Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 27: Bảy ngày khó quên




Trên một cành cây cổ thụ trong rừng Nam Hạ, Trần Long đặt Lục Tuyết xuống. Hắn khẽ nhắm mắt dò xét Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ trong hồn hải của mình một lượt, rồi quay sang Lục Tuyết khẽ cười nói:
- Chúng ta cách Lục Diệp Trấn chỉ hơn một trăm dặm. Nếu huynh ngự không phi hành liên tục trong gần hai canh giờ, chúng ta sẽ về đến trấn. Muội có cách nào báo tin bình an về cho mọi người hay không?
- Uhm..có! Muội có ba tấm truyền âm phù sơ cấp! Có thể lập tức truyền tin về cho cha muội trong phạm vi ba trăm dặm. Nhưng mà...huynh định đi đâu, sao chúng ta không lập tức quay về? - Lục Tuyết nghe vậy liền tò mò hỏi.
- Huynh muốn dẫn muội đến một nơi. Có lẽ sẽ mất một chút thời gian. Huynh chỉ sợ mọi người trong trấn lo lắng cho muội mà thôi! - Trần Long nhìn Lục Tuyết cười nói.
- Vậy được, để muội truyền tin về! Mà chúng ta sẽ đi bao lâu? - Lục Tuyết liền gật đầu đồng ý, chợt nhớ lại hỏi.
- Uhmm...bảy ngày đi! -Trần Long ngẫm ngẫm một lúc liền nói.
- Ân! - Lục Tuyết gật đầu một cái. Sau đó lấy trong không gian giới chỉ ra một cái linh phù màu trắng.
- Muội ở trên đây chậm rãi viết tin truyền về đi! Huynh đi xuống tìm một ít thức ăn dự trữ. - Trần Long thấy vậy lại nói với Lục Tuyết vài câu, rồi phi thân lao xuống mặt đất.
Trần Long đi loanh quanh một hồi, tìm được một ít yêu thú nhỏ, hắn liền bắt lấy xẻ thịt sạch sẽ rồi cho vào Ngân Long Giới bảo quản rất đặc biệt. Trần Long cũng không quên dùng Long Hồn Thuật tìm kiếm khắp nơi một phen, chỉ một lúc đã có rất nhiều loại linh quả bị hắn thu thập vào trong Ngân Long Giới. Xong xuôi, hắn liền trở lại cành cây cổ thụ.
- Huynh đi đâu lâu vậy? Muội đã truyền âm xong rồi! - Lục Tuyết thấy Trần Long quay lại thì thoáng vui mừng, nhỏ giọng hỏi.
- Huynh đi chuẩn bị một chút cho mấy ngày sắp tới của chúng ta đó mà! Muội không sao chứ? - Trần Long thấy Lục Tuyết lo lắng thì khẽ cười nói, lại hỏi.
- Không sao, chỉ là đợi huynh lâu một chút! Muội cứ tưởng....- Lục Tuyết khẽ lắc đầu, giọng nói lại thỏ thẻ.
- Ngốc à! Sao muội lại nghĩ vậy chứ! Được rồi, chúng ta đi thôi! Mời Tiểu Thư lên ngựa nào! - Trần Long khẽ cốc đầu Lục Tuyết một cái trách cứ, lại khom người xuống để Lục Tuyết leo lên lưng, giọng nói trêu đùa.
- Phì! Chúng ta đi đâu đây? - Lục Tuyết phì cười một cái, leo lên lưng của Trần Long, hai tay ngọc ôm cổ hắn thật chặt, miệng đào lại khẽ hỏi nhỏ bên tai.
- Muội cứ đi rồi sẽ biết! - Trần Long nói xong liền đứng dậy. Hắn lại vận dụng Ngự Long Đằng Vân Bộ, tiếp tục leo lên thân cây cổ thụ này. Càng leo lên, cành cây đã càng lúc càng nhỏ, độ cao đã lên đến hơn năm trăm thước cách mặt đất. Lúc này Trần Long mới dừng lại, hắn lập tức vung một trảo tạo thành một cái hốc lớn trên thân cây, lại lấy ra một thanh đoản đao đục đục khoét khoét rất cẩn thận.
Lục Tuyết thì nghi hoặc không thôi nhưng cũng không có hỏi, nàng chỉ nhìn chằm chằm thao tác của Trần Long mà thôi. Đến khi cái hốc cây này cơ bản đã hoàn thành, Trần Long lại lấy Cửu Long Tháp trong Ngân Long Giới ra. Hắn dùng thần niệm điều khiển kích cỡ của Cửu Long Tháp sao cho vừa bằng với hốc cây, sau đó đặt Cửu Long Tháp vào trong.
