Thiên Hạ

Chương 88:




Thiên Hạ
Chương 88 : Mới Tranh Quân Chính
gacsach.com

Vào đêm. cả bầu không khí chợ Đông càng trở nên quái 2Ờ, nơi nơi toàn nha dịch. Huyện Vạn Niên phái gần tên nha dịch, công thêm hai trăm nha dịch Dương Chiêu mượn của Phủ Kinh Triệu. Bỗng chốc cả chợ Đông xôn xao cả lên, trước cửa là vài trăm ngọn đuốc, sáng trưng như ngày, vài chục tên nha dịch canh gác. Cứ có ai ra lại bị bọn chúng tra hỏi tỉ mỉ. Đàn ông thân hình trung bình, da đen đều bị giữ lại.

Một chiếc xe ngựa cũng bị lục soát, miệng rương mở ra, hành trang đã đóng cũng bị tháo tung, không bỏ qua bất kỳ góc gác khả năng nào, còn nhưng nha dịch còn lại được chia làm bốn nhóm, men theo bốn đường lớn đồng thời đi từng nhà kiềm tra.

Trong tiệm đồ đồng Thanh Giang, chù tiệm Tô Nguyên Luân chạy vội vào nội viện. Gã chạy lên lầu hai vỗ vội cửa phòng khuất: “Tam đệ, mở cửa mau! Nhanh lên!”

Cửa mỡ ra, để lộ khuôn mặt hoi đen của một người đàn ông trung niên. Hắn là Tô Nguyên Khải, chính là tâm phúc mà tên trùm buôn muối Đỗ Bạc Sinh phái vào Kinh cáo trạng. Thế lực Khánh vương tại Dương Châu một ngày không trừ, Đỗ Bạc Sinh vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.

Tô Nguyên Khải có một chú họ hàng xa. chính là Thiếu khanh Tư nông tự Tô Ninh. Tô Nguyên Khải muốn thông qua gã trình cáo trạng lên trên. Hắn sáng sớm đã đi tìm thúc phụ, nhưng lại biết tin thúc phụ đi Lũng Hữu khảo sát đập nước, phải mười ngày sau trở lại. Điều này khiến hắn thiêu não vô cùng.

Không ngời từ lúc trưa đến giờ, cả thành đều bất đầu truy tìm một người Dương Châu khà nghi. Tô Nguyên Khải lập tức ý thức được, người Dương Châu này rất có khả năng chính là bàn thân hắn, hắn không dám ở lại trên đường phố, vội vã trở về tiệm của huynh trường trú thân

“Huynh trường, có tình hình gì ư?”

“Tam đệ. tình trạng không ổn. chợ Đông bắt đầu bị lục soát từng nhà từng hộ, đệ ở đây quá nguy hiểm, ta nhất thiết phải đưa đệ đi!”

“Nhưng.đệ làm sao có thể ra khỏi cửa chợ Đông?”

Tô Nguyên Khải vọi nói: “Hay thế này, đệ sẽ trốn trong giếng hoặc tầng hầm, may ra có thể tránh được sự tìm kiếm của chúng.”

“Ta cũng từng nghĩ, nhưng ta sợ bọn giúp việc sẽ bán đứng chúng ta.”

Tô Nguyên Luân cuối đầu đi vài bước, bỗng ngẩng mật lên nói: “Hay thế này, đệ từ cửa trước bỏ đi. sau đó chúng ta sẽ từ cửa sau trèo tường quay vào.Ta sẽ đặt sẵn một cái thang ở chỗ cây hoài già kia.”

“Được, vậy đệ đi đây.”

Tô Nguyên Khải chỉ đơn giản dọn dẹp chút ít hành trang. dưới sự chứng kiến của bọn giúp việc, vội vã ra khỏi cửa. Không lâu sau. hắn lại lặng lẽ trốn về tầng hầm ở ngay dưới một chiếc chuông đồng ta ri sét đầy mạng nhện. Còn Tô Nguyên Luân thì đem một ít tiền tài lẻ tẻ vứt trong phòng.

“Mở cửa!” Cửa tiệm đồ đồng bị đập ầm ầm.

Một tên giúp việc sợ hãi mở ra, Tiêu Pháp tào dẫn theo mười mấy tên nha dịch xông vào.

“Chủ tiệm đâu?”

“Có! Có!”

Tô Nguyên Luân vội vã đi ra chấp tay cười nói: “Ta là chú tiệm.”

Tiêu Pháp tào nhìn hắn từ đầu đến chân: “Ngươi là người vùng nào?”

“Tiểu nhân vốn nguyên tịch Dương Châu Hài Lăng.”

“Người Dương Châu?” Hắn hừ một tiếng, hỏi tiếp: “Hai hôm nay có bà con thân thích nào từ Dương Châu đến không?”

Tô Nguyên Luân liếc nhìn đám giúp việc, đầu lắc như trống xoay: “Không, tuyệt đối không!” Truyện "Thiên Hạ "

“Vậy được, theo lệ, ta sẽ kiểm tra một lượt, ngươi trình danh sách người giúp việc trong nhà lên.”

