Thiên Hạ

Chương 43:




Thiên Hạ
Chương 43 : Hé Lộ Tài Năng
gacsach.com

Xung quanh bãi đấu đốt đuốc, soi sáng rõ như ban ngày. Mười mấy người thi đấu mã cầu đang luyện tập đánh cầu nhanh. Đây là một môn kỹ thuật khó nhất trong chơi mã cầu. Thử nghĩ xem, khi chạy nhanh, một gậy đánh cầu vào lỗ cầu xa mười mấy mét thậm chí mấy chục mét. là chuyện khó như thế nào. Vì vậy trìnnh độ cao thấp của người chơi mã cầu. trên một mức độ lớn là khả năng đánh cầu vào lỗ, người có trình độ thấp ngoài mấy bước hoặc mười mấy bước có thể đánh cầu vào lỗ, còn người trình độ cao không những có thể ngoài mấy mươi bước có thể đánh cầu vào lỗ, hơn nữa còn có thể hoàn thành trong sự đối kháng cao độ.

Đội mã cầu này của Cao Lực Sĩ xếp hạng 12 của năm kia. có thể nói trình độ khá cao, là do Cao Lực Sĩ ra giá cao tìm kiếm thu thập cao thủ ở khắp nơi, nhưng trong mắt của Lý Khánh An, trình độ của đội cầu này kém xa so với đội An Tây.

Tín hiệu nổi lên, một người tung ngựa phóng nhanh, thoắt cái một trái cầu bay lại. đường cầu thẳng, chuẩn và êm, cầu thủ trên ngựa ở 20 bước vung trượng đánh vào lỗ. Nhưng trong trận đấu thật sự làm sao có đường cầu tốt như vậy để cho họ vung trượng. Lý Khánh An lập tức tìm ra vấn đề trong huấn luyện của họ. Huấn luyện của họ quá đẹp mặt, hay có thể nói quá lý tường hóa, họ đang đánh cho Cao Lực Sĩ xem!

“Tướng quốc, thế nào, trình độ cũng khá chứ?” Cao Lực Sĩ cười hói.

“ứm! Khá lắm. rất chính xác.” Lý Lâm Phủ vuốt râu gật đầu cười nói.

“Còn Lý hiệu úy thấy sao?” Cao Lực Sĩ nhìn thấy trong ánh mắt Lý Khánh An có chút khinh khinh.

“Tư thế vung trượng của họ rất đẹp mắt.”

Cao Lực Sĩ nghe thấy trong lời nói của Lý Khánh An có chút chế nhạo, ông chau mày lại. tỉ mỉ xem đội cầu luyện tập. Từ từ ông cũng thấy được manh mối trong đó. Chơi rất đẹp mất, chạy nhanh, bức phá. vung trượng, đánh cầu. quả thật khiến cho người ta không chê vào đâu được. Nhưng mỗi người đều là ngoài hai mươi bước đánh cầu, không lẽ không ai xa hơn mấy bước nữa sao?

“Dừng!” Cao Lực Sĩ vẫy tay một cái, đội cầu lập tức dừng việc tập luyện lại, các đội viên lũ lượt vây lại gần: “Chào ông. xin ngài chỉ giáo.”

Cao Lực Sĩ chỉ một vạch trắng ở phía xa nói: “Bên kia là vạch 30 bước, ta yêu cầu các ngươi ngoài 30 bước đánh cầu vào lỗ, có thể làm được không?”

Các đội viên nét mặt đều lộ vẻ khó khăn, nhưng ai cũng không dám cự tuyệt, chỉ đành cắn răng chạy về phía ngoài 30 bước.

Cao Lực Sĩ không vui hứ lên một tiếng, nói với Lý Lâm Phủ: “Mấy thằng nhỏ này chưa bao giờ luyện tập ngoài 20 bước cả. hôm nay nếu không phải Lý hiệu úy nhắc nhở, ta cũng thật sự chưa chú ý đến điểm này.”

Lý Lâm Phủ cười nhạt nói: “Mọi sức lực của Cao ông đề tập trung ở quốc sự. dĩ nhiên là không chú ý đến những chỉ tiết như thế này, thực ra ta cũng vậy, hai hôm nay ta cũng đang suy nghĩ việc lựa chọn người cho chức Công bộ thượng thư. không biết ý của hoàng thượng là ” Truyện "Thiên Hạ "

Ở một thời khắc không gây chú ý nhất. Lý Lâm Phủ đã nói rõ ý định hôm nay mình đến đây là vì sao. Việc dò thám quan trọng này Không thể bàn trong triều đường. cũng không tiện ở thư phòng. Vì ở hai tình huống đó cả hai đều có cảnh giác, không thể nào nói hết lời được. Mà hai người cùng xem luyện tập mã cầu quan hệ đã thân thiết hơn. lúc này nói lại chuyện này, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Điều này tương tự như việc chơi gôn bàn chuyện làm ăn vậy.

