Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 102: Sư huynh bênh vực kẻ yếu




Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
- Là Mạt Song sư tỷ kìa.
Đi qua dãy phòng ở của đám đệ tử ngoại môn, Cảnh Kích đột nhiên kêu lên.
Không cần Cảnh Kích nói Địch Cửu của đã nhìn thấy Cảnh Mạt Song rồi.
Trong khoảng đất trống trong khu vực cư trú của đám đệ tử ngoại môn, Cảnh Mạt Song đang khẩn trương mà đứng ở đó. Chỗ này trừ Cảnh Mạt Song ra còn có ít nhất hai ba chục đệ tử ngoại môn.
- Cửu ca, tên gia hỏa đoạt túi trữ vật của Mạt Song sư tỷ cũng ở đây, chính là tên mặc áo vàng kia đó. Aaa, cái túi trữ vật bị cướp hình đang đang treo ở giữa......
Cuối cùng Cảnh Kích cũng đã thông suốt được một chút, không thèm kêu gia hỏa cướp đồ của Mạt Song sư tỷ là sư huynh nữa.
- Đi qua xem thử.
Địch Cửu lập tức đi qua nhìn xem.
Ở giữa khoảng đất trống treo một cái túi trữ vật, trừ cái túi này ra còn có một đống linh thạch nhỏ, Địch Cửu nhìn sơ qua thấy ít nhất cũng có hơn ba mươi viên. Bên cạnh đống linh thạch này còn có một vài bình ngọc.
- Đào sư huynh, đây là toàn bộ đồ vật trên người của ta, ta không nên ép mua túi trữ vật của Mạt Song sư muội, sư huynh nếu có trách phạt, ta xin nhận toàn bộ.
Tên tu sĩ mặc áo vàng kia vô cùng kính cẩn nói, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu.
Một tu sĩ khác thân hình cao lớn đầu để búi tóc bước ra, y gầm lên với tên tu sĩ áo vàng kia một tiếng:
- Lăn đi chỗ khác đi, loại rác rưởi như ngươi còn ở phái Tinh Hà của chúng ta đúng là sỉ nhục tông môn.
Nam tử thân hình cao lớn nói xong câu này liền ôm quyền nói với những người xung quanh:
- Phái Tinh Hà của chúng ta luôn đoàn kết hữu ái. Kiều Táp thân là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba vậy mà lại dám công khai cướp đoạt đồ vật của một đệ tử ngoại môn vừa mới gia nhập tông môn. Tiếc là ta không phải là người chấp pháp của tông môn, nếu không ta đã sớm để cho tên bại hoại này lăn khỏi phái Tinh Hà rồi. Bây giờ ta sẽ lấy hết tất cả đồ vật trả lại cho Mạt Song sư muội. Còn những linh thạch và đan dược kia cũng coi như là vì bồi thương cho Mạt Song sư muội.
- Đào sư huynh uy vũ!
Đám tu sĩ chung quanh vỗ tay kịch liệt, trong giọng nói cũng mang theo sự tôn kính.
Địch Cửu nhìn xong một màn này cũng ngây người. Đệ tử phái Tinh Hà còn có người chính phái như vậy hả? Còn có người để ý đến việc một đệ tử ngoại môn bị cướp hay sao?
Nam tử được gọi là Đào sư huynh kia gật đầu với mọi người xong quay qua nói với Cảnh Mạt Song
- Mạt Song sư muội, muội mau cầm mấy thứ này về đi.
Cảnh Mạt Song nhanh chóm cúi người nói:
- Cảm ơn Đào sư huynh ra tay giúp đỡ, muội vừa mới nhập môn, cái túi trữ vật này vẫn là đưa cho Đào sư huynh đi,
Địch Cửu không thể hiểu nổi mà nhìn Cảnh Mạt Song, cho dù Cảnh Mạt Song vừa mới vào tông môn thì cũng phải biết giá trị của một cái túi trữ vật chứ. Hơn nữa nó vốn là đồ của nàng, mắc mớ gì lại tùy tiện đi tặng cho người khác như vậy.
- Ha ha....
Đào sư huynh cười ha ha, vỗ vỗ vào túi trữ vật đang treo bên hông.