Xong xuôi, Hắn quay lại nhìn Lục Tuyết trên lưng, nàng đang nhìn không ngớt Cửu Long Tháp vì rất tò mò, thấy Trần Long quay lại nhìn mình, Lục Tuyết cũng là tròn mắt lên nhìn hắn.
- Hì! Được rồi! Bây giờ muội hãy trích một giọt máu của mình lên bảo tháp đi. - Trần Long thấy ánh mắt của Lục Tuyết như vậy nhịn không được cười hì một tiếng, sau đó giơ mũi đoản đao lên, nhỏ giọng nói với Lục Tuyết.
- Ân! - Lục Tuyết gật đầu vô thức một cái, rồi đưa ngón trỏ của mình ra khẽ chạm lên mũi đao, một giọt tinh huyết cứ như thế được nhỏ lên Cửu Long Tháp.
Trần Long thấy vậy khẽ nhắm mắt lại, lẩm bẩm đọc một đoạn khẩu quyết kỳ lạ. Xong xuôi, chỉ thấy Cửu Long Tháp hơi rung nhẹ một cái liền im lặng. Trần Long mở mắt ra khẽ cười, sau đó hắn lại dùng thần niệm câu thông với Cửu Long Tháp. Chợt, Phốc một tiếng, hai người liền biến mất tại chỗ.
Bên trong tầng một Cửu Long Tháp.
Lúc này, Trần Long vẫn là đang cõng Lục Tuyết trên lưng. Lục Tuyết là lần đầu tiên đi vào một cái không gian như vậy, nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trần Long cũng không có bỏ Lục Tuyết xuống, hắn cõng nàng ấy đi một vòng, miệng lại thao thao giới thiệu một phen tầng một Cửu Long Tháp.
- Tiểu Thư, bây giờ có thể xuống được chưa? - Trần Long lại lên tiếng trêu đùa.
- Ân, bỏ muội xuống đi! - Lục Tuyết nghe vậy có chút bối rối, liền gật đầu nói.
- Huynh đưa muội đến đây là có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với muội. Với lại...lòng huynh đã có quyết định. Huynh muốn biết suy nghĩ của muội thế nào... - Trần Long đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt của Lục Tuyết, giọng nói rất nghiêm túc.
- Huynh đã có quyết định gì? - trái tim của Lục Tuyết bây giờ như con nai tơ nhảy loạn, nàng cũng nhìn vào mắt của Trần Long, thỏ thẻ nói.
- Uhm...muội có thể tháo khăn che mặt xuống cho huynh nhìn muốn chút được không? - Trần Long chợt nhìn lên khăn che mặt của Lục Tuyết, khẽ cười nói.
- Muội...có một tâm nguyện. Ngoại trừ gia đình của muội ra, muội muốn người nam nhân mà muội yêu thích, sẽ là người đầu tiên tháo nó xuống. - Lục Tuyết nghe vậy thì khẽ cúi mặt xuống đất, giọng nói có chút e thẹn.
- Vậy...huynh có phải là người đó hay không? - Trần Long cũng có một chút ngại ngùng hỏi.
Lần này, Lục Tuyết không có trả lời, nhưng lại gật gật đầu. Mặt nàng vẫn cúi xuống đất, má hồng đã ửng đỏ đến tận mang tai. Trần Long thấy vậy thì vô cùng hạnh phúc trong lòng. Hắn chậm rãi đưa tay lên, từ từ tháo khăn che mặt của Lục Tuyết xuống.
Lục Tuyết e thẹn cúi mặt thật sâu, quay đi hướng khác. Nhưng lúc này, tay phải của Trần Long đã nhẹ nhàng nâng cằm của Lục Tuyết lên. Bốn mắt lại nhìn nhau một lúc lâu, chợt Trần Long lên tiếng:
- Muội thật đẹp!
- Đáng ghét! Huynh đừng trêu muội! - chỉ có ba chữ này của Trần Long, đã muốn làm cho trái tim của Lục Tuyết muốn tan chảy. Mặt nàng lại đỏ ửng, e thẹn giơ tay lên đấm vào ngực Trần Long một cái.
- Huynh là rất thật lòng đấy! - ai biết được Trần Long như là đã thủ sẵn, hắn dễ dàng bắt lấy tay ngọc của Lục Tuyết, sau đó liền ôm nàng ấy vào lòng.
