Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 33: Thú Hỏa Sơn




Nam Thiên Nhật cưỡi trên một cái Phong Hành Xa Ngân Linh Cấp loại nhỏ, rộng vừa đủ cho hai người ngồi. Trước mắt hắn lúc này là một vùng đất khá hoang vu, rải rác khắp nơi là những hồ nước lớn nhỏ đang sôi sùng sục, khói trắng liên tục bốc lên cao. Phong Hành Xa của Nam Thiên Nhật lơ lửng bay trên không, cách mặt đất chừng ba thước và đang chậm rãi tiến vào sâu bên trong vùng đất này.
Vào bên trong thêm khoảng mười dặm thì Phong Hành Xa dừng lại, Nam Thiên Nhật quyết định sẽ bộ hành từ đây, nên hắn liền thu lại Phong Hành Xa vào trong không gian giới chỉ. Khu vực này đã có một ít loài Hỏa Linh Thú cấp thấp sinh sống, và cũng xuất hiện một vài vị Linh Đan Sư sơ cấp đang săn bắt chúng.
Nam Thiên Nhật chỉ lặng lẽ quan sát một hồi, lại tiến vào sâu hơn. Càng vào bên trong, các chủng loại Hỏa Linh Thú càng đa dạng, lại càng có nhiều người săn bắt hơn.
Bên cạnh một hồ dung nham đỏ rực, một đám người mặc hoàng y đang quần đấu với một con Hỏa Linh Thú hình hổ to lớn. Đám người này chính là nhóm đệ tử của Hoàng Minh Phái từng xuất hiện ở Vạn Dược Lâu. Hai bên đang giằng co với nhau hết sức gay gắt.
- Đinh sư huynh! Con Hỏa Diệm Hổ này ít nhất cũng là cấp bảy Linh Thú đấy! - người lên tiếng chính là Đỗ Khương sư đệ.
- Uhm...Ta cũng đã nhìn ra. Chỉ cần không đụng phải Hỏa Vương Thú, sáu người chúng ta liên thủ cũng có thể đối phó được. - vị Đinh sư huynh này tên là Vương Đinh, nghe vậy liền nói.
- Đinh sư huynh! Chúng ta cùng dùng Thú Hỏa đối phó nó đi! - Ngô Tiến sư đệ chợt nói.
- Đúng đấy, đệ nghĩ nó sẽ sợ hãi khi biết chúng ta là Hỏa Sư. - Bùi Khánh sư đệ cũng đã dừng lại chiến đấu, nói.
- Được, vậy mọi người cùng dùng Thú Hỏa tấn công nó. - Vương Đinh gật đầu đáp ứng.
Sáu người lập tức tản ra, bao vậy xung quanh Hỏa Diệm Hổ. Từng người một vận dụng kỹ năng khống hỏa, triệu hồi ra Thú Hỏa của mình, quán trú trên lòng bàn tay phải.
- Hầu Linh Hỏa, xuất! - Vương Đinh xuất chiêu đầu tiên, miệng hô lớn. Tức thì một con hỏa hầu từ trong lòng bàn tay của hắn lao ra, hướng Hỏa Diệm Hổ mà phi tới.
- Ngưu Linh Hỏa, xuất! - Ngô Tiến cũng xuất ra một con trâu lửa, rầm rầm lao đi.
- Điểu Linh Hỏa, xuất! - Đỗ Khương ra chiêu.
- Xà Linh Hỏa, xuất! Bùi Khánh tung ra một con rắn lửa.
- Hùng Linh Hỏa, xuất! - một đệ tử khác ra chiêu.
- Mã Linh Hỏa, xuất! - đệ tử cuối cùng cũng đánh ra một chiêu.
Hỏa Diệm Hổ thân cao hai thước, dài gần năm thước, toàn thân bốc cháy hỏa diễm nóng rực. Nó thấy sáu hướng đang có sáu loại Thú Hỏa cùng đánh tới thì rất kinh hoảng, muốn tránh né nhưng đã không còn kịp.
" Bùm " - Sáu loại thú hỏa cùng va chạm tại một chỗ, tạo ra tiếng nổ vô cùng lớn. Khói bụi lập tức tung lên mù mịt, che khuất tất cả tầm nhìn của mọi người.
" Gru " - Một tiếng gầm dữ tợn của loài hổ chợt vang lên. Sau đó từ trong đám khói bụi, Hỏa Diệm Hổ nhắm hướng hai vị đệ tử yếu nhất của Hỏa Minh phái mà lao ra.
" Bốp, bốp " - Hai cái tát, hai vị đệ tử kia liền chết tươi dưới hổ trảo của Hỏa Diệm Hổ, họ bất ngờ đến nỗi một tiếng hét thảm cũng không kịp kêu lên.
