Thiên Hạ Đệ Nhất Nữ Phụ

Chương 44: Ma cà rồng cuồng chiếm hữu (5)




Ái Nhĩ Lạp Tích không ngờ Cổn Na không những có thể toàn mạng ra ngoài, quan hệ với Ái Nhĩ Lạp Tư lại càng khiến cô đỏ mắt ghen tỵ. Cho dù ngoài mặt Ái Nhĩ Lạp Tư vẫn biểu hiện như thường, chính là trực giác của một người phụ nữ khiến cô không thể không lo lắng. Xem ra, phải tìm cách khác thôi.


Lại nói, Cổn Na lúc này đang vô cùng chăm chú theo dõi Ái Nhĩ Lạp Tư làm việc. Không thể không thừa nhận, thời điểm hắn nghiêm túc lên cũng rất cuốn hút, là một kẻ si mê cái đẹp, cô tỏ vẻ bản thân đã bị thu phục.


"Nhìn đủ chưa?" Ái Nhĩ Lạp Tư nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi.


Khuôn mặt hắn lạnh tanh nhưng vành tai thì đỏ ửng, hắn hoàn toàn không thể tập trung làm việc nếu như cô cứ nhìn chằm chằm như vậy.


"Làm sao đủ được." Cổn Na vui vẻ cười đáp lại, không chút nào cảm thấy bản thân lúc này hẳn là nên xấu hổ mới hợp lẽ thường.


Ái Nhĩ Lạp Tư đột nhiên im lặng, hắn áp tay lên má cô, đôi bàn tay lạnh toát đặc trưng của quỷ hút máu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cổn Na:


"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian."


Thời gian sống của quỷ hút máu là vô hạn, thế nhưng Cổn Na lúc ấy lại không hiểu được hắn nói như vậy là có ý gì. Cô nghiêng đầu, cọ vào lòng bàn tay Lạp Tư, hai mắt cong thành vầng trăng khuyết, không hiểu liền trực tiếp cười qua chuyện là được rồi. Bầu không khí ấm áp chảy xuôi giữa hai người cho đến khi cửa phòng bị gõ vang. Rồi không đợi cho chủ nhân ra mở cửa, một bóng người đã vọt vào trong - không ai khác chính là Ái Nhĩ Lạp Tích.


Nhìn thấy Cổn Na trong phòng, Ái Nhĩ Lạp Tích cứng đờ người, cố gắng đè nén xuống ghen ghét đố kỵ trong lòng, tươi cười mở miệng:


"Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh..." Dừng lại một lát, ý vị sâu xa liếc nhìn Cổn Na: "Không tiện để người ngoài nghe được."


Hai từ 'người ngoài' bị cô ta nhấn mạnh, nếu như là Cổn Na chân chính, có lẽ đã tức đến nổ phổi mà lớn tiếng tranh cãi. Nhưng mà hiện tại, người ngồi đây vốn không phải Cổn Na, chỉ thấy cô cong môi cười, lịch sự đứng dậy:


"Tôi ra ngoài tản bộ một lát. Hai người cứ thong thả nói chuyện."


Cửa vừa đóng lại, Ái Nhĩ Lạp Tư lập tức nhíu mày, lạnh mặt nhìn Ái Nhĩ Lạp Tích:


"Có chuyện gì?"


Ái Nhĩ Lạp Tích đỏ mặt, đôi mắt to tròn ướt nhẹp nhìn hắn chằm chằm, cắn môi ngập ngừng không nói. Ái Nhĩ Lạp Tư mất kiên nhẫn cực kì, đang muốn mở miệng đuổi cô ra khỏi phòng, Ái Nhĩ Lạp Tích lại đột nhiên mở miệng:


"Em đã nghĩ thông suốt rồi, Lạp Tư, trước kia là do em ngu ngốc. Kì thực, em cũng yêu anh..."


Ái Nhĩ Lạp Tư tức giận đến bật cười, ánh mắt càng là lạnh như băng nhìn Ái Nhĩ Lạp Tích:


"Chỉ có như vậy cô liền chạy đến làm phiền tôi? Còn nữa, không phải trước kia cô luôn mồm khẳng định cả đời này không tha thứ cho tôi sao? Chúng ta không phải là anh em sao? Cô còn cảm thấy ghê tởm? Sao vậy, bây giờ đổi ý rồi?"


"Em... em chỉ là không nhận ra tình cảm của mình... Hơn nữa chúng ta cũng không phải là anh em ruột, có thể..." Khuôn mặt Ái Nhĩ Lạp Tích tái nhợt, lắp bắp giải thích.


"Không cần nói nữa. Trước kia nói yêu là tôi sai, giữa chúng ta căn bản chẳng có tình cảm gì cả. Tôi sẽ kết hôn với Cổn Na, hiện tại và sau này cũng chỉ yêu cô ấy." Ái Nhĩ Lạp Tư phiền chán ngắt lời Ái Nhĩ Lạp Tích: "Cổn Na cũng không phải người ngoài, cô ấy là con dâu của Ái Nhĩ, là chị dâu của cô. Sau này đừng tìm tôi nói những lời vô nghĩa này nữa, ghê tởm."


Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi phòng. Ái Nhĩ Lạp Tích nghẹn đỏ cả mặt, nhục nhã và hận thù dày xéo tâm trí cô. Cô đã chấp nhận buông bỏ hết tự tôn để nói ra những lời đó, vậy mà kết quả nhận được lại là sự chế nhạo và lạnh lùng đến cực điểm của Ái Nhĩ Lạp Tư.


Cô không cam tâm! Tại sao những thứ vốn dĩ thuộc về cô lại dễ dàng bị Cổn Na cướp đi như vậy? Rõ ràng tất cả mọi thứ đều là của cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.