Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 6: Ước hẹn mười năm




Buổi tối trong rừng Đông Nam Hạ.
Khi đoàn xe ngựa của đám người Bạch Phong Bang còn cách Thuận An trấn chừng năm dặm, bọn họ quyết định dựng lều hạ trại qua đêm trong rừng. Đến giữa khuya, Trần Long mới chậm rãi từ trong rương lớn chui ra, dò xét một phen. Hắn lại thầm nghĩ: “ Thời gian không sai biệt lắm thì ngày mốt chính là tộc niên đại hội rồi. Kẻ tiếp ứng vậy mà mình vẫn không tra ra được là ai, xem ra phải về thông báo cho Cha biết mới được, ở đây đã không giải quyết được gì”.
Nghĩ là làm, Trần Long cứ như thế một mạch liền chạy về Thuận An Trấn. Chỉ mất gần một canh giờ, cổng vào trấn đã xuất hiện trước mặt của Trần Long. Đêm nay, phiên trực cổng là do hai huynh đệ Đỗ gia và Hồ gia phụ trách. Bọn họ thấy Trần Long từ trong rừng Đông Nam Hạ đi ra thì rất đỗi ngạc nhiên, thiếu niên Đỗ gia lên tiếng hỏi:
- Ồ! Trần Long tiểu đệ! Sao giờ này đệ lại từ trong rừng Đông Nam Hạ đi ra?
- À! Đệ đi loanh quanh vùng phụ cận để rèn luyện mà thôi. Đúng rồi! Hồ huynh, Đỗ huynh, sáng mai sẽ có hai cái Hắc Bạch tiêu cục đến trấn của chúng ta, một khi họ đến hai huynh phải lậptức vào báo cho cha của đệ biết, nếu biết được nơi của họ dừng chân thì càng tốt, đệ phải đi trước đây! – Trần Long nói vội vài câu liền lập tức ly khai.
- Trần Long hôm nay làm sao ấy nhỉ? Cứ vội vội vàng vàng giống như sắp có địch tập kích trấn không bằng vậy. – Vị Đỗ gia đệ tử nhìn theo bóng lưng của Trần Long lắc lắc đầu nói.
- Chắc là có chuyện gấp trong người rồi! – Hồ gia đệ tử cũng nói hùa theo rồi cùng nhau cười hì hì.
Trần Long rời khỏi liền một mạch chạy về nhà, sau đó lại lao thẳng vào trong mật thất của cha hắn là Trấn Trưởng Trần Minh. Lúc này, Trần Minh đang ngồi trong mật thất, tay cầm một cái lệnh bài màu vàng, nghiền ngẫm nghiên cứu cái gì đó. Lại nói đến cái mật thất này, đặc biệt chỉ có Trần Minh và Trần Long được phép lui tới. Nếu trong nhà không tìm được Trần Minh, Trần Long nhất định biết cha hắn chỉ có thể ở trong này hoặc là đang tu luyện trong Cửu Long Tháp.
Nhìn thấy Trần Long, Trần Minh liền bỏ xuống lệnh bài màu vàng, ngẩng mặt lên nhìn Trần Long một cái rồi nói:
- Rèn luyện về rồi sao? Uhm! Không tệ, một tháng diệt sát yêu thú vậy mà củng cố tu vi đến Bạch Nguyên Vương hậu kỳ, tiểu tử khá lắm!
- Cha, người đang nghiên cứu cái gì đó? Lệnh bài màu vàng này là gì? – Trần Long nhìn thấy lệnh bài màu vàng kia liền bị cuốn hút, không kiềm chế được nên lập tức hỏi.
- Cái này sao? Đây là tiểu tâm trận, dùng để điều khiển đại trận hộ trấn của chúng ta. – Trần Minh nghe vậy, cầm lên lệnh bài màu vàng, giải thích.
- Ồ! Đại trận cũng có thể như vậy điều khiển? – Trần Long lại ngạc nhiên.
- Đương nhiên rồi! Bất kỳ trận pháp nào cũng có tiểu tâm trận để khởi động và điều khiển. – Trần Minh lại giải thích.
- À đúng rồi! Cha, lần này con vào rừng Đông Nam Hạ rèn luyện, vô tình phát hiện được một cái âm mưu động trời. Trong trấn lại có kẻ cấu kết với người bên ngoài, nhằm vào tài nguyên và bảo vật mà tiền bối Thánh cấp để lại cho trấn chúng ta. – Trần Long chợt nhớ lại chính sự, liền thao thao bất tuyệt kể lại cho Trần Minh nghe toàn bộ sự việc phát sinh trong rừng Đông Nam Hạ.