Hắn huơ tay, bọn nha dịch lập tức ùa vào nhà lục soạt, tìm người la già, moi tài mới là thật, hầu như tất cả nha dịch đều ùa về hướng nội viện.

Món lớn không dám lấy, món nhỏ thì khó tránh, tốt nhất là bắt gặp trâm gài vàng, hay vòng bạc của phụ nữ càng tốt, có thể tiện tay cho vào túi minh.

Chỉ một lát sau, bọn họ đã có thu hoạch, hầu như mỗi người đều tìm được cho mình món quý giá, hoặc trâm bạc, hoặc tiền lẻ, hoặc túi chân châu...

“Pháp tào không tìm ra ai khà nghi!” Những nha dịch đã có thu hoạch cũng không muốn ở lại cho tốn thời gian.

Tiêu Pháp tào gật gật đầu, tiện tay bỏ cuốn sổ danh sách của người giúp việc lên bàn rồi quay sang nói mọi người: “Đi thôi!”

Nhưng trong lúc ấy quay người, liền thấy một tên giúp việc đang nhấy mắt với mình.

Chợ Đông xuất hiện ba lộ nhân mã, hai đội quân, một đội chính. Nha dịch huyện Vạn Niên tất nhiên không có quyền bắt cướp trong chợ Đông, còn Tuần tra doanh chỉ là duy trì trị an. đồng thời cũng là bốn phận của họ, Kim Ngộ vệ băt cướp thì càng danh chính ngôn thuận.

Ba đội nhân lực khác nhau cứ như xoay vòng nhau, lần lượt ra ra vào vào hết mấy trăm cửa tiệm trong chợ.

Cả chợ loạn cả lên, cứ đội này vừa xong lại đội khác vào. Mãi đến gần giờ hợi,tiếng chuông đóng cửa chợ vang lên, cả ngàn tên quân nhân nha dịch mới rút đi như nước thủy triều hạ. Và cung không ai bắt được “tên cướp Dương Châu” kia.

Tiêu Tào pháp quay về nha môn ký tên liền vội quay về nhà. Lúc này thành Trường An đã bất đầu vang lên tiếng trống đóng cửa phường, trên đường mọi người vội vã chạy vội về nhà mình. Sau tám trăm tiếng trống, cửa phường sẽ đóng, thời gian này duy trì khoáng một khắc giờ.

Hắn cũng phóng vội ngựa về, nhưng cách phường An Đức vào trăm bước, thì bị kỵ binh Tuần tra doanh càn lại.

Lý Khánh An cuối cùng cũng lộ mật, hắn đi theo sau Lệ Phi Thủ Dư lặng lẽ không nói một lời, chỉ có Lệ Phi đi lên cười hỏi: “Tiêu Tào pháp, tối nay có điều tra ra điều gì không?”

Tên Tiêu Tào pháp này có biết Lý Khánh An, hắn liền chấp tay chào Khánh An: “Lý tướng quân, nha môn không có thu hoạch gì. nhưng ta biết, tên người Dương Châu ấy ở đâu, ta đang đỉnh nói vói các ngài.”

“Hắn ở đâu?” Khánh An hỏi.

“Tướng quân có thể đi đến tiệm đồng Bình Giang chợ Đông xem thù. ta thấy trong tiệm có vấn đề.”

Hắn vừa dứt lời, Khánh An đã huơ tay hạ lệnh: “Về chợ Đông!”

Hơn chục tên kỵ bịnh lại như cơn bảo cuốn qua ầm ập qua đi, chỉ để lại Tiều Tào pháp trơ mắt đứng nhìn.

Cửa chợ Đông giờ này đã đóng, nhưng Khánh An lại thấy có một khe hờ ở cửa. mấy mươi tên nha dịch đều vay chạy ở cửa lớn. Mất hắn nheo lại. điều nói rõ Dương Chiêu cũng đã nhận được tin này.

“Xông vào!”

Hắn rút kém chém không nghiêm giọng hạ lệnh: “Tránh ra!”

Ánh đao lạnh toát, bọn nha dịch nhận ra hắn. ai nấy đều sợ hãi nhường đường. Đoàn kỵ binh xong vào chợ Đông, tiếng vó ngựa lẫm liệt phá tan màn đêm tĩnh lặng.

Tiếng vó chiến mã vỗ trên mặt đường lát đá, cả hàng người cùng sát khí đằng đằng hướng về phía tiệm đồ đồng, vô vàn nhà dân chỉ dám hé một khe cửa nhỏ để dõi theo việc gì đã xay ra, từng cặp mất bất an nhìn đoàn kỵ binh đi ngang qua tiệm nhà minh. Lúc ngang qua tiệm châu báu “Thác Chỉ Hương”, cửa sổ cũng được lặng lẽ khẽ mờ, một Túc Đặc đứng tuổi lặng lẽ dõi theo bóng hình Lý Khánh An.Mãi hồi lâu sau. lão mới gật đầu quay lại nói: “Chính là hắn!” Truyện "Thiên Hạ "

Trước tiệm đồng khí Bình Giang, vài chục nha dịch tay cầm đuốc đang vây đây. Trước của tiệm bỗng chốc sáng trưng tựa ban ngày. Dương Chiêu tay cầm trường kiếm

đứng giữa đường, gã đang tập trung mọi sự chú ý cho diễn tiến trong tiệm. Bên cạnh hắn là một tên giúp việc tay cầm túi tiền. Đây là tiền thường hắn có được nhờ tố giác chú tiệm.