Hai người cứ như thế ôm nhau một lúc lâu. Trần Long khẽ giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc sau lưng của Lục Tuyết, nói nhỏ vào tai của nàng:
- Mái tóc nàng rất đẹp! Huynh rất thích! Sau này ngày nào huynh cũng sẽ chải tóc cho muội, có chịu không?
- Ân, Dạ chịu! - Lục Tuyết nhu thuận gật đầu một cái nói.
- Được rồi, muội ngồi xuống đây đi! Huynh có rất nhiều bí mật muốn cho muội biết. - Trần Long khẽ đỡ Lục Tuyết chậm rãi ngồi xuống một bộ bàn ghế gỗ, nó đã được đặt sẵn ở giữa đại sảnh tầng một Cửu Long Tháp từ rất lâu. Hắn khẽ choàng tay qua vai của Lục Tuyết, lại để cho đầu của nàng tựa vào ngực hắn. Cứ như thế, Trần Long chậm rãi nói lại cho Lục Tuyết nghe một số bí mật của mình về Thiên Mệnh mà hắn phải hoàn thành.
Trần Long tâm sự một mạch gần ba canh giờ, đối với Lục Tuyết hiện tại hắn đã không còn nhiều bí mật nữa. Chợt, Trần Long buông Lục Tuyết ra, nhìn vào mắt nàng hắn lại nói:
- Muội có đồng ý cùng với ta, bôn ba khắp nơi như vậy không?
- Đương nhiên là đồng ý rồi! Con đường Thiên Mệnh dài như vậy, có muội bên cạnh huynh sẽ không phải cô đơn. Với lại muội sẽ cố gắng tu luyện để trợ giúp phần nào cho huynh. - Lục Tuyết kiên định nhìn Trần Long nói.
- Vậy được, đúng ra ta định truyền Đan Thuật Thiên Thư cho muội. Nhưng tâm tính của muội quá thiện lương, không thích hợp tu luyện Độc Thuật. Cho nên huynh sẽ truyền cho muội Dược Thuật trong Đan Thuật mà thôi. Muội phải cố gắng tu luyện đó! - Trần Long nhìn Lục Tuyết một cái cười yêu thương, nói.
- Dạ, muội sẽ cố gắng hết sức! - Lục Tuyết lại kiên định.
- Uhm...Muội ngồi xuống nhập định đi! Huynh sẽ truyền thừa quán đỉnh cho muội để tiết kiệm thời gian. Sau này muội chỉ cần chậm rãi lĩnh ngộ, rồi biến nó thành kinh nghiệm của mình là được. - Trần Long lại nói.
- Ân, muội biết rồi! - Lục Tuyết lại gật đầu, sau đó liền ngồi xuống nhập định.
Và ngày lại qua ngày như thế, Trần Long truyền thừa quán đỉnh một đoạn Dược Thuật Thiên Thư cho Lục Tuyết rồi lại tạm ngưng, để cho nàng có thời gian chậm rãi tiêu hóa tin tức. Trong những lúc rãnh rỗi như vậy, Trần Long lại lấy thịt ra nướng, lấy linh quả ra dùng, cùng với Lục Tuyết trải qua những ngày này vô cùng vui vẻ.
Những ô mật thất tu luyện của Cửu Long Tháp, vốn là nơi để cho người tu luyện bên trong có thể lưu lại ở đó thời gian tùy ý. Cho nên bên trong những ô mật thất này, luôn có sẵn những dụng cụ sinh hoạt cá nhân cần thiết, không khác gì bên ngoài. Trần Long cũng đã hướng dẫn cho Lục Tuyết cách thức tiến nhập những ô mật thất này, để cho nàng tự do sinh hoạt những lúc rãnh rỗi.
Một ngày cuối cùng, khi Trần Long truyền thừa quán đỉnh xong, hắn lại ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyết, nhỏ giọng nói:
- Tuyết Nhi! Lúc đầu huynh đã cho muội trích huyết thông bảo đối với Cửu Long Tháp này. Cho nên muội chỉ cần dùng thần niệm là có thể xuất nhập và lên xuống các tầng của Bảo Tháp. Nhưng mà như huynh đã nói, muội phải tùy theo cảnh cảnh giới của mình mà tiến nhập các ô mật thất để tu luyện cho phù hợp.
- Dạ, muội nhớ rồi! - lúc này Lục Tuyết đã mở mắt ra, nghe Trần Long gọi mình là Tuyết Nhi, nàng rất vui trong lòng, khẽ gật đầu một cái, sau đó tựa vào ngực của Trần Long.