- Ồ! Con có nghe được là kẻ nào hay không? – Trần Minh chỉ thoáng ngạc nhiên, hỏi lại.
- Không thưa cha! Con đi theo bọn chúng hơn mười ngày đường về đây, nhưng lại không nghe được kẻ chủ mưu trong trấn của chúng ta là ai. – Trần Long Lại nói.
- Uhm! Được rồi, chuyện này cha đã có cách ứng phó, con không cần lo lắng. – Trần Minh nhìn Trần Long khẽ cười, vỗ vỗ vai hắn vài cái.
- Cha, chẳng lẽ chuyện này cha đã sớm biết? – Trần Long nghi hoặc hỏi.
- Chỉ là suy đoán một chút mà thôi, không nghỉ hắn lại dẫn đến nhiều cường giả như vậy. – Trần Minh khẽ gật gù, sau lại lâm vào suy tư.
- Hắn? Cha biết kẻ chủ mưu là ai sao? – Trần Long lại hỏi.
- Không, cũng chỉ là suy đoán. Được rồi, chuyện này con không cần bận tâm nữa. Long nhi, nếu ta nhớ không lầm, qua ngày mai chính là con vừa tròn mười tuổi có phải không? – Trần Minh bắt sang chuyện khác hỏi.
- Dạ đúng, thưa cha? – Trần Long thoáng ngạc nhiên, không hiểu sao cha lại hỏi chuyện này.
- Haiz…! Ước hẹn mười năm cuối cùng cũng đến! Long nhi, đã tới lúc con phải rời trấn để đi tìm cha mẹ thật sự của con rồi! – Trần Minh khẽ thở dài, nhìn Trần Long một cách nhu hòa, giọng nói có chút không nỡ.
- Ước hẹn mười năm? Đây là chuyện gì thưa cha? Con còn muốn ở bên cha, mẹ và ba vị huynh tỷ một thời gian nữa mới đi tìm thân phận thật sự của con. – Trần Long nghe vậy thì thoáng sửng sốt, liền nói.
- Không được! Ta đã hứa với mẹ con, khi con được mười tuổi, tu vi đạt đến Bạch Nguyên Vương cảnh giới, liền phải để con đi tìm mẹ của mình. Với lại, những gì mẹ con để lại trong trấn, liền phải giao trả lại cho con. – Trần Minh khẽ lắc đầu chậm rãi nói.
- Cha, chuyện mười năm trước, cha có thể kể lại cho con nghe tường tận hay không? Con phải tìm cha mẹ con ở đâu? – Trần Long trong mắt đã muốn rưng rưng ngấn lệ, nói.
- Đương nhiên là được rồi! Tất cả cũng bắt đầu tại trong cái mật thất này, mười năm trước… -
T
rần Minh khẽ gật gù, hồi tưởng lại chuyện xảy ra mười năm trước…
“ Lúc này Trần Minh cũng là vừa đắc nhiệm được chức vị Trấn trưởng của Thuận An Trấn. Vì thế mật thất này liền là một nơi đặc biệt để choTrần Minh bế quan tu luyện, ngoài hắn ra không ai được phép vào đây.
Trong mật thất tu luyện của Trấn Trưởng, Trần Minh đang ngồi xếp bằng trên thạch bàn, nhập định tu luyện.
Bên trong đan điền của Trần Minh, Kim sắc linh khí đang không ngừng được vận chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Tuy nhiên chỉ sau mười mấy nhịp hô hấp, việc vận chuyển liền bị đình chỉ. Chỉ thấy lúc này, Trần Minh đã mở ra hai mắt, thần sắc vô cùng thất vọng, khẽ thở dài thầm nghĩ: “ Haiz, xem ra linh khí không đủ cô đặc để lột xác thành chân nguyên, là ta quá nóng vội rồi.”
Trần Minh đang định bước xuống thạch bàn để rời khỏi mật thất thì chợt hô lên:
- Ai?
Lúc này, tại cửa ra vào mật thất, một thân ảnh đang chậm rãi hiện ra trước mắt Trần Minh. Đó là một nữ tử có dáng bên ngoài tầm ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ thanh y đã loang lỗ những vết máu, vừa nhìn đã biết người này mới trải qua một trận đại chiến. Tuy bộ dáng vẻ khá chật vật, nhưng không thể khuất lấp được vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của nàng. Trên tay nàng lại bế một đứa bé khoảng chừng một tuổi, vẫn đang say ngủ bên những cái vuốt ve đầy yêu thương của nàng.
