Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 25: Chất vấn




Vũ Thiên Long cũng có mặt tại trong đám người, đối diện với Đại Đế hắn tuyệt nhiên không quỳ gối mà chỉ gập người nhẹ vái ra một vái, không phải bản thân hắn không tôn trọng Hoàng giả mà bởi vì có một cỗ lực lượng khó nói từ tận tim can kịch liệt ngăn cản Vũ Thiên Long làm điều đó.
Lạc Hồng Văn uy áp ngập trời, ngay như cường giả Kết Đan cũng tim đập chân run, vậy mà giữa đám đông phủ phục có một cái nhân ảnh nhỏ bé vẫn đứng im như trời trồng, trên trán hắn mồ hôi lấm tấm, cả người cơ thịt căng cứng tựa hồ bốn phía hư vô một bàn tay hữu hình đang mạnh mẽ bóp chặt lấy thân thể, cứ mỗi lần vượt quá cực hạn chống chịu lập tức Tiên Đạo ấn ký trên mi tâm lại le lói quang mang, rót vào cơ thể một nguồn lực lượng kỳ dị vừa đủ chống chịu hết thảy uy áp.
"Gặp Đại Đế còn không mau quỳ xuống" Một cự nhân Thiết Thánh Quân thấy vậy ban đầu biểu hiện ngốc trệ, rốt cuộc rống giận quát.
Mấy ngàn chúng nhân không thể nhấc đầu cho nên không cách nào nhìn thấy kẻ bất kính kia là ai, tuy nhiên trong lòng không khỏi khiếp sợ, thầm mắng " Tên điên".
Vũ Thiên Long có chút chật vật nhưng biểu tình lại cực kỳ thong dong, khi ánh mắt vừa cùng với ánh mắt Lạc Hồng Văn va chạm, sát na cả người cảm giác như bị thiên lôi bổ trúng, toàn thân vô lực, nhãn cầu đau buốt như kim châm.
Ánh mắt kia mang theo sâm nghiêm tuyệt đối, mang theo mãnh liệt cao ngạo của bậc đế vương, muốn trực tiếp nghiền ép thiếu niên nhỏ bé trước mặt, Lạc Hồng Văn đáy lòng vô cùng kinh ngạc, đừng nói một Ngưng Khí hài tử mà ngay như Kim Đan, chỉ một cái nhìn ác ý của hắn thôi cũng có thể dễ dàng hồn phi phách tán.
Vũ Thiên Long chống chịu không nổi, rốt cuộc há miệng phun ra một búng máu tươi, cả người lảo đảo như sắp ngã, lúc này toàn lực cắn răng định trụ thân thể, nội tâm gào thét:" Cuộc đời nay ta chỉ quỳ gối trước Cha mẹ, Sư Tôn, mặc cho ngươi có là Đế Vương một nước thì cũng vậy, không nhiều ý nghĩa".
Suy nghĩ vừa dứt bên trong thể nội Vũ Thiên Long sát na ầm ầm nổ tung tựa hồ thủy triều quét ngược chín tầng trời, thanh âm reo hò như thiên binh vạn mã chạy chồm, Tiên Đạo ấn ký lúc này trực tiếp hiện thế, ở trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long, linh khí huyễn hoá cấp tốc hình thành nên một cái đồ án hình bán nguyệt.
Bán nguyệt phiêu phù hư vô, cải thiên hoán địa, biến ngày thành đêm, càng tản mát ra quang minh nhu hoà cùng với uy áp của Lạc Hồng Văn trực tiếp triển khai đối kháng.
Chúng nhân mặc dù không thể nhìn rõ thực hư nhưng đều dễ dàng cảm nhận được thiên địa một khắc vừa rồi xảy ra dị biến.
Quang minh thần thánh bao trùm thiên địa, đẩy lùi uy áp, gột rửa nhân tâm, Vũ Thiên Long lại phun ra thêm một búng máu, cả người vô lực ngồi bệt trên mặt đất, thần sắc nhợt nhạt.