- Còn nữa! Cửu Long Tháp này là một cái chí bảo Thánh Cấp. Thực lực của huynh hiện tại còn rất thấp, cho nên huynh phải rất cẩn thận và ít khi sử dụng nó,để tránh bị cường giả cướp đoạt. Những bí mật của huynh, hiện tại chỉ có một mình muội biết. Huynh cũng đã dùng một ít thủ đoạn để bảo vệ hồn hải cho muội, tránh bị người khác dòm ngó bí mật của hai chúng ta. - Trần Long lại rất nghiêm túc nói với Lục Tuyết.
- Long Ca yên tâm! Muội sẽ rất chú ý! - Lục Tuyết khẽ gật đầu trong ngực của Trần Long nói.
- Vậy được rồi, chúng ta ra ngoài thôi! Đã bảy ngày trôi qua rồi đấy! - Trần Long nhẹ nhàng đỡ Lục Tuyết ra, nhìn vào đôi mắt của nàng một lúc, yêu thương nói.
- Đã bảy ngày rồi sao? Muội... không muốn ra ngoài! - Lục Tuyết chớp chớp mắt nhìn Trần Long, lại lao vào lòng ngực của hắn, khẽ lắc lắc đầu nói.
- Ngốc ạ! Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau đấy! - Trần Long khẽ cười, nhẹ cốc đầu Lục Tuyết một cái, lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói.
- Vậy...huynh cõng muội ra đi! - Lục Tuyết lại chớp chớp mắt tinh nghịch nhìn Trần Long nói.
- Tuân lệnh Đại Tiểu Thư, mời lên ngựa! - Trần Long lập tức đứng dậy, khom người xuống, rồi quay lại nói với Lục Tuyết, giọng trêu đều.
- Phì! Ham lắm! - Lục Tuyết lại phì cười, vung tay đấm nhẹ trên lưng Trần Long một cái, lại leo lên lưng hắn, giọng mắng yêu.
Trần Long cũng khẽ cười, sau đó hắn dùng thần niệm đưa hai người ra ngoài Cửu Long Tháp.
Bên ngoài Cửu Long Tháp chính là trên một ngọn cây cổ thụ rất cao. Lúc này vừa hay lại là khi bình minh đang lên. Trần Long và Lục Tuyết đang đứng trên một độ cao như thế, nhìn ngắm được cảnh sắc này đúng là tuyệt vời trên cả tuyệt vời. Bỗng nhiên, Lục Tuyết chợt chòm tới hôn vội vào má của Trần Long một cái, sau đó nàng lại ôm cổ, úp mặt vào lưng của hắn e thẹn.
- À! Muội dám cưỡng hôn huynh nha! Về đến Lục Diệp Trấn huynh sẽ đòi lại! - Trần Long cũng rất ngạc nhiên khi Lục Tuyết mạnh dạn như vậy, hắn liền lên tiếng trêu đùa.
- Hong! - Lục Tuyết liền chu môi, phồng hai má một cái, nói.
- Ha ha ha! - Trần Long chỉ cười vài tiếng, lại không nói gì. Hắn quay qua thu lại Cửu Long Tháp vào trong Ngân Long Giới. Sau đó lại lấy ra thanh đoản đao lần trước, hắn khẽ trích một giọt máu của mình quán nhập vào bên trong cán đao và dùng một thủ đoạn bảo quản rất đặc biệt. Trần Long đang định cất lưỡi đao vào trong hốc cây thì Lục Tuyết nghi hoặc hỏi:
- Huynh làm gì vậy?
- Huynh chỉ muốn lưu lại một chút kỷ niệm mà thôi! - Trần Long khẽ cười nói.
- Vậy muội cũng muốn lưu lại kỷ niệm! - Lục Tuyết nghe vậy liền giơ tay ngọc ra, nói với Trần Long.
- Uhm..cũng được! - Trần Long khẽ gật đầu. Sau đó lại trích một giọt máu của Lục Tuyết, quán nhập vào trong cán đao giống như hắn. Cuối cùng, Trần Long cẩn thận đặt dựng đứng thanh đoản đao này vào trong hốc cây.
( Cũng không biết hắn có phải thần cơ diệu toán hay không? Nhưng chính vì hành động nhỏ nhặt này, rất lâu sau đó lại có một tác dụng không hề nhỏ.)
Xong xuôi mọi việc, Trần Long lập tức vận dụng Ngự Long Đằng Vân Bộ, một mạch gần hai canh giờ ngự không phi hành bay về Lục Diệp Trấn. Lần này hắn không bay thấp dưới mặt đất, mà là đang cưỡi mây lướt gió thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.