Thiên Hạ

Chương 273:




Thiên Hạ
Chương 273 : Mượn gió bẻ măng (Thượng)
gacsach.com

Sáng sớm, Cao Lực Sĩ từ trong cung trở về. Tối qua người trực đêm. cơ hồ cả năm chưa ngủ. Cao Lực Sĩ tuổi tác đã cao, cũng không còn sức khỏe dồi dào như lúc trẻ. Một đêm không ngủ gần như hút sạch sức lực của lão. Có điều, vừa về đến phủ, lão vẫn đến tìm Lý Khánh An liền.

“Thất Lang, ngươi có biết chưa? Thánh thượng có ý để Đệ vương đi An Tây nhậm chức đấy.”

“Đệ vương?!” Khánh An nhăn mày lại, sao lại là hắn cơ chứ?

Việc Lý Long Cơ sẽ chọn một thân vương đến An Tây nhậm chức, tuy Lý Lâm Phổ và Lý Long Cơ bàn riêng, nhưng chiều hôm qua đã thông qua các “cửa bên” mà truyền khắp triều đường. Nhưng rốt cuộc phái ai đi An Tây thì vẫn chưa có kết luận. Trong nhà các vương gia đang xôn xao thào luận. Trên thực tế, ai cũng không muốn đi An Tây, vì như thế sẽ xa cách trung tâm quyền lực, nhất là khi vị trí Đông Cung chưa rõ ràng. Dù tranh hay không tranh, cơ hồ mỗi thân vương đều ôm một tia hi vọng với vị trí đó.

Đương nhiên, là người có quan hệ lợi ích liên quan trực tiếp, Lý Khánh An không thể không quan tâm. Tối qua trong phủ Lý Lâm Phổ, hắn không biểu hiện ra kinh ngạc hoặc chế giễu, đấy chỉ là giả vờ. Trên thực tế, hắn quan tâm việc này hơn bất kỳ ai. Lý Long Cơ quyết định khuếch trương thực lực An Tây, đây là một tin tốt lành. nhưng phái thân vương trấn thủ, để ngăn không cho Tiết độ sứ thêm quyền, đây lại là một tin bất lợi. Làm thế nào để cho một tin tốt lành có lợi nhất, và giảm thiểu bất lợi đến mức tối thiểu cho một tin xấu, đây là việc Lý Khánh An đang nghĩ. Hắn cũng có ứng viên lựa chọn của mình, chỉ là người này không phải Đệ vương. Đệ vương thân cận Dương Quốc Trung, người này cũng anh minh, để hắn lại An Tây thật bất lợi cho hắn.

“Cao Ông, không biết Thánh thượng đã định án chưa?”

“Định án thì vẫn chưa, nhưng nếu không có gì biến cố, thì chắc là hắn rồi. Gần đây trong trận chiến đoạt đích, hắn biểu hiện hơi quá, khiến Thánh thượng rất phản cảm. hơn nữa rất nhiều triều thần đều nghĩ hắn sẽ vào Đông Cung, ngấm ngầm viết thư đến tận trung,vì thế mà Thánh thượng quyết định để hắn đi An Tây, để diệt trừ ảo tưởng chư quân.”

“Ý của Cao Ông là Thánh thượng đã biết vụ án thích khách kia là giả?” Lý Khánh An truy hỏi.

Cao Lực Sĩ cười cười. “Hôm qua ngươi không phải đã vạch trần chân tướng rồi sao? Sao người lại có thể không biết? Tối hôm qua người còn nổi cơn lôi đình với Dương Quốc Trung, ta đoán phen này Lệnh Hồ Phi xui xẻo rồi!”

Lý Khánh An lập tức suy nghĩ, hắn hỏi: “Có khi nào việc để Đệ vương đi An Tây là do Dương Quốc Trung kiến nghị không?”

Cao Lực Sĩ nghĩ một lúc liền nói: “Có khả năng này, quyết định để Đệ vương đi An Tây, chính là sau khi Dương Quốc Trung bị trách cứ, nghe nói hắn còn than khổ không ít. đoán chừng trong đó có kiến nghị này.”

Nói đến đây, Cao Lực Sĩ lại cười khổ một tiếng: “Ngươi cũng biết, việc này người đã không để ta được nghe ở cạnh bên, nên ta chỉ là nghe nói.”

