Thiên Hạ

Chương 682:




Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 682 - Gió Bão Đêm Trước
gacsach.com

Hơn một canh giờ sau. Quân đội Lý Khánh An dùng xong cơm trưa chuẩn bị xuất phát, lẩn này Minh Châu đà từ bò chiếc xe ngựa nhỏ cũ nát, ngồi vào chiếc xe do hai mươi bốn con ngựa kéo của Lý Khánh An, chiếc xe ngựa hào nhoáng tựa như hai gian phòng nhỏ.

“Mời vào đi!” Lý Khánh An vừa cười vừa kéo cánh cửa xe ngựa ra.

Mặt Minh Châu ẩn hồng, bên cạnh có nhiều thân binh đang nhìn nàng như thế mà! Nàng khẽ cắn môi dưới, nếu là trước đây nàng sẽ rất tự tiện, không chút khách khí mà tiến vào trong; Nhung hôm nay tâm trạng nàng đà có chút thay đồi, trong lòng không ngờ lại có một chút thẹn thùng hăn lên, bèn phảng phất xe mà nàng đang lên chính là một chiếc kiệu hoa, nhưng cảm giác phức tạp như ngượng ngủng, chờ đợi. Lo lắng đan xen nhau trong lòng nàng, cuối cùng nàng vẫn là cố hết dũng khí. Kéo chân váy nhanh chóng mà chui vào trong xe ngựa của Lý Khánh An.

Bên trong xe ngựa rất thoáng rộng, rộng một trượng, dài đến ba trượng, bốn vách đều bằng gỗ, trải thảm rất dày, thùng xe được ngăn ra trước sau hai gian. Một gian trước là nơi làm việc của Lý Khánh An. Mặt một gian phía sau là phòng ngủ, bên trong xe ngựa ánh sáng rất sáng sủa. Cảm giác rất thoải mái.

“Muội muốn gian bên trong cơ, huynh ở bên ngoài đi!”

Minh Châu vừa lên xe liền bắt đầu chia nhà. Lý Khánh An lại cười nói: “Xe ngựa chi ngồi đi có ba dặm thôi, ra khỏi thành liền lên thuyền rồi. Trên thuyền càng rộng và thoái mái.”

“Ò!”

Minh Châu đi vội suốt một quảng đường. Cảm giác vô cùng mòi mệt, tìm được Lý Khánh An rồi. Nàng có cảm giác an toàn, dây thần kinh lập tức được thả lòng ra, buồn ngủ đến mắt mau mờ không ra rồi, nàng vốn định ngủ một giấc nhỏ thôi, nhưng lập tức lại phải lên thuyền, nàng đành phải nhịn cơn buồn ngtì, dựa vào cửa sồ ngồi xuống.

Nàng vừa quay đầu lại. Thấy Lý Khánh An đang rót trà cho nàng, nàng vội vàng đứng dậy: “Đại ca. Đê muội!”

Bất tri bất giác nàng đã sửa lại cách xung hô với Lý Khánh An, giống như Như Thi Như Họa vậy, gọi Lý Khánh An là đại ca, tận sâu trong đáy lòng nàng kỳ thật rất không thích gọi Lý Khánh An là tỷ phu, đó có ỷ nghĩa là nàng vĩnh viền là thử phụ thuộc vào quan hệ của tỷ tỷ, có nghĩa là nàng vinh viễn là một em vợ thôi.

Nàng đòi đứng dậy rót trà. Vừa lúc xe ngựa khởi động, thân xe lắc lư một cái, nàng lại bị hất ngồi xuống: “Ổi!”

Thải cẩn thận đấy!"

Lý Khánh An đem một ly trà nguội đặt ở trước mặt nàng, cười nói: “Uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút, lên thuyền ngủ tiếp một giấc.”

Minh Châu nâng chén trà lên, ngọt lịm trong lòng mà hé miệng cười: “Đại ca. Về sau nhưng việc như rót trà linh tinh đó hãy đề cho muội làm, muội còn có thể gìúp huynh chinh lý lại công văn. Chừ viết của muội không kém hơn tỷ tỷ đâu.”

“Được thôi! Xuất môn bên ngoài, ta đang lo không ai hầu hạ đấy.”