Uy áp vừa tán đi chúng nhân mới kịp thở dốc, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên, đứng phía trước Thiết Thánh Quân, Lạc Hồng Văn uy vũ bất phàm long uy quấn quanh thân thể, hoàng bào không gió tự bay.
" Thì ra là vậy, người mang Tiên Mệnh! Ngươi không cần phải quỳ gối trước ta, trẫm và ngươi song phương bình đẳng " Lạc Hồng Văn thanh âm như sấm dậy nhưng đi vào tai Vũ Thiên Long lại có chút nhu hoà, hắn biểu hiện ra bên ngoài vẻ mặt hơi hơi thất thố, ngưng một chút mới hướng chúng nhân đang phủ phục một cái phất tay:" Các ngươi đều đứng dậy cả đi! Thiên Nguyên a! Khanh có một tên nhi tử rất tốt".
Vũ Thiên Nguyên nghe đến lời này thì cảm giác được khen mà sợ, từ trước đến giờ đối với nhi tử luôn vô cùng tự hào nhưng để cho Đại Đế đích thân thưởng thức là bực nào cao hứng? Trong thiên hạ này có thể bình đẳng đứng trước Đại Đế tuyệt nhiên không mấy người, bao gồm con trai hắn.
Vũ Thiên Nguyên từ mặt đất đứng lên, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, nhưng rốt cuộc ở trong tâm thế kẻ có tội hắn lại lần nữa đắng chát quỳ xuống.
Vũ Thiên Long tại chỗ điều tức trị thương, sau mấy mươi cái hơi thở mới hướng Lạc Hồng Văn khấu đầu cảm tạ.
Lạc Hồng Văn là vua một nước hiển nhiên tâm cao khí ngạo nhưng tuyệt đối không phải hạng hôn quân, hắn tại bốn trăm năm trước Tiên Mệnh hạ thể, trừ bỏ thân phận quân chủ ra quả thực cùng Vũ Thiên Long Tiên Mệnh song phương bình đẳng.
Nhìn thấy tính cách vị Đại Đế này tương đối ôn hoà, Vũ Thiên Long càng thêm nắm chắc phần thắng.
" Lê ái khanh dạo này thế nào? Từ quan hồi hương quá dễ cho khanh rồi, nhưng lại để trẫm mong nhớ a!"
" Lý ái khanh! Buổi chầu trước nghe tin khanh bị ốm, thế nào? Đã đỡ hơn chưa?".
" Vương Tố, con trai ngươi mới được ta cất nhắc, hắn giống hệt ngươi ngày trước, biểu hiện rất tốt a!".
" Đây chẳng phải bốn vị thủ hộ giả của Vũ gia sao? Trẫm có lời chào hỏi a!".
Lạc Hồng Văn cười ha hả đảo mắt xung quanh một vòng, thân thiện hỏi han từng người, khiến cho không khí tưởng chừng phải cực kỳ ác liệt lại trở nên hết sức ôn hoà.
" Bệ hạ! Vũ Thiên Nguyên làm mất Thượng Phương.." Diệp Vô Ngân gầm thét từ trong cổ họng.
" Phương Lạc, ngươi nhìn, cùng ta niên kỷ, thế nào tóc trên đầu đều bạc trắng hết thế kia! Xem chừng sẽ đi trước Trẫm a! Haha" Lạc Hồng Văn làm như không nghe thấy Diệp Vô Ngân vẫn cười ha hả hướng Phương Lạc gia chủ Phương gia vỗ vai một cái.
" Bệ hạ!..." Diệp Vô Ngân gầm rú.
" Vô Ngân! Khanh có ý kiến gì a?" Lạc Hồng Văn trầm mặc, nheo mắt nhìn Diệp Vô Ngân một cái, ôn tồn hỏi.
" Bệ hạ! Vũ Thiên Nguyên làm mất Thượng Phương Kiếm, chuyện này là đại sự " Diệp Vô Ngân thần sắc hung tàn.
" Đúng vậy thưa bệ hạ! May mà Diệp gia chủ phát hiện kịp thời, nếu không: Vải thưa che mắt thánh thêm bao nhiêu lâu nữa? Đây tuyệt đối là tội khi quân, cầu bệ hạ nghiêm trị làm gương cho bá tánh " Trác gia phó gia chủ Trác Tứ Bình nhanh chóng tiếp lời, hắn đảo mắt nhìn Vũ Thiên Nguyên, vẻ mặt cực kỳ âm lãnh.