Lý Khánh An cúi người hành lễ với Cao Lực Sĩ: “Đa tạ Cao Ông đã nói cho Khánh An biết, ngoài ra ta còn có một việc muốn nhờ Cao Ông giúp đỡ.”

“Ngươi nói thử xem. chỉ cần trong phạm vi năng lực ta có thể, nhất định sẽ giúp ngươi.”

Lý Khánh An do dự một lúc nói: “Ta muốn gặp quý phi nương nương một lần. có việc cầu xin người, không biết Cao Ông có thể an bài giúp ta không?”

Cao Lực Sĩ có chút khó xử: “Ngoại thần và quý phi nương nương gặp mặt. nhất thiết phải có sự cho phép của thánh thượng, việc này ta e rằng không giúp được ngươi.”

“Không! Cao Ông hiểu lầm rồi. ta chỉ nhờ Cao Ông truyền một tin giúp ta với nương nương. Nếu người đồng ý gặp ta. người sẽ đích thân đến nói với Thánh thượng, sẽ không khiến Cao Ông phải khó xử.”

“Điều này thì không có vấn đề. có điều.."

Nói đến đây, Cao Lực Sĩ có phần cảnh giác nhìn Lý Khánh An hỏi: “Ngươi cần gặp nương nương vì việc gì?”

Tuy lão có tư giao khá thân với Lý Khánh An. cũng giúp hắn không ít. nhưng những điều này đều trong tiền đề là không tổn hại đến lợi ích của Thánh thượng. Lão là một người làm việc rất nguyên tắc, dù cho mấy năm nay vì việc của thái tử mà bị đối xử lạnh nhạt, nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự trung thành của lão với Lý Long Cơ. Điểm này Lý Khánh An rất rõ, nên nhưng cuộc nói chuyện giữa hắn và Cao Lực Sĩ đều trong một phạm vi giới hạn. Như thế việc Đệ vương đi An Tây, Cao Lực Sĩ nói cho hắn biết kết quả. hắn cũng chỉ hỏi có phải đã thành văn. còn có thể thay đổi hay không, và làm sao thay đổi, Cao Lực Sĩ không nói, hắn cũng không hỏi.

Còn việc đi gặp Dương quý phi. cũng thuộc chủ đề nhạy cảm. Cao Lực Sĩ biết rõ tình hình sức khỏe Lý Long Cơ hơn ai hết. về mặt nào đó Lý Long Cơ đã lực bất tòng tâm. Việc Lý Khánh An tiếp cận Dương quý phi, liệu sẽ dẫn đến sóng gió gì? Như mấy năm trước. Lý Khánh An dạy Dương quý phi ném lọ đã là cử chỉ không mấy tao nhã. có hoạn quan từng mách đến tai lão. Dù cho lúc ấy Lý Long Cơ không có ý đó, nhưng không có nghĩa là người sẽ không để ý, nên Cao Lực Sĩ cũng đầy cảnh giác với yêu cầu này của Lý Khánh An.

Lý Khánh An từ ánh mắt nghi hoặc của lão đã nhìn ra sự bất an của lão, hắn vội giải thích: “Cao Ông xin đừng hiểu lầm. ta chỉ là muốn xin nương nương giúp đỡ về việc ta muốn đưa Minh Nguyệt đi An Tây.”

“Hóa ra là việc này!”

Trong lòng Cao Lực Sĩ cũng yên lòng phần nào. Kỳ thực lão hiểu ý của Lý Khánh An. Lão cũng nghe được một số tin đồn trong cung rằng, Thánh thượng từ tiệc mừng thọ quý phi lần trước đã gặp Độc Cô Minh Nguyệt mãi vẫn chưa quên được nàng. Nếu như tin đồn có thật, đây đúng là một vấn đề lớn. Nếu lúc người hồ đồ, thì các hành động của người đều đúng là không ai đoán nổi, không chừng sẽ tạo thành sai lầm lớn không chừng.

“Được thôi! Hai hôm nữa ta vào cung tìm cơ hội nói với nương nương. xem nương nương có thể gặp ngươi không.Nếu không được, ta sẽ truyền đạt thỉnh cầu của ngươi với nương nương.Ngươi thấy thế nào?”

“Đa tạ Cao Ông. Khán an không dám làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Cao Ông."

“Ta quả thực phải đi ngủ một giấc, đúng là mệt lả cả người.”

