hối hận không?” Sư Anh cố ý cười khẽ, giễu cợt nói.
“A Anh, không sao, đời này ta sẽ nuôi chàng!” Tô Mặc cười nhẹ nhàng.
“Được, đời này nàng nuôi ta.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thật sâu, Tô Mặc bỗng nhiên cười nói: “A Anh ăn cơm nhão mấy ngày thì tốt hơn.”
Sư Anh thở dài: “Mặc Nhi, ở cùng với nàng thật tốt! Cuối cùng sẽ có ngày chúng ta sinh rất nhiều con, con cháu chúng ta sẽ quấn quanh đầu gối, bù đắp cho toàn bộ tiếc nuối của chúng ta kiếp trước.”
Tô Mặc cũng thâm tình nồng đậm nhìn hắn, “Đúng rồi, khối đá Tam Sinh kia ta vừa mới chạm qua, nhưng sau khi ta tiếp xúc dường như không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hiện ra một ít đoạn ngắn mà thôi, dường như không có tác dụng lắm!” Tô Mặc thở dài.
“Mặc Nhi ngốc, đá Tam Sinh thật ra không phải chỉ có một khối như vậy, đây là vật của Thiên giới, lớn như cả ngọn núi Tu Di. Một khối đá nhỏ này là từ đá Tam Sinh của Thiên giới rơi xuống mà thôi, sau khi tiếp xúc sẽ kích thích đến kí ức chúng ta từ mấy đời trước.” Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt như mây, “Hơn nữa đá Tam Sinh nếu đã dùng một lần thì lần sau cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mới có thể dùng tiếp, nếu không sẽ không có hiệu quả lớn, thật ra Cơ Bạch mới là người được nhìn thấy nhiều nhất, cũng không biết Cơ Bạch đã nhìn thấy cái gì?”
“Đá Tam Sinh này chẳng lẽ thật sự có thể thấy rõ ràng ba kiếp sao?” Tô Mặc thở dài.
“Thật ra nghe nói nếu trong lòng một người có chấp niệm, như vậy có thể nhìn thấy được thông qua đá Tam Sinh.” Sư Anh trả lời.
“Thì ra là thế.” Tô Mặc gật đầu, nàng nâng mắt lên nhìn mồ hôi trên trán Sư Anh chảy xuống, lập tức hỏi: “Chàng nóng sao?”
“Đương nhiên nóng, bất quá Mặc Nhi ở cùng với ta, ta cũng không cảm thấy khổ cực.”
“A Anh, chàng chờ một chút, ta lau người cho chàng.” Tô Mặc lúc này mới nhớ đến băng tuyết Yêu giới.
Nàng và Sư Anh đã là phu thê, không kiêng kị nhiều như thế, nàng lấy chậu gỗ ra, thả vào một ít băng tuyết, cẩn thận làm ướt khăn mặt, kéo tấm vải ở trên người hắn xuống. Nàng đã cảm giác được mồ hôi của Sư Anh thấm qua lớp vải kia, nàng tìm một cái chiếu mới đặt dưới người hắn, sau đó dùng băng tuyết lau lau thân thể của hắn một chút rồi đứng lên.
“A Anh, có cảm thấy tốt hơn không?” Tô Mặc lau rất nghiêm túc, bên trong còn cho vào một ít thảo dược mà nàng tìm thấy ở Yêu giới, là loại dược liệu trừ hỏa độc, thuốc uống mấy ngày nay chính là nấu từ cái này.
“Ừm, cảm giác tốt lắm, nàng thật sự biết hốt thuốc đúng bệnh.” Cảm giác được tay ngọc nhỏ, mềm mại không xương của Tô Mặc, băng tuyết mát lạnh có thêm thảo dược trừ khí nóng không ngừng thấm vào da thịt hắn, khiến cho cả người Sư Anh đều thoải mái vô cùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt ôn nhu của Tô Mặc, nhìn nàng chuyên tâm chăm sóc mình.
Sau khi lau chùi, Tô Mặc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, còn có ánh mắt ôn nhu kia, tim nàng cũng nhảy lên thình thịch.
“Nương tử, hôn vi phu một cái.” Ánh mắt Sư Anh giống như một đứa nhỏ đòi kẹo.
“Ừm.” Nàng lên tiếng, chậm rãi cúi đầu.
Hiếm khi thấy được bộ dạng hắn sau khi tỉnh lại, dưới cái nhìn chăm chú của Sư Anh, Tô Mặc hôn môi hắn.
