Thiên Hạ

Chương 81:




Thiên Hạ
Chương 81 : Công Việc Bỏng tay
gacsach.com

Sáng sớm hôm sau, Lý Khánh An bèn dẫn hai huynh đệ Lệ Phi lên doanh trại nhậm chức. Thật ra Kim Ngộ vệ chính là quân đội tuần tra của kinh thành, bên dưới thiết lập tả hữu nhai sứ (quản việc trị an đường phố kinh thành, cùng với những việc như sừa cầu, trồng cây...), tay cầm gậy hai đầu có bọc vàng tuần tra sáu con đường. Nhưng nhiệm vụ chính của Kim Ngộ vệ vẫn là tuần tra tam đại nội (Thái Cực Cung, Đại Minh Cung, Hung Khánh Cung), không đủ chú tâm đến các đường, phường.

Ngoài ra Kim Ngộ vệ phần lớn là do con em các quan thần tổ chức nên. không những hình thành lễ thói quan hệ ngồn ngang, vả lại kẻ xấu người tốt hỗn tạp, bàn thân quân đội cũng thường xuất hiện chuyện gian lận phạm pháp, gần một năm nay vẫn hay bị ngự sử khép tội. nhưng cấm hoài vẫn tái phạm.

Vì thế Lý Lâm Phủ bèn kiến nghị điều tả hữu vạn kỵ (một đội quân kỵ xạ kề cận bên hoàng đế, phụ trách tháp tùngoài hoàng đế đi săn. quy mô khoáng một vạn người) tinh nhuệ thành lập cửu môn tuần tra doanh, đề tiến hành chế ngự Kim Ngộ vệ, Trường An và Vạn Niên huyện mỗi nơi một nhánh, với năm trăm người lập thành doanh. Tuần tra sứ huyện Trường An do Trưởng Tôn Toàn Tự đàm nhiệm, còn tuần tra sứ huyện Vạn Niên do Lý Lâm Phủ tiến cử cho An Tây trung lang tướng Lý Khánh An đàm nhiệm, lý do là Lý Khánh An không phải con em quyền quý, ít có quan hệ tình cảm. vả lại thuần thục cung ngựa.

Khác với Kim Ngộ vệ ở chỗ, cửu môn tuần tra doanh toàn bộ là kỵ binh, thân mang áo da thú dữ. tay cầm côn bạc dài ba thước, sau lưng vác cung tên. Không hạn chế đường. phường, một đội năm mươi người, phóng ngựa tuần tra toàn bộ thành, cửu môn tuần tra doanh tạm thời đóng ở Đông Nội Uyển. Khi Lý Khánh An đến nơi, đúng lúc một viên tuần phòng sứ khác Trường Tôn Toàn Tự cũng vừa đến.

Trường Tôn Toàn Tự là trưởng nam Trường Tôn gia quyền thế của Đại Đường, khoáng hơn ba mươi tuổi, thân thể cao to uy vũ. tướng tá đỉnh đạc phong độ, hắn hiện là Vạn kỵ doanh trung lang tướng, từ xa hắn đã thấy Lý Khánh An. cười lớn đến nghênh đón.

“Lý tướng quân, không ngờ chúng ta cũng có thể thành đồng liêu, vinh hạnh quá!”

Lý Khánh An ở phố tây đã từng gặp con gái của Trường Tôn Toàn Tự, hắn cũng liền lên nghênh đón cười nói: “Có thể sát cánh tuần tra với Trường Tôn tướng quân. Khánh An cũng thật vinh hạnh.”

Trường Tôn Toàn Tự thúc ngựa đến bên Lý Khánh An, vỗ vai hắn. chợt thấy cung lớn khoát trên ngựa Lý Khánh An. vô cùng kinh ngạc nói: “Đây là Cung của Lý Khánh An chính là cái cung vàng mà Dương Hoa Hoa đã tặng cho hắn. hắn lấy xuống đưa cho Trường Tôn Toàn Tự cười nói: “Trường Tôn tướng quân nhận biết cung này à?” Truyện "Thiên Hạ "

Trường Tôn Toàn Tự nhận lấy cung, nhìn kỹ một hồi, ánh mắt dần dần sáng lên.

“Quà nhiên là nó!”