Cao Lực Sĩ cười cười ường vai. xong liền đứng dậy đi ra. Lão vừa đi, Lý Khánh An lập tức tìm một thân binh đến khẽ tiếng căn dặn vài câu: “Ngươi đến Nhiệt Hải Cư mời hắn đến. ta cần gặp hắn ngay.”

Thân binh vừa đi, Lý Khánh An chỉnh đốn lại một chút, xong liền nói với xung quanh: “Xuất phát thôi! Đi Nhiệt Hải Cư.”

Thông thường mà nói, thời gian thuật chức của một Tiết độ sứ khi vào Kinh đều khá dài.thường kéo dài một hai tháng, thậm chí còn lâu hơn. Không cần phải thắc mắc,mục đích vào Kinh của họ không chỉ là báo cáo công tác, mà còn là cân bằng lại quan hệ với triều đình, tranh về nhiều nguồn vật tư hơn cho bản thân mới là quan trọng nhất.Vì thế các Tiết độ sứ đều sẽ có nơi đại diện của mình trong Kinh thành, để tâm phúc của mình trường năm trấn thủ Kinh thành, thu thập tình báo và sắp xếp các quan hệ giúp mình. Lý Khánh An nhậm chức Tiết độ sứ chưa lâu, vẫn chưa kịp lập một nơi đại diện cho mình, nhưng như thế không có nghĩa là hắn không có nơi liên lạc. Trước khi lập cho mình một nơi đại diện thật sự. trong Kinh thành hắn cũng có hai nơi có thể đàm nhiệm chức năng liên lạc với hắn. Một công một tư. Công là An Tây Tiến tấu viện. Mấy năm trước hắn từng xảy ra xung đột với con trai An Lộc Sơn- An Khánh Thụy tại đây. Tiến tấu viện phụ trách tiếp đãi quan viên An Tây vào Kinh làm việc.truyền báo tạp tin. và một số tạp vụ khác như liên lạc quân quyến. Nó là một nơi công khai liên lạc của quan phủ.

Mà Lý Khánh An còn ngầm cho liên lạc Nhiệt Hải Cư thậm chí là nơi liên lạc bí mật mà được Khánh An tạm dùng làm cứ điểm tình báo. Từ vào Kinh đến nay, hắn đã đây ba lần.

Vừa đến. Thường Tiến liền vội ra nghênh đón và nhỏ giọng bẩm báo: “Đại tướng quâm tối qua lại tình báo mới từ phủ Lệ vương!”

“Ừ! Vào Trong đã nói.”

Đi được vài bước, hắn lại quay đầu nói: “Một hồi nữa sẽ có người đến đây tìm ta. Ngươi dẫn hắn trực tiến vào hậu viện. Hắn họ Diêm. Diêm của Diêm vương.”

Thường Tiến vội đi an bài, xong đi theo Khánh An vào hậu viện. Nhiệt Hải Cư là một tòa tiểu lâu ba tầng, được dùng làm tửu tứ. diện tích tiểu lâu cũng không lớn. chỉ khoảng năm sáu mẫu, nhưng diện tích tổng thể của nó lại lớn kinh người. Ngay sau tửu tứ.họ còn mua hai tòa trạch tử rộng lớn kéo dài đến con đường lớn phía sau, chiếm địa tất cả tám mươi mấy mẫu. Đằng sau tửu tứ là từng căn phòng bí mật. muốn đi vào thì phải thông qua một số phòng đặc biệt mới có thể vào được. Sự uẩn khúc của chúng đến nỗi những người giúp việc và Hồ cơ trong tửu tứ còn không biết. Những căn phòng này quanh năm đóng kín cửa. không ai biết bên trong là gì.

Nơi mà Khánh An vào chính là một tiểu viện bí mật.Đây là nơi ngày thường Hán Đường hội họp. Đây nơi cũng là nơi Hán Đường hội chọn lọc tình báo. Tình báo từ khắp nơi Đại Đường gửi về đây rồi tiến hành phân loại, sau đó tổng hợp, chọn ra những tin tinh túy gửi đi Toái Hiệp. Hàng trăm năm nay, đến nay vẫn thao tác như thế.Trước khi Lý Khánh An trở thành tân chủ Ẩn Long, vẫn chưa mấy về Hán Đường hội chỉ biết là họ dùng kinh thương để yểm hộ, hoạt động khắp Đại Đường, thu thập tình báo, phát triển hội viên.