- Nếu bây giờ ta mà lấy túi trữ vật của Mạt Song sư muội vậy các vị sư đệ sư muội xung quanh có khi lại nghĩ rằng Âu Dương Đào ta là vì cái túi trữ vật này mới đứng ra giúp muội mất. Mạt Song sư muội đừng làm khó ta như vậy mà. Vả lại ta cũng đã có một cái rồi túi trữ vật.
Cảnh Mạt Song lại thi lễ lần nữa, nói:
- Vậy muội xin lấy lại cái túi trữ vật này, còn mấy thứ khác muội cũng không dám cầm đi.
Vừa nói dứt, Cảnh Mạt Song cũng đi lên tính lấy túi mang đi.
Nhưng mà không đợi cho Cảnh Mạt Song cầm được túi trữ vật, Âu Dương Đào đã đem toàn bộ linh thạch và hai cái bình ngọc kia thu vào trong túi, rồi lại cầm nó nhét vào tay nàng.
- Mạt Song sư muội không cần lo lắng nhiều như vậy, phái Tinh Hà chúng ta tuy chỉ là một tông môn hạng hai mà thôi nhưng mà mọi người trong môn đều rất đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau.
- Vậy xin cảm ơn Đào sư huynh.
Tay của Cảnh Mạt Song dừng lại một chốc, nhưng cuối cùng vẫn cầm túi trữ vật lại, lại nói cảm ơn thêm lần nữa.
- Được rồi, mọi người cũng giải tán đi thôi. Sau này các sư đệ sư muội nếu như có chuyện gì rắc rối cứ đến tìm Âu Dương Đào ta.
Âu Dương Đào vung tay nói, ngữ khí lúc nói chuyện cũng rất chân thành tha thiết.
- Đa tạ Đào sư huynh.
Mọi người đồng thanh đa tạ.
Cảnh Kích chà xát hai tay
- Cửu ca, Đào sư huynh này thật là người tốt, đây mới là sư huynh chân chính của phái Tinh Hà chúng ta a.
Địch Cửu cũng cho rằng Âu Dương Đào cũng giống hắn, chỉ muốn ra mặt giúp đỡ Cảnh Mạt Song. Dù sao thì Cảnh Mạt Song đã bị hủy dung, cũng không có chỗ dựa gì. Nhưng mà lúc thần niệm của hắn dừng trên người nàng liền cảm thấy có chút không thích hợp
Lúc Cảnh Mạt Song lấy túi trữ vật về, cả hai tay nàng đều run rẩy.
Hơn nữa, thần niệm của hắn cũng cảm giác được Cảnh Mạt Song đang rất khẩn trương, thậm chí có thể nói là đang sợ hãi. Không chỉ thế, từ đầu đến cuối Cảnh Mạt Song đều cúi đầu xuống không nhìn tình huống xung quanh, sau khi cầm được túi trữ vật rồi rời đi bước chân của nàng cũng có chút lộn xộn. Bình thường, nếu như lấy lại được túi trữ vật, hơn nữa còn có thêm mấy chục linh thạch nữa thì Cảnh Mạt Song phải nên vui vẻ mới đúng chứ?
- Cảnh Kích, đệ trước về phòng chờ ta đi, ta đi ra ngoài một lát lại trở về sau.
Địch Cửu vốn đã trải qua nhiều chuyện sinh tử, làm sao không nhận ra được trong lòng Cảnh Mạt Song đang có chuyện.
Nếu như là người khác cũng không liên quan gì tới hắn. Nhưng mà Cảnh Mạt Song vốn là người thiện lương, còn giúp đỡ hắn vài lần, nếu như có thể giúp được gì đó, Địch Cửu cũng không ngại giúp đỡ cho nàng một chút.
- Vâng
Cảnh Kích là người thẳng như ruột ngựa, hoàn toàn không biết suy nghĩ quá nhiều.
Mọi người đều tản ra, Địch Cửu đi vào giữa đám tu sĩ đó, cố ý thở dài một hơi
- Vận khí của Mạt Song sư tỷ thật tốt, vậy mà lại có thể có được một cái túi trữ vật, còn được Đào sư huynh ra tay giúp đỡ nữa chứ. Không biết khi nào ta mới may mắn như vậy, nếu như ta có thể trả lời được hết tất cả các câu hỏi mà người khác không trả lời được thì tốt rồi.