Giải quyết được hai người, Hỏa Diệm Hổ cũng không có dừng lại. Nó tiếp tục lao nhanh vào sâu bên trong chân núi, tẩu thoát. Toàn thân Hỏa Diệm Hổ lúc này là các vết thương chồng chất nhau, hỏa diễm trên thân cũng dần suy yếu rồi.
- Đáng chết! Chúng ta quá chủ quan, làm tổn thất hai vị sư đệ rồi! Nhanh! Mau đuổi theo, nó không chống cự được bao lâu nữa đâu! - Vương Đinh thấy hai người bỏ mạng mà tức muốn nổ phổi, mặt mày nhăn nhó vô cùng khó coi. Hắn chỉ tay theo hướng Hỏa Diệm Hổ chạy đi mà quát lớn.
Bốn người Hỏa Minh Phái lập tức phi thân đuổi theo Hỏa Diệm Hổ. Nam Thiên Nhật thì vẫn đứng từ xa quan sát hết thảy. Chợt hắn lẩm bẩm: " Hỏa Sư đúng là danh bất hư truyền. Dùng Thú Hỏa kết hợp với võ kỹ để tạo thành các loại Hỏa Kỹ mạnh mẽ. Thật đúng là kỳ diệu! "
Đứng ngơ ngẩn một lúc, Nam Thiên Nhật cũng nhắm hướng chân núi Thú Hỏa Sơn mà đi.
Hỏa Diệm Hổ một đường trốn chạy, khi đến chân núi thì nó liền lẩn vào bên trong một cái sơn động, biến mất. Bốn người Hỏa Minh Phái đuổi đến nơi, thấy thế thì có chút do dự, nhìn nhau.
- Đinh sư huynh! Chúng ta có vào trong hay không? - Ngô Tiến nhìn qua hỏi Vương Đinh.
- Đương nhiên là phải vào rồi! Mục đích của chúng ta đến đây chính là điều tra sự biến động của Thú Hỏa Sơn. Chỉ cần có địa phương là phải vào xem thử. - Vương Đinh trả lời.
- Vậy chúng ta vào thôi! - Đỗ Khương lên tiếng.
- Uhm..Mọi người phải hết sức cẩn thận, không được tách nhau ra! - Vương Định dặn dò, sau đó tiến vào sơn động trước.
Bốn người Hỏa Minh Phái cứ thế cẩn thận tiến nhập vào sơn động dưới chân núi Thú Hỏa Sơn.
Nam Thiên Nhật một lúc sau cũng đã bộ hành đến cửa sơn động. Hắn nhìn nhìn sơn động này một lúc, nhưng cũng không có đi vào mà theo một con đường mòn lớn, để leo lên đỉnh Thú Hỏa Sơn.
Chừng hai canh giờ sau, Nam Thiên Nhật đã leo lên được một đoạn khá cao trên núi. Bỗng nhiên một con Hỏa Hùng từ trong hang lao ra, tấn công Nam Thiên Nhật.
" Grao" Hỏa Hùng gầm lên một tiếng, hai tay gấu liên tục vung ra, tát vào hai bên người của Nam Thiên Nhật. Con gấu lửa này đứng trên hai chân cao đến ba thước, thân hình to lớn như một gốc cổ thụ, toàn thân đỏ rực hỏa diễm, nhìn rất dữ tợn.
Nam Thiên Nhật liên tục vận dụng khinh công thân pháp của Nam Thiên Phủ để né tránh. " Thật xui xẻo, lại gặp phải Hỏa Vương Thú cấp một. Phải trốn thôi! " Nam Thiên Nhật nhăn mặt lẩm bẩm, định trong đầu là sẽ lấy ra Phong Hành Xa để chạy trốn. Đúng lúc này, chợt có hai cái Thú Hỏa hóa hình từ xa phi tới, nhắm thẳng Hỏa Hùng mà đánh vào.
Một chính là Thú Hỏa hình sư tử rất to lớn. Cái thứ hai lại là Thú Hỏa hình đại bàng cũng cực kỳ đồ sộ. Cả hai cùng lao đi với tốc độ cực nhanh và phát ra xung quanh một lực lượng hỏa diễm khủng bố. Hỏa Hùng thấy vậy thì đồng tử trong mắt nó co rút lại vì kinh sợ, nó gầm một tiếng rồi xuất ra lực lượng hỏa diễm của mình, kháng cự lại hai cái Thú Hỏa kia.