Mãi đến khi hắn nắm đại quyền, hắn mới biết mình chỉ nhìn được một góc băng nhỏ nổi trên mặt nước. Hán Đường hội kinh doanh đủ các nghề kiếm tiền nhất khắp nơi, năm nào cũng có doanh thu khổng lồ, vậy những lợi nhuận này đi đâu? Ngoài một phần nhỏ được vận chuyển về Toái Hiệp, phần lớn đều được lưu lại bản địa. dùng để phát triển hội viên, mua đất. giúp đỡ người nghèo neo đơn. mở trường học và giao kết quan phủ, lập căn cơ vững chắc cho Hán Đường hội, xây dựng quan hệ. Hơn nữa hội viên mà họ phát triển đều là tinh anh của đủ các ngành nghề, có hơn vạn người, có văn sĩ, quan viên, quân nhân, thủ công nghiệp... Có một số hội viên thậm chí đã mấy đời.Chính nhờ họ đã khôn khéo hối lộ cho quan phủ địa phương. và cách hành sự ẩn mật mới khiến cho Hán Đường hội có thể sống được trong nội địa Đại Đường, mà Ẩn Long hội hạch tâm của Hán Đường hội lại càng tuyệt mật trong tuyệt mật. Cộng thêm Lý Khánh An vào thì cũng chỉ có mỗi hai mươi bảy người biết.

Lý Khánh An vừa vào phòng đã hỏi: “Đã tìm thấy La phu nhân và mọi người chưa?”

La phu nhân và tiền thiếu chủ Lý Đang mất tích chấn động cả Ẩn Long hội. Bọn họ đều biết bí mật của Ẩn Long hội, bọn họ mất tích sẽ là uy hiếp lớn cho những thành viên Ẩn Long hội khác, và cũng uy hiếp đến an toàn của Lý Khánh An. Ẩn Long hội lợi dụng Hán Long hội tìm kiếm họ khắp nơi. Lý Khánh An cũng động dung quan phủ và quân đội tìm kiếm tại An Tây và Bắc Đình, nhưng đến nay vẫn chưa có tung tích.

Thường Tiến thở dài nói: “Bọn ta tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chưa có hành tung của họ, bọn ta hoài nghi họ không trở lại Đại Đường mà đã đi Túc Đặc chư quốc.”

“Không thể nào!”

Khánh An quyết đoán phủ định: “Kim Mãn huyện có ghi nhận quá cảnh của họ, bọn họ chắc chắn đã trở về Đại Đường.”

Hắn bỗng nhiên nghi hoặc nhìn Thường Tiến nói: “Không phải các ngươi cố tình giấu giếm ta điều gì chứ?”

Thường Tiến vội khoát tay nói: “Đại tướng quân nói oan cho ta rồi, việc trọng đại này sao ta lại có thể giấu giếm được, mọi người ai cũng biết sự tình liên quan đến an nguy Ẩn Long hội cả. sẽ không có ai biết mà không báo.”

“Vây được! Tiếp tục truy tìm, nhật định phải tìm ra họ, và đưa về Toái Hiệp sớm nhất có thể.”

Lý Khánh An uống một ngụm trà rồi mới quay trở lại chủ đề chính, nói: “Ngươi không phải nói là có tình báo mới của phủ Đệ vương sao? Nói thử xem. là việc gì?”

“Là thế này, ả nhũ nhân đó tối qua lần thứ hai đi tiểu viện ấy. Người của bọn ta hôm nay đã bỏ ngàn vàng để mua chuộc nha hoàn của vu bà đấy, đã điều tra rõ dụng ý của nhũ nhân ấy.”

“Thế ư? Vậy ả đến tiểu viện ấy làm gì?”

“Ả đến tiểu viện ấy để cầu tự. có điều.."

“Có điều gì?”

Ánh mắt của Lý Khánh An nhìn chằm chằm Thường Tiến, hắn mệnh cho Thường Tiến phái người đi giám sát Đệ vương, vốn định vạch trần vụ án thích khách giả kia. Chẳng mấy chốc, người của Hán Đường đã phát hiện sủng thiếp Đệ vương một mình đến một tiểu viện. Do vụ án thích khách giả của Đệ vương đã bị vạch trần. Lý Khánh An cũng chẳng còn quan tâm việc này, nhưng sáng hôm nay Cao Lực Sĩ nói với hắn việc Đệ vương sẽ đến An Tây trấn thủ, hắn lập tức ý thức được sự quan trọng của tình báo này.