Lúc này, trong tiệm có một tiếng thét to: “Bất được rồi!”

Dương Chiêu hưng phấn cả người chạy vọi đến trước cửa. chỉ thấy mấy chục tên nha dịch từ nội viện lôi ra một người thân hình trung bình, da hơi đen, cả mật đầy sắc phẫn hận. Hắn chính là Tô Nguyên Khải bị truy tìm ra từ dưới tầng hầm. Sau lưng hắn là huynh trường Tô Nguyên Luân cũng bị lôi ra. Hắn bỗng nhìn thấy tên giúp việc, hai mắt hắn phẫn hận như sắp tóe lửa. Tên giúp việc ấy sợ hãi cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.

Dương Chiêu đi lên dùng trường kiếm nâng cầm Tô Nguyên Khải lên đắc ý cười nói: “Không ngờ đến đúng không? Hôm qua vừa đến, hôm nay đã bị bốn huyện lệnh bắt.”

Nguyên Khải quát lên giận dữ: “Ta đã phạm phải điều lệ nào mà các ngươi tùy ý bất người?”

“Hà hà! Quà nhiên là giọng điệu Dương Châu.”

Dương Chiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi hãy giao đồ của Khánh vương ra, may ra ta có thể tha mạng cho ngươi.”

“Ta không có giữ gì của Khánh vươna! Các ngươi bắt nhầm người rồi!”

Lúc này, tiếng vó ngựa tựa sấm, Khánh An soái lãnh vài chục kỵ bịnh đang ầm ầm đuổi đến. Bọn họ nhanh chóng vây quần lấy chúng nha dịch. Nha dịch có phần ngỡ ngàng, trong lòng bất an, Dương Chiêu càng mặt mày biến sắt. giận dữ nhìn Lý Khánh An. Tên khốn này lại đến phá việc của mình đây ư?

Khánh An khoát tay, cả đoàn kỵ binh liền dừng lại, hắn vẫn ngồi trên lung ngựa nhìn Dương Chiêu cười nói: “Dương huynh, đã khuya thế này còn không về nhà nghi? Cần thận kèo tầu phu nhân lại hiểu nhầm.”

“Hừ! Lý tướng quân mũi thính thế!”

“Không dám! Không dám! Dương huyện lệnh không phải cũng thính thế thôi!”

Thanh đao trong tay Khánh An chỉ vào Tô Nguyên Khải nói: “Người đâu! Đưa người này về!”

Vài chục tên kị binh liền ùn lên đỏi người, Dương Chiêu đại nộ ngăn bọn kỵ binh lại nói: “Chờ đã!” Truyện "Thiên Hạ "

“Sao? Dương huyện lệnh muốn càn trở quân vụ ư?” Khánh An nhẹ nhàng.

“Ngươi đừng hòng dùng điều này phủ đầu ta. ta cũng đang chấp hành công vụ. tên cướp này ta bắt rồi, tất nhiên do ta xử lý, Tuần tra doanh các ngươi đừng hòng chen vào.”

Lúc này, một tên nha dịch tay cầm chiếc tùi vài màu xanh lam chạy ra. “Khởi bẩm huyện lệnh, đây là hình trang của hắn.”

Lý Khánh An thúc ngựa đi lên. không đợi tên nha dịch kịp phàn ứng. hắn một đau vừa rút. chiếc hành trang đấy đã vào tay hắn.

“Rất tốt. vất và ngươi quá.”

“Lý Khánh An!”

Dương Chiêu giận dữ gào lên: “Ngươi đừng có ép người quá đáng!”

Hắn cười nói: “Dương huyện lệnh quá lời, ta làm sao dám ép ngài, người bất cướp, ta cũng bắt cướp. Ngài vì việc công, ta cũng vì việc công, ngài có quyền bắt. ta cũng có quyền bắt. Dương huyện lệnh, ngài yên tâm. ta sẽ biểu dương công ngài trong bàn tấu hoàng thượng, kỳ thực chúng ta đều cùng làm việc cho thánh thượng, hà tất phải tính toán chỉ li thế?”

Nói xong, hắn nheo mắt với đội kỵ binh. Lệ Phi thét lớn một tiếng xông lên trước, đây bọn nha dịch ra khỏi Nayên Khải. tiếp sau đó, vài chục tên kỵ binh cùng ùn lên, tại thành bức từng ngựa, không đợi bọn Dương Chiêu kịp đi 16en. cả đoàn kỵ binh đã cùng phóng đến cửa lớn đi mất. Chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi góc đường, chỉ còn lại vài tên nha dịch áp giải Nguyên Giáp bị đánh cho đầu vỡ máu đổ đang ôm đầu nằm lăn dưới đất. còn Tô Nguyên Khải đã còn đâu bóng dáng!

“Dương huyện lệnh, người đã bị bọn chúng cướp đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.