Cao Lực Sĩ biết là Lý Lâm Phủ sẽ tìm cơ hội hỏi việc này, nhưng không ngờ hắn lại hỏi vào lúc này, ông tít mắt cười thấp giọng nói: “Đêm qua hoàng thượng và quý phi chơi sư bồ trong cung, lệnh cho Dương Chiêu ghi điểm, kết quả Dương Chiêu ghi điểm rõ ràng, không sai một ly, hoàng thượng liền khen hắn là người thích hợp làm độ chi, có thể làm thị lang ở hộ bộ.” (Sư bồ là một loại trò chơi bài thắng thua, độ chỉ là chức quan trông coi phụ trách sự thống kê và điều chỉ tài sản)

Cao Lực Sĩ nói một câu bâng quơ, Lý Lâm Phủ bèn hiểu rõ ngay. Hộ bộ hữu thị lang là Dương Thận Căng, tả thị lang là Vi Kiến Tố. Nếu Dương Chiêu làm Hộ bộ thị lang, thì có nghĩa là một trong hai người Dương, Vi phải nhường vị trí ra. hữu trước tả sau. ý của Cao Lực Sĩ nói là. hoàng thượng định cho Dương Thận Căng tiếp nhận chức Công bộ thượng thư. Điều này lại chính là kết quả mà hắn Lý Lâm Phủ lo lắng nhất.

Lúc này, mười mấy cầu viên đã chạy đến ngoài 30 bước chuẩn bị bắt đầu đánh cầu. Cao Lực Sĩ nhìn Lý Khánh An một cái. lại cười nói: “Lý hiệu úy, mã cầu của quân An Tây cũng luyện tập như vậy sao?”

“Bẩm Cao ông. quân An Tây luyện tập ban đêm là không đốt đèn. trong lúc chạy nhanh ba cầu đến cùng lúc, sau đó đánh quả cầu đỏ vào lỗ, ngoài ba mươi bước là yêu cầu cơ bản nhất.”

Cao Lực Sĩ giật minh kinh ngạc, trong đen tối, còn phải chọn một trong ba quả cầu. đây quả thực khó biết dường nào, mặc dù cảm thấy không thể tin được, nhưng Cao Lực Sĩ vẫn quyết định thử xem. ông lập tức ra lệnh nói: “Dập tắt lửa đèn, thả 3 quả cầu.”

Các cầu thủ nhốn nháo cả lên. một cầu thủ cuối cùng không nhịn được nói to: “Thưa ông. ngoài ba mươi bước trong tối đánh cầu. điều này làm sao có thể làm được?”

Cao Lực Sĩ lại nói: “Ta ra 1 ngàn quan tiền, kẻ đánh cầu vào lỗ, thường!”

Dưới sự trọng thường tất có dũng phu, mặc dù cảm thấy làm không được, nhưng các cầu thủ vẫn hăm hở muốn thử, nói không chừng may mắn. một trượng vào lỗ, thì có thể có trong tay một ngàn quan tiền, nửa đời còn lại của mình có thể không lo ăn mặc rồi.

“Phát cầu rồi ” Mấy viên cầu đồng la to một tiếng, ba quả cúc cầu đồng thời ném về phía một cầu thủ mã cầu trên bãi tập. Đây là dựa vào thị lực nhanh nhạy để phân biệt đường cầu và màu sắc của quả cầu. Ba quả cầu Lý Khánh An có thể phân biệt rõ ràng, còn Tây An đệ nhất mã cầu cao thủ Bạch Nguyên Quang thậm chí có thể phân biệt bốn quả cầu. Nhưng cầu thủ mã cầu trước mặt này rõ ràng là thiếu sự luyện tập về mặt này, trong bóng tối, tốc độ cầu quá nhanh, hắn do dự một lát. ba quả cầu vuột mất ở sát bên. Truyện "Thiên Hạ "

“Người tiếp theo!”