Thường Tiến không ngờ Lý Khánh An lại xem trọng việc này đến thế, hắn giật mình vội đáp: “Có điều tối qua ả ta còn cầu mị thuật với vu bà.”

Lúc này bên ngoài có người bẩm báo: “Đông chủ, tên họ Diêm đó đã đến.”

“Quả nhiên không ngoài dự kiến của ta!” Khánh An lẩm bẩm tự nhủ.

Thường Tiến vội liếc sang nhìn hắn. Khánh An chỉ gật gật đầu đầu, Thường Tiến thấy thế vội dặn: “Để hắn vào đây!”

Chẳng mấy chốc, thủ hạ Thường Tiến dẫn Diêm Khải vội vã đi vào. Từ khi Lý Cầu tiến cử Diêm Khải với Lý Khánh An, bọn họ đã gặp nhau một lần, mọi việc vẫn ổn, nhưng Lý Khánh An vẫn chưa nguyện ý có biểu hiện gì với Diêm Khải. Hắn cần phải quan sát thành ý của người này đã; đã thế, vì việc này hắn còn chuyên phái một người đi tìm hiêu việc này. Tình báo được biết là. Khánh vương đã nửa năm nay không gặp người này. Diêm Khải ngày ngày ăn không ngồi rồi, tịnh cực tư động. Nếu là Lý Cầu tiến cử cho mình, chắc không có vấn đề gì.

“Diêm Khải tham kiến Đại tướng quân!”

Diêm Khải thi lễ với Khánh An. có thể gặp minh chủ, phát huy sở trường, và thực hiện hoài bão an bang định quốc, đấy là ước mộng của bao nhiêu văn nhân nhà Đường. Diêm Khải cũng không ngoại lệ. Hắn làm mộ liêu cho Khánh vương đã tám năm. Giờ hắn đã gần bốn mươi, nhưng vẫn nhất sự vô thành. Khánh vương ngu xuẩn và cố chấp kỷ kiến khiến hắn thất vọng vô cùng. Việc Khánh vương thất thế lại càng khiến hắn tuyệt vọng hơn.

Đất lành chim đậu. hắn liền sinh ý tìm minh chủ khác.Trong lúc hắn đương tìm chủ mới. Lý Cầu đã tiến cử hắn với Lý Khánh An.Diêm Khải và Lý Khánh An giao thủ đã nhiều năm. nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ làm mộ liêu cho Lý Khánh An. Hôm trước, cùng hắn bàn về thế sự một lúc lâu sau. Diêm Khải mới bỗng ý thức được, Lý Khánh An chính là minh chủ mà mình hằng mong ước bấy lâu. vừa trẻ tuổi giỏi giang và lại thân tại chức cao, hơn nữa địa vực khống chế rộng lớn, có đất rộng rãi đề hắn dụng võ.

Trong lòng Diêm Khải hồi hộp vô cùng. Hắn chưa bao giờ có khát vọng thèm được làm việc cho ai như bây giờ. Lần trước Lý Khánh An chưa cho hắn một câu trả lời chuẩn xác, hôm nay liệu có cho hắn hi vọng không?

Khánh An nhìn ra sự căng thẳng trong lòng của hắn. Tên Diêm Khải này không tồi. theo kinh nghiệm giao thủ cùng hắn từ trước xem ra. người này cẩn thận tỉ mỉ, sở trường trong các vấn đề chi tiết. Như vụ án Đỗ Bạc Sinh Dương Châu lần trước, tên này lại có thể từ vô số manh mối hỗn loạn mà phán đoán vàng của Khánh vương đã bị mình lấy đi. Từ điểm này có thể nhìn ra hắn không đơn giản.

Nhưng hắn cũng phát hiện tên Diêm Khải này rất trọng công danh lợi lộc. Nếu so với Nghiêm Trang, hắn thiếu đi chữ nghĩa, nói trắng ra chính là có thể cùng phú quý nhưng không thể cùng hoạn nạn. Lý Khánh An vốn không định trọng dụng người này, nhưng giờ hắn đã thay đổi chủ ý. Diêm Khải sẽ có đại dụng trong kế hoạch của hắn.

Lý Khánh An mỉm cười, khoát tay nói: “Tiên sinh mời ngồi!”

Hắn lại ra hiệu mắt với Thường Tiến. Thường Tiến hiểu ý vội rút lui. Diêm Khải thổn thức bất an ngồi xuống, một thị nữ dâng trà lên: “Diêm tiên sinh mời dùng trà.”