Nữ tử ngẩng mặt lên nhìn Trần Minh một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Đừng vội! Ta không có ác ý! Mà là có chuyện muốn nhờ vả.
- Tiền bối có chuyện gì cứ nói, nếu giúp được, tại hạ quyết không chối từ. – Trần Minh nhìn qua nữ tử trước mặt một thoáng liền giật mình. Tu vi của nàng là không thể nhìn thấu, chỉ riêng khí chất và phong thái của nàng toát ra, Trần Minh liền cảm giác được đây không đơn giả là một nữ tử ba mươi tuổi như bề ngoài. Bởi thế Trấn Minh liền không ngại gọi nàng một tiếng tiền bối.
- Ngươi giúp ta nuôi dưỡng đứa bé này! – Nữ tử lại quay qua nhìn Trần Minh, khẽ gật gù như vẻ tán thưởng Trần Minh là có ánh mắt nhìn người, biết nàng không đơn giản như tuổi tác bên ngoài thể hiện ra. Nàng nhìn lại đứa bé trên tay một chút rồi mới nói với Trần Minh.
- Chuyện này….! – Trần Minh thoáng do dự một chút.
- Sao? Chẳng phải lúc nãy ngươi nói chỉ cần ngươi làm được sẽ không chối từ hay sao? – Nữ tử khẽ nhướng mày, một chút không vui khi Trần Minh do dự như vậy.
- Không phải, Tiền bối chớ hiểu lầm. Chỉ là tại hạ thấy thiên tư đứa bé này rất siêu phàm, nếu để nó trưởng thành ở địa phương hẻo lánh như Thuận An Trấn,tài năng của nó tất sẽ bị mai một. – Trần Minh thấy vậy vội vàng giải thích.
- Không sao, ta chính là muốn nó trưởng thành ở một nơi hẻo lánh như thế. Thấy ngươi có tâm với nó như vậy, ta liền yên tâm giao nó cho ngươi rồi. Còn chuyện tu luyện của nó, ngươi không cần phải lo. Ta đương nhiên sẽ không để hài nhi của mình bị mai một tài năng. – Nữ tử nghe vậy liền rất hài lòng nhìn Trần Minh, sau đó lại đi tới giao đứa bé trong tay cho Trần Minh, nhẹ giọng nói.
Nữ tử đi tới trung tâm của mật thất, vung tay một cái, lập tức một cái thạch bàn màu bạc từ trong không gian giới chỉ của nàng liền xuất hiện tại đó. Có thể nói đây là một phiến đá thạch anh có kích cỡ chừng một thước vuông. Bề mặt thạch bàn là chằng chịt những được hoa văn thần bí, lại ẩn hiện dao động một loại khí tức khủng bố trong đó.
Nữ tử hai tay kết ấn, liên tục thay đổi các loại thủ pháp kỳ lạ, điều đáng nói là những loại thủ pháp này lại từng cái ngưng động thành hình, tiến nhập vào bên trên bề mặt thạch bàn. Lúc này các hoa văn kỳ dị lập tức chuyển động một cách rất mạch lạc và có trật tự.
Bỗng nhiên! Chíu một tiếng. Một cột ánh sáng khổng lồ từ trên bề mặt thạch bàn phóng lên cao sau đó biến mất. Nếu như có người đứng bên ngoài mật thất sẽ nhìn thấy được, cột ánh sáng này sau khi phóng lên cao liền lan tỏa ra xung quanh, tạo thành một cái kết giới rộng lớn bao quanh toàn bộ Thuận An Trấn. Nhưng chỉ trong tích tắc, lớp kết giới này liền biến mất trong không khí, như chưa từng tồn tại.
Nữ tử thu lại thủ pháp, khí thế trên người cũng lập tức tán đi. Nhưng lúc này trên mặt nữ tử đã càng thêm tái nhợt.
- Tiền bối! Người…! – Trần Minh thấy vậy liền quan tâm hỏi.
- Ta không sao! Chỉ là khởi động đại trận Thánh Cấp nên tiêu hao quá độ mà thôi. Ngươi hãy tiến đến trích huyết lên thạch bàn và tiểu tâm trận này đi. – Nữ tử khoác tay một cái, ý bảo Trần Minh không cần lo lắng. Rồi lại lấy trong không gian giới chỉ ra một cái lệnh bài màu vàng, đưa cho Trần Minh.
