Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 155: Cấp bảy – Vương trận sư




Có một cái ví dụ ở trước mắt, sau đó các dạng ngọc giản đều tới chỗ Địch Cửu, một giờ sau, Địch Cửu bất đắc dĩ thu hồi gian hàng.
Ngoại trừ lần đầu tiên thu được miếng ngọc giản Đoán Thần Thuật bị tàn phá ra, trong một giờ sau hắn không thu được một miếng ngọc giản có giá trị nào.
Ngọc giản công pháp luyện thể hắn cũng thu được một đống lớn, nhưng không có miếng nào tốt cả. Rất nhiều ngọc giản luyện thể chính hắn cũng có thể viết ra, đúng là rác rưởi trong rác rưởi.
Về phần ngọc giản pháp kỹ hắn cũng thấy rất nhiều, nhưng đều vô giá trị.
Điều này hắn cũng có thể lý giải, những công pháp đó đều là vật bảo mệnh của các tu sĩ, trừ khi có khát vọng bước vào kim đan như tu sĩ trúc cơ kia. Hơn nữa Đoán Thần Thuật tu sĩ kia lấy ra cũng không phải là pháp kỹ. Nếu không, ai lại đem ngọc giản pháp kỹ ẩn giấu của bản thâng ra chứ.
- Lý Xán đại lục Thường Thiên ra mắt đạo hữu, không biết xưng hô đạo hữu như thế nào?
Thấy Địch Cửu dẹp quầy, tên tu sĩ nguyên hồn tầng hai bước tới trước mặt Địch Cửu ôm quyền hỏi thăm.
Lúc Địch Cửu bày sạp bán đồ, tu sĩ nguyên hồn cảnh này không tổ chức mọi người oanh kích đại trận của tông môn viển cổ, cũng không có ngăn trở hắn bày sạp, việc này làm cho Địch Cửu có chút hảo cảm. Hắn cũng là liền ôm quyền nói:
- Tán tu Địch Cửu của đại lục Cựu Dạ.
- Ta thấy đạo hữu rất có hiểu biết về mặt trận đạo, không biết Địch đạo hữu có thể cùng chúng ta đã kích đại trận tông môn viễn cổ này hay không. Nếu như Địch đạo hữu đồng ý, ta nguyện ý giao ra quyền chỉ huy, để Địch đạo hữu chỉ huy mọi người cùng nhau đả kích hộ trận.
Giọng điệu Lý xán ấm áp, lời nói cực kỳ khách khí.
Địch Cửu hiểu được vì đối phương nhìn thấy hắn giỏi trận đạo, nên mới tới tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Trên thực tế hắn cũng dự định xem thử bên trong của tông môn thượng cổ này một chút, chỉ có điều hắn cũng không định chủ đạo chuyện này.
Nếu như là lúc trước thì có lẽ hắn sẽ đứng ra làm chủ đạo. Nhưng hắn hiểu biết càng nhiều, càng biết rõ sự đáng sợ bên trong tông môn thượng cổ này.
Đừng thấy hiện tại tông môn trong Thiên Mạc này đã diệt vong không biết bao nhiêu năm, nhưng không có nghĩa là người của tông môn này không còn. Vũ trụ mênh mông không biết có bao nhiêu vị diện tiếp xúc với nhau, thượng cổ tông môn này bị hủy, không biết có bao nhiêu tu sĩ bình an trốn ra ngoài.
Hủy đại trận tông môn người khác, đây là huyết hải thâm thù. Thích Chí Thương của Thích Gia Thương Lâu sở dĩ dám công phá đại trận hộ tông của Tinh Hà phái, vì căn bản là không coi Tinh Hà phái ra gì, thậm chí có ý nghĩ tiêu diệt Tinh Hà phái. Chỉ là không ngờ tới, Tinh Hà phái còn một cường giả nguyên hồn cảnh, sau khi bị vây công còn mất đi một cánh tay.
Trên thực tế chuyện này cũng chưa có kết thúc, một khi Tinh Hà phái xuất hiện cường giả, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thích Gia Thương Lâu. Giống vậy, những cao thủ Thích Gia Thương Lâu trở về, sẽ mượn cớ tiêu diệt Tinh Hà phái.
Cho nên nếu muốn phát tài, bảo hắn hổ trợ thì được, chứ để hắn chỉ huy thì miễn bàn.
- Lý đạo hữu, ta đối với sự an bài trước đây hoàn toàn bội phục giống như sông Trường Giang Hoàng Hà. Ta chỉ là hiểu sơ trận đạo một chút, nếu như Lý đạo hữu không ngại, ta hy vọng Lý đạo hữu tiếp tục chủ trì lần công kích này, ta ở bên cạnh hiệp trợ bày bố trận kỳ.
Địch Cửu nở nụ cười đáp.