Lý Khánh An ở phía bên kia của cái bàn nhỏ rất thoải mái mà nằm xuống, rướn người một cái, liếc mắt cười nói với nàng: “Minh Châu, hãy đấm chân cho ta trước đi!”

“Thây kệ huynh, muội đâu phải là a hoàn của huynh đâu.”

Minh Châu tức mình cũng nằm xuống, nhưng vẫn nằm xuống nàng lại cảm thấy không đúng. Nàng lại ngồi bật dậy, giận lẫy mà lôi chân của Lý Khánh An qua: “Là huynh đế muội đấm đấy nha. Đấm không thoải mái, huynh đừng trách muội.”

“Được! Ta sẽ không trách muội, nhẹ một chút là được, đừng tường là đang đánh trống.”

Minh Châu nhẹ nhàng mà thay hắn đấm chân, lúc này trong lòng nàng cũng nổi lên chút dịu dàng. Nàng nhớ tới lúc trước nàng rơi xuống nước, Lý Khánh An môi kề môi mà thổi khí cho nàng, mật của nàng dần dần ẩn đò lên, len lén nhìn thoáng qua Lý Khánh An, đà thấy ánh mắt hắn sáng ngời mà nhìn chăm chú vào minh, tim nàng nhảy dựng lên. Không khỏi quá thẹn thùng, cuống quít đầy chân của Lý Khánh An ra. Quay lưng đi: “Muội không đấm nữa, huynh... Huynh nhìn lén người ta!”

"Không có a! Ta đang suy nghĩ chuyện mà! Lại đây, lại đấm cho đại ca mấy cái nữa

Đi, muội đấm thật đà làm sao."

Minh Châu nghe hắn không tự xung tỷ phu nữa. Mà là như đối với Như Thi Như Họa vậy, tự xưng đại ca, trong lòng nàng dâng lên một niềm ngọt ngào, không nói gì nữa. Mà là dịu dàng. Cẩn thận thay hắn đấm chân...

Xe ngựa lắc lư theo nhịp, Minh Châu tựa vào thành xe. Động tác đấm chân càng lúc càng chậm, trên dưới mí mắt của nàng đang đánh nhau, nhung Lý Khánh An không có kinh động nàng, trong lòng hắn lúc này tràn ngập yêu thương đối với Minh Châu, nàng đà hai mươi mốt tuổi rồi, vẫn không chịu xuất giá, tấm si tình này, hắn làm sao có thể không hiên được, bây giờ lại ngàn dặm xa xôi tìm đến hắn... Ai! Chờ tĩnh tâm lại rồi, hắn phải nói chuyện nghiêm chinh với Minh Nguyệt về việc này rồi.

Minh Châu đà tựa vào thành xe ngủ thiếp đi. Lý Khánh An không có kinh động nàng, khe khẽ rút chân lại, đứng dậy đang muốn giúp nàng nằm xuống, thán xe bỗng nhiên lắc lư lên một cái, Minh Châu lập tức bừng tinh, nàng phát hiện ra minh đà ngủ quên lúc nào không hay, không khỏi thẹn thùng cười, ngồi dậy hỏi: “Đại ca, đi đến đâu rồi?”

Lý Khánh An xuyên qua cửa xe nhìn ra bên ngoài: “Đã đến bến tàu, phải xuống xe rồi.”

Xe ngựa đứng lại, thân binh ở bên ngoài nói: “Thượng tướng quân, đã đến bến tàu rồi.”

Lý Khánh An đi xuống xe ngựa, hắn đưa tay cho Minh Châu: “Đi xuống đi! Đến trên thuyền rồi hãy nghỉ ngơi.”

Minh Châu một tay kéo chân váy lên. Một tay vịn vào cánh tay của Lý Khánh An đi xuống xe ngựa, gió sông thối vào mặt. Sóng nước mênh mông của sông Hoài lập tức hiện ra ngay trước mặt nàng, khiến cho nàng tinh thần sảng khoái hẳn. Xa xa, nhưng đoàn thuyền nối đuôi nhau đà cập bến bờ, ở bên kia bến tàu, mười mấy chiếc thuyền qua sông thật lớn đang đưa đội kỵ binh của Lý Khánh An qua sông.

Lý Khánh An chi vào một con thuyền ba tầng ở phía trước nhất cười nói: “Đó chính là chiếc thuyền của chúng ta sẽ ngồi, muội lên thuyền trước, ta đi sắp xếp việc quân đội một chút Rối sẽ tới đây.”