" Rầm rầm " Hai cú va chạm liên tục. Hỏa Hùng văng ra xa, hỏa diễm quanh thân nó chập chờn như muốn tắt ngúm bất kỳ lúc nào. Qua mấy nhịp hô hấp, Hỏa Hùng đã nằm gục trên mặt đất, sinh cơ của nó từ từ mất đi và hỏa diễm cũng theo đó vụt tắt.
Hai nhân ảnh chậm rãi hiện ra từ hướng của hai Thú Hỏa vừa bay đến. Hai người này không ai khác chính là Trần Long và Lục Tuyết. Từ lúc rời Lục Diệp Trấn đến giờ, họ cũng là một đường mà đi thẳng đến Thú Hỏa Sơn. Trên đường lên núi, Trần Long đã thu thập được loại Thú Hỏa hình sư tử này. Sau đó lại giúp Lục Tuyết thu phục Thú Hỏa hình đại bàng.
- Long ca! Thật không ngờ Thú Hỏa có thể vận dụng như vậy để công kích. - Lục Tuyết lúc này vẫn một bộ lục y, màn khăn che ngang mặt, nhìn qua Trần Long phấn khích nói.
- Khống Hỏa Thuật mà huynh truyền cho muội chỉ là căn bản mà thôi. Nếu được truyền thừa đầy đủ, muội còn có thể dung hợp các loại hỏa diễm lại với nhau để tạo ra một loại Dị Hỏa. Mà lực lượng của loại Dị Hỏa này còn mạnh hơn như vậy rất nhiều. - Trần Long tươi cười giải thích.
- Nhưng mà vận dụng Hỏa Kỹ, làm muội tiêu hao Linh Lực và Tinh Thần Lực quá nhiều rồi! - Lục Tuyết gật gù nói.
- Đó là do Thú Hỏa Đại Bàng mà muội thu phục được đã là Hỏa Vương Thú tam cấp rồi. Còn cảnh giới của muội chỉ mới đến Tử Linh Giả, hồn lực thì đạt cấp Tử Linh Đan Sư mà thôi. - Trần Long lại cười nói.
- Chỉ có mấy tháng mà muội đã tiến bộ được nhiều như vậy rồi! Nếu không nhờ có Cửu Long Tháp của huynh, chắc muội phải mất mấy năm mới được thế! - Lục Tuyết nhỏ giọng nói.
- Khụ khụ! Ở đây đang có người ngoài đấy! - Trần Long nghe Lục Tuyết nhắc đến Cửu Long Tháp thì chợt ho khan mấy tiếng, nhắc nhở.
Lục Tuyết biết mình vừa lỡ lời, chợt thè lưỡi tinh nghịch một cái. Lúc này Trần Long và Lục Tuyết mới tiến lại gần Nam Thiên Nhật.
- Đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ! Nếu không tiểu đệ đã gặp phiền phức lớn rồi! - Thấy hai người Trần Long và Lục Tuyết xuất hiện, Nam Thiên Nhật liền khom người một cái lễ độ, lên tiếng chào hỏi.
- Huynh đệ không cần khách sáo! Gặp nhau tức là có duyên, chúng ta chỉ tiện tay mà thôi! - Trần Long thấy Nam Thiên Nhật khá lễ độ, cũng vui vẻ cười nói.
- Tiểu đệ tên Nam Thiên Nhật, đến từ Nam Thiên Phủ Thành. Hai vị huynh tỷ có thể cho tiểu đệ biết danh tính để dễ xưng hô có được hay không? - Nam Thiên Nhật lại lễ độ nói.
- Nam Thiên Phủ Thành sao? - Trần Long chợt nhớ đến, hỏi.
- Ồ, không lẽ hai vị nhận biết được người nào trong Nam Thiên Phủ à? - Nam Thiên Nhật nghe vậy thì hơi ngạc nhiên hỏi lại.
- Cũng không phải! Chỉ là tình cờ nghe đến mà thôi! Ta tên Trần Long, còn đây là vị hôn thê của ta Lục Tuyết! - Trần Long cũng cởi mở trả lời.
- Trần Long huynh và Lục Tuyết tỷ thu thập được hai cái thú hỏa mạnh mẽ như vậy, tiểu đệ thật sự rất ngưỡng mộ. - Nam Thiên Nhật tươi cười, thành thật nói.
- Gặp mặt là hữu duyên! Ta thấy Thú Hỏa của con Hỏa Hùng Vương Thú cấp một kia cũng không tệ. Bọn ta đều đã có Thú Hỏa của mình, cho nên ngươi cứ tự nhiên thu thập đi! - Trần Long nhìn Nam Thiên Nhật một lúc, cười cười nói.
- Ồ! Hai vị huynh tỷ hiểu lầm rồi! Tiểu đệ không phải Đan Sư, cũng không phải Hỏa Sư, Thú Hỏa đối với đệ là vô dụng rồi. - Nam Thiên Nhật thành thật nói.