“Đa tạ!” Hắn căng thẳng bung chén trà lên, dần dần uống một ngụm trà.

Khánh An cười nói: “Lần trước tiên sinh nói với ta. năm xưa vụ thích sát tại Vệ Thị huyện là do Đệ vương chủ mưu. Ta nhờ tiên sinh quay lại hỏi giúp tình hình tỉ mỉ, không biết đã có tiến triển gì?”

Diêm Khải vội nói: “Hôm qua tại hạ đã bàn việc này cùng La huyện thừa, và biết được một số tình hình, không biết sứ quân muốn nghe tình hình về mặt nào?”

“Ta cần chứng cứ!” Lý Khánh An nói: “Ta muốn biết có chứng cứ cho việc Kim Châu nhị quái là do người của Đệ vương đưa đi trong ngục không?”

Diêm Khải biết Lý Khánh An đang đưa câu đố cho mình.về việc này hắn quả thực đã bỏ công sức nghiên cứu, vội đứng dậy nói: “Bẩm sứ quân, năm xưa Đệ vương mộ liêu Hàn Bạch Nhan đi vào ngục đưa người đi, từng để lại một tờ biên nhận. Trên đấy có but tích của hắn. nếu đối chiếu với nét chữ hiện tại chắc vẫn xác định được chân tướng.”

“Vậy tờ biên nhận đấy đâu? Ngươi đã tìm ra rồi à?”

Diêm Khải có phần tiếc nuối nói: “Đệ vương sau khi cho giết Kim Châu nhị quái diệt khẩu, cũng phái người đến nhà ngục huyện Vạn Niên hủy đi tất cả hồ sơ của hai tên cướp này, nên La huyện thừa nói chỗ hắn không có.”

“Vậy ở đâu có?” Khẩu khí của Lý Khánh An vẫn còn bảo lưu.

“Bẩm sứ quân, huyện Trường An có thể vẫn còn!”

“Huyện Trường An?”

“Vâng! La huyện thừa nói, Kim Châu nhị quái từng phạm án tại huyện Trường An. Hai tên đạo tặc này bị Hàn Bạch Nhan mua đi không lâu, huyện nha huyện Trường An cũng vì một vụ án thẩm tra hai tên đại tặc này.Vì người đã không còn nên huyện Trường An liền mượn số tài liệu của hai tên đại tặc này đi.Sau này lúc trả lại còn có một phần tư liệu bị thiếu. La huyện thừa nói lúc ấy nhớ rất rõ, hắn đã đích thân đã để biên nhận Hàn Bạch Nhan nhận người trong hồ sơ.Vì đây là chứng cứ, nhưng lúc huyện Trường An trả về, biên nhận này đã biến mất, nên hắn đoán tờ biên nhận này vẫn còn ở tại huyện Trường An.”

“Thì ra là thế!”

Lý Khánh An khoát tay đi được vài bước, hắn bỗng nhiên cười nói: “Khánh vương biết việc này không?”

Diêm Khải lắc lắc đầu nói: “Việc này thuộc hạ chỉ nói với tiểu vương gia, vì không có chứng cứ nên vẫn không dám nói với Khánh vương.”

Lý Khánh An đi đến trước cửa. nhìn những cây đào trong vườn, giờ đào đã đây những nụ hoa chờ ngày nở, bừng bừng sức sống.

Hắn quay lại nhìn Diêm Khải mỉm cười: “Diêm tiên sinh có thể làm một việc thay ta không?”

Diêm Khải đại hỉ. cuối cùng Lý Khánh An đã nhận lời hắn vội lên thi một lễ: “Ty chức nguyện tận trung vì sứ quân!”

“Tiên sinh miễn lễ, mời ngồi! mời ngồi!”

Hai người lại cùng ngồi xuống.Lúc này, quan hệ hai người đã thân thiết hơn bao nhiêu. Lý Khánh An cũng không giấu gì hắn nói: “Hôm nay được tin. Thánh thượng định để Đệ vương đi An Tây trấn thủ. nhưng ta không thích người này.Ta muốn đổi một thân vương khác, tiên sinh có đoán được là ai không?”

Diêm Khải nghĩ nghĩ một lúc buộc miệng: “Khánh vương!”

“Thông minh Lý Khánh An vỗ nhẹ tay cười nói: “Tiên sinh quả thật thông minh.Nếu nhất định phải có một thân vương trấn thủ. vậy Khánh vương chính là ứng viên tốt nhất, nên ta hi vọng tiên sinh tiếp tục ở lại bên cạnh Khánh vương, tiên sinh hiểu không?”