- Đại trận Thánh Cấp? Tiền bối, tại hạ chỉ sợ…- Trần Minh nghe đến thánh cấp đại trận thì muốn phát hoảng, thầm nghỉ chẳng lẽ trước mặt mình là một Thánh Cấp cường giả hay sao.
- Bảo ngươi trích huyết thì người cứ làm đi, ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết để điều khiển đại trận này. – Nữ tử lại nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn.
Trần Minh nghe vậy liền lục tục đi tới thạch bàn nhỏ huyết của mình vào đó, rồi lại nhỏ thêm một giọt huyết lên trên lệnh bài màu vàng.
Nữ tử thấy vậy khẽ gật đầu, sau đó đọc một đoạn khẩu quyết để cho Trần Minh ghi nhớ. Nàng lại nói:
- Bên ngoài ta đã bố trí một lớp kết giới bao quanh Trấn, chỉ có Nguyên Vương cảnh giới mới có thể đi vào. Chư Thần cảnh trở lên nếu cưỡng ép vào thôn, đại trận sẽ lập tức được khởi động. Đại trận này tên là Bình Linh thánh cấp đại trận, chỉ cần là võ giả hay yêu thú có cảnh giới Nguyên Vương trở lên, chưa được trích huyết thông trận mà vào trấn, lập tức sẽ bị đại trận áp chế cảnh giới xuống thành Linh Giả. Ngươi phải nhớ, chỉ được trích huyết thông trận cho người khác trên tiểu tâm trận lệnh bài. Còn thạch bàn này chính là tâm nhãn thật sự của đại trận, chỉ có ngươi và con ta mới được trích huyết lên đó. Phải nhớ kỹ, nếu không hậu quả sẽ không thể lường được.
- Tại hạ đã nhớ kỹ, quyết không phụ lòng ký thác của tiền bối. – Trần Minh khom người, chắp tay hành lễ một cái.
- Tại quãng trường trung tâm, ta đã để lại hai cái bảo vật, ngươi hãy giúp ta bảo quản nó. Đến khi đứa bé này được mười tuổi và đạt được cảnh giới Bạch Nguyên Sư, hãy để nó cầm vật này đi lên tầng năm của bảo tháp, lúc đó xem như ngươi đã giúp ta một cái đại ân tình. – Nữ tử ngừng lại một chút lại nói tiếp, trong tay đã cầm một cái linh phù màu xanh lá giao cho Trần Minh.
- Tiền bối yên tâm, tại hạ sẽ cẩn trọng làm theo lời dặn dò của người. – Trần Minh lại hành lễ tiếp nhận linh phù, cất kỹ.
- Được rồi, ngươi tạm thời lui ra đi. Giao đứa bé cho ta, ta muốn ở với nó hết đêm nay, sáng mai ngươi hãy quay lại nhận nó. – Nữ tử đã cảm thấy rất mệt mỏi, giọng nói mang theo một nỗi mất mát đau thương, nàng đưa tay nhận lấy đứa bé vẫn còn đang say ngủ trên tay Trần Minh.
- Vậy tại hạ xin cáo lui trước. – Trần Minh khom người hành lễ, sau đó đi ra khỏi mật thất.”
Quay trở lại hai người Trần Minh và Trần Long lúc này. Sau một lúc hồi tưởng, Trần Minh lại nhìn qua Trần Long hai mắt đã long lanh ngấn lệ, ông nói:
- Sáng hôm sau khi ta quay lại mật thất thì mẹ con đã không thấy đâu nữa, sau đó ta bế con về nhà và tuyên bố với mọi người là nhặt được con trong rừng Đông Nam Hạ.
- Mẹ con không có nói là người sẽ đi đâu hay sao? – Trần Long nói trong nước mắt.
- Không có! Có lẽ mẹ con sẽ để lại một lời nhắn hay là cái gì đó ở tầng năm Cửu Long Tháp cho con rồi. Đây là Linh phù, con hãy cầm nó trên tay mà đi đến đó đi. – Trần Minh nhẹ giọng an ủi, sau lại lấy ra một cái linh phù màu xanh đưa cho Trần Long.
- Dạ! Vậy con lập tức đi tầng năm Cửu Long Tháp đây! – Trần Long nhận lấy Linh phù, hành lễ với Trần Minh một cái liền chạy như bay đến Cửu Long Tháp.
Nhìn theo bóng dáng của Trần Long chạy ra khỏi mật thất, Trần Minh khẽ thở dài lắc đầu thầm nghĩ: “ Con đường phía trước của Long nhi chắc sẽ không được bằng phẳng, thân phận của nó quả thật là không thể tầm thường chút nào rồi. Haiz…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.