Sư Anh mặc dù không thể nhúc nhích, luôn miệng nói mình rất tốt rồi nhưng Tô Mặc vẫn thật cẩn thận để hai tay bên hông, không đè lên da thịt vừa mới có huyết sắc của hắn. Nhưng lúc nàng cúi đầu xuống, Sư Anh lập tức không thể kiềm chế được, trong lòng hắn vẫn luôn muốn Tô Mặc, vẫn luôn nghĩ đến nàng khi đang hôn mê, hiện tại tuy đã tỉnh táo lại nhưng tiếc là hắn không thể nhúc nhích được. Nhìn đồ trang sức trên tóc nàng đung đưa ở trước mắt, hai má trắng nõn khiến hắn rung động, cả người không chỗ nào là không mê hoặc, trong ánh mắt hắn lập tức mang tình cảm sâu nặng không thể nào buông được.
Sau khi hôn xong, Tô Mặc chậm rãi ngồi dậy, sờ môi, nhìn thoáng qua Sư Anh, một lúc lâu sau lại quấn quít không rời.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng cư nhiên nhìn thấy bên môi Sư Anh vẫn là bộ dạng chưa thỏa tâm nguyện, thậm chí hai má còn ửng đỏ nhàn nhạt, ánh mắt lại chăm chú thắm thiết nhìn nàng. Tim Tô Mặc đập thình thịch, nàng đương nhiên biết hắn có ý gì, thời điểm hai người ở Yêu giới, hắn chính là dùng vẻ mặt này để nhìn nàng, yêu cầu lần thứ hai, lần thứ ba.
Nàng lại bưng chậu gỗ đứng lên, không để ý đến ánh mắt của hắn, đi ra ngoài.
“Khoan đã, nàng đi đâu vậy?” Sư Anh thấy nàng nhấc rèm, đầu bên kia lộ ra bóng dáng của nam tử.
“A Anh, ta muốn chăm sóc Cơ Bạch.”
Ánh mắt Sư Anh không hề chớp, nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên làm như không nghe rõ, “Mặc Nhi, nàng nói nàng muốn tự mình làm gì?”
Tô Mặc quay đầu lại nhìn, nghiêm túc nói: “Ta hiện tại đương nhiên phải chăm sóc Cơ Bạch. Hắn cũng giống như chàng, cần người chăm sóc.”
Sư Anh khó hiểu hỏi: “Trên thuyền này chẳng lẽ không có những người khác giúp đỡ sao?”
Tô Mặc nhàn nhạt nói: “Ta đã hỏi rồi, người chèo thuyền ở bên ngoài đánh cá, một cánh tay đã bị chặt đứt, tay kia thì bị dao làm tổn thương, tuyệt đối không thể tiếp xúc với băng tuyết Yêu giới. Còn phụ nhân kia tam tòng tứ đức nên không muốn chăm sóc nam nhân khác, thân thể của nàng rất yếu, các con cũng còn quá nhỏ, mới ba bốn tuổi mà thôi, càng không thể tiếp xúc với tuyết Yêu giới.”
Sư Anh nhẹ nhàng cười, nửa trêu chọc nói: “Thật ra phụ nhân kia rất tốt, Mặc Nhi, nàng cũng phải biết tam tòng tứ đức.”
Tô Mặc không nhịn được lắc đầu, “A Anh, hắn vì đá Tam Sinh nên mới bị thương, chúng ta không thể quá vô tình.”
Sư Anh hổi tiếp: “Như vậy Dung Túc đâu?”
Tô Mặc bất đắc dĩ nói: “Tay hắn bị bỏng.”
“Bị bỏng! Thật vô dụng.” Sư Anh không nhịn được trầm mặc một lát, hắn nhìn cách ăn mặc nam trang của Tô Mặc, thích thú liếc mắt một cái, cúi đầu nói: “Hay là chờ Cơ Bạch tỉnh lại, để cho hắn tự lau người mình.”
“Ngộ nhỡ không tỉnh lại thì sao?” Tô Mặc thấp giọng nói: “A Anh, nếu hiện tại chàng có thể động đậy hay là chàng chăm sóc hắn đi?”
“…” Sư Anh lập tức không nói gì, thở hắt ra một cái, Mặc Nhi của hắn đôi lúc cũng rất hung hăng.
Bên kia, Cư Bạch nghe được trên thuyền dường như có động tĩnh, lông mi dày của hắn nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi mở mắt ra. Suy nghĩ của hắn có chút mơ hồ, lẫn lộn. Một lúc lâu sau mới thấy bản thân đang ở trên một con thuyền, mà chiếc thuyền này giống như một giấc mơ bồng bềnh, đung đưa, khẽ dao động khiến hắn hỗn loạn.