Diêm Khải thế mới ngỡ ra. hóa ra Lý Khánh An muốn mình làm nội ứng bên cạnh Khánh vương. Như vậy sẽ không còn sợ Khánh vương tại An Tây. Sách lược này quả thực cao minh!

“nhưng sứ quân dùng phương pháp gì để Thánh thượng đổi người?”

“Việc này thì ngươi yên tâm. chúng ta từng bước từng bước một!”

Lý Khánh An tiến lại gần hắn khẽ giọng nói: “Bước đầu tiên, ngươi phải để Khánh vương tín nhiệm, kẻ chủ mưu đằng sau vụ án ám sát ta năm xưa hung thủ là Đệ vương. là do Đệ vương giá họa hắn. mới khiến hắn vô vọng vào Đông cung. Còn mẩu tin nhắn chứng cứ ngươi nói, ta sẽ tìm được thay ngươi.”

Từ khi phản bội Dương Quốc Trung, tự ý phái người đưa thư cho Hình Tể, huyện lệnh Trường An Thôi Quang Viễn đang trong thế thổn thức bất an.Dù cho thê tử đã khuyên nên trọng nghĩa khí khinh quyền lực, nhưng thật sự đến nước này, Thôi Quang Viễn lại có phần khó buông tay quan vị.

Huyện lệnh Trường An là chức quan lục phẩm, hắn đã không biết cố gắng bao nhiêu năm mới được quan chức này. Nếu bây giờ mất đi, hắn làm sao có thể không để tâm. Dù hắn đã không hối hận vì cứu Hình Tể, nhưng hắn lại lo mình sẽ bị báo thù. Trong lòng hắn đầy mâu thuẫn, hi vọng duy nhất chính là Dương Quốc Trung vẫn chưa phát hiện hắn là người đưa thư.

Suốt hai ngày nay hắn tâm thần bất định, nhưng mãi đến sáng hôm nay, điều hắn lo lắng nhất vẫn đã xảy ra. Hắn được tin tức, hắn đã bị liệt vào danh sách đen của Dương Quốc Trung. Lại bộ Thượng thư Dương Quốc Trung có hai bộ danh sách đen và đỏ kia đã là việc công khai trong giới chính trường. Phàm những người hắn không ưa mắt. đắc tội hắn hay không phải người của Dương đảng đều bị đưa vào danh sách đen của hắn. Ngược lại, ai biết cách nịnh tốt. nghe lời. thuận mắt sẽ được vào danh sách đỏ. Sau đó vào mỗi tháng tư năm sau hắn sẽ cho thống kê tính sổ. Người nào thăng người nào giáng đều do hai bộ danh sách của hắn quyết định.

Thôi Quang Viễn vừa là Dương đảng lại vừa là bạn cũ, theo lý mà nói thì nên vào danh sách đó. nhưng tối qua hắn đã liệt vào danh sách đen. Trong lòng Thôi Quang Viễn hiểu rõ. nhất định là Dương Quốc Trung đã phát hiện ra.

Tâm trạng Thôi Quang Viễn thỉu não vô cùng. Hôm nay hắn vốn định khai đường thẩm tra án. nhưng cũng chả còn tâm trạng gì, nhốt mình trong phòng ngẩn ngơ một mình. Hắn đã ngồi được hai canh giờ, trong đầu vẫn trống rỗng. Lo lắng cho tiền đồ của mình.Kỳ thực hắn còn một con đường, đó là đi nương tựa vào Vương Củng. Hắn đã giúp Hình Tể, cuối cùng không phải là đang giúp Vương Củng sao? Vậy Hình Tể bây giờ ở đâu, hắn liệu còn lộ diện không?

Thôi Quang Viễn thở dài một hơi, hắn cuối cùng cũng nghĩ thông một việc.Nếu đã làm vậy thì không phải hối hận đâu.

Lúc này, ngoài cửa có nha dịch đến bẩm báo: “Thôi huyện lệnh. An Tây Tiết độ sứ Lý Đại tướng quân đến viếng.”

Thôi Quang Viễn thừ người: “Ai?”

“Lý Khánh An!”

Thôi Quang Viễn “Á!” lên một tiếng thật to, xong vội nói: “Mau mau mời vào, Không! Ta sẽ đích thân đi đón!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.