" Còn có chuyện đó? Thiên Nguyên! Ta cho khanh một canh giờ để tường trình, đừng tưởng có thể lừa gạt được trẫm" Lạc Hồng Văn nheo mắt một cái, bất quá nét cười trên khuôn mặt không hề thay đổi.
Chúng nhân một mảnh im lặng.
Thiết Thánh Quân phía sau lưng Lạc Hồng Văn người nào người nấy thân thể cao lớn bất phàm, hung tàn chi ý biểu hiện rõ ràng trên nét mặt giờ phút này mặc dù khí tức đã hết sức thu liễm, bất quá nhìn quy mô cùng trình độ phần nào đó để cho người khác khó lòng tránh khỏi phải dâng lên cảm giác bất an.
Người khác ở đây chính là tộc nhân Vũ gia.
" Vị Đại Đế này không thể nhìn mặt mà đoán dạ được ".
" Bệ hạ! Để ta trình bày thay gia phụ" Vũ Thiên Long từng bước tiến về phía Lạc Hồng Văn, cúi đầu nghiêm túc nói, quả thực Lạc Hồng Văn ngoài tu vi khủng bố ra thì địa vị hết sức siêu nhiên, vô hình sản sinh trong hắn một loại khí chất, khí chất kia dưới cảm thụ của Vũ Thiên Long chói chang không khác gì mặt trời ban trưa.
Lạc Hồng Văn lim dim đôi mắt, trong lòng có chút mong đợi.
" Dám hỏi bệ hạ, sinh thời người đã từng làm mất đồ hay chưa?" Vũ Thiên Long trực diện nhìn Lạc Hồng Văn, thanh âm lanh lảnh.
" Tính ta không quá chu toàn, thỉnh thoảng mụ mị, để quên, làm mất là chuyện đương nhiên" Lạc Hồng Văn gật gù đáp.
" Vãn bối cũng vậy! Nếu là bản thân bất cẩn làm mất một thứ quý giá hẳn sẽ vô cùng hối hận, ta ngày trước có khá nhiều món đồ chơi ưng ý, trong đó một đầu mộc điểu là thứ mà phụ thân tự tay đẽo tặng, ta quý nó như tính mệnh " Vũ Thiên Long trong ánh mắt hiện lên hồi ức.
" Hồ đồ! Ngươi đang kể chuyện con nít cho ai nghe? Vũ Thiên Nguyên! Còn không bịt mồm khuyển tử nhà ngươi lại, đừng để tội càng thêm nặng" Diệp Vô Ngân hung hăng quát.
" Ta đang nói chuyện với bệ hạ, tốt nhất ngươi nên bịt mồm chính mình lại!" Vũ Thiên Long nhếch môi cười, ngữ điệu không đổi.
" Mãi về sau ta mới biết, món đồ chơi quý giá đó không phải do bản thân ta bất cẩn làm mất là đệ đệ của ta, hắn cũng vô cùng yêu thích, hắn biết ta quý trọng không dám xin mà lén lút lấy đi, trước đó bản thân ta rất hối hận, cảm giác mình có lỗi với phụ thân " Vũ Thiên Long cảm khái, hồi ức càng đậm.
" Không biết không có tội!" Lạc Hồng Văn đạm mạc nói, trong ánh mắt hiện lên tán thưởng, hắn biết Vũ Thiên Long muốn ám chỉ điều gì, sự so sánh này tuy có vẻ khập khiễng nhưng ở một khía cạnh nào đó mà nói cũng không hẳn đã không đúng.
Một món đồ chơi trong mắt hài tử so với quốc bảo giá trị chẳng khác nhau là mấy.
Chỉ cần câu nói đó của Lạc Hồng Văn, Vũ Thiên Long cười thầm thanh âm càng lúc càng nhanh, ngữ điệu tuy bình thản nhưng dồn dập như thủy triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.