Một tu sĩ đi bên cạnh Địch Cửu cười hắc hắc
- Ngươi đừng có tưởng bở, câu hỏi kia lần nào giảng bài cũng sẽ hỏi một lần, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỗi Mạt Song sư muội trả lời được thôi. Có thể thấy, muốn có được vận khí tốt cũng phải có được thiên phú tốt mới được.
Lần nào cũng hỏi? Địch Cửu cũng không hỏi tiếp gì nữa. Hắn cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.
Hiện tại thần niệm của Địch Cửu đã rất mạnh rồi, hắn không thèm để ý đem thần niệm bám theo phía sau Cảnh Mạt Song. Chỗ ở của Cảnh Mạt Song tuy cũng ở khu cư trú của đệ tử ngoại môn nhưng cũng không phải khu vực quá mức hẻo lánh. Linh căn của nàng đúng là không phải rất tốt nhưng so với hắn và Cảnh Kích cũng không phải là cùng một cấp bậc, cho nên chỗ ở đương nhiên sẽ tốt hơn họ một chút
Chờ đến khi Cảnh Mạt Song vào nhà đóng cửa xong, Địch Cửu lại đợi ở bên ngoài hồi lâu, xác định rõ không có ai theo dõi mới đến một góc nhà của Cảnh Mạt Song còn cho bản thân thêm một cái cấm chế ẩn nấp.
Hiện tại hắn đã là một trận pháp đại sư cấp bốn rồi, cho dù được thực hành rất ít, nhưng mà cái cấm chế ẩn nấp mà hắn tùy tay đánh ra này sợ là tất cả đệ tử ngoại môn đều không ai có thể phát hiện được.
Sau khi đã trốn kĩ, thần niệm của Địch Cửu tiến vào trong phòng của Cảnh Mạt Song. Hai tay nàng đang nắm chặt túi trữ vật ngẩng người ngồi trên giường.
Địch Cửu có chút giật mình, hắn lúc này mới nhìn ra trên người Cảnh Mạt Song có linh khí dao động. Theo hắn thấy, Cảnh Mạt Song ít nhất đã là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một.
Cảnh Mạt Song gia nhập phái Tinh Hà mới bao lâu chứ? Mới đây là đã là Luyện Khí tầng một rồi, tốc độ tu luyện phải nhanh cỡ nào mới làm được đây? Hắn không tin Cảnh Mạt Song cũng giống hắn, đạt được thứ nghịch thiên như viên đá màu xám kia. Tốc độ tu luyện như vậy mà có thể là tam linh căn sao?
Hay là Cảnh Mạt Song có bí mật gì đó bị Âu Dương Đào phát hiện ra? Mà Âu Dương Đào cũng vì vậy cho nên mới muốn tiếp cận Cảnh Mạt Song? Qua hơn nửa canh giờ vẫn không có chuyện gì xảy ra, Địch Cửu cũng không nhìn thấy tên Âu Dương Đào kia lại đây, hắn thậm chí có chút nghi ngờ có khi nào phán đoán của bản thân không đúng rồi không.
Ngay lúc Địch Cửu định đi vào phòng của Cảnh Mạt Song chào hỏi một chút, thì có một bóng dáng xuất hiện trong thần niệm của hắn.
Tốc độ của bóng người đó rất nhanh, chớp mắt một cái đã tới bên ngoài cửa nhà Cảnh Mạt Song rồi.
Là tên Âu Dương Đào kia, Địch Cửu nhanh chóng nhận ra người tới là ai, xem ra hắn suy đoán không sai, Âu Dương Đào giúp đỡ Cảnh Mạt Song nhất định là vì nguyên nhân khác.
Âu Dương Đào gõ gõ cửa, thanh âm nhu hòa gọi:
- Mạt Song sư muội, muội có ở trong đó không?
Thần niệm của Địch Cửu rõ ràng nhìn thấy tay của Cảnh Mạt Song run lên, sau đó nàng liền khôi phục bình tĩnh đeo túi trữ vật lên hông rồi bước nhanh ra mở cửa. Ngay lúc nhìn thấy Âu Dương Đào, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh hỉ:
- Âu Dương sư huynh, mời vào.