- Địch đạo hữu, tu vi của ngươi cao nhất...
Không đợi Lý Xán nói xong, Địch Cửu đã khoát tay:
- Lý đạo hữu, trước đây chúng ta không quen biết nhau, là do ta lừa gạt ngươi. Bây giờ mọi người cũng coi như bằng hữu rồi, nên ta nói thật cho mọi người biết, tu vi của ta thấp hơn đạo hữu.
Đúng là Lý Xán cũng không muốn chủ trì chuyện này, ai bĩu tu vi của hắn cao nhất ở dây, hắn không chủ trì thì ai chủ trì chứ. Bây giờ Địch Cửu nói tu vi thấp hơn hắn, hắn cũng không thể làm gì được. Hắn cũng không hoài nghi Địch Cửu nói láo, Địch Cửu nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, bây giờ tài nguyên tu luyện ở tu chân giới vô cùng thiếu thốn, muốn trong vòng trăm tuổi bước vào nguyên hồn cảnh, đúng thật là rất khó khăn. Về phần Địch Cửu là hư thần cảnh, căn bản là hắn chưa hề tin bao giờ.
- Đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí.
Lý Xán nói xong rồi hướng đông đảo tu sĩ ôm quyền:
- Các vị đạo hữu, cái tông môn này đã tồn tại ở đây không biết bao nhiêu năm, không tốn thời gian mấy tháng thì rất khó phá giải hộ trận này. Bây giờ có Địch Cửu đạo hữu tinh thông trận đạo, liên thủ với chúng ta phá cái hộ trận này, mọi người hãy đánh theo vị trí trận kỳ của Địch đạo hữu.
Nghe được lời Lý Xán nói, dường như tất cả tu sĩ có mặt đều hô hào theo.
Địch Cửu cũng không biết làm sao, hắn cũng muốn đi vào thượng cổ tông môn này, nên mặc cho Lý Xán nói.
- Địch đạo hữu, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?
Lý Xán nói xong, quay lại nhìn về phía Địch Cửu.
Địch Cửu liền ôm quyền:
- Hộ trận này ít nhất là cấp chín, trước tiên ta phải tìm hiểu một chút, rồi mói có thể hành động.
- Được, chúng ta nghe theo Địch đạo hữu.
Lý xán không chút do dự kéo Địch Cửu vào.
Những lão già chết tiệt này đúng là khôn khéo, về sau bất luận ngươi có nói gì thì vẫn bị coi là tòng phạm. Địch Cửu đứng trước hộ trận dùng thần niệm thấm vào, nắm bắt từng cái trận cơ cùng trận tâm.
Có thể đi vào Thiên Mạc, chỉ có một ít người, nhưng toàn là những thiên tài. Địch Cửu nhắm mắt nghiên cứu hộ trận này, không có ai lo lắng cả, tất cả mọi người an tĩnh ở một bên chờ đợi, có người thậm chí bắt đầu tu luyện.
Tất cả mọi người đều hiểu được, đừng tưởng ở đây có nhiều người, cũng chỉ có vài tên tu sĩ nguyên hồn mà thôi. Đối mặt với hộ trận tông môn cấp chín, nếu không có người am hiểu trận đạo, thì cho dù có công kích một năm, chưa chắc có thể công phá được cái đại trận này.
Thời gian Thiên Mạc mở ra cũng không cố định, lần dài nhất là ba năm, có khi chỉ mở ra một năm rồi đóng lại.
Tốn thời gian một năm để công kích hộ trận này, cho dù Thiên Mạc khép lại cũng chưa chắc đã mở được hộ trận.
Cho nên Địch Cửu tốn thời gian nghiên cứu cái hộ trận này, sẽ không có ai ý kiến gì.
Chỉ qua mấy ngày, Địch Cửu đã mở mắt đứng dậy.
- Địch huynh, có thu hoạch gì không?
Lý Xán vẫn luôn chú ý tới Địch Cửu, thấy Địch Cửu đứng dậy, hắn đã vội vàng tới hỏi.
Địch Cửu gật đầu nói:
- Có thể công kích rồi, mọi người theo trận kỳ của ta mà ra tay.
Lý Xán vội vàng hô to:
- Mọi người thấy trận kỳ của Địch đạo hữu rơi trúng chỗ này, thì công kích chỗ đó.
Địch Cửu lấy ra một cái trận kỳ, đồng thời gọi Thụ Đệ ra.
- Đạo hữu lại có loại thụ linh này, quả thực là vận khí tốt.
Thấy Địch Cửu gọi Thụ Đệ ra, Lý Xán chắt lưỡi cảm thán.
Địch Cửu cũng không đáp lời, mà ném trận kỳ đầu tiên ra. Hắn gọi Thụ Đệ ra, chỉ là chuẩn bị lúc mở được hộ trận, cho Thụ Đệ đi cướp đồ mà thôi. Bây giờ gọi Thụ Đệ ra, chủ yếu cho mọi người biết Thụ Đệ là của hắn, nếu không nhất định sẽ có người động thủ đối với Thụ Đệ.