Minh Châu gật gật đầu. Đi theo hai gã thán binh nhắm hướng thuyền lớn đi đến, nhìn cho đến khi nàng lên thuyền rồi, Lý Khánh An lúc này mới quay đầu lại hỏi Hàn Tiến vừa mới tới: “Tinh hình điều tra thế nào rồi?”

Thượng tướng quân, có thể dùng bốn chừ nghe rợn cả người để hình dung!'

Hàn Tiến phẫn hận nói: “Triều đình quy định thuế ruộng thượng điền mỗi mẫu hai thăng hai hợp, nhung noi này lại là mỗi mẫu bốn thăng bốn hợp, nhiều đến gấp đôi, hộ thuế cũng từ hàng năm một quan sửa thành hàng năm hai quan ba trăm văn, tiền thuế dư ra đó gọi là quân phí bình định, nói là vận chuyển cho triều đình làm quân phí bình định An Lộc Sơn và Nam Đường, còn có ngư thuế, lộ phí cầu đường, phí khai thông tào vận, thuế muối, thuế trà, nhưng thử đó sớm đà có rồi. Từ châu đến huyền, thậm chí đến mỗi một nha dịch cũng đều thối nát cả, cho nên dân chúng nghe nói Nam Đường bị diệt, mới vui mừng khôn xiết như vậy, bời vì bọn họ cho rằng thuế phí thời chiến tranh có thể sẽ không cẩn giao nộp nữa.”

Lý Khánh An gật gật đầu. Không khác với điều mà Thôi Ninh nói với hắn lắm. Nhưng không có tường tận như điều tra của Hàn Tiến vậy.

Lý Khánh An nhìn bến tàu hồi lâu, Tử Châu không ngờ lại không có một quan viên đến tiễn đưa, đủ thấy bọn họ có tật giật mình đến mức nào rồi, hắn cười lạnh một tiếng: “Chuyện này ta đà biết rồi, chúng ta đi đến Dương Châu trước, lại xem xem các châu huyện khác nữa, sau đó mới tính số tất cả lại!”

Sau nửa canh giờ, đội thuyền của Lý Khánh An rời khỏi bến cảng sông Hoài, tiếp tục ven theo tào vận mà nhắm hướng Dương Châu đi tới.

Bọn quan viên Tử Châu cũng không hề thanh thản trước sự rời khỏi của Lý Khánh An, trái lại. Bọn họ đang đứng tim mà chờ đợi, phái người cải trang ngư phu đi đến trên bến cảng xem xét tình hình, khi tin tức đội thuyền của Lý Khánh An rời khỏi Lâm Hoài huyện truyền đến. Quan viên Tử Châu không ai không giơ hay hoan hô cả, bọn họ thật may mắn. Sự lặng lẽ của Lý Khánh An khiến cho dân chúng Tử Châu cơ hồ cũng không biết là hắn đã đến, thế cho nên không có xuất hiện cuộc đại quy mô quỳ xuống đất kêu oan, để cho bọn họ may mắn tránh được một kiếp nạn.

Ngay lúc đội thuyền của Lý Khánh An mới rời khỏi, huyện lệnh Vương Gia Câu liền vội vàng chạy tới châu nha, hắn cũng đầy vẻ hưng phấn.

“Sử quân!” Lúc hắn chạy vào phòng của thái thú bị vấp phải một cái, suýt nữa ngã lăng quay.

"Vương huyện lệnh!'

Thái thú Châu Binh Nghĩa có chút bất măn với sự thất thố của Vương Gia Câu: “Vội vã như vậy làm cái gì?”

“Sử quân, Lý Khánh An đi rồi!” Vương Gia Câu dấu không được sự mừng. Ta biết, nhưng ngươi có cẩn phải đắc ỷ đến quên cả mọi việc như vậy không?'

Vương Gia Câu thấy vẻ mặt thái thú có vè trầm trọng, không khỏi lắp bắp kinh hài: “Sử quân, xảy ra chuyện gì rồi.”

Châu Binh Nghĩa sờ sờ cái bụng tròn trịa của minh, thờ dài nói: ""Hắn tuy rằng không có phát hiện ra cái gì, nhưng nhưng ngày sung sướng của chúng ta cũng kết thúc rồi."