- Không phải Đan Sư, Hỏa Sư vậy ngươi đến Thú Hỏa Sơn để làm gì? - Trần Long nghi hoặc hỏi lại.
- Thật không dám giấu, tiểu đệ là đang có bệnh trong người. Lần này đến Dược Vương Thành là đợi đến lúc Đan Hội Đại Điển diễn ra mà cầu người chữa bệnh. - Nam Thiên Nhật tâm sự.
- Bệnh trong người? Tuyết Nhi, muội có nhớ nghề không? Vừa lúc có một bệnh nhân trước mặt đấy? - Trần Long hỏi lại, sau đó nhìn qua Lục Tuyết cười cười ý tứ nói.
Lục Tuyết nhìn qua Trần Long một lúc, thấy trong mắt hắn có chút ý tứ, nàng khẽ gật đầu, nhìn Nam Thiên Nhật nhẹ giọng nói:
- Ta cũng là một Đan Sư. Ngươi qua tảng đá bên kia ngồi xuống, ta giúp ngươi xem bệnh một chút, thế nào?
- Vậy đa tạ Lục Tuyết tỷ rồi! - Nam Thiên Nhật nghe vậy thì rất bất ngờ. " Mới gặp mặt đã nhiệt tình như vậy sao? " Nghĩ thầm trong đầu, rồi hắn nhanh chân bước đến một tảng đá lớn gần đó và ngồi xuống.
Lục Tuyết cũng ngồi xuống bên cạnh Nam Thiên Nhật, nàng lấy trong không gian giới chỉ ra một cái gối nhỏ dùng để xem mạch, đặt xuống tảng đá rồi nhìn Nam Thiên Nhật, nói:
- Để tay của ngươi lên!
Lục Tuyết lúc này vẫn là màn khăn che ngang mặt, thân mặt lục y, tóc dài đến tận hông, tôn lên một vẻ vô cùng kiều diễm của nàng. Lục Tuyết đưa ra tay ngọc, hai ngón khẽ chạm vào mạch vị trên cổ tay của Nam Thiên Nhật, bắt đầu xem bệnh. Trần Long lúc này thì âm thầm đánh giá Nam Thiên Nhật một phen. Trần Long nhìn thấu được Nam Thiên Nhật mang trên người một thân chính khí vương giả, tâm tính lại rất nhu hòa thành thật, hắn khẽ gật gù, trong lòng thầm tính toán một phen.
- Độc Hỏa Công Tâm? Cái này...Long ca, huynh tới xem một chút. Muội không nhìn ra được là loại Độc Hỏa gì nữa! - Chợt Lục Tuyết lên tiếng, nàng nhìn qua Trần Long, trong mắt có một tia cầu cứu Đan Thuật.
- Uhm..Để huynh xem! - Trần Long khẽ cười, nhìn Lục Tuyết yêu thương, khẽ nói.
Nói xong, Trần Long tiến đến, bắt lấy tay của Nam Thiên Nhật, dùng tinh thần lực của mình chậm rãi xem xét. Được hơn mười nhịp hô hấp thì Trần Long bỗng chấn kinh hô:
- Vạn Lý Độc Thiên Hỏa! Huynh đệ, ngươi là bị ai gieo loại Hỏa Độc này vào trong người như thế?
- Hỏa Độc? Cái này lúc tiểu đệ được mười lăm tuổi thì tự nhiên nó phát tác trong người. Đan Sư lẫn Độc Sư của cả Nam Thiên Thành cũng không tìm được cách hóa giải nó. - Nam Thiên Nhật cũng kinh ngạc, lại nói.
- Là bẩm sinh sao? Huynh đệ, ngươi thả lỏng tinh thần một chút, ta muốn xem xét thể chất của ngươi, được chứ? - Trần Long trong lòng thoáng kích động, chợt nói.
- Trần Long huynh cứ tự nhiên. - Nam Thiên Nhật gật gù đồng ý.
Trần Long cũng không nói gì thêm, lập tức hắn dùng tinh thần lực cường đại của mình, tiến nhập vào trong cơ thể của Nam Thiên Nhật. Trần Long thông qua kinh mạch, đi vào huyết nhục, xương cốt và cuối cùng là tủy dịch của Nam Thiên Nhật, tìm tòi và đánh giá một phen.
Hơn hai mươi nhịp hô hấp qua đi, chỉ thấy Trần Long lúc này trên mặt khẽ tươi cười vui vẻ. Hắn gật gù liên tục, lặng lẽ đánh giá Nam Thiên Nhật một lần nữa, lại khẽ gật đầu cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.