Mà lúc hắn chậm rãi nhìn thấy một bóng dáng duyên dáng yểu điệu khác, hắn đã nhìn ra đối phương là Tô Mặc nữ giả dạng mặc nam trang, thầm nghĩ hóa ra thiếu niên cưỡi cáo bạc kia cư nhiên lại là nàng, Yêu Cơ chính là Tô gia tứ thiếu, Tô gia tứ thiếu là Yêu Cơ. Trong mấy ngày này nhất định là nàng đã chăm sóc cho mình, thật sự không ngờ lại như thế, nhưng đáng tiếc trong đầu hắn quá hỗn loạn, phải chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này Tô Mặc đã thản nhiên đi tới, nàng chậm rãi kéo rèm lên, không muốn để cho Sư Anh nhìn thấy mình chăm sóc Cơ Bạch.
Vừa nãy tuy nàng nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, nhưng tư vị trong đó chỉ có lòng nàng mới rõ ràng mà thôi.
Dù sao vị thần sử đại nhân này cũng không phải dễ chăm sóc, nhất là lúc ăn cơm. Ai lại có thể nghĩ rằng Cơ Bạch là một người phiền toái như thế, khớp hàm đóng chặt, ngay cả trong lúc ngủ say thì vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, đoan chính.
Nam tử đầu tóc bạc trắng không loạn, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ nhàn nhạt chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, bao phủ lên lông mi hắn.
Dáng người thon dài, dung nhan hoàn mỹ, trên người mang hơi thở thánh khiết, không hề vương chút khói bụi thế gian.
Lúc nhìn hắn, Tô Mặc không nhịn được có chút hoảng hốt, cảm nhận được hơi thở thánh khiết đó thấm vào trong tim gan.
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Mặc vẫn cảm thấy nên đút thuốc cho hắn trước, rồi sau đó lại lau người.
Lúc này, Cơ Bạch đang mê man vẫn cảm giác có người ngồi bên cạnh hắn, đưa một chén thuốc đến, khớp hàm của hắn vốn khép chặt lại cảm giác được hơi thở mềm mại của đối phương đến trước mặt, môi mềm mại dán trên môi hắn, hắn liền vô thức hé miệng nghênh đón, đồng thời trong lòng Cơ Bạch cũng cực kì khiếp sợ, đã nhiều ngày lúc hắn hôn mê, đối phương cũng đút thuốc và đút nước như vậy, mà trong lòng hắn lại không chút cự tuyệt. Lông mi Cơ Bạch không được tự nhiên chớp chớp, vội vàng che dấu rung động mãnh liệt trong lòng.
Một chén thuốc kia có lẽ đút hơn mười lần cách nhau, tiếp theo lại đút nước, Cơ Bạch chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, yên lặng chấp nhận.
Hắn cũng không biết môi một nữ tử lại mềm mại như thế, trong vắt như thế.
Tiếp theo cảm giác được một cánh tay mát rượi đang chà lau thân thể hắn, xúc cảm của băng tuyết lạnh kéo tới, mang đi hơi nóng gay gắt khó tả trong cơ thể.
Đối phương cẩn thận chà lau, nhẹ nhàng chầm chậm cởi áo hắn, tiếp theo đổi chiếu dưới người hắn.
Cơ thể Cơ Bạch không nhịn được cứng đờ, dù không thể nhúc nhích nhưng cả người cũng đã cứng ngắc. Đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa có ai chăm sóc hắn như thế, trong lòng không nhịn được dâng lên cảm giác phức tạp.
Tiếp theo cảm giác được vầng trán, hai gò má, tay chân đã được nàng dùng khăn mặt nhẹ nhàng chà lau qua, cả người cực kì mát mẻ, thoải mái.
Nàng cầm khăn trắng sạch sẽ lau qua cổ hắn, lau xương quai xanh, eo, lưng. Một lát sau dường như cơ thể Cơ Bạch đều đã được lau khô, cuối cùng chỉ còn lại nơi nào đó, lúc này, đối phương dường như hơi ngập ngừng, nhịp tim Cơ Bạch cũng đập nhanh hơn. Hắn đương nhiên hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì, mặt hắn có chút nóng lên, thậm chí cảm giác được có một tầm mắt luôn nhìn hắn chăm chú, đúng lúc này hắn không kiềm chế được mà nổi lên biến hóa. Tô Mặc ngồi ở một bên lập tức hít một ngụm khí lạnh, vội vàng đứng lên, bưng chậu gỗ rời khỏi nơi này, thuận tiện kéo rèm lên.