“Ý của thái thú là nói. Chúng ta phải đình chi việc thu thuế?”

Châu Binh Nghĩa gật gật đầu: “Lý Khánh An trong vỏng nửa năm liên tiếp hai lẩn xuống Giang Nam, đủ thấy hắn coi trọng Giang Nam như thế nào. Lẩn đầu tiên là bời vì Ngô vương cắt cử chấm dứt. Hắn cẩn phải trấn an Giang Nam, cho nên hắn không có động tác gì. Mà hiện tại hắn đà khống chế được Giang Nam. Nam Đường lại bị diệt, hắn đà không còn có mối lo nào nữa, hiện tại lại xuống Giang Nam, cho dù chi là thị sát, cũng cho thấy hắn rất coi trọng Giang Nam. Vương huyện lệnh, nếu như Nam Đường đà bị diệt, chúng ta bèn có thể lợi dụng cơ hội này rút tay ra rồi. Mấy năm nay chủng ta cũng kiếm đủ rồi, đừng đế cuối cùng phái bị lụy vì việc này, hiêểu chưa?”

“Nhưng mà...”

Vương Gia Câu còn muốn nói cái gì nữa, nhung đã bị Châu Binh Nghĩa cắt ngang. Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Gia Câu một cái: “Không có nhung nhị gì cả. Ta đà nói trước rồi, nếu ngươi không chịu buông, cuối cùng kè xúi quẩy đó chính là ngươi, Vương huyện lệnh, kỳ thật rất nhiều việc cũng đều do ngươi làm cả, ta chi là bị lờ vướng vào thôi, ngươi đừng có mà không biết điều!”

Ngừ khí của Châu Binh Nghĩa vô cùng lạnh lùng, phảng phất như muốn đẩy Vương Gia Câu xuống hố băng không đáy vậy, hắn cũng không biết minh làm thế nào về tới nhà, trong đầu hắn lặp đi lặp lại lời nói của Châu Binh Nghĩa: “Vương huyện lệnh, kỳ thật rất nhiều việc cũng đều do ngươi làm cả, ta chi là bị lỡ vướng vào thôi!”

Rõ ràng ý tường lúc ban đầu là do hắn Châu Binh Nghĩa quyết định, nhung hiện tại lại đòi đổ toàn bộ lên trên đầu mình, Vương Gia Câu cảm thấy trời như sắp Sửa sụp xuống đến noi rồi.

Ờ tại nhà sau của huyện nha, từ châu nha trờ về, hắn không có đi đến huyện nha, mà là thất tha thất thểu trực tiếp trờ về nhà.

Vương Gia Câu năm nay hơn bốn mươi tuổi, hắn không phái xuất thân do đỗ khoa cử, mà là từ sự thăng tiến của chủ sự huyện nha, mà từng bước một làm tới Lâm Hoài huyện huyện lệnh, xuất thân của quan viên Đại Đường thông thưởng có ba loại, thứ nhất là khoa cử, thông qua khoa cử nhập sĩ, loại này có căn cơ tốt là hạt giống tốt, thưởng thưởng đều có thể làm được quan lớn, tiếp theo đó là môn ấm (dựa vào bóng cả của dòng họ hay cha mẹ), môn ấm là một loại chế độ, tiện cho việc sinh ra quan của thế hệ thứ hai, nhung chế độ rất nghiêm mật, chức vị gì, bao nhiều danh ngạch đều có tiêu chuẩn nghiêm khắc, ánh mắt của đại quân đều đang nhìn chằm chằm đấy! Không ai dám làm già.

Tiếp theo nữa chính là dùng lại nhập quan, cũng chính là các quan dưới cửu phẩm được đề bạt, tiến vào quan trường, chủ yếu tập trung ở huyện nha, hình thức nhập quan này là hình thức vào quan khó khăn nhất trong ba loại, không chi cẩn có người chống đỡ phía sau, hơn nữa càng cẩn nhiều vốn liếng, Vương Gia Câu vốn là một con nhà giảu, có một người thân thích ở kinh thành làm việc trong phủ của Dương Quốc Trung.