Trưởng Tôn Toàn Tự suýt xoa nói: “Đây là kiệt tác của thợ rèn cung Vương Vũ, người nổi tiếng nhất ở Hà Bắc, hắn đã dùng đúng năm năm trời mới làm ra cây cung này. Toàn thân cung đen sẫm đó là điểm đặc trưng của nó, chiếc cung đầu tiên được Phạm Dương tiết độ sứ Trương Thủ Khuê dùng, ta từng ở năm hai mươi lăm Khai Nguyên thấy qua nó, nhưng sau đó nghe nói đã truyền vào trong cung. bây giờ lại tới tay của tướng quân, thật làm người ta ngưỡng mộ quá!”

“Nếu Trường Tôn tướng quân thích, cái cung này tặng cho tướng quân vậy.”

“Tâm ý của Lý tướng quân ta xin nhận, chỉ là cho ta cũng dùng không được, đó là cung Thất Thạch, cũng chỉ có Lý tướng quân dùng được, không đoạt vật quý của Lý tướng quân, ha ha!” Truyện "Thiên Hạ "

Trường Tôn Toàn Tự lại đem cung trà lại cho Lý Khánh An. hắn thấy Lý Khánh An rất biết vì người khác, bèn đến gần hắn hạ giọng nói: “Lý tướng quân, có câu nói này không biết ta có nên nói hay không.”

“Trưởng Tôn tướng quân cứ nói thẳng không sao.”

“Lý tướng quân, cái chức cửu môn tuần tra sứ này là công việc bỏng tay đấy!”

Lý Khánh An nhìn hắn một cái, thấy mật hắn thất vọng và lo lắng, bèn cười hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”

“Lý tướng quân là người mới đến, không biết tình hình năm mới ở Trường An. giữa năm Khai Nguyên còn tốt hơn một tí, đến Năm Thiên Bào, trước bàn dân thiên hạ, nhất là hai năm này, các vụ án về trị an tăng lên.

Nếu chỉ là những tên trộm nhỏ thì cũng không nói làm gì. thật ra cho dù quyền quý tôn thất phạm pháp, mắt nhắm mắt mờ cũng qua thôi, quan trọng là những vụ án này tướng quân nắm không được, ví dụ vụ án Vĩ Kiên của năm Thiên Bảo thứ năm và Đỗ hữu Lần của cuối năm thử năm Thiên Bảo, cũng là từ một số vụ án nhỏ mà ra. nhưng vào lúc đó ai mà biết nó lại có thể trở vụ án lớn tày trời đâu? Lúc đó Kim Ngộ vệ quả thật có người bị bay đầu.”

Lý Khánh An gật đầu. chắp tay nói: “Xin Trường Tôn tướng quân chỉ giáo tiểu đệ. nên ửng phó như thế nào?”

“Ta tặng tướng quân năm chữ. là câu danh ngôn của Kim Ngộ vệ đó: ‘Mắt không thấy là tốt!”

“Đạ tạ Trường Tôn tướng quân đã chỉ bảo, tiểu đệ hiểu rồi.”

Lý Khánh An quay đầu ngựa lại. dẫn theo Lệ Phi huynh đệ phóng ngựa vào trong Đông Nội Uyển.

Đông Nội Uyển và Tây Nội Uyển như nhau, cũng là nơi đóng quân của vũ lâm quân. Đông Nội Uyển rất rộng lớn. lại có một sân cỏ rộng. vì thế bèn trở thành chỗ đóng quân của Vạn Kỵ doanh, đồng thời đây cũng là nơi diễn ra trận quyết đấu cuối cùng của cuộc thi mã cầu. Tiết trời sang đông, cây cỏ đìu hiu. trong Đông Nội Uyển rộng lớn thật ảm đạm. chỗ nào cũng là cảnh tượng trống trơn, cả mảnh rừng cũng trụi lá. giống như một đoàn binh sĩ đứng sững sững trên bãi đất trống rỗng.

Vạn kỵ doanh đóng quân ở Nam Uyển, kế bên Diên Chính môn. do mấy trăm lều trại và hai tòa kiến trúc bằng gỗ hợp thành, mà cừu môn tuần tra doanh mới thành lập thì ở bên khác đóng doanh, tổng cộng có một ngàn người, chia làm hai doanh, một doanh là Trường An tuần tra doanh của Trường Tôn Toàn Tự thống lành, còn một doanh bèn là Vạn Niên huyện tuần tra doanh của Lý Khánh An thống lành.