Âu Dương Đào cũng không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa nói:
- Mạt Song sư muội, ta không cần vào đâu. Ngày mốt, ta cùng với Vương Kỳ sư muội, Việt Xích sư đệ đi Nộ Phong Lĩnh thí luyện, muội đi cùng chúng ta đi.
- Nhưng mà ta chỉ mới nhập môn, căn bản chưa có tu vi gì.....
Cảnh Mạt Song có chút sợ hãi nói.
Âu Dương Đào khoát tay nói:
- Không sao đâu, cũng là bởi vì tu vi của muội thấp nên mới cần phải đi thí luyện, năm đó ta cũng chính là đi theo phía sau sư huynh đi Nộ Phong Lĩnh thí luyện. Haizzz, tông môn tuy lớn nhưng chung quy cũng có một vài người nhân phẩm không được tốt, muội lại có một túi trữ vật nữa. Ta chỉ hi vọng muội mau chóng bước vào Luyện Khí trung kỳ, lúc ấy loại người như tên Kiều Táp kia mới không dám làm gì muội.
Thực rõ ràng, ý của Âu Dương Đào chính là muốn giúp đỡ Cảnh Mạt Song nhanh chóng tăng lên tu vi để có thể giữ được đồ vật của bản thân.
- A....
Cảnh Mạt Song kinh hỉ a lên, sau đó nhanh chóng khom ngươi thi lễ nói:
- Cảm ơn Âu Dương sư huynh, muội đã hiểu ý của sư huynh rồi, sư huynh cũng không thể lúc nào cũng ở trong tông môn để giúp đỡ muội. Muội ngày mai sẽ chuẩn bị một chút, sau đó ngày mốt sẽ đi Nộ Phong lĩnh cùng với các sư huynh sư tỷ.
- Được rồi, ta đi trước, ngày mốt chúng ta sẽ ở đại điện nhiệm vụ chờ muội. Trước khi đi chúng ta thuận tiện nhận một cái nhiệm vụ tông môn ở Nộ Thiên lĩnh luôn. Ở phái Tinh Hà của chúng ta, điểm số là thứ quan trọng nhất, lần này nếu có thể kiếm được một ít điểm về như vậy tu vi của sư muội cũng sẽ tăng lên nhanh hơn một chút.
Âu Dương Đào nói thêm một câu rồi xoay người rời đi.
Sau khi Âu Dương Đào đi rồi, Địch Cửu cũng không tính đi tìm Cảnh Mạt Song nói chuyện nữa. Cũng ngay lúc hắn tính đi theo Âu Dương Đào lại nhìn thấy Cảnh Mạt Song đang nhanh chóng thu dọn đồ vật sau dó rời khỏi nhà, chạy ngược hướng với Âu Dương Đào, rất nhanh đã chạy đi rất xa.
Địch Cửu cũng không để ý xem Cảnh Mạt Song đi chỗ nào, bây giờ điều hắn để ý nhất chính là Âu Dương Đào vì sao lại muốn tính kế Cảnh Mạt Song. Cảnh Mạt Song chỉ có một cái túi trữ vật, nếu như y muốn túi trữ vật thì lúc trước Cảnh Mạt Song cũng đã cho y rồi, nhưng là do chính y không muốn lấy. Còn nếu nói y thích thầm Cảnh Mạt Song thì Địch Cửu cũng không tin được
Địch Cửu không biết Âu Dương Đào đang ở chỗ nào. Theo dõi y hơn nữa giờ sau mới phát hiện Âu Dương Đào đi vào một chỗ ở bình thường của đệ tử ngoại môn.
Địch Cửu xem thấy tu vi của Âu Dương Đào là đạt tới Luyện Khí hậu kỳ rồi, theo như bình thường thì y không nên ở chỗ thấp kém như vậy mới đúng chứ.
Ngay lúc thần niệm của Địch Cửu bắt đầu tập trung vào ngôi nhà này, hắn càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Người ở trong phòng vậy mà là Kiều Táp, mà Kiều Táp không phải là gia hỏa đoạt túi trữ vật của Cảnh Mạt Song sau đó bị Âu Dương Đào giáo huấn sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.