Để được nở mật nỡ mày làm quan, Vương gia liền thông qua quan hệ vị thân thích này, lấy được một chức chú bộ (viên quan phụ giúp việc văn thư), sau đó từng bước một thẳng lộn trong chốn quan trường, vi thế, nhà bọn họ cơ hồ đã hao hết gia tài, hắn mới từng bước một làm được tới huyện lệnh, nếu trong tay đã có quyền, hắn nhất định phái vơ vét lại toàn bộ số gia tài đó trờ về.

Trong vỏng vài năm ngắn ngủi, Vương Gia Câu liền thông qua việc khéo léo lập ra các loại danh mục thuế phi mà vơ vét được trên vạn quan tiền, nhung cũng chi là mới thu hồi đủ số tiền vốn đã bỏ ra thôi, còn cHứa nói tới kiếm tiền.

Hiện tại Châu Binh Nghĩa buộc hắn đứng tay, hơn nữa không chi là đứng tay, nghe khẩu khi còn muốn để cho hắn đến gánh vác toàn bộ trách nhiệm, Vương Gia Câu chi cám thấy tâm lực tiều tụy, trở về đến nhà liền nhốt mình trong thư phòng.

“Lão gia, người làm sao vậy?”

Thê tử của Vương Gia Câu phát hiện sắc mật trượng phu trắng bệch, còn tường rằng công việc bận rộn mệt mỏi mà ra, vội vàng rót một chén trà sâm cho hắn, đặt lên bàn.

“Lão gia, hay là người đi ngủ một chút đi!”

“Phu nhân, chi sợ cái mạng nhỏ này của không giữ được nữa rồi.” Vương Gia Câu chậm rãi nhắm mất lại, hắn phàng phất nhìn thấy chinh minh bị áp giải lên pháp trường chém đầu rồi.

“Lão gia, người đang là nói cái gì thế?” '

Huyện lệnh phu nhân luống cuống tay chân, nghĩ rằng trượng phu đang nói mê sàng: “Thiếp đi mời y sư!”

“Phu nhân!”

Vương Gia Câu gọi nàng lại: “Nàng không cẩn đi tim thầy thuốc, ta không sao.” '

Huyện lệnh phu nhân họ Trương, là biểu muội của Vương Gia Câu, cũng là con gái hộ lớn, khi gặp phái sự tinh thi có thề binh tinh lại.

“Lão gia, người nói cho thiếp biết, Rõt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà làm cho người thất hồn lạc phách như vậy.”

“Là chuyện thuế phí của mấy năm gần đây, Lý Khánh An hôm nay tới rồi, tuy rằng hắn đã đi rồi, nhung rất có thể sẽ có ngự sử đến tra án.” Nói đến ngự sử đến tra án, Vương Gia Câu liền cả người một phen run rầy.

“Nhung mà... Đó cũng không phải là việc của một minh người, Tứ Châu từ trên xuống dưới đều có phần cà, người không phái đã nói Châu Binh Nghĩa còn tham nhiều hơn người nữa hay sao?”

“Nhưng vấn đề bây giờ là, Châu Binh Nghĩa nói hết thảy cũng đều là do ta chù mưu, hắn chi là bị lỡ vướng vào thôi, tất cà trách nhiệm đều ở trên người ta cà, không quan hệ gì đến hắn.”

Nói tới đây, Vương Gia Câu có chút phẫn nộ rồi, hắn nhớ rõ rành mạch, mùng ba tháng giêng của ba năm trước, chính là tên Châu Binh Nghĩa này gọi mình đến nhà hắn, cưỡng bức lợi dụ, ép bức minh làm theo, dựa theo phương án của hắn mà thực thi, hiện tại thì hắn lại không thừa nhận rồi.

“Lão gia, người phái suy nghĩ biện pháp a! Nếu không, đi tim người, tìm kẻ chống đỡ cho lão gia.”

“Kẻ chống đỡ!” Vương Gia Câu cười lạnh một tiếng: “Kè chống đỡ của ta là Dương Quốc Trung, hiện tại ta biết đến đâu mà tìm hắn đây.”

Ngừng một chút, hắn lại nói: “Hơn nữa, lẩn này Lý Khánh An đích thân xuống Giang Nam, cho dù ta có kè chống đỡ, nhưng ai lại dám giúp ta vào lúc này, không phái muốn tìm cái chết sao?”