- Động thủ!
Lúc Địch Cửu ném trện kỳ đầu tiên, Lý Xán là người đầu tiên lấy ra pháp bảo đánh tới, đồng thời lớn tiếng la lên.
Cùng lúc pháp bảo của Lý Xán đánh ra, mấy ngàn món pháp bảo cùng nhau đánh xuống, công kích đại trận này hầu như mọi người đều dùng hết sức. Cho dù có nương tay thì chỉ là giữ sát chiêu riêng của mình lại mà thôi.
Trận kỳ của Địch Cửu ném xuống, theo đó là hàng ngàn đạo công kích khác. Công kích mạnh như vậy, làm cho người ta có cảm giác, đợt tấn công làm không gian xung quanh phải vặn vẹo.
"Rầm rầm rầm!"
Công kích liên miên không dứt rơi vào bên ngoài hộ trận, những công kích này không ngừng chuyển đổi vị trí.
Địch Cửu có thể cảm nhận rõ ràng bên trong hộ trận này đang tự phục hồi, mỗi lần bị công kích đánh trúng, hộ trận sẽ tự sửa chửa một bộ phận.
Việc này càng làm cho lòng Địch Cửu nóng rang, việc này đã nói lên một chuyện, phía dưới hộ trận này có chôn một linh mạch.
Loại linh mạch này phải tốt hơn loại bình thường dùng để tu luyện rất nhiều, trong lòng Địch Cửu càng khát vọng có được linh mạch đỉnh cấp này hơn.
Tới ngày bắt đầu công kích thứ hai mươi mốt, một tiếng răng rắc truyền ra, toàn bộ người công kích đều rung lên.
Công kích một hộ trận có thể tự chữa trị, khó khăn nhất là giai đoạn đầu, một khi có thể phá hủy một trận cơ trở về sau, cái hộ trận này chỉ chờ công phá.
Đồng thời lúc trận cơ thứ nhất bị phá hủy, Địch Cửu đột nhiên có một loại đốn ngộ, giờ khắc này có rất nhiều chi tiết trận đạo dung hợp vào trong đầu hắn. Một loại kiến thức trận đạo mởi mẻ được hình thành, vốn có rất nhiều khái niệm mơ hồ, bay giờ đã có thể hiểu được rõ ràng.
Lẽ ra sau khi phá hủy được trận cơ thứ nhất, thì mọi người phải cùng nhau tăng nhanh tốc độ công kích hộ trận mới đúng.
Bây giờ Địch Cửu lại bắt đầu đốn ngộ trận đạo, đã không còn người chỉ huy, công kích đột ngột ngừng lại.
- Hắn đang đốn ngộ sao….
Nhìn thấy Địch Cửu không tiếp tục, có người đã nhìn ra Địch Cửu đang đốn ngộ.
Rất nhiều người đều hâm mộ nhìn Địch Cửu, đồng dạng cũng có người không hài lòng.
- Chúng ta thật vất vả công kích gần một tháng, chỉ lát nữa là có thể mở ra cái hộ trận này, thế nhưng bây giờ ngừng lại, không phải là làm uổng phí công sức của chúng ta sao?
Lời này nói cũng không sai, cái hộ trận tông môn cấp chín này là loại có thể tự động chữa trị, bây giờ Địch Cửu đốn ngộ, nếu thời gian quá dài thì đại trận này có thể chữa trị hoàn hảo như lúc ban đầu chưa tấn công. Mặc dù có thể công kích lại từ đầu, nhưng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
- Ý của cậu là, không cần Địch huynh hổ trợ, cậu vẫn có thể trong vòng một tháng đánh vỡ hộ trận này sao?
Một tên tu sĩ kim đan trung kỳ không ưa cái tên tu sĩ nói xuyên xỏ này.
Lý Xán khoát khoát tay nngăn lại:
Chúng ta chờ Địch đạo hữu đốn ngộ đi, không có Địch đạo hữu, có thể mấy tháng sau chúng ta cũng chưa đánh vỡ được hộ trận này.
Nhưng trong lúc này Địch Cửu đã mở mắt, hắn ôm quyền đối với Lý Xán và tu sĩ Kim Đan đã nói tốt giúp hắn.
- Đa tạ mọi người đã không quấy phá trong lúc ta đốn ngộ, bây giờ có thể tiếp tục công kích rồi.
Trong lòng của hắn rất là vui mừng, trong hơn hai mươi ngày chỉ huy công kích hộ trận cấp chín này, khi trận cơ đầu tiên của hộ trận bị phá hủy thì hắn cũng bước vào hàng ngũ cấp bảy – vương trận sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.