Cao Lực Sĩ không vui la một tiếng, viên cầu thủ này xấu hổ lui xuống, lại một người khác đi ra. Hắn lắc lư vai mình, tô ra vô cùng tự tin. thực ra đánh cầu trong đêm. trong một mức độ lớn là dựa vào một loại cảm giác, cũng là ném ra ba quả cầu. người cầu thủ này hiển nhiên có tập qua. hắn vung cầu trượng. “Păng!” một tiếng, đánh trúng quả cầu đó trong đó, nhưng rất tiếc 30 bước quá xa. cầu lệch xa hơn một trượng so với lô cầu. Truyện "Thiên Hạ "

Chốc lát sau. 15 cầu thủ mã cầu lần lượt đi ra. nhưng không một ai có thể đánh vào lỗ, Cao Lực Gì bắt đầu cũng có chút hoài nghi. Theo lý thì các cầu thủ mã cầu này của mình cũng có thể gọi là cao thủ, tập luyện nhiều năm. năm kia còn giành được hạng 12 của trận đấu. cho dù có tệ lắm. cũng không đến nỗi là cả một người cũng đánh không trúng. Hắn nhìn Lý Khánh An một cái, cười gượng nói: “Mấy thằng nhỏ của ta chẳng có ai được cả. chỉ bằng Lý hiệu úy hãy cho chúng học hỏi, để họ biết sơn ngoại hữu sơn. thế nào?”

Lúc này, Lý Lâm Phủ cũng tiếp lời cười nói: “Ta cũng thêm 500 quan tiền. Lý hiệu úy, nếu ngươi làm được, tiền thường 1.500 quan sẽ là của ngươi.”

“Được! Để thuộc hạ thử sức xem.”

Lý Khánh An sải bước đi về bãi tập. Cao Lực Sĩ sai người dắt một con ngựa và một bộ cầu trượng. Lý Khánh An lật mình lên ngựa, chạy quanh bãi tập một vòng. Hắn đột nhiên trườn người đánh vào một quả cúc cầu trên mặt đất, ngoài 30 bước, cầu theo tiếng bay vào lưới. Đây chỉ là hắn đang tìm kiếm cảm hứng đánh cầu. thử chút tài năng. Cao Lực Sĩ gật đầu. cười nói với Lý Lâm Phủ: “Tướng quốc, tên Lý Khánh An này quả nhiên không tổi.”

“Họ đều là liều chết đi ra từ chiến trường Tây Vực, dĩ nhiên là không giống với cầu thủ của Trung Nguyên. Cao Tiên Chi có sự đánh giá khá cao dành cho người này, nói tài bắn CUNG của hắn siêu tuyệt, liên tiếp lập kỳ công. Lần này họ có 20 mấy người đến. nghe nói đều là công thần trong chiến dịch Tiểu Bột Luật. Cách làm này của Cao Tiên Chi, e là hi vọng họ có thể được sự phong thưởng trực tiếp từ hoàng thượng.”

“Ha ha! Tướng quốc dường như hiểu rất rõ tình hình của họ!”

“Dĩ nhiên, mai ta sẽ tiến cử với hoàng thượng, ta nghĩ hoàng thượng sẽ rất sẵn lòng tiếp kiến họ.”

Hai người đều ngừng nói lại, chăm chú nhìn về bãi tập. Lý Khánh An đã đi ra bãi tập, hắn khống chế tốc độ ngựa lại, toàn tâm tập trung chú ý động tĩnh của xung quanh. Cho dù việc tập luyện trong đêm này đã không dưới mười mấy lần rồi. kỹ thuật của hắn cũng vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng lần này dù sao cũng là sự thi triển trong Phủ Cao Lực Sĩ. hắn không dám có chút lơ là.

Mười mấy viên cầu thủ mã cầu bên cạnh đều nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Họ đều biết Cao Lực Sĩ đột nhiên thay đôi cách luyện tập, e là có liên quan tới người này. Rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt căm phẫn, âm thầm nguyền rủa hắn thất thù cho xấu mặt.

Lúc này, Lý Khánh An đột nhiên tăng tốc, cách lỗ cầu còn 40 mấy bước, đột nhiên vọng lại tiếng la to của cầu đồng. “Phát cầu!”

Ba quả cầu từ ba phía đông. tây, nam đồng thời bay tới. tốc độ cầu rất nhanh, hai quả ép sát đất. một quả tầm trung. Gần như là không một chút do dự. Lý Khánh An trên ngựa xoay minh một cái. vung trượng đánh vào quả cúc cầu màu đỏ bay đến từ sau lưng. “Păng!” một tiếng rõ kêu. cầu trượng đánh chính xác vào cúc cầu. mang theo tiếng gió. cúc cầu bay rít về phía lỗ cầu. trong một tràng tiếng la kinh ngạc, cầu theo tiếng bay vào lỗ.

“43 bước, một trượng vào lỗ.” cầu đồng một tiếng la to, Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phủ đều bất giác vỗ tay


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.