Phụ nữ ở thời điểm mấu chốt, thưởng thưởng sẽ nhẫn tâm hơn so với đàn ông, Vương phu nhân bỗng nhiên đứng lên, dứt khoát nói: “Lão gia, nếu không người bèn tiên hạ thủ vi cường, hãy tố giác Châu Binh Nghĩa trước!”

“Nhung trong tay ta không có chứng cớ.”

“Lão gia, thiếp nhớ rõ người không phái là có cất dấu lệnh tăng thuế của thái thú do đích thân Châu Binh Nghĩa ký phát sao? Đó chính là chứng cớ tốt nhất.”

Trong mắt Vương Gia Câu bỗng dung vụt sáng, hắn cũng nghĩ tói, cuống quít đứng lên: “Hãy đề ta tìm xem trước đã, ta đã đề ở noi nào rồi?”

Vương Gia Câu lục rương dốc tủ mà tìm, cuối cùng hắn cũng ở trong một góc của cái rương tìm được lệnh tăng thuế của thái thú đã có chút ngã vàng rồi. Hắn cẩn thận mà đem chính lệnh trải lên trên bàn, đây là bàn gốc, trên đó chữ ký của Châu Binh Nghĩa vẫn còn rất rõ, còn có con dấu của hắn.

“Lẩn này, ta xem hắn làm thế nào mà trốn tránh trách nhiệm!” Vương Gia Câu nghiến răng nghiến lợi một phen.

Đường biển từ Lâm Hoài huyện đến Dương Châu cũng không phái thẳng tắp, mà là phái ven theo sông Hoài đi về hướng đông hơn ba trăm dặm, đến Sơn Dương huyện Sở Châu, cũng chính là vùng Hoài An hôm ngy, rồi lại từ nơi đó chuyên vào sông Tào, đi thẳng về phía nam.

Dọc đường đi, Minh Châu vô cùng cao hung, bèn tựa như con chim én rời khói lồng vậy, tiếng cười thủy chung quanh quẩn trên thuyền, ngay cả thân binh của Lý Khánh An cũng bị niềm vui của nàng cuốn hút, tâm trạng của mọi người cũng trờ nên thoải mái hẳn lên. Lúc hoàng hôn, có binh sĩ nháy xuống sông bơi lội bắt cá, Lý Khánh An cũng không cấm, thà cửa cho bọn lính nghỉ ngơi trên suốt đường đi vậy.

Buổi chiều hôm đó, đội thuyền của Lý Khánh An đến Cao Bưu huyện, Lý Khánh An ngồi ở trong khoang thuyền đang nghiên cứu bàn đồ, hai ngày nay thời gian hắn ở trên sàn thuyền càng ngày càng ít, mà tinh báo từ các noi đưa tới cũng càng ngày càng nhiều, không khí tựa hồ trờ nên có chút khẩn trương hẳn lên.

Ngay cả Minh Châu cũng đã nhận ra không khí khẩn trương này, nàng không còn thoải mái mà toát lên tiếng cười vui nữa, tiếng bước chân đi lại cũng khẽ khàng hơn rất nhiều, rất nhiều lúc, nàng ở trong khoang thuyền của mình đọc gách.

Khoang thuyền của Minh Châu nằm ở tầng ba của con thuyền, rộng và sáng sủa, Minh Châu dọn dẹp rất sạch đến nổi không còn một hạt bụi nào, vốn tính thích cái đẹp khiến cho nàng còn cố ý treo mấy bức tranh trên vách khoang thuyền.

Thuyền đã đi qua Cao Bưu huyện thành, nhưng không có đứng lại mà là tiếp tục chạy về phía trước, nhung tốc độ lại từ từ chậm lại, Minh Châu lúc này đang thoái mái nửa nằm ở trong khoang thuyền đọc gách, nhung nàng lại có vé rất lơ đễnh, vểnh tai lên, nàng có thế rõ ràng mà nghe thấy tiếng bước chân qua lại của Lý Khánh An ở khoang thuyền kế bên, Lý Khánh An tựa hồ đang suy nghĩ việc gì đó.

Vài lẩn Minh Châu cũng đều muốn qua đó thay Lý Khánh An chinh lý lại công văn, nhung Lý Khánh An lại khéo léo mà từ chối nàng, nói là muốn một mình thẳngg lặng mà suy nghĩ sự việc, điều này làm cho Minh Châu cám thấy một chút thất vọng, nhung trong sự thất vọng đó, nàng lại cảm thấy một chút đắc ý, cho thấy Lý Khánh An đê ý nàng, cho nên nàng ở trong khoang thuyền Lý Khánh An không thể tĩnh tâm lại được, nàng tự an ủi mình như vậy đó, vẫn luôn thích nghĩ đến mật tích cực của nó.