Lúc này là sáng sớm. binh sĩ đã ăn cơm sáng rồi. đang tập huấn trên giáo trường, thường là luyện tập cung ngựa. Một đội kỹ binh chạy dọc theo một đường chỉ màu trắng, khi phóng qua một điểm bắn màu trắng, trong tích tắc kỵ binh trên ngựa bèn giương cung kéo tên. một mũi tên bắn đến chỗ bia bắn làm bằng cỏ cách xa đó năm mươi bước.

Lúc này, ở phía xa tiếng vó ngựa như sấm. chỉ thấy một viên quan quân trẻ tung ngựa lao tới như bay, thoắt cái đã xông vào giáo trường. Hắn tay cầm một cây cung lớn màu đen. ngoài trăm bước tên như điện xẹt. một mũi tên xuyên qua tim mày của người cỏ. Trong phút kinh ngạc của mọi người, lại có tim mày của người cỏ thử hai bị bắn một mũi tên. Hắn thân như nước chảy mây trôi, tên như gió gấp mưa rào, giương cung trái phải, chỉ trong khoành khắc, một lọ ba mươi mũi tên bắn hết, mũi tên nào cũng bắn xuyên qua tim mày của người cỏ. Trên giáo trường chỉ yên ắng được một lát. rồi bỗng chốc pháo tay như sấm. tiếng reo hô nổi lên tứ phía.

Ngoài trăm bước một mũi tên xuyên não có lẽ có người cũng làm được, nhưng chỉ trong phút chốc ba mươi mũi tên mũi nào cũng chính xác. thì quả là làm cho người ta không thể nào tường tượng được, hơn nữa lại là một mũi tên xuyên tim mày.

Càng lúc càng nhiều binh sĩ chạy vội tới. Mỗi người cũng đều bị tiễn thuật thần kỳ của hắn làm kinh ngạc đến há hốc trợn tròn mắt. tiếng vỗ tay tràng này nối tiếp tràng kia. Lý Khánh An đi rảo một vòng quanh giáo trường một lần nữa. giơ cao cung đen lớn tiếng hét lên: “Ta chính là Lý Khánh An An Tây, tướng sĩ Vạn Niên huyện tuần tra doanh hãy đến gặp ta!”

Trong quân đội Đại Đường. trình độ kỵ xạ cao siêu xưa giờ đều khiến người ta kính ngường. Lý Khánh An vừa bước ra giáo trường đã dùng tiền thuật siêu phàm tuyệt diệu của hắn chinh phục tướng sĩ vạn kỵ doanh, những công việc tiếp theo đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Điểm danh, phán đội. năm trăm viên kỵ binh chia làm mười đội. thiết lập đội chính, hòa trường, lại lệnh cho hai huynh đệ Lệ Phi làm tả hữu phó úy, mỗi người lĩnh năm đội tuần tra ngày đêm.

“Lý tướng quân, xin thắt quân bào.”

Một viên hỏa trường một chiến bào của vạn kỵ doanh đưa cho Lý Khánh An. Lý Khánh An tùy ý mở ra. Đây là một quân bào có màu giống hệt với vạn kỵ doanh, màu xanh lam sẫm. ở trên vẽ một con mãnh hô đen sặc Sờs nhưng kiéu dáng hơi khác nhau. Của Lý Khánh An là một chiếc áo choàng thể hiện thân phận của hắn.

Lý Khánh An cột chiến bào trên lưng, trở mình lên ngựa. trường cung chỉ vào cửa lớn: “Có thể xuất phát rối”

Các kỵ binh đền lên ngựa, năm đội kỵ binh từ Đông Nội Uyển phóng ra. lần lượt chia ra đi về các phường. Lý Khánh An dẫn năm mươi kỵ binh vừa từ Diên Chính môn phóng ra. Lúc này, một cỗ xe ngựa dưới sự bảo hộ của mười mấy viên thị vệ đi lại ngay trước mặt. Lý Khánh An lập tức kéo lại dây cương, đứng sững ở bên đường. Đó là tướng quốc Lý Lâm Phủ đã đến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.