“Mặc Nhi, xong rồi sao?” Trong mâu quang của Sư Anh có hào quang dịu dàng hiền hòa, ôn nhu hỏi.
“Ừm.” Tô Mặc gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Nàng lấy một mảnh vải gấm màu lam mỏng từ trong Thiên Thư ra, bên trên thêu hoa, chính là gấm chim ngậm hoa gấm cát tường, cũng là loại tơ lụa cực kì tốt, phủ ở trên người cực kì mát mẻ. Tô Mặc lấy cho Cơ Bạch một cái, lúc này thật sự nàng không có dũng khí để làm cái gì khác nữa.
Ít ra nàng cảm thấy dưới khí nóng ẩm ướt như thế có thể khiến cho hắn thoải mái hơn một chút.
Tuy vừa nãy nàng không hết lòng chăm sóc như với Sư Anh, nhưng đối phương vẫn có phản ứng. Nàng thật sự tuyệt đối không ngờ tới mỹ nam tử tóc bạc như thần kia hóa ra cũng là một nam nhân bình thường!
Ban đêm, trên mặt biển, cả nhà người đánh cá thắng lợi trở về, thuyền đánh cá nhỏ tiến về phía hoàng đô.
Tô Mặc cả ngày đều chăm sóc cho hai người, cũng đã nóng đến cả người ướt sũng, nhất là ở trong khoang thuyền kín không kẽ hở, ngay cả tóc nàng cũng đã dính đầy mồ hôi.
Sau đó Sư Anh nói: “Mặc Nhi, nàng lau người ở đây cũng được.”
Tô Mặc gật đầu, ánh nến đốt sáng rực trong phòng, lúc này đôi mắt Cơ Bạch vừa chuyển, đầu rèm bên kia hiện ra một bóng dáng yểu điệu, nhìn thấy rất rõ ràng. Nhưng Cơ Bạch biết phi lễ chớ nhìn, vì thế lập tức khép mắt lại, thầm nghĩ lúc này mình vẫn chưa thể “tỉnh lại”, nếu không tất cả mọi người trong khoang thuyền sẽ xấu hổ. Bên tai truyền đến thanh âm mềm mại của tiếng quần áo đối phương, chất vải đặc biệt của Mặc môn sột soạt ma sát rơi xuống, sau đó tiếng nước ào ào truyền đến.
Tô Mặc tùy ý lau qua cơ thể, trong khoang thuyền chật hẹp thậm chí ngay cả tắm rửa cũng không thể làm được. Mái tóc dài đen nhánh của nàng cuốn quanh, giọt nước theo đầu vai trắng nõn chảy xuống. Tô Mặc cầm cây quạt nhẹ nhàng quạt gió cho Sư Anh, đồng thời dùng khối băng trong Thiên Thư để giải nóng. Da thịt nàng trắng như tuyết liên, ánh nến chiếu xuống càng hiện rõ khuôn mặt cực kì mê hoặc. Sư Anh ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn nhìn nàng không hề xê dịch một chút nào.
“Mặc Nhi.” Sư Anh cúi đầu gọi một tiếng.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi!” Ánh mắt vẻ mặt Sư Anh nhìn nàng, “Vi phu chờ nương tử thị tẩm đây.”
“Nói bậy bạ gì đó? Chàng hiện tại đang bị thương, không được lộn xộn, suy nghĩ linh tinh.” Tô Mặc đang thưởng thức một chén nước ô mai ướp lạnh.
“Chúng ta vốn là phu thê, chẳng lẽ không được?”
Đương nhiên Cơ Bạch biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đôi mắt hẹp dài của hắn mở to, ánh mắt nhìn về bầu trời bên ngoài khe hở kia. Hắn biết hiện tại ở trong khoang thuyền chật hẹp đương nhiên có nhiều chuyện không thể tránh được.
Bầu trời đêm xanh thẳm, ánh sao dày đặc, đáng tiếc trong tầm nhìn hạn hẹp của hắn lại không nhìn thấy cái gì, thậm chí ngay cả gió nhẹ cũng không cảm giác được, chỉ có từng cơn khí nóng, bên tai cũng đúng lúc thích hợp nghe thấy một chút thanh âm phi lễ chớ nghe. Cơ Bạch đã cảm thấy không gian nhỏ hẹp này thực sự rất khó chịu, hắn không cho phép tầm mắt mình nhìn về chỗ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.