Một loạt tiếng vó ngựa dồn dập khiến nàng bừng tinh trong giấc mơ giữa ban ngày, nàng từng sống ở An Tây một thời gian, đối với ngựa cũng có một chút nhận thức, nàng nghe ra được đó không phải là tiếng vó ngựa của mấy chục con ngựa, mà là tiếng vó ngựa của hơn ngàn con ngựa.

Ờ khu vực Giang Nam xuất hiện đàn ngựa dày đặc như vậy là cực kỳ hiếm thấy, Minh Châu lập tức đứng lên, xuyên qua cửa sổ khoang thuyền nhìn sang phía trên bờ, nàng đã nhìn thấy rồi, hơn ngàn danh kỵ binh tò phía đông nam nhắm bên này chạy nhanh đến, mà chiếc thuyền mà bọn họ ngồi đang chậm rãi cập bờ.

Minh Châu có chút ngần người ra, nàng ngây người một chút, xoay người liền nhắm hướng vách bên chạy tói.

Lý Khánh An cũng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chăm chú đội kỵ binh từ xa xa chạy đến, kỵ binh đến đây là nằm trong kế hoạch của hắn, Lý Khánh An lập tức đơn giản thu thập mấy phần công văn, lúc này, cửa mờ, Minh Châu từ bên ngoài đi vào.

“Đại ca, thuyền làm sao lại cập bờ rồi?”

Nàng thấy Lý Khánh An đang thu thập công văn, không khỏi ngây ngần cả người, sau một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi: “Đại ca, huynh muốn đi đâu vậy?”

“Minh Châu, ta quên nói cho muội biết rồi, ta phải rời khỏi một chút, sau đó mới đi Dương Châu.”

“Huynh đi rồi, thế... Thế muội làm sao đây?”

Lý Khánh An tiến lên vừa cười vừa vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng: “Nàng tiếp tục ngồi thuyền đi Dương Châu, một bộ phân thân binh của ta cũng sẽ đi theo tới đó, quan viên địa phương sẽ đối đãi muội như công chúa vậy, muội hãy ở Dương Châu chờ ta.”

“Muội không, muội cũng muốn đi theo huynh, muội cũng biết cưỡi ngựa mà!”

“Muội không thể đi được, nơi mà ta đi không cho bất kỳ ai không phải là quân nhân đi vào, đó là quân kỷ bậc nhất, ngay cả ta cũng không có thế trái lại được, hơn nữa muội không là muốn đi Đại Vân Tự tạ lễ thần sao? Thế cũng tiện thay ta cầu một lá xâm đi.”

Minh Châu cũng không phái là thiếu nữ điêu ngoa, tuy rằng nàng rất không thích, nhung cũng biết mình nhất định sẽ không thé đi theo rồi, Lý Khánh An nói một là một, trong lòng nàng còn có một chút không cam lòng, vẫn muốn vơ vét chút gì đó cho mình, không thề buông tha Lý Khánh An một cách suông sẻ như vậy được.

Nàng suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hé miệng cười: “Vậy huynh đáp ứng với muội một điều kiện, muội sẽ không đi với huynh.”

Lý Khánh An cũng rất thích tính trẻ con của nàng, thích sự đáng yêu của nàng, liền cười nói: “Nói đi! Để cho ta lên trời hái sao, hay là xuống biển vớt trăng đây?”

“Cũng không phải mà! Người ta muốn đợi huynh trờ về cùng đi Đại Vân Tự tạ lễ thần.”

Vốn dĩ đến Đại Vân Tự tạ lễ thần chi là do nàng bịa ra lấy cớ mà thôi, nhung hiện tại thật sự phái đi rồi, vẻ mật nàng chờ đợi mà nhìn Lý Khánh An, hy vọng hắn có thể Vui vẻ mà đáp ứng yêu cầu của mình.

Lý Khánh An vui vẻ đáp ứng rồi: “Tốt! Lúc ta trờ về nhất định đi cùng muội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.